Gây Họa - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Chương 4: Hoàn



16.

Ban đầu, tôi đã từ chối.

Tôi không muốn khi đứng dưới ống kính mình sẽ bị soi mói.

Cho đến khi Chu Trạch Xuyên nói với tôi: "Anh đã bàn bạc với đạo diễn về chi phí cho khách mời đặc biệt."

"Ông ấy nói chỉ cần xuất hiện trong hai phần nhỏ thôi, thù lao là 100.000 tệ."

Tôi lập tức bật dậy khỏi giường: "Thỏa thuận!"

Đầu dây bên kia, giọng của Chu Trạch Xuyên có chút vui vẻ.

"Hơn nữa, anh rất muốn em dành thời gian làm việc với anh."

"Nhân Nhân, đến lúc đó em sẽ thấy anh không xa vời như em nghĩ đâu."

Tuần thứ hai sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự là vào đúng ngày lễ Trung Thu.

Nhưng vì Chu Trạch Xuyên và đoàn phim đến ghi hình, nên có rất nhiều sinh viên không về nhà.

Sáng hôm quay chương trình, tôi chọn một chiếc váy có thể che đi những khuyết điểm.

Kết quả là khóa kéo và tóc bị mắc vào nhau.

Khi tôi đang loay hoay thì đột nhiên có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: "Hứa Nhân, cậu đừng cử động nhé.”

Sau đó, khóa kéo và tóc của tôi được gỡ ra.

Tôi quay lại, thấy Tống Lam đứng trước mặt, mi mắt rũ xuống, giọng nói mang theo sự hối lỗi.

"Tôi đã trả lại chiếc vòng tay cho Ninh Thư Dao rồi."

"Nó thực sự rất đắt, tôi sợ làm hỏng nên không dám đeo."

"Cậu nói đúng, không nên vì một chiếc vòng mà đổi trắng thay đen."

"Hứa Nhân, tôi xin lỗi cậu."

Nói xong lời xin lỗi, cô ấy hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn tôi.

"Tôi chúc cậu hôm nay có một buổi ghi hình thuận lợi nhé."

Tôi nhìn cô ấy nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn cậu nhé."

Kết quả là khi tôi đến chỗ đoàn quay phim, tôi phát hiện Ninh Thư Dao cũng có mặt ở đó.

Cô ta mặc một chiếc váy trắng xòe, chân váy được đính kim cương lấp lánh, búi tóc kiểu công chúa.

Trông cô ta rất hợp với Chu Trạch Xuyên, người mặc vest màu trắng đuôi tôm đứng bên cạnh.

"Nội dung ghi hình hôm nay là trò chơi nhập vai chủ đề triều đình."

Khi máy quay hướng về phía tôi.

Chu Trạch Xuyên đang dẫn tôi đi tìm chuyên viên trang điểm, yêu cầu cô ấy trang điểm đơn giản lên khuôn mặt mộc của tôi.

Nhân viên trang điểm nhàm chán xoay cọ, khi nhìn thấy tôi, mắt cô ấy bỗng sáng lên.

"Cô chắc chắn chỉ cần trang điểm đơn giản là được thôi hả? Thầy Chu, khuôn mặt này chắc chưa từng một lần được trang điểm kỹ càng, rất phù hợp cho tôi sáng tạo đó nha."

Chu Trạch Xuyên quay đầu nhìn tôi, “Nhân Nhân, em tự quyết định nhé."

Chuyên viên trang điểm là một cô gái trẻ tràn đầy năng lượng, tên là Tiêu Tiêu, trông cô ấy không lớn tuổi hơn tôi là bao.

Cô ấy nhiệt tình kéo tay tôi lại, lật vài bức ảnh mà cô ấy đã chụp cho tôi xem.

"Cô xem, cái này, cái này, và cái này nữa, những kiểu trang điểm dự tiệc của các tiểu hoa đán này đều do tôi vẽ lên đấy, những kiểu này cũng đều được họ khen ngợi luôn."

Cô ấy đóng album lại, tràn đầy hy vọng quay sang nhìn tôi

"Sao nào, cô có muốn thử một chút không?"

17.

Tiêu Tiêu đè tôi ngồi xuống ghế, cô ấy dán từng cụm lông mi giả lên.

