Giả Cán Bộ

Chương 213: Ích Châu vào



“ Không phải, nhà của hắn ở tại một chỗ khác, tôi đã thấy hắn và vợ hắn qua lại ở một cái nhà khác! “ Lưu Bất Khắc nói rất chắc chắn.

Dương Tử Hiên nhíu nhíu mày, Từ Khoáng Đạt ở tại ký túc xá cơ quan thị ủy, cho nên, Lý Học Đa cũng khó có thể là đi thăm Từ Khoáng Đạt.

“ Bí thư, có phải là hắn bao tình nhân hay không? “ Lưu Bất Khắc hỏi.

Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: “ Cục du lịch là đơn vị biên giới nhất trong khu công nghiệp chúng ta, lúc trước thiết lập, hoàn toàn là vì giải quyết vấn đề biên chế cho một số người, nha môn nước trong tuyệt đối, nghiệp vụ công tác cũng rất ít, chất béo tiền lương cũng không nhiều, Lý Học Đa hắn lấy tiền ở đâu đi bao gái? “

Lưu Bất Khắc ngẫm lại cũng thấy đúng, liền không lên tiếng.

“ Cậu nhìn chằm chằm vào hắn, xem có thể phát hiện một điều gì đó hay không! “ Dương Tử Hiên phân phó nói.

...

Xuống xe, Dương Tử Hiên liền thấy được khuôn mặt vô hại của Triệu Phúc, bốn phía có Diêu Thiên Thư, Lưu mặt đen, Thư Bình, mấy lãnh đạo khu công nghiệp cùng đi.

“ Sáng nay có chút việc, đi một chuyến đến thành phố, Triệu tổng hôm nay khảo sát thế nào? “ Dương Tử Hiên đi lên, bắt tay cùng Triệu Phúc.

Triệu Phúc vẫn là cả người lẫn vật vô hại, cười nói: “ Trên cơ bản thì coi như thoả mãn. “

Trong nội tâm Dương Tử Hiên nói thầm một tiếng, Triệu Phúc này thật đúng là ẩn giấu rất sâu, vẫn là một chút buông lỏng khẩu khí đều không có.

“ Dương bí thư, khả năng là buổi tối tôi đã không còn ở trong khu công nghiệp nữa, bí thư Ích Châu La Phù tỉnh các cậu hôm nay đã gọi điện thoại cho trợ thủ của tôi, bảo chúng ta hai ngày nữa đi Ích Châu khảo sát nhìn xem, tất cả đều chờ chúng ta đi Ích Châu nhìn kỹ hẵn nói... “ Triệu Phúc vẫn tươi cười giống như Phật Di Lặc.

Không khí bốn phía như đang đọng lại, nụ cười trên mặt Thư Bình, Lưu mặt đen đều có điểm cứng lại, thần sắc Diêu Thiên Thư thì chính là có chút quỷ dị.

Dương Tử Hiên không nghĩ tới, Ích Châu lại động thủ nhanh như vậy, đã ngửi được mùi cái khối bánh ngọt này rồi, bí thư thị ủy Ích Châu vậy mà lại tự mình chủ động liên lạc với Triệu Phúc.

Tuy Ích Châu làm như vậy có chút không phúc hậu, nhưng dù là ai cũng không cách nào chỉ trích cái gì, dù sao, Tỉnh ủy ủy ban tỉnh cũng đang nhìn vào chiến tích của các đại thành phố kinh tế, chỉ nhìn kết quả, không biết chú ý quá trình các cậu làm việc có dơ bẩn hay không.

Vài người Thư Bình, Lưu mặt đen đều nhìn Dương Tử Hiên, phải biết rằng, cái Hiện Hải này chính là bản thân Dương Tử Hiên đưa tới, nhưng hiện tại, Hiện Hải cũng đang bị một cái thành phố khác dụ đi, không thể nghi ngờ, giống như là miệng thịt béo đến miệng lại bị người ta cướp đi.

