Giả Bộ

Chương 15: C15: Chương 15



Editor: Đá bào

Beta: Đá bào



Cô thay đổi lời bài hát một cách ngẫu hứng, nhưng từng chữ vẫn khớp, tuy không có vần điệu cho lắm nhưng vẫn văng vẳng bên tai. Cậu không chê phiền mà ngâm nga theo, có giai điệu, giọng hát nhẹ nhàng êm dịu, mang hơi thở của tuổi trẻ.

Sau khi Phó Diên thực hiện điều ước của mình xong, cậu mở mắt ra, ngồi xếp bằng nhìn cô hát.

Ôn Nam Tịch ngâm nga xong, ánh mắt lấp lánh, hỏi: “Cậu ước xong rồi à?”

Phó Diên ừ một tiếng.

Ôn Nam Tịch mỉm cười hỏi: “Cậu ước điều gì vậy?”

Gió thổi mạnh, cổ áo đồng phục hơi cọ vào cằm cậu, Phó Diên lắc đầu: “Nói ra sẽ không linh nghiệm.”

Ôn Nam Tịch nghĩ: “Cũng đúng.”

Cô đẩy chiếc bánh về phía trước, cẩn thận dùng một tay bảo vệ ngọn nến: “Thổi nến đi.”

Phó Diên đi về phía trước, ánh nến soi sáng lông mày cậu, ngũ quan thiếu niên như trong đêm tối càng sắc nét, cậu nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến. Ôn Nam Tịch đặt một chiếc bánh nhỏ xuống nền cỏ, cúi đầu cắt bánh, nói: “Mẹ tôi làm món gì cũng ngon, tay nghề của bà là hạng nhất, đây là tôi học được từ bà.”


“Là cậu làm?” Phó Diên nhìn cô.

Phần tóc mái của cô thổi ngang khuôn mặt, có chút mơ hồ. Ôn Nam Tịch gật đầu, cô chia chiếc bánh kem thành hai phần, cắt gọn gàng, khóe mắt thấy thiếu niên đang cúi đầu, dưới mái tóc ngắn, đôi mắt cậu đen như mực, cậu đang nghịch điện thoại di động, các khớp ngón tay vô cùng rõ ràng, đột nhiên suy nghĩ trong đầu Ôn Nam Tịch có phần đen tối, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào chiếc bánh.

Đột nhiên giơ tay lên, quết thẳng vào mặt cậu.

Phó Diên nhận ra điều đó, theo phản xạ tránh sang một bên, nhưng chiếc bánh vẫn chạm vào cổ cậu.

Ôn Nam Tịch lập tức đứng lên, theo phản xạ lùi về sau, chắp tay sau lưng mỉm cười. Phó Diên dùng mu bàn tay lau kem trên cổ, chống đầu gối đứng dậy, bôi kem giữa các đầu ngón tay rồi đi về phía Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch nhìn cậu, vô thức muốn chạy. Nhưng Phó Diên đã bắt được cổ tay cô, kéo lại rồi quệt kem lên má cô, Ôn Nam Tịch cầu xin tha thứ, nghiêng đầu không ngừng trốn tránh.

Cô không ngừng trốn trong tay cậu, thậm chí còn sợ đến mức ngồi xổm xuống, dựa vào cỏ, thậm chí còn trực tiếp nằm xuống: ” Đại thần tha mạng.”

Phó Diên bị cô kéo tay cũng quỳ xuống, cả người cúi về phía cô.

Trong nháy mắt, hai người đều sửng sốt, mặt đối mặt, một tay Phó Diên chống trên mặt đất, trong mắt Ôn Nam Tịch vẫn mang ý cười nhàn nhạt, cậu chỉ cần cúi đầu là có thể chạm vào cô. Hai người im lặng vài giây, ánh mắt nhìn nhau, được một lát, Ôn Nam Tịch hơi hơi quay đầu lại.

Phó Diên xoay người đứng dậy, ngồi sang một bên, nắm lấy cổ tay cô kéo lên, Ôn Nam Tịch ngồi dậy, tim đập thình thịch, cô vén tóc ra sau, suy nghĩ một lúc rồi lại gần cậu hơn: “Này, tôi chỉ quệt cậu một ít. Đừng nói với tôi ngày sinh nhật cậu không có nghi thức này nhé.”

Phó Diên ngước mắt nhìn cô.

“Bỏ đi, tha cho cậu.” Cậu cúi đầu nhìn vết kem trên ngón tay cái, quay người tìm khăn giấy, Ôn Nam Tịch có chút xấu hổ, chuồn nhanh nói: “Tôi có khăn giấy.”

Nói xong cô lấy từ trong túi ra một bịch khăn giấy ướt, rút một chiếc đưa cho cậu, Phó Diên cầm lấy, lau kem trên ngón tay cái, đồng thời lau cả cổ, nhưng ban nãy giằng co cổ đã bị Ôn Nam Tịch quệt loạn, vệt kem tản ra, Ôn Nam Tịch vội vàng lấy ra một chiếc khăn giấy khác, quỳ xuống về phía cậu, kéo cổ áo cậu ra, nói: “Còn chỗ này nữa.”

