Giả Bộ

Chương 7: C7: Chương 7



Bàn tay Ôn Nam Tịch đổ đầy mồ hôi ngồi thẳng dậy nhìn màn hình.

Thử?

Thử như thế nào?

Phải làm gì đây?

Lúc này cô mới nhận ra mình vừa lớn gan vừa điên cuồng, còn có chút mất mặt. Cô dứt khoát lấy tai nghe ở một bên, đeo vào, bấm vào trò chơi đấu súng, bắn một cách hăng say, Phó Diên ở bên cạnh mở chương trình lập trình lên, gõ bàn phím, nghe thấy cô gái bên cạnh đang gõ rất nhanh vào bàn phím, cậu dừng lại vài giây, sau đó nghiêm túc tập trung gõ mã, thay đổi bố cục chữ của trang web.

Ôn Nam Tịch chơi vô cùng hăng say. Điện thoại di động của Phó Diên không ngừng đổ chuông, trên màn hình hiện lên rất nhiều tin nhắn của Nhan Khả, đầu ngón tay Ôn Nam Tịch dừng lại, đang suy nghĩ nên theo đuổi như thế nào. Cuối cùng, cô tắt trò chơi, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình, chàng trai bên cạnh đang tập trung làm việc của mình.

Nhìn vào avatar chim cánh cụt ở góc dưới bên phải, cô dừng một chút, quay lại nhìn về phía nam sinh: “Phó Diên.”

Âm thanh này phát ra, xuyên qua một chút âm nhạc, tiến vào màng nhĩ của cậu, mí mắt Phó Diên giật giật, vặn nhỏ nhạc, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Ôn Nam Tịch đối mắt với cậu, nghĩ ngợi vài giây, đang chuẩn bị mở miệng nói thì một giọng nam từ phía sau vang lên: “Phó Diên, điện thoại của cậu chết rồi à? Nhan Khả gửi cho cậu nhiều tin nhắn như vậy, cậu cũng không thấy sao?”

Tim Ôn Nam Tịch nhảy dựng lên, liếc thấy một nam sinh đứng trước cửa quán net, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, nhưng cậu ta lại không bước vào. Phó Diên tháo tai nghe xuống, bình tĩnh nói: “Tớ thấy rồi, đang bận.”

“Xong chưa? Nhan Khả đi mua trà sữa rồi.”

Phó Diên úp tai nghe, đưa tay tắt máy tính, đứng dậy, cầm chiếc cặp màu đen sau lưng ghế lên, thản nhiên khoác lên vai rồi bước ra ngoài. Ôn Nam Tịch không nói gì về việc hỏi tài khoản QQ, chỉ nhìn cậu đi ra ngoài. Phó Diên đút hai tay vào túi quần, lúc cậu đi đến cửa, Đàm Vũ Trình liền thò đầu ra, không biết nói gì, cậu khẽ cười. Khi hai người chuẩn bị rời đi, cậu hơi quay đầu lại, liếc nhẹ sang máy số 6.

Sau đó, hai cậu nam sinh cứ như vậy rời khỏi quán net.

Ôn Nam Tịch không nhìn theo nữa. Ngồi thẳng dậy, ngơ ngác tựa lưng vào ghế một lúc, thấy sắp hết giờ cũng tắt máy, xách cặp đi trả thẻ, bước ra khỏi quán net đi ra đầu hẻm.

Nhìn thấy Nhan Khả cầm hai ly trà sữa theo chân bọn họ, dưới ánh đèn màu cam, cậu ta đưa trà sữa cho Phó Diên, cậu ấn điện thoại, lắc đầu.

Nhan Khả bĩu môi, nhìn chằm chằm vào cậu.

Đàm Vũ Trình đứng bên cạnh mỉm cười nhận lấy ly trà từ tay cậu ta, kêu Phó Diên uống đi, Nhan Khả vẫn có chút không cam lòng, nhưng ba người vẫn vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài, ánh đèn trong hẻm nhỏ mờ mịt. Nhan Khả thỉnh thoảng thò đầu vào nói chuyện với Đàm Vũ Trình, Phó Diên cụp mắt xuống, chốc chốc lại cong môi cười, có lúc Đàm Vũ Trình ghé sát tai cậu nói bậy vài câu, Phó Diên cười không nói gì. Nhan Khả cắn ống hút ngẩng đầu nhìn cậu, tóc đuôi ngựa cao đung đưa trong không trung.

