Giả Cán Bộ

Chương 147: Ngạc nhiên



Lê Khải Minh liếc nhìn Dương Tử Hiên thật sâu, người trẻ tuổi cuối cùng vẫn là hơi tuổi trẻ một chút, cân nhắc sự tình không đủ chu đáo, cũng thiếu kiên nhẫn, vội vã lập uy, lại không nghĩ rằng đã chọc phải tổ ong.

Dương Tử Hiên đương nhiên có thể nhìn ra vẻ khinh thường cùng khinh thường trong mắt Lê Khải Minh, cười nhạt một tiếng, nói: “ Nhà máy chế biến giấy cùng chính phủ khu Tĩnh Thủy có quan hệ thế nào, tôi biết rõ, quan hệ giữa hai bên trong đó, có lẽ là Lý Chí Hồng phó thị trưởng đã nói với tôi, Lý Chí Hồng phó thị trưởng còn nói, thời điểm nhà máy chế biến giấy mang đi bán, vừa đúng lúc là thời điểm bí thư khu ủy khu Tĩnh Thủy Từ Á Bình hiện tại đang đảm nhiệm khu trưởng!”

Trên mặt Lê Khải Minh vốn có chút dáng tươi cười khinh thường khinh miệt, trong chốc lát, tất cả đều đọng lại.

Cái gì?

Lý Chí Hồng vậy mà tự mình nói ra những lời này cho Dương Tử Hiên biết?

Trên mặt Lê Khải Minh tràn đầy biểu lộ khó có thể tin, thân là thư ký trưởng ủy ban thành phố, Lê Khải Minh am hiểu sâu về năng lượng thường vụ phó thị trưởng Lý Chí Hồng này.

Tại ủy ban thành phố, các mối quan hệ cùng với lực khống chế của Lý Chí Hồng đối với tất cả người phụ trách các cục chủ yếu đều xa xa cao hơn La Trạch Minh, thậm chí, có thể nói, chỉ cần Lý Chí chí nguyện ý, Lý Chí Hồng hoàn toàn có thể làm La Trạch Minh mất quyền lực tại ủy ban thành phố.

Nhưng Lý Chí Hồng này, từ sau khi lão bí thư thị ủy Tống Tư An lui về, vẫn ngận đê điều (rất ít xuất hiện), giấu tài, La Trạch Minh đến thành phố, về sau, Lý Chí Hồng cũng là thập phần phối hợp công tác của La Trạch Minh, nếu như không có Lý Chí Hồng phối hợp, chỉ sợ chỉ cần đấu tranh trong ủy ban thành phố, là có thể khiến cho đầu óc La Trạch Minh choáng váng, căn bản không có khả năng hay cơ hội rút tay ra, khiêu chiến cùng Thạch Phong Tín tại hội thường ủy.

Cho nên, La Trạch Minh hết sức kiêng kỵ Lý Chí Hồng, đồng thời, cũng thập phần tôn trọng Lý Chí Hồng.

Lê Khải Minh có chút không nghĩ ra, tại sao Lý Chí Hồng phải nói những việc này cho Dương Tử Hiên nghe.

Chẳng lẽ Lý Chí Hồng đã chọn trúng Dương Tử Hiên?

Lê Khải Minh hiểu được, việc này cũng không phải là không có khả năng, dù sao hiện tại, nhất phái Lý Chí Hồng này cũng vào dạng không người kế tục, bồi dưỡng Dương Tử Hiên, với tư cách người mới cầm đầu, cũng là rất có thể là thực.

Vừa tưởng tượng như vậy, ánh mắt Lê Khải Minh xem xét Dương Tử Hiên lại thay đổi, khinh thường và khinh miệt trong ánh mắt liền biến mất, trở nên rất nghiêm túc mà chăm chú, lại có điểm kính sợ, nói: “ Tử Hiên, Lý thị trưởng đã nói ra những chuyện này với cậu, vì cái gì cậu vẫn không để yên cho nhà máy chế biến giấy này? Cái nhà máy chế biến giấy này thật sự không thể dễ sụp đổ như cậu muốn đâu. “

“ Ha ha, hoàn toàn khác biệt, tôi cảm thấy Lý thị trưởng đang ủng hộ tôi đánh rơi nhà máy chế biến giấy, cho nên hắn mới dẫn ra những điều này cho tôi biết. “

Dương Tử Hiên cũng không muốn nói cùng Lê Khải Minh quá nhiều về chuyện này, lại chuyển câu chuyện sang chuyện khác.

