Ân Lưu Minh nhướng mày: "Đây là lời thoại của tôi mới đúng".
Trong tay y cũng cầm một ngọn giáo dài giống hệt người ở phía đối diện, cũng đang kề vào cổ "Ân Lưu Minh".
Động tác của cả hai gần như là giống nhau hoàn toàn.
Thẩm Lâu phía đối diện nhướng mày cười: "Ta đã nói rồi, quỷ trong gương sẽ không tự nhận mình là quỷ trong gương".
Ân Lưu Minh nhìn chằm chằm "Ân Lưu Minh", suy nghĩ một chút, hủy kỹ năng ngụy trang của động vật thân mềm biển sâu.
Chất lỏng màu đen tan đi, để lộ hình dáng thật.
Hai người đàn ông giống hệt cùng nhìn nhau.
Thẩm Lâu phía đối diện kinh ngạc nhướng mày: "Lần này mức độ sao chép của quỷ trong gương là khá cao đấy".
Hai Ân Lưu Minh nheo mắt nhìn nhau một lát.
Sau đó hai người đồng loạt rút vũ khí về.
Lúc này Thẩm Lâu bên Ân Lưu Minh mới bay ra, nhìn Thẩm Lâu phía đối diện, cau mày: "Lại có thêm một người nữa?".
Thẩm Lâu đối diện nói: "Đây cũng là điều ta muốn nói".
Ân Lưu Minh không đoái hoài đến hai Thẩm Lâu đang nói chuyện, chỉ nhìn một bản thân khác mà hỏi: "Hai người đã gặp phải rất nhiều quỷ trong gương?".
Người đối diện đáp: "Ba bốn lần rồi".
Ân Lưu Minh cau mày, nhanh chóng hỏi tiếp: "Mỗi tấm gương của một người mẫu ứng với một thế giới?".
Lúc trước y đi đến thế giới trong gương nhờ Dương Ly Ngôn, nhưng đó cũng chỉ là thế giới trong gương của gã thôi.
Trong góc nhìn của Dương Ly Ngôn thì "Thẩm Nhân Nhân" chỉ là một cô gái xinh đẹp, nên "Thẩm Nhân Nhân" ở thế giới đó thực sự là "Thẩm Nhân Nhân" mà không phải do Ân Lưu Minh giả dạng thành.
Còn thế giới trong gương này...
Ân Lưu Minh nhìn chính bản thân ở phía đối diện, suy tư.
Cái gương này đưa y tới thế giới trong gương của chính y, mà trong goc nhìn của y, y chính là Ân Lưu Minh.
Nếu điều này là thật thì độ khó của giấc mơ vượt trên sự tưởng tượng của Ân Lưu Minh quá nhiều.
Y vốn tưởng chỉ có hai thế giới song song, nhưng không ngờ mỗi người mẫu lại có một thế giới trong gương riêng, vậy là sẽ có mười ba thế giới trong gương và có tổng cộng là một trăm sáu mươi chín người mẫu!
Kẻ tạo giấc mơ giấu mình trong một trăm sáu chín người mẫu này, chẳng lẽ mục đích không phải là muốn đánh bại y càng nhanh càng tốt mà là muốn trốn?
Ân Lưu Minh phía đối diện nhìn sang, dường như hiểu được ý nghĩ của y, khẽ nói: "Theo góc nhìn của tôi, cậu là quỷ trong gương chui ra từ gương trong phòng tôi".
Ân Lưu Minh nhướng mày.
Ân Lưu Minh đối diện nói: "Cậu khá may mắn đấy, tôi đã hoàn thành việc thu quỷ trong gương vào sách minh họa".
Ân Lưu Minh hỏi: "Thu ai?".
Ân Lưu Minh đối diện thản nhiên ném sách minh họa trong tay sang.
Thẩm Lâu đối diện nở nụ cười: "Em cứ thế ném thứ quan trọng thế này cho kẻ địch ư?".