Dương Tử Hiên không có vẻ lo lắng như trong dự đoán của Triệu Phúc, cũng không tận hết sức lực khuyên bảo Triệu Phúc như trong dự đoán của bọn người Thư Bình, mà là bình tĩnh nói một câu, lại làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.

“ Vậy thì hi vọng Triệu tổng khảo sát tại Ích Châu thuận lợi, Ích Châu cũng là thành phố phát triển tốt ở La Phù tỉnh chúng ta, đối với Hiện Hải các cậu, cũng là lựa chọn không tệ! “

Vài người Thư Bình, Lưu mặt đen, Diêu Thiên Thư đều kinh ngạc đến ngây người nhìn Dương Tử Hiên.

Dương bí thư hôm nay là làm sao vậy, uống lộn thuốc à?

Lại đem đối thủ cạnh tranh Ích Châu giới thiệu cho Triệu Phúc.

Dương Tử Hiên cũng lười giải thích, xoay người rời đi, tiến vào văn phòng, lưu lại một đám người kinh ngạc.

...

Ngồi xuống ghế trong văn phòng, Dương Tử Hiên rút một điếu thuốc ra hút, tinh thần tỉnh táo, suy nghĩ về tình huống vừa rồi, làm sao Diêu Thiên Thư lại đi cùng Triệu Phúc.

Thư Bình đi khảo sát cùng Triệu Phúc, là đại biểu cho Dương Tử Hiên, cái này không có gì ngoài ý muốn, cũng không có gì để cân nhắc.

Lưu mặt đen là ban chủ nhiệm đảng chính, đi cùng thương nhân cũng là sự tình thuộc bổn phận của hắn, hơn nữa trước kia, Dương Tử Hiên vẫn chưa cụ thể phân phối nhiệm vụ khác cho Lưu mặt đen, cho nên, Lưu mặt đen đi cùng cũng rất bình thường.

Nhưng Diêu Thiên Thư hiện ra tại bên người Triệu Phúc, thì có điểm không bình thường rồi.

Trước kia, Dương Tử Hiên đúng là đã an bài cho Diêu Thiên Thư nhiệm vụ đi cùng, chủ yếu là đi cùng đám thương nhân chỉ chạy tới khu công nghiệp để tham gia náo nhiệt, cũng không có bao nhiêu hứng thú đầu tư.

Nhưng hôm nay Diêu Thiên Thư vậy mà lại chủ động chạy tới đi cùng Triệu Phúc, cái này rất không tầm thường.

Xem ra, Diêu Thiên Thư này có vấn đề.

Dương Tử Hiên trầm ngâm một hồi, liền đoán được nguyên nhân trong đó, Triệu Phúc là cao thủ buôn bán lợi hại, rất am hiểu thể chế đại lục, hơn phân nửa là tối hôm qua, Triệu Phúc phát hiện không thể lấy được tiện nghi từ trong tay Dương Tử Hiên, không lấy được giá đất thấp hơn và ưu đãi thuế, liền quăng ánh mắt về phía Diêu Thiên Thư, chủ nhiệm quản ủy hội này.

Đây là Triệu Phúc muốn lợi dụng tâm lý muốn làm ra thành tích của Diêu Thiên Thư, bức ép mình.

Dương Tử Hiên hung hăng thở ra một vòng khói, Triệu Phúc này thật đúng là một nhân vật, lại làm cho Dương Tử Hiên không khỏi nghĩ về Tằng Tĩnh Tử, một nữ thương nhân xinh đẹp mạnh mẽ.

Trong đầu thưởng thức một hồi, dường như Dương Tử Hiên lại nghĩ thông suốt một vài sự tình.

Ánh mắt của La Trạch Minh tại khu công nghiệp, không phải là Diêu Thiên Thư này chứ?