Bỗng nhiên cô ấy mở miệng hỏi tôi, "Có phải cô chính là người đã đá thầy Chu, người khiến mặt anh ấy đen như bị dí nợ trong buổi đóng máy có phải không?”

Tay tôi run lên, “Sao cô lại nghĩ là tôi mà không phải Ninh Thư Dao?”

Cho dù đó là nhân viên có mặt tại trường quay hay khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay.

Mọi người đều đang đoán việc Ninh Thư Dao được mời tham gia ghi hình.

Chính là người bạn gái mà Chu Trạch Xuyên ngày đêm nhớ nhung.

Tiêu Tiêu liếc nhìn Ninh Thư Dao, cười nhẹ, “Cô ta không phải kiểu người mà thầy Chu sẽ thích đâu.”

"Cô không biết đâu, lúc trước cô ta từng đến trường quay thăm anh ấy mấy lần, nhưng anh ấy còn chẳng thèm để tâm, chỉ nói có vài câu thôi. Kết quả cô ta lại nhận mình là bạn gái của anh ấy luôn cơ chứ, chạy đến đây cảnh cáo tôi, bảo tôi tránh xa anh ấy ra, còn nói gì mà một người trang điểm nhỏ bé như tôi không phải người phù hợp…”

Lời nói này thật quen thuộc.

Tôi ngạc nhiên đến mức mở to mắt.

Điều này khiến Tiêu Tiêu phải la lên, "Ê ê, cô đừng động đậy, đừng cử động lung tung, tôi đang kẻ mắt đấy!"

"À, còn nữa, cô mới là người được thầy Chu mời đến quay chương trình, còn cô ta thì tự ý đến đây thôi.”

Cách chỗ này không xa lắm, máy quay đang quay thẳng vào Ninh Thư Dao.

Dưới phần bình luận còn có người hỏi, "Hôm nay chị Ninh cũng là khách mời đặc biệt cơ à?"

"Phải, tôi và A Xuyên là thanh mai——"

"Không phải khách mời đặc biệt, cô là khách tự mời mình đến."

Chu Trạch Xuyên lạnh lùng ngắt lời cô ta, "Bỏ một số tiền để tham gia quay chương trình thế này, công nhận cô rảnh thật đấy.”

Nụ cười ngọt ngào trên mặt Ninh Thư Dao biến mất, cô ta nhìn Chu Trạch Xuyên với ánh mắt đầy uất ức.

Phần bình luận bên dưới bùng nổ.

"Dùng cái giọng điệu này để nói chuyện với con gái, cậu ta có thật sự bình thường không vậy?”

"Thất vọng thật đấy, có phải cậu ta nhận ra cô ấy thích cậu ta rồi không.”

"Sao anh lại bất lịch sự thế nhỉ? Hai người chính là thanh mai trúc mã đấy.”

"Ê ê, không phải chứ, sao lại trách Chu Trạch Xuyên được? Không phải cô ta đang tự mình muốn tham gia à?”

Trong lúc mọi người đang ồn ào tranh cãi, cuối cùng Tiêu Tiêu đã trang điểm xong cho tôi.

Còn thay cho tôi một bộ trang phục phù hợp với kịch bản hôm nay.

Tôi kéo nhẹ chiếc váy hai dây ngắn, ngại ngùng nói, “Hình như nó hở quá thì phải, sao chẳng che được chỗ nào thế này…”

"Làm ơn đi, cô thì lấy đâu ra thịt chứ?"

Tiêu Tiêu nhẹ nhàng đẩy tôi ra phía trước, "Nhanh lên nhanh lên, thầy Chu đang đợi cô đấy."

Chu Trạch Xuyên ngẩng đầu nhìn tôi.

Đôi mắt anh ấy lập tức sáng rực.

"Nhân Nhân."

Anh ấy nhấn mạnh giọng, "Em mặc như thế này rất đẹp, thật sự rất đẹp."

Phần bình luận im lặng hai giây.

Rồi lập tức bùng nổ.

"Ch.ếc tiệt, dùng cái giọng điệu gì đây!"

"Tôi chưa từng thấy Chu Trạch Xuyên có bộ mặt này nha."