"Ân Lưu Minh" bình tĩnh bơ đẹp hắn.
Ân Lưu Minh bắt được cuốn sách, mở ra.
Đã có hai khung tranh minh họa dưới trang "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa", lần lượt là "Quỷ trong gương" và "Người ngoài tranh".
"Quỷ trong gương" là hình của Dương Ly Ngôn, còn "Người ngoài tranh" là hình của Hứa Thu Dung.
Ân Lưu Minh nhíu mày, suy nghĩ một lát, ấn ngón tay lên cuốn sách minh họa.
Sách minh họa không có bất kỳ phản ứng nào.
Y bèn ném trả nó về.
"Ân Lưu Minh" bình tĩnh thu sách minh họa lại, lần nữa ngước lên nhìn Ân Lưu Minh.
Một lúc sau, hai người đột nhiên mở miệng, đồng thanh hỏi: "Trao đổi thông tin nhé?".
Sau đó cả hai lại cùng gật đầu: "Được".
Hai Thẩm Lâu đang lơ lửng trên không trung đồng thời vỗ tay: "Hai miệng một lời, vẫn còn đẹp lắm".
Nếu bây giờ có người khác nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định họ sẽ thấy rất kì dị.
Hai người đứng hai bên có khuôn mặt giống hệt nhau, đang làm những động tác cũng giống hệt nhau, quả thực như thể có một mặt gương tồn tại ở giữa vậy.
Ân Lưu Minh kể lại ngắn gọn những gì mình đã trải qua.
Nghe xong, đôi mày của Ân Lưu Minh phía đối diện hơi giãn ra: "Thế giới trong gương của Dương Ly Ngôn mà cậu từng tới cũng chính là nơi tôi đã tới hôm nay".
Ân Lưu Minh nhướng mày.
"Chẳng trách "Thẩm Nhân Nhân" nhìn thấy tôi nhưng lại không hề ngạc nhiên, hóa ra là đã gặp cậu từ trước rồi". Một Ân Lưu Minh khác chỉ vào sách minh họa: "Trang "Người ngoài tranh" này là tôi thu được ở nơi đó".
Ân Lưu Minh nhìn hình ảnh của Hứa Thu Dung, bỗng nhiên nhớ về cô gái vẫy tay với y trong góc: ""Người ngoài tranh" dùng để chỉ những người không thuộc về thế giới trong gương này ư?".
Hứa Thu Dung ở thế giới trong gương kia đã bị phong ấn trong tranh sơn dầu, không thể nào xuất hiện trong sách minh họa được.
"Ân Lưu Minh" nhanh chóng đoán được ý nghĩa của câu nói này: "Đây là Hứa Thu Dung ở thế giới của cậu?".
Từ trước đến nay, Ân Lưu Minh chưa từng được trải qua một phương thức trao đổi thông tin nhanh đến thế.
"Ân Lưu Minh" phía đối diện là bản sao của chính y, từ hành động đến cách suy nghĩ đều giống hệt y, thậm chí chỉ cần nhìn nhau, hai người cũng có thể trao đổi một vài thông tin nhất định.
Điều đó cũng có nghĩa là... rất khó để che giấu thông tin.
Ân Lưu Minh đối diện cũng kể lại sơ qua những chuyện mình đã gặp.
Giống hệt Ân Lưu Minh, y cũng dùng thân phận Thẩm Nhân Nhân để bước vào nơi này. Chỉ khác là y vừa vào giấc mơ đã nghi ngờ Vệ Thiệu Nạp, sau đó đi thẳng vào phòng vẽ của Vệ Thiệu Nạp để điều tra, ban đêm khi ra khỏi căn phòng ấy thì đi tới một thế giới trong gương khác.
"Ân Lưu Minh" này cũng phát hiện ra rằng ở thế giới khác cũng có mười ba người mẫu với một tập hợp những bản đồ nhỏ giống hệt nhau nhưng đối xứng như gương, và cũng đã từng cho rằng chỉ có hai thế giới.