Ánh đèn kéo dài bóng dáng của ba người. Trùng hợp thay, Ôn Nam Tịch cũng đang đi trong con hẻm này, cô nhìn bọn họ dưới bầu trời đầy sao, lại nhìn nụ cười của Nhan Khả.


Nhan Khả ở trước mặt Phó Diên thật sự khác biệt, cô nhìn lên bầu trời, dùng điện thoại di động chụp một bức ảnh rồi gửi nó cho Nguyên Thư.

Nguyên Thư nhanh chóng trả lời: Ah ah ah, tớ cũng đang định gửi cho cậu đây. Cậu có nhận thấy đêm nay mặt trăng đặc biệt sáng không, trên bầu trời còn có rất nhiều ngôi sao.

Ôn Nam Tịch: Ừ, thật đẹp.

Ra tới đầu hẻm, ba người bọn họ đi về phía trạm xe buýt, Ôn Nam Tịch rẽ phải để về nhà, hướng ngược lại với bọn họ.

Khi đi lên cầu thang, Nguyên Thư gửi một bức ảnh chụp màn hình qua.

Bên trong là một tài khoản QQ, tên là [Diên], hình nền màu đen có thêm một vầng trăng sáng, trông rất cá tính.

Nguyên Thư: Đoán xem đây là số của ai nào.

Trong lòng Ôn Nam Tịch đã đoán ra được nhưng vẫn chưa trả lời.

Nguyên Thư liền gửi tin nhắn tới: Phó Diên ở trường phổ thông số 1!

Tớ chụp ảnh màn hình từ diễn đàn của trường số 1 đó, nghe nói không dễ thêm bạn, cậu ấy bật xác minh, tớ mới thử qua, không thêm được.

Ôn Nam Tịch ồ một tiếng.

Nguyên Thư thở dài: Bây giờ chỉ có thể lưu lại, xem sau này có cơ hội hay không.

Ôn Nam Tịch: Ừ.

Cô cất điện thoại, đi về nhà.





Đại hội thể thao dự kiến ​​diễn ra vào cuối tháng 9, các học sinh đăng ký tham gia chương trình dần bắt đầu rèn luyện. Nguyên Thư cũng tham gia chạy nước rút, cô ấy bảo Ôn Nam Tịch nói chuyện với lớp trưởng thể dục, từ chối tham gia chạy cự ly dài. Ôn Nam Tịch tập chạy hai ngày, cảm thấy khá tốt nên không từ chối chạy đường dài, cô không để ý đến ngoại hình hay mồ hôi.


Ngày đại hội thể thao hôm nay, nghe nói trường số 1 bên cạnh cũng đồng thời tổ chức, giữa hai trường cách một con hẻm, trường đối phương có động tĩnh gì đều biết rõ.

Hôm nay Nhan Khả là người cầm cờ, cậu ta mặc đồng phục, rất xinh đẹp, đứng phía trước dẫn đầu đội trống, nhạc nổi lên, tóc đuôi ngựa cao cao, ánh mắt mang theo sự tự tin, khóe môi mỉm cười bước đi, khí phách hăng hái.

Nguyên Thư đứng bên cạnh Ôn Nam Tịch, nắm tay cô: “Nụ cười của cậu ta thật chói mắt.”

Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn thấy chim bay trên bầu trời, theo sau là tiếng nhạc loáng thoáng xen lẫn tiếng nhạc của trường bên.

Đại hội thể thao chính thức bắt đầu.

Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư không tham gia nhiều, cũng không giữ chức vụ gì, nhưng thỉnh thoảng lại giúp lớp trưởng đưa nước, Ôn Nam Tịch xinh đẹp, các bạn nam trong lớp đều biết tính cách của cô, cũng không thân với cô, thỉnh thoảng nói tiếng cảm ơn. Mặt khác, các bạn nam lớp khác khi gặp được cô thì thường xuyên đỏ mặt, hoặc là nhỏ giọng bàn tán, thỉnh thoảng lại nhìn đi chỗ khác.

