Giả Cán Bộ

Chương 254: Đệ nhất công tử(1)



"Họ Trương kia, các người cũng đã dắt tay nhau rồi, vậy đã nói lên, chúng tôi không nói oan uổng cho chị, như vậy đi, trước khi chị cũng đã ly hôn với anh của tôi rồi, anh của tôi khoan hồng độ lượng, tâm địa nhân hậu, không mang đồ đạc của mình về, tựa như công ty Nhật Hóa."

"Hiện tại chúng tôi đại biểu Hồng gia, muốn lấy công ty Nhật Hóa về, dù sao để nó ở trên tay chị cũng chỉ lãng phí, không bằng giao trả lại cho chúng ta.”

“Như vậy về sau, Hồng gia chúng tôi sẽ không liên quan gì đến cùng Trương gia các người, chị muốn tìm thằng đồng bóng, chị muốn làm gì, đều là tự do của chị, không liên quan hồ Hồng gia chúng tôi." Tiểu thanh niên xụ mặt nói.

Trương Tuyết Bách rất xấu hổ, nhưng ngoài ý muốn là không hề buông tay Dương Tử Hiên ra, chỉ lạnh lùng nói: "Tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, công ty Nhật Hóa và Hồng Lữ không có vấn đề quan hệ gì, lại càng không có một chút quan hệ nào đến Hồng gia các người!"

Lặp đi lặp lại nhiều lần, bị hai thằng nhóc gọi là thằng đồng bóng, trên mặt Dương phó thị trưởng có chút không nhịn được rồi, buông tay ra Trương Tuyết Bách, lạnh lùng nói: "Các cậu tính toán là cái gì? Hai người các cậu có thể đại biểu thái độ cả Hồng gia sao? Cậu gọi Hồng bí thư đi ra, nói ở trước mặt tôi xem, cái công ty Nhật Hóa này là của Hồng gia hắn, nếu như hắn cũng nói như thế, tôi có thể cho các cậu!"

Nhân vật quan trọng nhất Hồng gia hiện tại, chính là phụ thân Hồng Lữ, Hồng Thiên Minh, hiện giữ Thường ủy tỉnh ủy Cống Tây kiêm nhiệm bí thư thị ủy tỉnh lị Cống Tây, cho nên Dương Tử Hiên mới xưng hô Hồng Thiên Minh là Hồng bí thư.

Dương Tử Hiên xem xét hai người này, dường như là không là nhị thế tổ thực sự, hành động bọn hắn đến đây đòi công ty Nhật Hóa về, hơn phân nửa là không được Hồng gia phê chuẩn, mà là một mình hành động.

"Cút sang một bên, công việc Hồng gia chúng tao, không tới phiên mày, một thằng ăn cơm chùa xoi mói!"

Hai tiểu thanh niên bị Dương Tử Hiên nói đến mức có chút thẹn quá hoá giận rồi, cả hai đều đứng lên, hùng hổ trừng mắt Dương Tử Hiên, nếu như không phải Trương Tuyết Bách ở đây, bọn hắn sớm đã định đi lên, hung hăng liên thủ đánh Dương Tử Hiên, tên xen vào việc của người khác này một trận.

"Làm thằng đồng bóng, phải có giác ngộ của thằng đồng bóng, ngoại trừ ở trên giường, mở chân ra, ra sức công tác, chuyện khác, tốt nhất là mày không cần lo quá nhiều!"

"Mày còn chưa đủ tư cách!"

Hai thanh niên lười liếc nhìn Dương Tử Hiên, đều nhìn về phía Trương Tuyết Bách, trong mắt đầy ý tứ hàm xúc háo sắc.

Lúc trước, sau khi Hồng Lữ lấy Trương Tuyết Bách, thiên chi kiều nữ tuyệt mỹ này về nhà, rất nhiều người trẻ tuổi Hồng gia, đều thầm than Hồng Lữ diễm phúc vô Biên, một cô gái xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy cũng có thể quơ vào tay.

Không ít người thèm thuồng đối với Trương Tuyết Bách, đáng tiếc, sau khi Trương Tuyết Bách cưới, liền lập tức ở riêng với Hồng Lữ, lễ mừng năm mới ăn tết cũng là rất ít khi trở lại Cống Tây, lúc này gặp lại dung nhan tuyệt mỹ của Trương Tuyết Bách, khó tránh khỏi lại sinh ra một ít ý tứ thèm thuồng.