Lâm Nhược Thủy cũng là lẳng lặng ở một bên nghe hai người đối thoại, nàng không quá quen thuộc đối với cách cục chính trị thành phố Nam Hồ, cho nên dứt khoát không nói.

Lê Khải Minh cảm thấy, Lâm Nhược Thủy, Lâm gia đại tiểu thư này có chút lạnh nhạt, sợ nàng buồn, liền hàn huyên cùng Lâm Nhược Thủy vài câu, hỏi tình huống phát triển của Hồng Thủy huyện, dù sao Lê Khải Minh cũng xem như một người do Lâm Bái dẫn lên, thực chất bên trong đầu đã cho rằng chính mình là người của Lâm gia rồi.

Vốn Lâm Bái có ý định đứa Lê Khải Minh tới Đại Danh thành phố, nhưng trên đường xuất hiện một ít chuyện ngoài ý muốn, Lê Khải Minh cuối cùng lại đến Nam Hồ, nhịn gần hai ba năm, cuối cùng cũng bò lên trên vị trí thư ký trưởng ủy ban thành phố.

Bữa tiệc rượu này, coi như là khách và chủ tận hứng rồi, tính tiền là Dương Tử Hiên, bất quá, vô luận là Dương Tử Hiên hay là Lê Khải Minh, đều cảm thấy lần này có thể nhận thức được đối phương vẫn rất đáng giá.

Lê Khải Minh vốn đề nghị dẫn Lâm Nhược Thủy đi mấy cảnh nổi tiếng Nam Hồ để chơi đùa, nhưng đã bị Lâm Nhược Thủy từ chối nhã nhặn, cũng chỉ có thể bỏ qua, hắn ngậm ngùi mở một cỗ Santana treo biển ủy ban thành phố, nhả một làn khói rồi rời đi.

Còn lại Dương Tử Hiên cùng Lâm Nhược Thủy đứng lặng trên đường cái bên ngoài Hồng Thành Trong khách sạn, đêm hè trời lốm đốm đầy sao, nội thành Nam Hồ mấy năm này đầy đủ tài chính, cho nên xây dựng đường đi cũng thập phần sạch sẽ rộng rãi, có thể so sánh với khu vực phồn hoa ở Tử Kim.

“ Nhìn cái gì vậy? “

Lâm Nhược Thủy ngồi trên một cái lan can ven mặt đường, bởi vì nguyên nhân ăn mặc váy nếp uốn quá gối, hai chân khó kẹp chặt với nhau, cảnh đẹp lúc ẩn lúc hiện.

“ Tôi là sợ em lộ hết ra ngoài rồi, đến lúc đó, tôi đúng là thiệt thòi lớn, không công tiện nghi người khác, còn không bằng để tôi được tiện nghi, nước phù sa không để ngoại nhân hưởng, dứt khoát tự mình nhìn là được rồi! “

Dương Tử Hiên đứng ở trước người Lâm Nhược Thủy, nhìn Lâm Nhược Thủy kẹp chặt chân tuyết trắng lại, vừa cười vừa nói.

“ Thật không hiểu, cậu đã là cán bộ tỉnh quản rồi, làm sao lại vẫn già mà không đứng đắn, đầy tư tưởng xấu xa như vậy, thực sự nên dùng bồn cầu tự hoại, rút toàn bộ mấy cái gì đó dơ bẩn ở trong đầu của cậu ra! “ Lâm Nhược Thủy hung hăng liếc liếc Dương Tử Hiên, hai chân lại càng khép chặt, sợ tiết lộ ra mấy thứ bên trong, để cho bí thư lưu manh Dương Tử Hiên này thấy được.

“ Vậy thì phỏng chừng cả bộ não tôi đều bị rút sạch rồi, hiện tại đầy trong đầu tôi đều là sự tình tôi và em làm chuyện không đứng đắn đó! “ Dương Tử Hiên cười hắc hắc nói.