Cô xoa xoa vào cổ cậu.

Phó Diên giữ chặt cổ tay cô, Ôn Nam Tịch chạm mắt với cậu, sau đó cô mới phản ứng lại, tai cô đột nhiên đỏ lên, Phó Diên nhìn sắc mặt cô, ngón tay siết chặt, giữ cổ tay cô: “Ôn Nam Tịch.”

Ôn Nam Tịch ừ một tiếng.

Phó Diên ở trong gió nói: “Tôi đã ước nguyện, có mối quan hệ với cậu.”

Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt, nhưng cũng không có suy đoán.

Phó Diên nói với giọng nghiêm túc: “Tôi hy vọng điều đó có thể trở thành sự thật.”

“Tôi cảm thấy đối với cậu cũng không có vấn đề gì.” Ôn Nam Tịch cũng nghiêm túc nói. Phó Diên dùng ánh mắt đen như mực nhìn cô, mấy giây sau cậu mới buông cô ra, kéo cổ áo lau vết kem trên đó, quai hàm cậu rất đẹp, khi quay mặt sang một bên, có thể cảm nhận được sự góc cạnh của khuôn mặt.

Ôn Nam Tịch bò qua bên kia, mang hai cái bánh tới, đặt một cái vào tay cậu, cô cầm phần của mình ngồi ở mép vách núi, nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà bên dưới. Cô đưa tay kéo tay áo Phó Diên: “Nhìn này!”

Sau khi Phó Diên lau xong, cậu cầm bánh ngồi bên cạnh cô, cùng cô ngắm sao trên trời.


Ôn Nam Tịch cắn nĩa, ngâm nga bài hát.

Phó Diên ăn uống tuỳ ý.

Ôn Nam Tịch ăn xong rất nhanh, vẫn chưa đã cơn thèm, cô quay đầu nhìn Phó Diên, thấy cậu còn rất nhiều, liền hỏi: “Cậu không ăn sao?”

Phó Diên liếc mắt.

Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đầy sao của cô.

Cậu cắn một miếng rồi đưa phần còn lại đến môi cô.

Ôn Nam Tịch sửng sốt, nghĩ tới cây kẹo m út ngày đó, Phó Diên nói: “Không ăn sẽ lãng phí.”

Ôn Nam Tịch nói: “Cậu không thích đồ ngọt à?”

Vì thế cô thoải mái mà mở miệng ăn miếng bánh đó, chủ yếu là do nĩa và đ ĩa của cô vừa bị vứt đi, gió thổi qua, cậu đút cho cô hết miếng này đến miếng khác, cô giữ lấy mái tóc bị thổi loạn của mình, ăn một miếng lại một miếng.

Ăn xong cái bánh.

Ôn Nam Tịch tựa người vào vách đá.

Phó Diên kéo mũ ra sau, Ôn Nam Tịch chỉ vào bầu trời dường như được nối liền với nhau cách đó không xa, nói: “Cậu có để ý thấy bây giờ các ngôi sao đang ngày càng ít đi không?”

Phó Diên nhìn dọc theo tay cô: “Sau này sẽ càng ít.”

Ôn Nam Tịch ngồi ôm đầu gối, “Người xưa thường nói, người thân của chúng ta khi mất sẽ hóa thành sao, dõi theo chúng ta trên bầu trời, nhưng bây giờ không có sao, họ đã đi đâu rồi?”

Phó Diên nhìn, không trả lời.


Ôn Nam Tịch nghiêng đầu nhìn một lát, nói: “Ánh đèn càng ngày càng nhiều, có lẽ họ đang ẩn giấu trong những ánh đèn, soi đường cho chúng ta về nhà mỗi tối.”

Phó Diên hơi nhướng mày.

Lý thuyết này coi như được chấp nhận đi.

Hai người ngồi ở rìa vách đá nhìn xuống núi, ngắm toàn cảnh thành phố, hai người ngồi gần nhau, đồng phục học sinh cũng kề bên nhau, có thể nhìn thấy cánh tay của cô gái thỉnh thoảng lại chỉ lên trời gọi tên các loại sao, cậu thiếu niên thì im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên cũng bật cười vì lời cô nói. Ôn Nam Tịch quay đầu nhìn cậu: “Không được cười.”

Khóe môi Phó Diên hơi cong lên, lặng lẽ nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Bên tai Ôn Nam Tịch nóng lên, cũng cười theo.

“Này, nghĩ ra tên khó quá, nhiều sao như vậy.”

Điện thoại di động của Phó Diên liên tục sáng lên trong tay cậu.

Cậu đã gửi tin nhắn [Tối nay không đi.]

Ngay cả khi tin nhắn này được gửi đi sau đó, điện thoại vẫn sáng và rung liên tục.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.