Nhưng khi đang điều tra ở thế giới trong gương của ai đó, y vô tình kích hoạt con đường trong gương thuộc về một trong số các người mẫu, đi từ thế giới này sang thế giới khác rồi phát hiện ra bí mật thực sự ẩn giấu sau gương.
"Các thế giới trong gương khác nhau không đồng nhất về mốc thời gian, mỗi thế giới sẽ có chênh lệch khoảng một tiếng đồng hồ". "Ân Lưu Minh" nói: "Lợi dụng điểm này, ta có thể đi qua các thế giới khác nhau nhân lúc mất điện, chỉ cần tìm thấy đúng gương là được".
Ân Lưu Minh hỏi: "Thế giới nào cũng có mười ba người mẫu?".
"Tất nhiên rồi, nhưng vì mỗi thế giới được xây dựng dựa trên một cơ sở nhất định nên cũng có những hình tượng khác nhau". Vẻ mặt của "Ân Lưu Minh" trông dịu đi hẳn, y đánh giá Ân Lưu Minh: "Cũng chỉ có cậu là giống tôi nhất".
Ân Lưu Minh thờ ơ đáp: "Tôi cũng thấy thế".
Đến cả sách minh họa mà còn sao chép được cơ mà.
Trước đây Thẩm Lâu đã từng nói, trong trò chơi Ác Mộng, sách minh họa là thứ gần với "hiện thực" nhất.
Chẳng lẽ vì đây là thế giới trong gương thuộc về y?
Thẩm Lâu bay tới bên cạnh y, thở dài: "Xem ra những điều mà hai kẻ kia đã thăm dò được vượt xa em".
Ân Lưu Minh ngước mắt lên, liếc "Thẩm Lâu" một cái rồi lại nhìn "Ân Lưu Minh": "Quản lí người của cậu cho tử tế vào".
"Ân Lưu Minh" nhạt giọng: "Về đây".
Lúc này "Thẩm Lâu" mới mỉm cười, bay về phía đối diện.
Một Thẩm Lâu khác cũng bay xuống nhướng mày hỏi: "Ta còn tưởng em không nhận ra ta".
Ân Lưu Minh nói: "Màu lam của anh ta đậm hơn của anh".
Thẩm Lâu sờ sờ cằm: "Cái này mà em cũng phát hiện được?".
Ân Lưu Minh không đáp.
Ký ức tuyệt đối mà Hạt Dẻ đã ghi nhớ sẽ có tác dụng cho đến khi y thu nó về sách minh họa.
Một Ân Lưu Minh khác ngồi trên mép giường, dùng ngón tay gõ gõ vào khuỷu tay: "Bây giờ phải làm sao?".
Ân Lưu Minh đáp: "Hiện tại chưa có manh mối gì".
"Mười ba thế giới trong gương, gần hai trăm NPC, muốn điều tra thì sẽ vô cùng phức tạp". Ân Lưu Minh đối diện hỏi: "Muốn hợp tác không?".
Ân Lưu Minh ngước nhìn người kia: "Cậu không sợ tôi là kẻ tạo giấc mơ?".
"Ân Lưu Minh" đáp: "Cậu không sợ tôi là kẻ tạo giấc mơ, thì tôi cũng sẽ không sợ cậu là kẻ tạo giấc mơ".
Ân Lưu Minh suy nghĩ chốc lát, nói: "Hợp tác đi".
Hai người lại lần nữa ăn ý giơ tay ra đập tay một cái.
Thẩm Lâu phía đối diện đợi họ đạt được thỏa thuận hợp tác rồi mới hỏi: "Hai em không băn khoăn chuyện ai là thật ai là giả nữa à?".
"Ân Lưu Minh" ngước mắt nhìn "Thẩm Lâu": "Sau khi giấc mơ được giải quyết, điều đó cũng sẽ được giải quyết thôi".
Cho dù ai là thật, ai là giả, chỉ cần giấc mơ biến mất thì giả sẽ không thể trở thành thật.