Bóp bóp nắm tay, Dương Tử Hiên có chút giận quá hóa cười, bình tĩnh đi ra ngoài, hướng Lưu Bất Khắc đang hút thuốc ngoài hành lang vẫy vẫy tay, Lưu Bất Khắc biết rõ trò hay sắp bắt đầu, vân vê diệt đầu thuốc lá, bẻ bẻ cổ, nới lỏng gân cốt, mới sải bước đi vào trong phòng.

"Là bọn hắn!"

Dương Tử Hiên xiên hai tay ở trước ngực, lạnh lùng nhìn hai thanh niên, chép miệng nói.

Hai thanh niên chứng kiến một người đàn ông cao lớn đột nhiên chạy ra, trong nội tâm nhoáng một cái, cảm giác có chút không ổn, ngoài mạnh trong yếu, quát: "Anh muốn làm gì? Biết đây là địa phương nào không? Tại đây cũng không phải là chỗ anh có thể đánh người."

"Đánh đi, tất cả trách nhiệm, tôi sẽ gánh chịu hết."

Dương Tử Hiên cười lạnh một tiếng rồi nói, mặc cho là ai, bị hai tên trẻ con gọi là thằng đồng bóng cũng sẽ có tức giận.

Trong phòng nhỏ nhất thời vang lên một hồi thanh âm bốp bốp, không đầy hai phút, hai thanh niên đều bị đánh đến mức mặt đỏ thân sưng, kêu đau không thôi.

Xem xét đã đánh không sai biệt lắm, Dương Tử Hiên mới gọi Lưu Bất Khắc ngừng lại, Lưu Bất Khắc liếm liếm bờ môi, có chút cảm giác chưa thỏa mãn.

Trương Tuyết Bách nhìn về phía hai thanh niên bị đánh đến mặt sưng vù, ánh mắt có chút phức tạp, bởi vì áy náy đối với việc Hồng Lữ chết, nàng chưa bao giờ ra tay đối với hai người này, nhưng lại thường xuyên bị hai người dây dưa đến phát sợ, giờ phút này chứng kiến bọn hắn bị đánh đến mức lăn qua lăn lại trên đất, tâm tình cũng rất phức tạp.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra rồi, một người mặc trang phục quản lý kinh doanh và hai bảo vệ đi đến, đoán chừng là nghe được tiếng vang trong phòng, mới đi vào xem xét.

"Các người làm cái gì vậy? Sao lại ẩu đả đánh nhau trong phòng khách sạn?"

"Chẳng lẽ các người không biết quy củ chỗ chúng ta sao? Các ngươi náo loạn ở lầu một thế nào cũng được, không có người quản, nhưng đã lên lầu hai, các người phải tuân thủ quy củ lầu hai khách sạn Phố Đông chúng ta, không thể có bất kỳ hành vi đánh nhau ẩu đả nào." Quản lý khách sạn nghiêm khắc nhìn Dương Tử Hiên hòa, Trương Tuyết Bách cùng Lưu Bất Khắc.

"ôi, đau chết tôi, anh lập tức gọi tổng giám đốc khách sạn các người tới đây, chúng ta ở trong phòng khách sạn các người bị đánh, chúng ta muốn đòi công đạo." Hai thanh niên bị đánh nằm sấp dưới mặt đất vội vàng gọi quản lý đến.

Quản lý có chút chán ghét nhìn hai người nằm dưới mặt đất, lạnh lùng nói: "Các cậu tính toán là vật gì, còn muốn gặp tổng giám đốc chúng ta sao, tỉnh táo một chút đi."

"Anh nói chúng ta là Cống Tây Hồng gia, hắn sẽ tới, Hồng gia chúng ta gần đây có vài cuộc làm ăn với hắn tại Cống Tây, Giang Nam, hắn sẽ nể tình." Hai thanh niên nói.

Cống Tây Hồng gia?

Quản lý do dự một chút, Cống Tây Hồng gia tại khu trung bộ, vô luận là chính đàn hay là trên mặt kinh tế, đều có một chút thanh danh, hắn không dám chậm trễ, vội vàng đi ra ngoài, bấm điện thoại tổng giám đốc.

Tổng giám đốc nghe xong cũng chấn động, người Hồng gia bị đánh tại thành phố Tử Kim, đây chính là một cơ hội tốt, hiện tại hắn đang có một hạng mục hợp tác cùng với Hồng gia tại Cống Tây, vừa vặn thông qua việc này để nịnh nọt Hồng gia.

Trương Tuyết Bách không nghĩ tới, việc này tự nhiên lại náo loạn rồi, đôi mày nhíu lại, tính tình nàng không màng danh lợi, đối với bối cảnh khách sạn Phố Đông cũng không hiểu rõ lắm, chỉ là, Trương Tuyết Bách cũng không hề sợ, Dương Tử Hiên là vì nàng mới chọc đến phiền toái này, nàng khẳng định phải giúp Dương Tử Hiên.