Lâm Nhược Thủy xì một tiếng khinh miệt, quay mặt ra chỗ khác, nhìn bầu trời đầy sao, hồi lâu mới quay đầu lại, lại phát hiện Dương Tử Hiên cũng đã ngồi xuống bên cạnh nàng.

“ Tử Hiên, chẳng lẽ cậu thật sự không sợ hãi những người sau lưng nhà máy chế biến giấy kia phản công sao? Cậu ép bọn hắn như vậy, chó gấp cũng sẽ nhảy tường đó! “

Lâm Nhược Thủy ngửi được khí tức ấm áp của nam tử trên người Dương Tử Hiên, trong lòng có chút bối rối.

“ Tôi đương nhiên rất sợ, nhưng trong tay của tôi còn có một vương bài, một vương bài trí mạng, cho nên, tuy tôi rất sợ, nhưng tôi dám đấu một trận cùng chút ít người sau lưng nhà máy chế biến giấy kia, quản hắn là cái khỉ gió gì, chính phủ khu Tĩnh Thủy hay là thường ủy khu công nghiệp, hắn đánh cứ để hắn đánh, tôi tiếp chiêu là được! “ Dương Tử Hiên ung dung cười một tiếng.

“ Cậu, lá gan lúc nào cũng to như thế, luôn mang một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, như vậy sẽ ăn thiệt thòi! “ Lâm Nhược Thủy có chút bất đắc dĩ nhìn Dương Tử Hiên.

“ Yên tâm đi, bầy cháu con rùa khu công nghiệp kia, cũng làm không dậy nổi bao nhiêu sóng gió, chỉ cần đi tốt một bước này, về sau, tại khu công nghiệp, tôi cũng tính toán là đứng vững gót chân rồi, ít nhất, nếu như lần này tôi đánh thắng trận lần thứ nhất, người ở bên trong khu công nghiệp không chuẩn bị đầy đủ, cũng không dám khiêu chiến quyền uy công ủy bí thư của tôi! “ Dương Tử Hiên nói như đinh chém sắt.

Lâm Nhược Thủy gật gật đầu, nói: “ Mọi sự phải cẩn thận, thật sự không gánh được, liền gọi điện thoại cho Hứa Ấn Gia, dù sao hắn cũng là người dẫn đường để cậu đi vào Đại Danh phe phái, kinh nghiệm cùng các mối quan hệ cuối cùng vẫn phong phú hơn một ít so với cậu. “

“ Như vậy thích hợp sao? Tôi bây giờ vẫn còn ở vào giai đoạn phe phái Đại Danh khảo sát, sao có thể sử dụng chính trị các mối tài nguyên quan hệ của Đại Danh phe phái? Gọi điện thoại cho Hứa Ấn Gia, không phải là chứng minh tôi không đứng vững chân tại khu công nghiệp sao? Không chịu đựng được khảo nghiệm, phỏng chừng Đại Danh phe phái sẽ không chút do dự vứt bỏ tôi đi đó? “ Dương Tử Hiên có chút nghi hoặc nói.

“ Tử Hiên, cậu nghĩ quá ngây thơ rồi, Đại Danh phe phái, trong khoảng thời gian này, tôi cũng là chăm chú nghiên cứu qua, mạch căn bản của nó rất sâu, Đại Danh phe phái nhìn như chỉ là một phe phái cấp tỉnh trong La Phù tỉnh, thực chất, ngọn nguồn của nó lại ở chính giữa trung tâm, thậm chí còn có một chi phe phái chủ lưu trung ương, bối cảnh hết sức kinh người, cũng có chi nhánh tại La Phù tỉnh!”

“Mặc dù là Lâm gia chúng ta, cũng căn bản vô pháp đối kháng cùng phe phái như vậy, cho nên, nếu như cậu đáp lên con đừơng của chi thế lực này, chắc chắn sẽ có tác dụng khá lớn đối với tiền đồ của cậu. “

“ Bên trong phe phái La Phù, Đại Danh đều một ít nhân vật thành tinh, nắm giữ quyền lực hạch tâm tại La Phù tỉnh —— bên trong hội thường ủy tỉnh ủy cũng có được lực ảnh hưởng không nhỏ, cho nên, Đại Danh phe phái bồi dưỡng Đại Tân sinh, căn bản không có khả năng để tất cả trứng gà vào trong cùng một cái giỏ rồi xách lên trên!”