Nguyên Thư mỉm cười tiến sát tới Ôn Nam Tịch: “Cậu cảm thấy trong số bọn họ, ai là người gửi thư tình cho cậu?”

Ôn Nam Tịch lắc đầu, “Tớ không biết.”

Nguyên Thư cảm thấy Ôn Nam Tịch thanh tâm quả dục đến mức khi vào đại học chắc vẫn còn chưa được khai sáng, hai người ngồi dưới hành lang để tránh nắng, đại hội thể thao vào ngày thứ hai diễn ra bình thường hơn nhiều.

Có một vài nam sinh ở trường số 1 trèo tường, ngồi lên đầu tường, một người trong số họ hét lên: “Này – Nhan Khả.”

Nhan Khả và những cô gái khác đang phát nước cho đội bóng rổ, nghe vậy cậu ta quay người lại, nhướng mày cười nói: “Sao lại là cậu, Phó Diên đâu?”

Cậu nam sinh kia cười ha ha, chỉ vào dưới tàng cây, nói: “Cậu ta đang trốn dưới gốc cây kia kìa.”

“Hôm nay cậu ấy thi đấu môn gì? Có phải là nhảy cao không?” Nhan Khả không phát nước nữa, đi đến góc tường, ngửa đầu nhìn lên. Cậu nam sinh kia cười cúi đầu nói: “Nhảy cao, sau đó có một cuộc thi chạy cự ly dài.”

Ánh mắt Nhan Khả sáng lên.

Những nữ sinh khác có chút ghen tị với cậu ta vì quen được nhiều người như vậy từ trường số 1, đặc biệt là Phó Diên. Nguyên Thư nhìn cô bạn, Ôn Nam Tịch đang buộc tóc, cuộc thi chạy đường dài sắp bắt đầu, Nguyên Thư đưa cho Ôn Nam Tịch một chai nước và nói: “Cố lên, sẽ được thôi, tớ ở trong sân chờ cậu.”

Ôn Nam Tịch uống một ngụm nước khoáng, cười nói: “Được.”


Cậu nam sinh trường phổ thông số 1 ngồi ở trên tường kia quay lại nói với Nhan Khả: “Phó Diên thi đấu rồi, tớ đi xem đây.”

Nhan Khả lập tức xua tay, tiếc nuối không thể xem Phó Diên thi đấu, cậu ta quay người, vừa lúc nhìn thấy cuộc thi chạy đường dài sắp bắt đầu, Ôn Nam Tịch đã đứng ở điểm xuất phát, cô mặc một bộ đồng phục thể thao màu xanh trắng, mái tóc hơi xoăn buộc đuôi ngựa, dáng người rất cao, khuôn mặt rất đẹp, khiến mọi người xung quanh chú ý.

Nhan Khả khoanh tay đi về phía đường đua, những nữ sinh khác cũng vây quanh lại, chuẩn bị xem Ôn Nam Tịch thi đấu.

Ôn Nam Tịch nhìn về phía đường băng, ánh mặt trời trút xuống mặt đường, ánh vàng rực đến mức tưởng chừng như ở rất xa.

Một tiếng “Bùm——” vang lên.

Trường số 1 bên cạnh cũng “bùm” một tiếng, các vận động viên chạy đường dài từ điểm xuất phát lao về phía trước, thân hình gầy gò của Ôn Nam Tịch lao ra khỏi điểm xuất phát, chạy dưới ánh nắng như thiêu đốt, cô chạy cũng không nhanh, nhanh chóng bị tụt lại phía sau những người khác, cô không nhanh không chậm cũng không vội vã, những khán giả là học sinh đều ở một bên nhìn chằm chằm vào cô.

Chạy đường dài đòi hỏi sức bền, hơi thở và tốc độ. Sau hai vòng, Ôn Nam Tịch hai má đỏ bừng, hô hấp có chút không đều, liếc mắt nhìn thấy Nhan Khả ở bên kia áo quần không dính bụi, cô cảm giác được mồ hôi chảy xuống trên mặt, ướt đẫm vạt áo phía trước, cô quay mặt đi, bắt đầu điều chỉnh tiết tấu.