"Yo-yo-yo, em mặc~ như vậy~ rất đẹp, thật~ sự~ rất~ đẹp~"

"Không phải nghe nói Chu Trạch Xuyên đặc biệt mời cô gái cậu ấy thích đến quay chương trình hôm nay sao? Vậy thì người anh ấy thích không phải là công chúa đứng ở bên cạnh, mà là—— yêu nữ này sao?"

18.

Đúng thế, vai diễn của tôi là yêu nữ.

Người phụ trách đã giấu đi manh mối trong phần trò chơi, gây khó dễ cho nhóm nhân vật chính do Chu Trạch Xuyên dẫn đầu.

Tiêu Tiêu trang điểm cho tôi một lớp rất đậm, rồi thay chiếc váy hoa che đi khuyết điểm của tôi bằng một chiếc váy hai dây ngắn đính đầy châu ngọc, chiếc váy này mang phong cách rất kỳ lạ.

Phía sau khu rừng bạch dương chính là một hội trường nhỏ mà nhiều năm nhà trường đã không sử dụng đến.

Phần manh mối mà tôi phụ trách đang được giấu ở đây.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, bụi như đang nhảy múa trong tia sáng.

Trong sự tĩnh lặng, vai hoàng tử do Chu Trạch Xuyên đóng bỗng nhiên chạy vào đây.

Anh ấy hỏi: "Manh mối mà tôi cần tìm đang ở đây đúng không?"

Tôi nhớ lại vai diễn của mình, ngồi vắt chéo chân trên ngai vàng, mỉm cười nói với anh ấy.

"Nếu ngươi muốn biết thì hãy trở thành nô lệ của ta đi."

Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, giọng trầm xuống, “Được thôi."

"Tôi đã ngưỡng mộ yêu nữ đại nhân đây rất lâu rồi."

Ể, kịch bản không viết thế này.

Tôi lập tức sững sờ, không biết nên nói gì tiếp theo.

"Tôi sẽ dâng hiến vương quốc và ngai vàng của mình cho ngài, hy vọng ngài có thể ban cho tôi một chút ân huệ trong vùng đất vô tận, để tôi có thể quỳ phục dưới váy ngài."

Anh ấy tự do ứng biến, tự tạo lời thoại cho mình.

Dưới ánh sáng lung linh, anh ấy bước từng bước đến chỗ tôi.

Anh quỳ một chân xuống.

Mặt tôi đột nhiên đỏ bừng, đứng dậy, "... Đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm manh mối."

Theo như kịch bản, căn phòng giấu manh mối nằm trong phòng hóa trang của hội trường.

Nhóm sản xuất chương trình không đặt camera ở đây.

Điều này có nghĩa là, trong thời gian tìm kiếm manh mối chúng tôi có thể tự do hoạt động.

Máy quay đã chuyển sang phân cảnh khác.

Vì vậy, ngay khi vào cửa, cổ tay tôi đã bị Chu Trạch Xuyên nắm lấy.

"Anh không nói quá đâu, em như vậy thực sự rất đẹp."

Anh ấy xoay người khóa cửa lại, giọng trầm xuống,

"Nhân Nhân, anh phải làm gì đây?"

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén cảm giác nóng bừng trên má: "... Phải làm sao là phải làm sao?"

"Anh rất muốn hôn em."

Trong thời khắc này, đầu óc tôi trống rỗng.

Như có pháo hoa nổ tung bên tai.

Phải mất một lúc lâu tôi mới bình tĩnh mà lắp bắp nói, "... Anh hình như khác hơn so với trước đây rồi."

Lần trước gặp nhau, anh ấy rõ ràng còn rất lịch sự kiềm chế.

Không ngờ bây giờ anh ấy thẳng thắn thừa nhận: "Ừm, vì lúc đó anh đang giả vờ đấy."

"Anh sợ em thấy mình giống như bị xúc phạm."

"Thật ra, trước đây khi nói chuyện với em đó mới là cách anh muốn đối xử với em.”

Tim tôi đập nhanh.

Tôi hốt hoảng mà vội vàng đổi sang chủ đề khác, "Vừa nãy quay chương trình anh không làm theo kịch bản có sao không?”

"Không sao đâu, đây chỉ là chương trình giải trí thôi, hiệu ứng chương trình mới là quan trọng nhất."