Thẩm Lâu bên này cười nói: "Có cần lời khuyên gì không?".
Ân Lưu Minh nhìn hắn.
"Bắt đầu từ Vệ Thiệu Nạp, có lẽ sẽ điều tra dễ hơn một chút". Hắn nói: "Những bức tranh của Vệ Thiệu Nạp có cùng một hơi thở ở mọi thế giới trong gương. Nếu như tất cả mọi thứ ở thế giới trong gương đều là giả thì những bức tranh của Vệ Thiệu Nạp và phòng vẽ tranh nhất định là thật".
Thẩm Lâu đối diện tiếp lời: "Ta cũng từng khuyên thế, nhưng vẫn chưa tìm được cách phù hợp".
"Ân Lưu Minh" nói: "Bức tranh này có thể ngăn chúng ta cảm ứng lẫn nhau ở một mức độ nhất định. Thẩm tiên sinh từng thử cứu Dương Ly Ngôn bị phong ấn, nhưng không thành công".
"Một người không được thì hai người". Thẩm Lâu cười cười chỉ vào mình.
Thẩm Lâu bên kia sờ cằm: "Có thể thử xem".
Ân Lưu Minh đột nhiên nói: "Hai người không được thì có ba người".
"Ân Lưu Minh" khẽ cau mày, ngay lập tức phản ứng lại: "Thẩm Nhân Nhân?".
Ân Lưu Minh gật đầu.
Thẩm Lâu đối diện vỗ tay: "Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi".
Thẩm Lâu sờ sờ cằm, bỗng lên tiếng: "Trước hết ta có thể hỏi một câu không?".
Thẩm Lâu và Ân Lưu Minh đối diện cùng nhìn hắn.
"Hai người có quan hệ gì?".
"Ân Lưu Minh" nhíu mày: "Tất nhiên là đồng đội".
Thẩm Lâu phía đối diện phản ứng lại rất nhanh, đảo mắt nhìn hai người còn lại: "Quan hệ giữa hai người không bình thường?".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Quan hệ giữa bọn ta tất nhiên là bình thường... nhưng có thể tất cả chúng ta sẽ gặp phải kiểu quan hệ không bình thường".
Dẫu sao Thẩm Nhân Nhân và Thẩm Lâu của cô cũng là người yêu.
Bốn người đi trên hành lang, Thẩm Lâu quay về sách minh họa, nói nhỏ bên tai Ân Lưu Minh: "Em cảm thấy họ là người ra sao?".
Vừa rồi tất cả thăm dò nhau trong khoảng thời gian rất ngắn rồi hợp tác, lại ăn ý bỏ qua vấn đề mâu thuẫn gay gắt nhất.
... Ai là thật? Ai là giả?
Không giống với những quái vật trong giấc mơ khác, trong giấc mơ này, người được sao chép ra vẫn luôn tin rằng bản thân mới là thật.
Vốn họ nghĩ rằng người được sao chép chỉ là "Thẩm Nhân Nhân" chỉ giống ở bề ngoài chứ không giống ỏ suy nghĩ và thần thái, nhưng sự xuất hiện của một "Ân Lưu Minh" mới đã đánh đổ hoàn toàn nhận thức của họ.
Người kia đã phá tan lớp ngụy trang của động vật thân mềm biển sau, sao chép lại một Ân Lưu Minh rất hoàn chỉnh, thậm chí cả sách minh họa và kỹ năng của sách minh họa cũng sao chép lại được.
Thậm chí hiệu suất hành động của đối phương còn cao hơn Ân Lưu Minh. Y mới chỉ thăm dò được hai thế giới trong gương, nhưng người ở phía bên này đã thăm dò được ba bốn thế giới.
Chỉ sợ dù họ có gọi Diệp Thanh Thanh và Mễ An Bồi ra thì hai người đó cũng không thể phân biệt được đâu mới là Ân Lưu Minh thật.