Đến vòng cuối cùng, phía sau lưng đã ướt đẫm, các cô gái xung quanh Nhan Khả đang dùng điện thoại chụp ảnh, Ôn Nam Tịch cũng lười quan tâm đ ến hành vi của bọn họ.

Sau khi nhìn thấy một bạn cùng lớp khác bị ngã giữa chừng, cô bắt đầu chạy nước rút, cuối cùng chạy qua vạch đích giữa tiếng hét chói tai của Nguyên Thư.

Nguyên Thư đỡ lấy cô, cười nói: “Nam Tịch, cậu đạt hạng nhất rồi!”

Hạng nhất.

Ôn Nam Tịch ngẩng đầu th ở dốc. Hạng nhất à.

Cô đạt hạng nhất chạy cự ly dài, hai má đỏ bừng thật sự rất nóng, cười nhợt nhạt, phổi như sắp nổ tung. Tình cờ nhìn thấy đám người Nhan Khả đang đứng đó tận hưởng không khí mát mẻ, cô nhẹ cắn răng thở ra một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở, các đại biểu lớp thể dục và những người khác vỗ tay hoan hô, giơ tay hét lên: “Nam Tịch, Nam Tịch, Nam Tịch!”

Ôn Nam Tịch toàn thân đổ mồ hôi, đồng phục học sinh dính chặt sau lưng, có chút chật vật. Nhưng đôi má đỏ ửng lại khiến khuôn mặt đẹp đến chói mắt giữa đám đông, Nhan Khả cười lạnh, cầm cây quạt quạt cho mình. Ôn Nam Tịch mệt mỏi vô cùng, đi vài bước, tìm một chỗ ngồi xuống rồi uống rất nhiều nước.

Trong buổi trao giải.

Cô đã nhận được một giấy chứng nhận hạng nhất nữ nội dung chạy đường dài.

Có chút châm chọc.

Sau khi trao giải xong, đại hội thể thao mùa thu cũng chính thức kết thúc, trường cũng sẽ tan học sớm. Ôn Nam Tịch cùng Nguyên Thư hòa vào trong đám người đi ra khỏi trường, đón mặt trời lặn. Hai người đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn, ăn xong thì ai về nhà nấy, Nguyên Thư về nhà, Ôn Nam Tịch cũng nên về nhà, nhưng cô lại không về, cô đến: “Vẫn ổn’’.

Hôm nay “Vẫn ổn” không có nhiều người lắm, máy số 5 cũng không có ai, quản lý lại là một cô gái, Ôn Nam Tịch xin thẻ, cầm thẻ đi đến hàng ghế sau máy số 5, cô ngồi xuống trước máy số 10, ngẩng đầu lên, chiếc quạt kêu vo vo, bật điện thoại đeo tai nghe, nghe bài “Sunny Day” của Châu Kiệt Luân.

Hoàng hôn phủ lên tường, Phó Diên xách cặp đi vào quán net, mồ hôi chảy dài trên má, chạm đến quai hàm góc cạnh, cậu để cặp lên, kéo ghế ra, dừng lại một lúc, mắt lại rơi vào chiếc máy số 10. Chiếc quạt di chuyển phát ra âm thanh, một cô gái nằm trên bàn số 10, đeo tai nghe, ngủ ngon lành. Mặt mày xinh đẹp, làn da trắng nõn.


Phó Diên nhìn vài giây, sau đó ngồi xuống, nhìn đi nơi khác, bật điện thoại, uể oải tựa lưng vào ghế, dùng đầu ngón tay dài gõ nhẹ lên bàn phím. Hoàng hôn từ cửa sổ đằng kia tràn vào, chiếu xuống đất, người đến quán net ngày càng nhiều, một người đàn ông bước vào, xin thẻ rồi đi về hàng ghế sau.

Ánh mắt hắn ta tìm tòi vài giây, sau đó ngồi xuống máy số 11 bên cạnh. Sau khi bật máy lên, thỉnh thoảng hắn ta lại nhìn nữ sinh đang ngủ say bên cạnh, thậm chí có lúc hắn ta còn dí sát vào xem, gần đến mức suýt chạm vào đầu mũi của Ôn Nam Tịch, trong mắt dần dần mang theo vài phần soi mói không có ý tốt.