“Tại cả La Phù tỉnh, bọn hắn đều nuôi dưỡng nhiều Đại Tân sinh cùng loại với cậu, theo tôi được biết, Ba Dương có một, địa phương khác phỏng chừng cũng có một vài người, cụ thể thế nào, tôi cũng không rõ lắm! “

“ Ba Dương bên kia, người đó chính là phó thư ký trưởng xếp hàng thứ nhất thị ủy Ba Dương, Lô Phúc Tân, cũng rất trẻ tuổi, có thể nói là cạnh tranh đồng lứa cùng với cậu đúng là hắn còn có mặt khác một ít người trẻ tuổi!”

“Cậu cùng Lô Phúc Tân, hai người hiện tại đều lấy được vé vào cửa Đại Danh phe phái, phải xem các cậu phát lực chạy như thế nào, chỉ là, dường như Lô Phúc Tân so với cậu thì càng có ưu thế hơn, bởi vì hoàn cảnh của hắn hiện tại, có thể nói là thập phần có lợi đối với hắn!”

“Hiện tại, bí thư thị ủy Ba Dương Tiết Kế Can cũng là nhân vật trung kiên phe phái Đại Danh, Ba Dương, với tư cách đại thành phố kinh tế đứng thứ hai La Phù tỉnh, địa vị kinh tế chính trị cũng thập phần quan trọng, nhiệm vụ của Lô Phúc Tân tại Ba Dương thị ủy, chủ yếu là bảo đảm công tác cho bí thư thị ủy Tiết Kế Can!”

“Có thể nói là người hầu thiếp thân cho Tiết Kế Can, năm nay, trong nhiệm kỳ mới, Tiết Kế Can rất có thể sẽ nhậm chức phó chủ tịch tỉnh hoặc là thị trưởng Tử Kim, cũng là người cạnh tranh cực kỳ hữu lực đối với vị trí phó chủ tịch tỉnh thúc thúc tôi tranh đoạt! “

“ Cho nên nói, Tiết Kế Can khẳng định sẽ đi, vô luận là thăng nhiệm thị trưởng thành phố Tử Kim, hay là thăng nhiệm phó chủ tịch tỉnh, trước khi hắn đi, khẳng định sẽ an bài Lô Phúc Tân xuống dưới rèn luyện, hẳn là cũng nằm trong thành phố Ba Dương!”

“Tiết Kế Can kinh doanh rất nhiều năm tại Ba Dương, hắn đề bạt rất nhiều thân tín, có thể nói, Ba Dương đã muốn trở thành một trong những đại bản doanh chủ chốt của phe phái Đại Danh, Lô Phúc Tân sống trong đại bản doanh, tất nhiên thuận tay hơn rất nhiều so với cậu, người đang ở Nam Hồ, cái địa phương đưa mắt không quen mấy người này! “

“ Cho nên mới nói, lúc tối hậu quan trọng, cậu hướng Hứa Ấn Gia xin giúp đỡ, cũng không tính toán là ăn gian, dù sao, bản thân Lô Phúc Tân một mực có Tiết Kế Can bao phủ, cũng sớm đã ăn gian, chỉ cần không phải đại sự, tôi tin tưởng Hứa Ấn Gia khẳng định sẽ vận dụng nhân mạch của hắn trợ giúp cậu! “

Lâm Nhược Thủy một hơi nói rất nhiều tin tức Đại Danh phe phái cho Dương Tử Hiên nghe.

Những vật này, Dương Tử Hiên đúng là cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe Hứa Ấn Gia nói qua, xem ra, Lâm Nhược Thủy cũng đã mất một phen tâm tư rất lớn để tìm tòi, mới sưu tập được những thứ này cho Dương Tử Hiên.

Đột nhiên toát ra đối thủ cạnh tranh Lô Phúc Tân?

Trong lòng Dương Tử Hiên cũng cảm giác được áp lực, xem ra, con đường làm quan thật đúng là từng tiến bộ lên chức đều rất khó, ở đâu cũng có đối thủ, ở đâu cũng có cạnh tranh.