Ân Lưu Minh nhạt giọng: "Tôi đang suy nghĩ mục đích thiết kế của giấc mơ này".
Sau khi sao chép ra một "Ân Lưu Minh" giống tới vậy, liệu kẻ tạo giấc mơ có phân biệt được đâu mới là người thật hay không?
Bởi vì sau khi giấc mơ bắt đầu thì kẻ đó cũng sẽ trở thành một phần của giấc mơ, không thể tiếp tục thay đổi quy tắc của giấc mơ nữa.
Thẩm Lâu hỏi: "Nếu phát hiện bản thân là giả, em có tiếp tục muốn phá ải giấc mơ này không?".
"Tại sao lại không?".
"Khi giấc mơ biến mất, em cũng sẽ biến mất theo".
Ân Lưu Minh nhìn bóng lưng của chính mình đang đi phía trước, bước chân hơi dừng lại: "Anh cảm thấy chúng ta là giả?".
Thẩm Lâu ồ một tiếng: "Em cảm thấy chúng ta là thật?".
Ân Lưu Minh đáp: "Tất nhiên là thật".
Giọng nói của Thẩm Lâu mang theo ý cười: "Tốt nhất là thế. Không thể phân biệt thật giả trong trò chơi Ác Mộng là một điều rất đáng sợ. Đã là giả thì không thể là thật được, mà đã là thật thì không thể là giả".
Ân Lưu Minh khẽ cau mày.
Cũng vừa tới chỗ cầu thang xoắn ốc.
Hai cặp Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu cùng dừng lại trước bức tranh sơn dầu của Thẩm Nhân Nhân.
Lần này dường như tư thế trong tranh đã khác.
Thẩm Lâu trong bức tranh sơn dầu ngả người ra trước nhiều hơn, và cử chỉ của Thẩm Nhân Nhân cũng có những thay đổi nhỏ.
Thẩm Lâu đưa tay chạm vào tranh sơn dầu, nhíu mày ngẫm nghĩ, rồi liếc mắt nhìn Thẩm Lâu kia.
Hai Thẩm Lâu từ từ bay tới gần, dựa sát lại, cuối cùng hai cái bóng chồng lên nhau.
Màu sắc của "Thẩm Lâu" dần trở nên đậm hơn, chân thật hơn màu xanh lam nhạt thuần túy ban đầu.
"Thẩm Lâu" nhìn tay mình, lại cúi đầu liếc hai Ân Lưu Minh, cười khẽ một tiếng: "Lâu rồi mới có cảm giác tràn trề sức mạnh. Nếu không nhờ có giấc mơ này, chắc phải còn lâu ta mới được như thế".
Một "Ân Lưu Minh" khác lên tiếng: "Đừng có nói nhảm".
"Thẩm Lâu" khẽ nhướng mày, thò tay vào bức tranh sơn dầu của Thẩm Nhân Nhân.
Sau đó hắn thẳng thừng kéo hai người kia ra ngoài.
Trước khi Thẩm Nhân Nhân ngã xuống, Thẩm Lâu của cô đã kịp thời ôm lấy eo bạn gái mình để giúp cô đứng vững, rồi hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô: "Ổn cả rồi, em yêu".
Ân Lưu Minh liếc sang phía một Ân Lưu Minh khác, quả nhiên là một khuôn mặt vừa ngạc nhiên vừa khiếp hãi.
Tâm trạng của Ân Lưu Minh lập tức cân bằng lại.
Cuối cùng cũng không chỉ có một mình y phải chứng kiến cảnh này.
Nói thế nào thì nhìn một phiên bản khác của mình thân mật với Thẩm Lâu cũng có cảm giác thật lạ... Dù đó chỉ là hình tượng ngụy trang.
Cũng may Thẩm Nhân Nhân và Thẩm Lâu của cô dừng mọi hành động thân mật sau chưa đầy một phút đồng hồ, Thẩm Nhân Nhân bình tĩnh lại, cảm ơn hai Ân Lưu Minh rồi nhanh chóng tiến hành trao đổi tin tức.