Anh ấy nói, "Em xem này, dù có ở trong tình huống như vậy anh thực chất vẫn đang nghĩ đến em."

"Nhân Nhân, anh không xa vời như em nghĩ đâu."

"Em có muốn thử ở bên anh không? Sau đó chúng ta mới hẹn hò có được không?”

Hơi thở càng gần càng trở nên nóng bỏng.

Hơi thở của anh ấy phả vào cổ tôi, hòa lẫn với gió tạo thành một tiết tấu cùng nhịp với nhịp tim tôi.

Tôi nhìn vào mắt anh ấy, nhẹ nhàng gật đầu.

"... Được."

Giây tiếp theo, anh ấy nắm cằm tôi, mãnh liệt hôn tôi.

Tôi bị anh ấy hôn đến mức chân mềm nhũn, vô thức ngã xuống.

Nhưng eo tôi bị anh ấy giữ lại và kéo lên.

Nụ hôn ngày càng mãnh liệt.

"Yêu nữ đại nhân."

Giọng anh khàn khàn nói, "Cảm ơn món quà ngài đã ban tặng, đây là phần thưởng tốt nhất dành cho một nô lệ như tôi."

19.

Chu Trạch Xuyên mang theo manh mối rời đi.

Tiếp tục tham gia ghi hình cho phần tiếp theo.

Tôi chạy đi tìm Tiêu Tiêu, muốn nhờ cô ấy giúp tôi dặm lại son môi đã bị lem.

Nhưng trên đường đi, tôi đụng phải Ninh Thư Dao bên bờ hồ.

Cô ta vẫn mặc bộ váy công chúa cầu kỳ đó.

Hôm nay cô ta đóng vai một nàng công chúa cần được giải cứu.

Ban đầu tôi không định để ý đến cô ta.

Nhưng cô ta lại chủ động chặn tôi lại, "Cậu mau đứng lại!"

"Hứa Nhân, son môi của cậu có vấn đề gì vậy?”

"Tôi hỏi cậu, tại sao son môi của cậu lại bị lem?”

"Bị lem cũng có liên quan đến cậu sao."

Tôi không biểu lộ cảm xúc gì mà nói, "Diễn tốt vai bình hoa di động của cậu đi, bớt quan tâm những chuyện bao đồng lại."

Ánh mắt cô ta lóe lên một tia thù hận.

"Cậu không thấy bản thân rất ghê tởm sao?"

"Tôi và A Xuyên đã quen biết nhau hơn mười năm, hai bên gia đình cũng rất hài lòng với nhau, nếu không phải cậu chen vào giữa chúng tôi thì chúng tôi bây giờ đã ở bên nhau rồi!"

Tôi cười nói: "Cậu mơ cũng hay lắm đấy, đúng là cô gái đầy mộng mơ mà.”

Đây là câu nói mà cô ta trước đây thường dùng để chế nhạo tôi.

Lúc này đây, khi tôi trả lại những điều đó cô ta lại nổi cơn điên, muốn lao tới đánh tôi.

Nhưng vì chiếc váy quá nặng, cô ta đã bị trượt chân.

Tôi né sang một bên, cô ta liền ngã xuống hồ.

Khi được cứu lên, Ninh Thư Dao khóc như hoa lê trong mưa.

Cô ta nói rằng tôi và cô ta xảy ra cãi vã và tôi đã cố ý đẩy cô ta xuống nước.

Vì lúc đó vẫn chưa đến phân cảnh của chúng tôi.

Xung quanh cũng không có máy quay nào.

Cô ta bắt đầu che giấu sự thật.

Trước ống kính, cô ta giả vờ rơi nước mắt, “Nhân Nhân, chúng ta là bạn cùng phòng cơ mà…”

"Tôi biết cậu luôn để ý đến tình cảm giữa tôi và A Xuyên lúc nhỏ, nhưng đó nó có phải thứ mà tôi được chọn đâu."

Tôi đột nhiên cười: "Cậu diễn cũng hay phết đấy."

"Rốt cuộc chính ai muốn dùng vài chiếc vòng rác rưởi để mua chuộc bạn cùng phòng thế nhỉ, bị tôi từ chối thì lại phát khùng, tức giận như kẻ điên thế.”