Càng lên cao, cạnh tranh mỗi cái vị trí cũng càng kịch liệt hơn.

“ Mặc dù như thế, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn cầu cứu Hứa Ấn Gia, động một chút lại cầu cứu, cũng rất khó lớn lên! “

Dương Tử Hiên thở dài một hơi, nói” “ Hứa Ấn Gia hiện tại cũng chỉ là thường vụ phó thị trưởng Đại Danh thành phố, không phải thường vụ phó thị trưởng Nam Hồ, muốn với cánh tay đến bên này, cũng thập phần khó khăn! “

“ Không nói những thứ này nữa, Nhược Thủy, em định lúc nào trở về? Muốn chơi thêm mấy ngày tại Nam Hồ không? “ Dương Tử Hiên ngửi thấy được hương thơm trên thân thể Lâm Nhược Thủy, không nhịn được mà vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm vòng eo mềm mại mảnh khảnh của Lâm Nhược Thủy.

Lâm Nhược Thủy bị Dương Tử Hiên ôm, thân thể nàng mẫn cảm, thoáng cứng ngắc lại một tý, hồi lâu mới chậm rãi mềm nhũn ra, nhẹ nhàng dãy, có chút ý tứ muốn tránh thoát bàn tay của Dương Tử Hiên, dưới thân thể, đầu gối rúc vào váy nếp uốn đã lộ ra ngoài, cặp đùi trắng muốt mịn màng lộ ra, lúc này, người đi đường trên đường cái không tính là quá nhiều, ngẫu nhiên một hai người qua đường đều là chăm chú nhìn cái này hai thanh niên nam nữ ngồi trên ở rào chắn, có hâm mộ, có ghen ghét.

Lâm Nhược Thủy phát hiện, Dương Tử Hiên không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lại, đã thấy tròng mắt đen bóng của Dương Tử Hiên đang chuyển động nhanh như chớp, nhìn chằm chằm vào bờ mông cùng bộ ngực lớn nhỏ vừa phải mà giống như quả đào mềm của Lâm Nhược Thủy.

“ Lưu manh bí thư! “

Lâm Nhược Thủy duyên dáng gọi to một tiếng, nàng thật sự không nhịn được loại ánh mắt nóng rực này của Dương Tử Hiên, liền từ trên rào chắn nhảy xuống dưới.

Có lẽ là do nguyên nhân ngồi lâu trên rào chắn, váy mỏng nếp uốn màu xám trắng chăm chú áp chặt lên trên người, bờ mông mềm ngạo nghễ ưỡn lên, hình dáng cong tròn triệt để nổi bật ra.

Dương Tử Hiên cười hì hì, cũng nhảy xuống, cánh tay đột nhiên vuơn ra, đưa sát vào bờ mông và trên bờ eo Lâm Nhược Thủy, lôi kéo nếp uốn trên làn váy.

Trong nội tâm Lâm Nhược Thủy cả kinh, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Dương Tử Hiên, nói: “ Cậu muốn làm gì? “

“ Váy dính vào da quá chặt, tôi giúp em kéo ra, không muốn để em lộ liễu, không công mà để những người trên đường tiện nghi! “ Dương Tử Hiên cười hắc hắc nói.

“ Tiện nghi lớn nhất cũng đã bị cậu, cái đồ lưu manh này chiếm mất rồi... “ Nói đến một nửa, Lâm Nhược Thủy liền phát hiện mình nói lỡ miệng, trên mặt lập tức đầy vẻ đỏ ửng, dậm chân nói: “ Không để ý đến cậu, cái đồ lưu manh này, tôi trở về khách sạn đi ngủ đây! “

Nói xong, liền quay đầu đi rồi, một bộ dáng vợ bé bị chồng chọc tức nên mới hờn dỗi, đâu còn có vẻ kia huyện ủy bí thư Hồng Thủy huyện đứng trước mặt người, xinh đẹp hào phóng mà không mất hình tượng uy nghiêm.