Dù Thẩm Nhân Nhân chỉ là một NPC sao chép hình tượng ngụy trang của Ân Lưu Minh nhưng cô vẫn sở hữu một số phẩm chất của y – gồm cả bình tĩnh, lí trí và can đảm.
Sau một hồi trao đổi, cô nhanh chóng hiểu ra tình hình hiện tại và cũng kể lại những gì mình đã trải qua: "Trước khi bị giam vào tranh sơn dầu, tôi không nhìn thấy Vệ Thiệu Nạp mà chỉ đụng phải người không mặt".
"Nó đã làm gì cô?".
"Nó dùng tay múa may gì đó". Thẩm Nhân Nhân suy nghĩ chốc lát: "Như đang cảnh cáo tôi vậy".
Ân Lưu Minh nhíu mày suy tư chốc lát.
Y ngước lên nhìn Thẩm Nhân Nhân.
Cô đang vuốt tóc.
Ân Lưu Minh bình tĩnh dời mắt đi.
Thẩm Nhân Nhân này cơ bản là được sao chép từ hình dạng ngụy trang của y, và y chưa bao giờ chạm vào tóc mình.
Người thường xuyên vuốt tóc là một người khác.
Một người có tính cách hơi nóng nảy, lại thẳng thắn, khá thích xen vào chuyện của người khác, Lâm Tương Tương.
Ân Lưu Minh nhớ tới một chi tiết. Buổi tối đầu tiên trong giấc mơ này, sau khi trải qua chuyện Lâm Tương Tương thật giả, y nhìn vào gương và phát hiện Lâm Tương Tương ở cùng phòng với mình là người không mặt.
Thẩm Nhân Nhân đang ám chỉ rằng người không mặt cảnh cáo cô là Lâm Tương Tương?
Vì sao phải làm vậy?
Bây giờ không phải là thời điểm tốt để nghĩ ngợi, Ân Lưu Minh nhanh chóng tạm thời bỏ qua chi tiết ấy.
Hai Thẩm Lâu đang lơ lửng trên không trung vẫy tay với Thẩm Lâu của Thẩm Nhân Nhân: "Có muốn thử cảm giác tràn đầy sức mạnh không?".
Thẩm Lâu của Thẩm Nhân Nhân mỉm cười: "Không được, bạn gái của ta không thích ta hợp thể với Thẩm Lâu khác".
"Thẩm Lâu": "...".
Họ đột nhiên tách ra, từng người bay ra sau lưng bạn khế ước của mình.
Thẩm Lâu cười: "Thực ra bọn ta chỉ giải thoát họ thôi, không phải hợp nhất".
Ân Lưu Minh ồ một tiếng.
Thẩm Lâu sờ cằm: "Em ghen à?".
"Đừng nói giỡn". Ân Lưu Minh nói: "Nếu cứu được người rồi thì nên đi tìm Vệ Thiệu Nạp thôi".
Thẩm Lâu nhún vai.
Vệ Thiệu Nạp đứng trong phòng vẽ, nhìn tấm vải vẽ căng trước mặt mà suy nghĩ mông lung.
Trên đó là chân dung của một người đàn ông trẻ tuổi, cũng không có mặt như tất cả các bức tranh treo ở bên ngoài.
Một cô hầu đứng bên cạnh cung kính hỏi: "Hôm nay tiên sinh muốn gọi ai tới làm người mẫu ạ?".
Vệ Thiệu Nạp dùng cọ vẽ gõ gõ vào mu bàn tay, suy nghĩ một lát, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Tôi đã vẽ ba người nhưng vẫn không tìm thấy linh cảm... Sao lại như thế này? Rõ ràng trước đây đã chạm tới linh cảm để hoàn thành bức vẽ của cha rồi, nhưng giờ lại tìm không ra.".
Đúng lúc này, cánh cửa phòng tranh bật mở.
Người hầu gái hoảng sợ: "Ai đó?".