“Thật là một cô gái xinh đẹp.” Hắn ta mỉm cười tiến lại gần, “Còn thơm nữa.”

Cạch – màn hình trước mặt hắn ta tối đen, hắn ngẩng đầu nhìn thấy phía trên có dòng chữ “Cút” to lớn màu đỏ, đỏ như máu, hắn sửng sốt, giật mình, nhìn xung quanh.

“Ai?”

Hắn ta giơ tay lên, ngay lập tức gọi cho người quản lý: “Quản lý, chuyện này là sao đây?”

Cô gái quản lý bước tới, sớm đã nhìn thấy bộ dạng đáng khinh của người đàn ông này, nhìn màn hình cô ấy cũng bị dọa đến nhảy dựng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Có thể là do virus, anh đổi máy đi. Chúng tôi phải sửa một chút.”

Người đàn ông liếc nhìn cô gái đang ngủ bên cạnh, trong lòng có chút không vui, nhưng máy tính không chơi được thì còn ngồi ở đây làm gì, hắn ta chửi hai tiếng rồi lấy thẻ máy khác mà quản lý đã đổi, quản lý cho hắn ta đổi sang máy ở phía sau, ngay khi hắn ta rời đi, màn hình của máy số 11 đã trở lại bình thường. Quản lý mạng cũng có chút bối rối, cô ấy lên kiểm tra mấy lần cũng không thấy vấn đề gì nên đành phải trở về quầy thu ngân.

Chỉ chốc lát sau, Phó Diên đứng dậy, xách cặp đến quầy thu ngân, lấy thẻ đi đến máy 11 rồi ngồi xuống, cậu đeo tai nghe và chơi game bắn súng. Mái tóc còn ướt đã dần khô lại, cậu tựa người vào ghế, đầu ngón tay gõ gõ trên bàn phím.

Ôn Nam Tịch lần này ngủ rất say, trong đại hội thể thao cô không có giờ nghỉ trưa, chạy đường dài cũng quá mệt mỏi, khi tỉnh dậy, bài hát trong tai nghe đã bị thay đổi rất nhiều lần. Đó là một bài hát chưa từng nghe bao giờ, đột nhiên nhận ra có người ở bên cạnh, cô quay lại nhìn thì thấy khuôn mặt của Phó Diên.

Cô sửng sốt vài giây, cậu ngước mắt lên nhìn cô, giọng điệu thản nhiên nói: “Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ.”

Ôn Nam Tịch còn có chút mơ hồ, cô tựa đầu vào cánh tay, nghĩ thầm hôm nay hỏi cậu ấy xem có thể thêm QQ không, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy một chiếc bật lửa màu đen và một hộp thuốc trên bàn của cậu, khiến cô nhớ đến điếu thuốc được kẹp giữa đầu ngón tay cậu và người bạn cùng lớp ngày đó.

Cô không nhúc nhích, lại nhìn cậu: “Phó Diên.”

“Cậu biết hút thuốc không?”

Ánh mắt Phó Diên rời khỏi màn hình, liếc nhìn cô: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Ôn Nam Tịch ngồi thẳng dậy, lấy hộp thuốc kia, lấy ra một điếu, sau đó đưa điếu thuốc lại sát môi cậu, môi thiếu niên vừa đỏ mọng vừa mỏng, cậu nheo mắt nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt Ôn Nam Tịch trong suốt tiến lại gần.

Phó Diên mở miệng cắn điếu thuốc, Ôn Nam Tịch nhếch môi, cầm lấy bật lửa phịch một tiếng rồi đưa về phía trước, một cơn gió nhẹ thổi vào, ngọn lửa lan vào tàn thuốc. Mặt trời đã lặn ở rìa đường chân trời, chỉ còn lại một chút ánh vàng, nữ sinh mặc đồng phục dựa vào bàn, châm điếu thuốc cho nam sinh mặc đồng phục.

Ôn Nam Tịch cầm bật lửa nhìn vào mắt Phó Diên: “Vậy là cậu có thể hút.”

Phó Diên nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì. Những đường gân ở mu bàn tay đặt trên tay vịn vô cùng rõ nét, tượng trưng cho sức mạnh của một chàng trai trẻ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.