"Ninh Thư Dao, cô tung tin đồn về tôi tận một tháng mà vẫn chưa đủ cơ à?”

Chu Trạch Xuyên đứng bên cạnh lên tiến.

"Kể từ ngày mà cô lừa tôi nói cô quen biết với Hứa Nhân và sẽ giúp tôi theo đuổi cô ấy nhưng thực chất cô lại gây hiểu lầm về cô ấy trong trường, tình cảm lúc nhỏ lớn lên cùng nhau bây giờ không cần thiết nữa.”

"Hơn nữa, vừa rồi tôi đang đứng bên kia chụp ánh nắng để tìm manh mối, tôi vô tình ghi lại được toàn bộ quá trình."

Anh lấy điện thoại ra, bật video lên.

Do khoảng cách khá xa nên chất lượng hình ảnh hơi mờ.

Nhưng quá trình được ghi lại rất rõ ràng.

Ninh Thư Dao cứng đờ, khó tin nhìn anh.

Chương trình vẫn đang quay.

Phòng phát sóng trực tiếp có hàng triệu khán giả đang theo dõi.

Sau khi xem video mà Chu Trạch Xuyên ghi lại.

Phần bình luận náo nhiệt hẳn lên.

"Wow, cô ta còn muốn đánh người nữa sao?"

"Cười chết mất... muốn đánh người mà không đứng vững, tự ngã xuống hồ, cô ta ngã sao lại đổ lỗi cho người ta chứ."

"Hóa ra từ đầu đến giờ cô ta là người tung tin đồn và bắt nạt Hứa Nhân sao, chỉ có điều Hứa Nhân không thèm chấp cô ta thôi."

"Suy nghĩ của cô tiểu thư này khác với dân thường chúng ta thật đó, tự làm hại người khác, rồi lại biến người khác thành kẻ GATO với mình."

"Mọi người ơi, hôm nay chúng ta chính thức gặp được nữ phụ phản diện rồi."

20.

Sau buổi phát sóng trực tiếp đó, cả ba chúng tôi cùng lên hot search.

Tuy nhiên, Ninh Thư Dao lại bị chế giễu.

"Cô gái này chắc bị điên rồi, thủ đoạn cũ kỹ như thế cũng dám mang ra dùng."

"Nếu là tôi, ngay khoảnh khắc Chu Trạch Xuyên đưa ra bằng chứng tôi đã xấu hổ đến ch.ếc rồi."

"Mọi người ơi, chuyện của Ninh Thư Dao không quan trọng, nhanh nhanh vào xem đoạn livestream Chu Trạch Xuyên tỏ tình đi, ngọt ngào ch.ếc đi được!”

Ở một chủ đề hot search khác.

Tên tôi và Chu Trạch Xuyên được đặt cạnh nhau.

Tôi nhấn vào xem, đó là đoạn video được cắt từ buổi phát sóng trực tiếp.

Cuối trò chơi, tất cả mọi người cùng xuất hiện trên màn hình, chỉ điểm hung thủ.

Nhưng tất cả đều đoán sai.

Cuối cùng, bí mật được tiết lộ, hung thủ là vị hoàng tử mà mọi người đã tưởng như trung thành.

"Anh ta đã sớm phản bội và gia nhập phe yêu nữ."

Camera quay cận mặt Chu Trạch Xuyên, anh nhẹ nhàng cười.

"Bởi vì tôi là tín đồ trung thành nhất của cô ấy."

Vì khoảnh khắc này, mọi người đều phát cuồng lên.

"Trời má đất quỷ thần ơi, tôi biết rồi, cô ấy chính là cô gái đã đá Chu Trạch Xuyên trong buổi đóng máy!"

"Nếu tôi nhớ không lầm, đây chính là mối tình đầu của Chu Trạch Xuyên thì phải."

"Nhưng anh ấy thực sự rất giỏi ăn nói nha, “Tôi là tín đồ trung thành của cô ấy”, ai mà hiểu được chứ!!"

"Hu hu hu họ thật sự rất ngọt ngào, gi.ếc tôi đi để bọn họ được vui vẻ hơn."

Đương nhiên cũng sẽ có người bắt bẻ.

"Chỉ có mình tôi thấy cô ta trông rất bình thường thôi sao?"