Ba người cùng bước đến bằng động tác giống hệt nhau.
Người hầu gái chần chừ: "Cô Thẩm? Còn hai vị này là..."..
Dường như Vệ Thiệu Nạp cũng nhận ra sự hiện diện của những người khác trong phòng vẽ của mình, hắn quay đầu lại, nhíu mày: "Tôi từng nói rồi, tôi không thích bất cứ ai tùy tiện bước chân vào nơi đây".
Một Ân Lưu Minh hỏi: "Vệ tiên sinh, chúng tôi muốn hỏi một chút, ngài biết phòng vẽ tranh nối tới rất nhiều thế giới khác nhau chứ?".
Vệ Thiệu Nạp bình tĩnh đáp: "Thế giới gì?".
Một Ân Lưu Minh khác lạnh nhạt nói: "Hoặc là anh không biết, hoặc là anh đang nói dối".
Ân Lưu Minh lên tiếng trước khẽ nhún vai, quơ tay lấy ra một lọ chất lỏng màu đỏ thẫm.
Một Ân Lưu Minh khác vung tay lên, có vài con sâu nhỏ màu tím xuất hiện trên người Vệ Thiệu Nạp.
Vệ Thiệu Nạp: "...".
Dưới tác dụng kép của độc dược thôi miên và trùng Trúc Xanh, Vệ Thiệu Nạp nói ra hết những gì mà hắn biết.
Phòng vẽ tranh quả thực có con đường nối với tất cả thế giới trong gương.
Giống hệt phần lớn những gì Ân Lưu Minh đã đoán lúc trước, mỗi chiếc gương trong biệt uyển hành lang triển lãm tranh này đều có chứa một thế giới đảo chiều.
Gương không bị ràng buộc với người mẫu, mà do người mẫu tạo ra.
Khi một người mẫu chạm vào gương thì một biệt uyển mới phỏng theo nơi người đó đang ở lại được tạo ra, đồng thời cũng sẽ chịu một số ảnh hưởng nhất định từ bản thân người mẫu.
Đáng sợ hơn nữa là biệt uyển mới cũng có gương, người ở biệt uyển mới chạm vào gương, một biệt uyển khác nữa tiếp tục ra đời.
Vì thế, theo lí thuyết mà nói, có bao nhiêu gương là có bấy nhiêu thế giới trong gương.
"Người không mặt là thứ gì?".
Khuôn mặt Vệ Thiệu Nạp thoáng vẻ sợ hãi: "Chúng là những linh hồn sinh ra từ tranh... Tối nào chúng cũng tới tìm tôi để đòi tôi vẽ mặt cho chúng... Nếu tôi không giúp, chúng sẽ tự đi tìm mặt. Từng người hầu một của biệt uyển mất tích, sau đó khuôn mặt của họ sẽ xuất hiện trên tranh sơn dầu... Tôi sợ chúng bắt hết người rồi thì sẽ tới lượt tôi".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Vậy nên mi gọi những người mẫu tới để thỏa mãn đám người không mặt kia?".
Không ngờ khuôn mặt Vệ Thiệu Nạp lại đỏ rực lên: "Tất nhiên không phải vậy! Tôi mời họ đến là để hoàn thành tác phẩm hội họa của tôi! Không có thứ gì quan trọng hơn việc hoàn thành di vật cha tôi để lại! Họ bị người không mặt bắt đi thì tôi biết phải làm gì cơ chứ!".
Ân Lưu Minh nheo mắt.
Một Ân Lưu Minh khác nói: "Người không mặt sinh ra từ tranh sơn dầu. Anh là người vẽ ra chúng, chỉ cần anh không vẽ những bức tranh chân dung không mặt nữa thì người không mặt mới sẽ không được sinh ra".
Vệ Thiệu Nạp mím môi: "Không được, mỗi khi có linh cảm là tôi lại muốn vẽ, nhưng khi vẽ đến phần mặt thì lại không thể tiếp tục hạ bút... Nhưng, nhưng dù là thế thì tôi cũng không thể dừng vẽ tranh được".
