“Chúng mày… Cho chúng mày hai giây để xử lý sạch sẽ!” Rồi ầm một tiếng, cửa lớn bị đóng sập lại.
“Nhóc con… Đó là…”
“… Là mẹ em…”
“A!!!”
Thế là hai người đã gặp phải thử thách lớn nhất trong lịch xử… đúng lúc đang [ồn ào…] thì bị cha mẹ trông thấy!
259
Hai mẹ con ngồi đối mặt nhau, mặt bà mẹ bình tĩnh như thể cái người vừa khiếp sợ sập cửa lại không phải bà.
“Mẹ uống trà đi ạ.”
Họa Đoan ra hiệu cho Lăng Dạ dâng trà lên.
Không ngờ người phụ nữ vừa rồi vẫn hiền hiền thục thục đột nhiên trở mặt, đập bàn một cái, gào lên, “Uống trà cái đầu chúng mày! Cả hai đứa cút ra ngoài cho tao!”
260
“Mặc vào đi.” Lăng Dạ trước khi ra khỏi cửa còn tiện tay lấy cái áo khoác đưa cho Họa Đoan.
Họa Đoan lắc đầu, kéo cổ áo lại, “Không lạnh đâu, còn thấy nóng cơ.”
Lăng Dạ = = bất mãn, đơn giản choàng áo lên vai Họa ĐOan, thuận tay buộc hai cái tay áo lại, khiến Họa Đoan trông như một cái bánh bao.
“Thả em ra.” =///=
“Trừ phi em ngoan ngoãn mặc áo vào.”
“Nhưng mà sẽ nóng…”
Lăng Dạ thẳng thắn giữ Họa Đoan lại, nói thầm vào tai cậu, “Ban nãy anh còn chưa hết hứng đâu, nếu em vẫn muốn chỉ mặc cái áo ngủ mỏng có thể thấy cả hoa văn bên áo lót bên trong thì anh không biết liệu mình có biến thành cầm thú hay không đâu đấy.”
“Anh… đúng là đồ cầm thú!” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẫn xấu hổ để Lăng Dạ giúp mặc áo vào.
Thuận tay dê mông Họa Đoan một cái, Lăng Dạ mới lộ vẻ lo lắng.
261
“Nhóc con, em nghĩ sau này chúng ta nên làm sao?”
Họa Đoan nhún nhún vai, kéo tay Lăng Dạ rồi chậm rãi bước đi, mặt vô tư, “Làm sao cái gì, cứ thế này không tốt à?”
Lăng Dạ cười khổ, nhóc con đúng là ngây thơ quá!
“Nhưng mà mẹ em…”
“Đừng lo cho bà ấy! Dù sao bà ấy vẫn như vậy.”
Lăng Dạ thấy hơi nhói lòng, trông bộ dạng cam chịu này của nhóc con không tốt tý nào… Thế là Lăng Dạ = = âm thầm quyết tâm sau này nhất định phải yêu thương che chở Họa Đoan anh yêu thương >///<
262
“May mà anh đã sớm có chuẩn bị rồi.” Lăng Dạ thành khẩn cầm tay Họa Đoan.
“Chuẩn bị?” O-O?
“Trước kia lúc em bảo thỉnh thoảng cha mẹ em cũng tới thăm một cái, anh đã nghĩ có thể sẽ có ngày như thế này nên đã đi tìm mua một căn hộ tạm rồi. Mấy ngày trước anh cũng chuẩn bị xong, giờ chúng mình đi mua ít đồ dùng là ở được luôn.” > <
“Anh… mua căn hộ rồi?” O 口 O
“Ừ, dù không lớn như cái kia nhưng mà anh cũng bố trí xong mấy gian rồi, em cứ ở thôi là được, anh sẽ đi làm nuôi em.” O O!
“Tiểu yêu tinh… em rất cảm động.” ┭┮﹏┭┮
“Nhóc con, đây là chuyện nên làm mà.” >w<
“Thế em hỏi cái này được không?” O-O
“Hỏi đi!”
“Thế phải làm gì với cái biệt thự kia của em?” O-O
“Biệt thự?” = =?
“Đúng thế. Ba mẹ em luôn bảo em cứ ở một chỗ sẽ không tốt cho thân thể nên thỉnh thoảng lại đuổi em ra khỏi nhà, để em ra ngoài nhiều một chút.” O-O
“Rồi sao?”
“Thế là em mua hẳn một biệt thự ở bên ngoài, lần nào họ đuổi em đi em cũng đến đó sống vài ngày. Em đang nghĩ hay chúng mình chuyển luôn vào sống trong đó, nhưng giờ anh lại mua nhà rồi…” Giơ tay lên so sánh…
“Không sao đâu, chờ khi nào giá nhà đất tăng chúng mình bán đi cũng được, giờ ta đến biệt thự ở thôi!” > <
“Thế… có phải nên mua một chiếc xe không? Cái biệt thự đó khá xa nội thành, em sợ anh đi làm không tiện.” O-O
“Xe… có khi anh không đủ tiền…”
“Không sao, em có.” =w=
“Em lấy đâu ra?” = =
“Em về công ty nhận một case là được rồi mà!” O-O
“Nhóc con…” = =
“Dạ?” O-O
“Anh muốn được nuôi!” >///<
O(╯□╰)o
263
“Hai cái thằng con trai chó má chúng mày còn đứng dưới đó làm gì hả? Không mau cút đi!”
Hai người nhìn nhau cười, quàng tay cùng nhau… Ack… Cùng nhau cút khỏi tầm mắt mẹ Họa Đoan…
“Con trai trưởng thành rồi… Không đúng… Hình như là… Nằm dưới thằng kia??”
Bà mẹ ghé vào sân thượng, nhớ lại cảnh tượng ban nãy…
“Ảo giác, nhất định là ảo giác thôi!”
264
Sau đó Lăng Dạ nhiều lần hỏi lại Họa Đoan mới tin tưởng, năm đó cha mẹ Họa Đoan ly hôn, vì Họa Đoan không muốn theo ai nên mua căn hộ này cho cậu. Nhưng lúc cha mẹ cậu cùng đi chọn nhà mới phát hiện ra những ưu điểm của đối phương mà họ chưa nhận ra, lửa tình lại bùng lên đến không thể cứu chữa, thế là cùng đi du lịch rồi lấy mấy chục tờ giấy đăng ký kết hôn của các quốc gia khác nhau…
Thật đúng là… cả cái nhà làm người khác đau đầu…
Lăng Dạ nhìn cái người đang ôm Nguyên Bảo phơi nắng trong sân nhà, cười thỏa mãn vô cùng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A ha ha ha ha! A ha ha ha ha! Cuối cùng tôi cũng làm xong rồi đó! A ha ha ha ha!!!
Định sẽ viết phiên ngoại về Lão Đại với chú 囧, nhưng vẫn chưa nghĩ ra tình tiết cụ thể nên làm sau vậy ~(≧▽≦)/~ clap clap clap
Sung sướng đi đọc tiếp Giết lẫn nhau trong giới IT =w=