Dương Tử Hiên đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng xinh đẹp của Lâm Nhược Thủy, hai tay khép tại bên miệng, hô: “ Hôm nay em ngồi xe cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt một đêm, đến mai lại mang em đi chơi! “

Đợi Lâm Nhược Thủy đi vào khách sạn, Dương Tử Hiên mới yên tâm đi ra bãi đỗ xe lấy xe, đêm nay hắn còn có rất nhiều chuyện cần làm, không có khả năng một mực đứng ở nội thành, còn phải phải chạy về khu công nghiệp.

Lúc trước hắn để cho Lưu Bất Khắc liên lạc với chút ít người nhà công nhân viên chức nhà máy chế biến giấy tử vong kia, còn có cả những công nhân viên chức gặp tai nạn lao động, không biết kết quả như thế nào, Lưu Bất Khắc không hề liên lạc báo cáo kết quả với hắn.

Chỉ là, Dương Tử Hiên cũng hiểu được, sự tình chắc chắn không có biến hóa quá lớn, từ lúc Phương quản lý bị bắt, về sau, mấy cái dây chuyền sản xuất trong nhà máy chế biến giấy cũng đã đình chỉ, sản xuất cả nhà máy chế biến giấy đều rơi vào một mảnh hỗn loạn, cho nên, nhà máy chế biến giấy cũng không cách nào bận tâm chuyện Lưu Bất Khắc đi tìm người thân của những công nhân viên chức tử vong kia.

Xe vừa mới chạy ra khỏi khu Tĩnh Thủy, khu chợ đêm, trải qua một mảng lớn quán bán hàng ăn uống san sát nối tiếp nhau, liền phát hiện phía trước đã bị ngăn chặn, người vây khắp nơi, không biết chuyện gì xảy ra.

Dương Tử Hiên cũng không muốn gây chuyện, loại địa phương này cũng thường xuyên có rất nhiều lưu manh đánh nhau ẩu đả, cho nên cũng không còn để ý, đang muốn lái xe quay đầu, từ một con đường khác đi vòng ra ngoài, lại nghe được một hồi thanh âm quen thuộc.

“ Đàn bà thối, mày đã đánh chúng ta, mày khỏi phải nghĩ đến việc đi ra ngoài Nam Hồ. “

Cái thanh âm này, trí nhớ Dương Tử Hiên đương nhiên khắc sâu, rõ ràng chính là thanh âm của Ngô thiếu, nhi tử giám đốc Ngô Tông Lương ngân hàng xây dựng khu công nghiệp kia, ở trong mắt Dương Tử Hiên, Ngô thiếu này tuyệt đối là thùng cơm không có đầu óc, phỏng chừng ngoại trừ thân thể nữ nhân và tiền giấy ra, cái gì khác cũng đều không hiểu.

Dương Tử Hiên vốn còn muốn quan sát Ngô thiếu này thêm vài ngày, chỉ là có Trần Long Sinh gọi điện thoại nói, thành phố có vài bằng hữu gọi điện thoại cầu tình cho hắn, lại nhớ Dương Tử Hiên buông tha Ngô thiếu này.

Dương Tử Hiên cảm thấy Trần Long Sinh về sau còn cơ hội sử dụng, cũng cho Trần Long Sinh một cái mặt mũi, cho nên, mấy ngày hôm trước đã đáp ứng thả Ngô thiếu này ra, không nghĩ tới, không được mấy ngày, Ngô thiếu phạm tội tại thành phố rồi, xem ra chính là đang khi dễ một nữ nhân.

Dương Tử Hiên có chút tò mò, liền cho xe dừng ở một bên, xuống xe, lách vào từ một cái ke hở khe nhỏ trong đám người, chỉ thấy chính giữa là một cỗ Grand Cherokee ngừng lại, biển hiệu treo trên đó dường như cũng là biển quân đội.

Dương Tử Hiên chợt nhớ tới, lần trước đi tỉnh thành, chẳng phải Hoàng Cũng Đường theo đuổi Tô Ban Mai cũng đi một cỗ xe việt dã sao? Dường như cũng là treo biển quân đội, chỉ là, chiếc xe kia của Hoàng Cũng Đường là hàng xịn, còn cái cỗ xe này lại rất phổ thông.

Hiện nay, ở trong nước, thị trường xe việt dã còn chưa bắt đầu phát triển sôi nổi, những xe này, hơn phân nửa là chút ít xe buôn lậu nhập thành chính nghạch, đều giống nhau, thuộc về chút ít nhân vật có bối cảnh.