Trong mắt Vệ Thiệu Nạp hiện lên một tia cuồng nhiệt, hắn lẩm bẩm: "Vẽ tranh chính là mạng sống của tôi".
Ân Lưu Minh đột nhiên cất lời: "Nói thế thì người không mặt cũng là một con đường để anh thu hoạch linh cảm?".
Sắc mặt Vệ Thiệu Nạp lập tức tái nhợt.
Ân Lưu Minh và một Ân Lưu Minh khác liếc mắt nhìn nhau.
Họ đã hiểu được phần lớn quy tắc của giấc mơ này rồi.
Tranh của Vệ Thiệu Nạp là cơ sở cho mọi thứ, để hoàn thành bức tranh nên Vệ Thiệu Nạp không ngừng luyện vẽ, mỗi một bức tranh không mặt là một người không mặt.
Người không mặt bắt người trong biệt uyển để tìm mặt, theo một ý nghĩa nào đó cũng là giúp Vệ Thiệu Nạp hoàn thành bức tranh, vậy nên Vệ Thiệu Nạp mặc kệ người không mặt và ngầm đồng ý cho hành vi tìm mặt của chúng.
Vệ Thiệu Nạp treo những bức tranh đã được hoàn thiện ở cầu thang xoắn ốc là vì muốn ngắm chúng để tìm linh cảm.
Tuy nhiên, những kẻ mà người không mặt bắt chưa chắc đã là người mẫu mà Vệ Thiệu Nạp muốn tham khảo.
Số lượng người trong một biệt uyển là hữu hạn, không thể nào thỏa mãn được tất cả những người không mặt khác.
Chúng lại bắt người ở những thế giới trong gương khác.
Ân Lưu Minh liếc nhìn Thẩm Nhân Nhân.
Thẩm Nhân Nhân không hề biến sắc.
Vệ Thiệu Nạp tham khảo hình ảnh ngụy trang của Ân Lưu Minh để vẽ tranh, lại so sánh với Thẩm Nhân Nhân, tất nhiên sẽ gây ra cảm giác nhầm lẫn.
Thẩm Lâu đột nhiên hỏi: "Có bao nhiêu thế giới trong gương như thế mà mi vẫn phân biệt được đâu là hiện thực ư?".
Vệ Thiệu Nạp nói: "Mỗi lần một nhóm người mẫu mới xuất hiện, tôi sẽ để họ chờ một tiếng đồng hồ, vậy là thế giới trong gương sẽ được sinh ra muộn hơn khoảng một tiếng. Chỉ cần tìm thế giới có thời gian sớm nhất và trùng với dòng thời gian ở phòng vẽ là được".
Thẩm Lâu sầm mặt, nghiêm túc nhìn Ân Lưu Minh.
Thẩm Nhân Nhân đã biết mình không phải là thật nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, nói: "10 giờ 13 phút".
Một Ân Lưu Minh khác cũng giơ điện thoại lên, Ân Lưu Minh liếc nhìn, trên đó hiển thị 10 giờ 13 phút.
Ân Lưu Minh cúi đầu nhìn điện thoại của chính mình.
9 giờ 12 phút.
Sớm hơn đúng một tiếng đồng hồ.
Thẩm Lâu khẽ thở dài, nhướng mày nhìn Ân Lưu Minh: "Được rồi. Quay lại câu hỏi ban đầu... Nếu chúng ta là giả, em sẽ làm thế nào?".
Ân Lưu Minh im lặng một lát hỏi: "Anh thấy sao?".
Thẩm Lâu nhún vai: "Là thật thì sẽ không giả mà là giả thì sẽ không thật".
Ân Lưu Minh gật đầu khe khẽ, giấu đi vẻ u ám trong đôi mắt.
Tạm thời không tính đến chuyện y là thật hay giả... Thẩm Lâu này chắc chắn là giả.