"Buồn cười thật, trang điểm đậm thế mà cũng không che nổi vẻ tầm thường trên mặt cô ta."

"Cứu với cứu với, Chu Trạch Xuyên, anh khai thật đi, có phải cô ta đã nắm giữ bí mật của anh không, trừ gi.ếc người phóng hỏa thì cái gì tôi cũng chấp nhận."

Tôi vốn nghĩ rằng sau khi mối quan hệ của chúng tôi bị tiết lộ, người phản đối mạnh nhất chắc chắn là fan của Chu Trạch Xuyên.

Không ngờ cuối cùng chính họ lại đứng ra giúp tôi phản công lại từng người một.

Trong số đó, có một tài khoản ID là "Đừng sủa nữa" đặc biệt sắc bén.

"Nhà không có gương thì có nước ti.ểu mà, trước khi nói người khác thì nhìn lại mặt mình to cỡ nào đi."

"Nực cười thật đấy, cả đời mình chưa từng được yêu đương, nên thấy người khác hẹn hò đều nghĩ là diễn kịch đúng không?"

"Anh tôi không thích chị dâu tôi, chẳng lẽ lại thích loại gà chua ngu ngốc như cô à?"

Người kia tức giận hỏi lại, "Cô có gan mắng tôi, sao không tự nhìn lại xem mình tốt hơn ở đâu? Cô gọi Chu Trạch Xuyên là anh xem lại người ta nhận không?"

"Nếu anh ấy không nhận, bố mẹ sẽ gi.ếc anh ấy."

"Có khi nào tôi là em gái ruột của anh ấy luôn không?"

21.

Khi đọc được bình luận này, tôi đang ngồi bên cạnh Chu Trạch Xuyên ở trong xe.

Sau buổi ghi hình, anh ấy biết tôi không có ý định về nhà vào dịp Trung Thu này nên anh đã bảo tôi cùng anh về nhà.

Anh thấy tôi đang xem điện thoại, liền nhìn lướt qua, cười nói, “Em ấy đúng là em gái của anh.”

"Em ấy chưa bao giờ thích Ninh Thư Dao, biết anh đang hẹn hò với em, em ấy mừng rớt nước mắt luôn ấy chứ nó luôn muốn gặp em một lần đấy."

Tôi vẫn còn chút do dự: "Chúng ta mới hẹn hò thôi mà em đã theo anh về nhà rồi, bố mẹ anh có nghĩ em có ý đồ gì không?"

Tôi còn nhớ vào đêm giao thừa năm tôi 16 tuổi..

Tôi bị sốt nhưng vẫn mua trái cây về nhà thăm mẹ.

Vì bị bệnh, tôi mệt mỏi, mặt mũi tái nhợt.

Mẹ tôi mỉa mai, "Hôm nay là đêm giao thừa, con bày cái vẻ ốm yếu đáng thương này cho ai xem?"

"Hứa Nhân, mẹ nói cho con biết, học phí và chi phí sinh hoạt sắp tới là do bố con lo, mẹ sẽ không bỏ ra một đồng nào đâu.”

Mẹ nhận lấy trái cây của tôi, mời tôi vào ăn cơm.

Nhưng từ đầu đến cuối, mẹ không nói với tôi một câu nào.

Bà luôn gắp thức ăn cho em gái tôi, bảo nó ăn nhiều vào.

Em tôi nhìn mẹ một cái, rồi gắp đùi gà trong bát mình đưa cho tôi, "Chị em học hành vất vả rồi, chị ăn đi, chị gầy đi nhiều lắm rồi đó.”

"Chị con không học hành vất vả, chẳng qua đầu óc chị con toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh vớ vẩn.”

Mẹ tôi lườm tôi một cái, "Con ăn phần của mình đi, đừng quan tâm đến nó."

Tôi như ngồi trên một đống lửa, ăn được mấy miếng thì tôi xin phép mẹ về.

Kể từ đó, tôi không bao giờ đến nhà mẹ nữa.

Mỗi dịp lễ Tết, tôi đều trải qua một mình.

Có lẽ vì nhìn thấy sự lo lắng và do dự hiện rõ trên mặt tôi, Chu Trạch Xuyên nắm lấy tay tôi, mím môi.

"Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Anh kéo tôi vào lòng, đặt trán tôi lên trán anh, nhẹ nhàng nói.

"Bọn họ sẽ rất thích em. Nhân Nhân, em là một cô gái rất đáng yêu."

Chu Trạch Xuyên đã nói đúng.

Sau khi gặp mặt, bố mẹ anh ấy không hề có vẻ bề trên của những gia đình giàu có mà rất thân thiện, hỏi tôi muốn ăn món gì và không thích ăn món nào không.

"Dì sẽ nấu ăn nhanh thôi, Nhân Nhân à, nếu đói thì ăn tạm một miếng bánh trung thu nhé."

Mẹ của Chu Trạch Xuyên mỉm cười nhìn tôi.

"Trong kỳ nghỉ hè, dì đã nghe Tiểu Xuyên nhắc đến cháu rồi. Nó nói sợ làm cháu hoảng sợ, nên không dám nói về thân phận thật của mình."

"Lúc đó, thằng bé cứ như một đứa trẻ đang yêu vậy, hàng ngày cứ cầm điện thoại nó lại cười."

"Cháu có thể ở bên thằng bé, cả nhà dì đều rất vui mừng."

Còn về em gái của Chu Trạch Xuyên, Chu Trạch Mộng.

Em ấy nắm lấy tay tôi, không ngừng hỏi: "Chị dâu, Ninh Thư Dao ở cùng phòng với chị, có phải cô ta đã làm chị khó chịu không?"

"Em đã biết ngay từ đầu cô ta không phải người tốt rồi mà."

"Trước khi chị đến, bố mẹ cô ta còn đến đây cầu xin nữa cơ, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, muốn anh trai em đính chính rằng Ninh Thư Dao chỉ thích anh ấy, chứ không có ý xấu gì cả."

"Cười ch.ếc mất, nếu cô ta không có ý xấu, thì trên thế giới này chẳng có ai xấu nữa."

"Lần này cô ta làm mất mặt bố mẹ cô ta như vậy, nghe nói bố mẹ cô ta đã làm thủ tục cho cô ta nghỉ học, chuẩn bị đưa cô ta đi du học nước ngoài để tránh sóng gió một thời gian."

Tất cả điều này, như một giấc mơ vậy.

Suốt mười tám năm qua, tôi chưa từng cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình mình.

Không ngờ rằng tôi lại nhận được nó từ một gia đình mà tôi nghĩ rằng không thể nào chạm đến được.

Đêm đó, tôi ngủ trong căn phòng mà bố mẹ Chu Trạch Xuyên đã nhờ người chuẩn bị riêng cho tôi.

Trước khi ngủ, đột nhiên có người gõ cửa.

Tôi mặc đồ ngủ ra mở cửa.

Là Chu Trạch Xuyên.

Anh ấy tiến lại gần, hạ giọng nói: "Nhân Nhân, em còn chưa hôn chúc ngủ ngon anh mà."

Tôi ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng.

Anh ấy đã hôn tôi.

Cả hai chúng tôi đều vừa mới đánh răng xong.

Hương bạc hà mát lạnh trong nụ hôn dần trở nên nóng bỏng.

Cuối cùng, dưới ánh đèn dịu dàng.

Tôi tựa vào vai anh ấy, thở nhẹ.

"Em thật sự cảm thấy, những thứ em nhận được giống như một giấc mơ vậy."

"Có phải khi em tỉnh dậy, thật ra em chẳng hề quen biết ai là Chu Trạch Xuyên cả, càng không thể yêu anh đúng không?"

"Mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta, có thể chỉ là anh lại quay một bộ phim mới, và em đi xem——"

Chưa nói hết câu, anh ấy đã lại hôn tôi.

Nụ hôn này có chút mạnh mẽ, răng va chạm nhau, khiến môi tôi bị đau nhẹ.

Anh ấy mơ hồ hỏi tôi, “Em có cảm thấy đau không?”

“...Ừm đau lắm.”

“Vậy nên, những điều này không phải mơ.”

Trán Chu Trạch Xuyên tựa nhẹ vào trán tôi, dịu dàng cười.

“Nhân Nhân, đây chính là những ngày sau này trong tương lai của chúng ta.”

- Hết- 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.