Cửa xe Cherokee có một nữ nhân thập phần xinh đẹp, dáng người cao gầy dựa vào, cầm trong tay một cái roi da thật dài, lạnh lùng nhìn mấy thanh niên té ngã trên mặt đất, Ngô thiếu thì cùng một thanh niên khác đứng ở một bên, quần áo mất trật tự, miệng thở hổn hển, y phục trên người cũng thập phần rách rưới rồi.

Trên mặt Ngô thiếu có một vết roi thật sâu, đang chảy ra một ít máu, lại khiến cho diện mạo vốn khó coi giống như heo mập của hắn, bây giờ càng khó coi hơn.

Xem ra, bọn thanh niên này dĩ nhiên là bị cô bé trước mắt này khi dễ không nhẹ.

Nữ vương? Roi da?

Nhìn cảnh tượng như vậy, trong đầu Dương Tử Hiên đột nhiên hiện lên một ít hình ảnh tà ác, chỉ là, cũng không thể trách hắn được, hình ảnh trước mắt ánh hưởng đến cảm giác cũng thật sự là quá mạnh mẽ.

Chỉ là, nữ nhân xinh đẹp dáng người cao gầy này thoạt nhìn có lẽ là rất trẻ tuổi, còn không được tính là nữ vương.

“ Alo, Đỗ thiếu sao? Tôi cùng Trương thiếu gia hiện tại đang ở quán hàng phố đông, bị một con đàn bà thối cái cầm roi da đánh, cậu nhanh đi đến cục cảnh sát, gọi một đám người tới giúp đỡ, ngày khác sẽ mời cậu đi Lam đảo tắm, còn nữa, cậu muốn cho vay tiền đúng không, lát nữa tôi sẽ bảo ba ba của tôi, chỉ nói vậy thôi, tóm lại cậu nhanh gọi người tới hỗ trợ đi! “

Không khí xung quanh có chút quỷ dị.

Dương Tử Hiên xiên hai tay ở trước ngực, lạnh lùng nhìn Ngô thiếu cầm điện thoại di động to bằng cục gạch nhỏ, hoàn toàn có thể lấy ra đập người.

Ngô thiếu lúc này đang mặt đầy nước mũi nước mắt, gọi điện thoại hô bằng hữu của hắn đến, hiển nhiên là hướng Đỗ thiếu kia xin viện binh.

Đỗ thiếu?

Dương Tử Hiên nhíu mày, hiện tại cục trưởng cục công an thành phố Nam Hồ cũng họ Đỗ, gọi Đỗ Sơn Mộc, chẳng lẽ Đỗ thiếu này dĩ nhiên là nhi tử cục trưởng cục công an thành phố?

Thật sự là một ổ quần là áo lượt, nhìn người gọi Trương thiếu gia đứng ở bên cạnh Ngô thiếu kia, phỏng chừng cũng là thiếu gia ăn chơi, con của lãnh đạo thành phố nào đó, nhưng hắn không biết là con cái nhà ai.

“ Đàn bà thối, có gan thì mày đừng đi! “ Ngô thiếu hung dữ nhìn nữ tử dáng người cao gầy xinh đẹp quát.

Nữ tử cao gầy gơ roi da trong tay lên, chân sau uốn lượn, tựa vào Cherokee, trên mặt lạnh lùng nói: “ Tao không biết đi, tao còn muốn bắt chúng mày bồi thường? Uống say rượu bị điên, đập hư xe của tao, chúng mày phải bồi thường! “

“ Tôi không nghe lầm chứ, Trương thiếu gia? Bà nương này vậy mà bảo chúng ta bồi thường, bà nương này cũng dám bảo chúng ta bồi thường, đây là chuyện đáng chê cười lớn nhất năm nay tôi mới nghe nói qua đấy! “ Thanh âm Ngô thiếu vẫn khô khốc khó nghe giống như gà trống, nhìn qua Trương thiếu gia bên người, cười cạc cạc.