Dương Tử Hiên càng nghĩ càng có khả năng, dù sao, người có thể biết hiệp nghị giữa khu công nghiệp cùng Hiện Hải có biến hóa nhanh như vậy, cũng không nhiều, Diêu Thiên Thư, với tư cách chủ nhiệm quản ủy hội, chắc chắn là phải biết.

Hơn nữa, Diêu Thiên Thư, với tư cách người đứng đầu chính phủ khu công nghiệp, thường xuyên đi ủy ban thành phố báo cáo công tác, rất có thể đã đáp lên tuyến La Trạch Minh.

Trước kia, Diêu Thiên Thư một mực không có chỗ dựa tại Nam Hồ, đi theo La Trạch Minh cũng không có gì kỳ quái.

Thậm chí có khả năng, thời điểm La Trạch Minh làm thư ký trưởng tại ủy ban tỉnh, cũng đã quen thuộc với Diêu Thiên Thư, Diêu Thiên Thư trước kia cũng là người từ nghành lệ thuộc trực tiếp ủy ban tỉnh xuống dưới.

...

Nếm qua cơm tối, về sau, khu công nghiệp bắt đầu hạ nổi lên một trận mưa to giàn giụa.

Trong xe, Trương Bích Tiêu ngẩng đầu nhìn mây đen nơi chân trời, nói: “ Xem ra trận mưa này không thể ngừng nhanh được! “

“ Một hồi mưa thu một hồi lạnh lẽo! “ Dương Tử Hiên lái xe, như có điều suy nghĩ nói.

“ Từ xưa đến nay, người gặp thu đều cô liêu, Dương bí thư cũng bắt đầu bi thương vì thu đến rồi sao? “ Trương Bích Tiêu cười cười nói.

Dương Tử Hiên lắc đầu, không nói gì, nhớ tới Tô Ban Mai, không biết lúc này Tử Kim phải chăng đang mưa to, cũng khó cho nàng, một tiểu cô nương dốc sức làm việc tại tỉnh thành.

Đời này, Dương Tử Hiên xem như đã triệt để cải biến quỹ tích cuộc sống nhân sinh của Tô Ban Mai, không biết loại thay đổi này đối với nàng là tốt hay là xấu.

“ Anh không phải buồn vì mùa thu, mà là nhớ tới lần trước, thời làm chuyện này tại nhà của em, cũng là mưa đêm lớn như vậy, trận mưa to kia so với đêm nay còn mạnh hơn mấy lần! “ Dương Tử Hiên không muốn đắm chìm trong một suy nghĩ, vòng vo sang chủ đề khác, cười nói.

Trương Bích Tiêu không nghĩ tới, Dương Tử Hiên lại nói trực tiếp như vậy, xấu hổ đến đỏ mặt, miệng xì một cái.

Lẳng lặng nhìn hạt mưa ngoài cửa sổ, trong lòng Trương Bích Tiêu toàn cảm giác bình thản yên vui.

Trong khoảng thời gian này, coi như là một đoạn thời gian vô cùng bình thản yên vui của nàng, hai mươi mấy năm trước kia chưa từng hưởng thụ qua.

Dương Tử Hiên tạm thời đưa toàn bộ cổ phần công ty của mình tại Dương Ban Mai Xích đến danh nghĩa Trương Bích Tiêu, mỗi tháng Dương Ban Mai Xích chia lợi nhuận hoa hồng đều đưa vào một tài khoản gửi tiết kiệm Trương Bích Tiêu mới mở, nàng cũng không cần sứt đầu mẻ trán vì phí sinh hoạt của hai đứa em nữa.

Thanh âm Trương Bích Tiêu rất mê người, con mắt cũng rất dễ nhìn, mi dài thanh thanh, khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết, nằm dưới thân thể Dương Tử Hiên.

“ Đêm nay muốn về nhà không? “ Dương Tử Hiên cười hỏi.

“ Muốn! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.