Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 37: 37: Sao Ngươi Lại Cản Được !




Khi hai tên người đầu chó thấy Lục Duyên thì cũng có hơi kinh ngạc.

Hai bên gặp nhau, đều đồng loạt nở một nụ cười xán lạn.

Người đầu chó màu nâu sắc mặt dữ tợn, cười to không nghĩ.

"Ha ha ha ha ha ha! Nhân loại, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt! Để ta xem lần này ngươi chạy thế nào!"Lục Duyên cũng cười.

"Ta còn đang nghĩ không biết có thể gặp lại các ngươi không đây, không ngờ vận may của ta cũng không tệ lắm.

""Gặp phải bọn ta mà còn nói là vận may không tệ? Là cái vũ khí gen của ngươi cho ngươi tự tin đó sao? Nói cho ngươi biết, tự tin của ngươi không đáng một đồng!"Người đầu chó lông xám dùng khóe mắt nhìn thoáng qua trường kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo của Lục Duyên một cái rồi cười lạnh, hắn cầm trường đao, từ từ tiến tới gần Lục Duyên.

Người đầu chó lông nâu cũng đi theo người đầu chó lông xám.

"Không biết ngươi đã biết chuyện này chưa, vũ khí trong tay chúng ta cũng đều là gen vũ trang đấy! À quên mất, còn phải cảm ơn ngươi vì đã mang đến cho chúng ta một thu hoạch bất ngờ.

"Trong lúc hai tên người đầu chó tới gần Lục Duyên thì tại con đường cách đó không xa, có một đám người đi ngang qua rồi tình cờ phát hiện cảnh này.


Đám người này chính là tổ bốn người của tinh linh đẹp trai.

Khi bốn người nhìn thấy cảnh Lục Duyên đang đương đầu với hai người đầu chó thì đều cảm thấy kinh ngạc.

"Ủa? Đó chẳng phải là anh chàng bị bầy Hôi Thạch Giáp Trùng truy sát lúc trước sao? Còn hai người bạn người đầu chó của hắn nữa?"Tinh linh cao gầy vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.

"Bọn họ đang làm gì thế? Đánh nhau à?"Tinh linh đẹp trai nhìn thoáng qua đó một cái, sau đó mở miệng nói: "Có thể là nội chiến.

"Khóe miệng của hắn cong lên, lộ ra một nụ cười.

"Khoan hãy đi qua, chúng ta cứ trốn ở bên đợi bọn họ đánh xong rồi tính.

"Nghe tinh linh đẹp trai nói thế, ba người còn lại lập tức hiểu.

"Nghe lão đại!""Hắc hắc hắc! Không nghĩ tới lại có thể gặp được kiểu thu hoạch ngoài ý muốn này, không tệ không tệ.

""Dạo gần đây khó làm mấy cái nghề lừa gạt người mới lắm, vì thế cơ hội kiểu này cũng rất ít gặp.

"Bốn người lén lút núp ở cột đá đằng xa để quan sát Lục Duyên và hai người đầu chó.

Lúc này hai người đầu chó đã bắt đầu tấn công Lục Duyên.

Người đầu chó lông nâu thấy Lục Duyên đứng yên tại chỗ, không khỏi cười gằn nói.

"Nhân loại, xem ra ngươi đã tự hiểu lấy mình, biết mình chạy không thoát cho nên mới đứng yên để cho bọn ta giết đúng không? Yên tâm đi, động tác của ông nội ngươi nhanh lắm!"Trong lúc đang nói chuyện thì hắn cũng đã vọt tới trước người của Lục Duyên, hắn giơ trường đao lên cao rồi bổ xuống với tốc độ cực nhanh.

Nếu là lúc trước thì Lục Duyên đương nhiên sẽ khó có thể tránh được đòn này.

Nhưng sau khi ghi lại gen siêu phàm thì tố chất của cơ thể hắn đã được tăng vọt.


Thị lực cũng bao gồm trong số đó.

Lục Duyên đưa tay lên.

Keng!Một tiếng va chạm giữa kim loại vang lên, trường kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo nhẹ nhàng cản lại trường đao.

Hơn nữa tay của Lục Duyên cũng không nhúc nhích một tí nào.

Người đầu chó lông nâu có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng lực phản chấn đang truyền tới, làm cho tay hắn run lên một chút.

Hắn mở to mắt, không dám tin nhìn Lục Duyên.

"Sao có thể như thế? Sao ngươi có thể cản được? !""Sao lại không thể?"Lục Duyên mỉm cười.

Người đầu chó lông xám tấn công chậm một nhịp cũng nhìn thấy cảnh này, con ngươi của hắn co rụt lại, kinh ngạc đứng ngay tại chỗ.

Sau đó, hắn lộ ra một vẻ mặt dữ tợn.

"Ngươi có thể đỡ được đòn của một người, vậy nếu là hai người thì sao?”Hắn đột nhiên bộc phát tốc độ, nhanh chóng chém ngang một đao về phía phần eo của Lục Duyên.

Lục Duyên cười một tiếng, tay phải dùng sức.


Người đầu chó lông nâu cảm nhận được một luồng sức mạnh đang truyền tới, cơ thể không tự chủ được mà rút lui.

Sau khi Lục Duyên đẩy người đầu chó lông nâu ra xong thì chuyển cổ tay, dùng trường kiếm cản chiêu.

Keng!Trường kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo lại một lần nữa vững vàng chặn lại đòn tấn công của người đầu chó lông xám.

"Tốc độ này!"Nhìn thấy động tác của Lục Duyên, toàn bộ lông trên người của người đầu chó lông xám đều dựng đứng cả lên, biểu hiện của Lục Duyên bây giờ đã vượt xa dự đoán của hắn.

Trong lòng của người đầu chó lông xám xuất hiện suy nghĩ rút lui, bọn họ thật sự không phải là đối thủ của Lục Duyên!Đúng lúc này, trường kiếm của Lục Duyên lại chuyển động, đẩy người đầu chó lông xám lùi về sau một bước, sau đó kiếm quang đen nhánh cũng xẹt qua cổ của hắn ta.

Máu tươi phun ra ngoài, ánh sáng trong đôi mắt của người đầu chó lông xám chậm rãi tiêu tán, thi thể của hắn lắc lư vài cái rồi ngã xuống mặt đất.

Người đầu chó lông nâu vốn đang định tiến lên giúp đỡ, nhưng khi thấy người đầu chó lông xám ngã xuống thì lập tức đứng yên bất động.

"Đại ca?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.