Trương thiếu gia lớn lên lại có chút yếu nhược, trên người cũng còn có chút phong độ của người trí thức, phỏng chừng còn là một sinh viên đang học tại trường học, trên người có vài chỗ quần áo bị phá rách, hẳn là bị nữ nhân dùng roi da quật rách tan, trên bờ vai có vài vết máu, dùng thanh âm có chút bập bẹ, cười dâm, nói: “ Bồi thường thì có thể, hai người chúng ta đều lấy thân báo đáp, cậu muốn hay không? Một lát nữa, đợi công an đến, cô không cần cũng phải làm! “

Thị dân vây xem bốn phía cũng mang một bộ tâm tính ôm xem náo nhiệt, nghe được Trương thiếu gia nói câu này, cảm thấy vô cùng mập mờ, đều là cười phá lên.

“ Bốp! “

Lại là một roi da vung tới, hung hăng rơi xuống trên đầu Trương thiếu gia.

Lực tay nữ tử cao gầy xinh đẹp kia rất lớn, xem ra hẳn là cũng luyện qua võ thuật, vừa mới đánh xuống như vậy, lập tức đánh trúng ngay đem trên mặt Trương thiếu gia, vốn là đầy vẻ trắng nõn yếu nhược, xé ra một đường vết máu rõ ràng.

Trương thiếu gia bị đau, không nhịn được mà ngồi chồm hổm xuống, che khuôn mặt bị đánh đến chảy máu, khóe mắt cũng chảy ra một dòng nước mắt.

“ Một đám tiểu tử, cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, nói điều xấu xa như thế về tao, thật sự là con cọp không phát uy, liền bị con mèo bệnh khi đê. “ Nữ tử cao gầy hiển nhiên đã muốn có chút cảm giác căm hận đến tận xương tuỷ đối với Trương thiếu gia, khi nói những lời này cũng là cắn chặt răng, hung dữ phát ra.

“ Tao chỉ đứng tại đây, xem xem bọn mày có thể nhảy ra cái gì đẹp, tao không tin bầu trời, chẳng lẽ Nam Hồ này đã bị biến dị hoàn toàn, bọn mày có thể một tay che trời ở Nam Hồ thành phố, không có người quản được bọn mày hoành hành! “ cao gầy nữ tử lạnh giọng nói.

Chỉ là, Trương thiếu gia này thật đúng là tên vô dụng rồi, không có một điểm cốt khí nào, bị nữ tử đánh cao gầy một roi da vào mặt, về sau, vậy mà nước mắt đã thật sự nổi lên, vô dụng đến một cái cảnh giới người ta phải ngưỡng mộ.

Dương Tử Hiên xem như thấy rõ thế cục trước mắt, đoán chừng là cao gầy nữ tử mở Grand Cherokee ra, đi qua nơi này, hai người Ngô thiếu cùng Trương thiếu gia uống nhiều quá, chứng kiến nữ tử cao gầy trên xe Cherokee rất xinh đẹp, cho nên liền làm trò lưu manh đối với nữ tử này.

Không qua bao lâu, vài cỗ xe cảnh sát liền chạy tới, đứng tại đầu phố, không thể đi vào tận bên trong, một đám cảnh sát chạy tới, đám người lập tức tách ra một con đường, để cho bọn cảnh sát này chạy tới, sợ rước họa vào thân.

Đám cảnh sát chạy tới phía trước, đầu lĩnh là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trong miệng ngậm một điếu thuốc, dưới thân thể là một cái quần dài rộng, bộ dáng của hắn, thoạt nhìn giống như tên côn đồ đứng ngoài đầu đường.

Ngô thiếu chứng kiến người thanh niên này đến, giống như là trông thấy cha mẹ, nước mũi nước mắt lập tức chảy ra ào ào, nói: “ Đỗ thiếu, cuối cùng cậu cũng đến rồi! “

Nhìn nhìn sau lưng Đỗ thiếu, biết hắn ước chừng đãmang theo hơn mười người cái cảnh sát, Ngô thiếu liền vỗ vỗ bả vai Đỗ thiếu, nói: “ Đỗ thiếu, cậu quả nhiên bạn chí cốt của ta, lần này cậu giúp tôi và Trương thiếu gia, lần sau cậu có chuyện gì cần dùng đến bạn thân, cứ mở miệng, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối không nhăn lông mày một cái. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.