Với thân phận con gái bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, tại thành phố Tử Kim này, thật đúng là không có mấy người trẻ tuổi dám sĩ diện ở trước mặt nàng.

Tổng giám đốc khách sạn Phố Đông rất nhanh chạy tới phòng, Trương Tuyết Bách nhìn hắn, lại nhíu mày lần nữa.

Người này không phải người khác, đúng là người được xưng đệ nhất công tử ca tỉnh thành, Hà Khôn, con của người hiện giữ Thường ủy tỉnh ủy, bí thư chính pháp ủy Hà Tân Nghi.

"Chị Tuyết Bách? Đây là?" Hà Khôn cũng không nghĩ tới, Trương Tuyết Bách vậy mà lại cũng ở nơi đây, khuôn mặt đầy vẻ lắp bắp kinh hãi.

"Hà Khôn đúng không, người là tôi gọi đến đánh, hai người kia lặp đi lặp lại, nhiều lần đến quấy rầy tôi, tôi gọi bọn họ đến đánh hai người đấy, cậu có ý kiến gì không?" Ngữ khí Trương Tuyết Bách trong trẻo nhưng lạnh lùng, đi thẳng vào vấn đề, cũng lười giải thích cùng Hà Khôn.

Hà Khôn không nghĩ tới, dĩ nhiên lại là Trương Tuyết Bách gọi người đến đánh nhau, lúc này liền cười nói: "Sao chị Tuyết Bách lại nói như vậy, tôi nào dám có ý kiến gì?"

Hà Khôn cảm giác bây giờ mình là Trư Bát Giới soi gương, nhìn mãi cũng không phải người, sớm biết vậy, mình đã không ra mặt rồi.

Cái nghi thức cắt băng khánh thành và nghi thức đầu tư này, bởi vì có Trần Chí ôn tham gia, quy cách có vẻ rất cao, phần đông truyền thông trong tỉnh đều đến khu công nghiệp Nam Hồ, tiến hành giai đoạn đưa tin từ vài ngày trước rồi, coi như là có hiểu biết càng sâu đối với khu công nghiệp Nam Hồ.

Chỉ một thoáng, nhiệt độ khu công nghiệp Nam Hồ tăng lên rất nhanh, rất nhiều người cũng bắt đầu tập trung tại khu công nghiệp vùng phía nam La Phù.

Nơi đã từng không tên không tuổi, đã từng trường kỳ ở vào vị trí cuối cùng trong các khu công nghiệp trung hạ du tỉnh La Phù, đã từng phải dựa vào tài chính thành phố tiếp tế mới có thể miễn cưỡng duy trì vận hành hoạt động.

Một khu công nghiệp không tên tuổi, thoáng cái đã trở thành khu công nghiệp nhiệt độ cao nhất toàn bộ tỉnh, bản thân chuyện này đã là một đề tài tin tức rất có chiều sâu, công tác truyền thông đương nhiên không thể bỏ qua.

Mấy ngày nay, có không ít truyền thông cấp tỉnh mời Dương Tử Hiên làm một cuộc nói chuyện, nói về chuyện khu công nghiệp phát triển, nhưng đều bị thư ký Hồ Khải ngăn lại.

Kỳ thật, cũng không phải Dương Tử Hiên không muốn tiếp nhận phỏng vấn, truyền thông bậc tỉnh đưa tin, lực ảnh hưởng có lẽ là rất lớn, nhưng Dương Tử Hiên lại sợ hãi mình thành danh quá sớm, dễ dàng gặp phải một ít người cùng tuổi cạnh tranh trong tỉnh ghen ghét, chơi dao găm sau lưng, hãm hại mình, như vậy chính là cái được không bù đắp nổi cái mất.

Cây cao đón gió lớn.

Đạo lý này, Dương Tử Hiên cực kỳ hiểu.

Bởi vì có Trần Chí ôn dự họp, bốn lãnh đạo cầm đầu trong thành phố cơ bản đều đến đông đủ, ngay cả Tống Tư An bình thường rất ít xuất hiện cũng đi ra, làm cho lần này La Trạch Minh cũng phải tự mình ra trận, đến dự họp.

Trong khoảng thời gian này, áp lực của La Trạch Minh cũng tương đối lớn, trong lòng thầm hối hận không thôi.

Trước kia, vì đối phó với Dương Tử Hiên cùng Thạch Phong Tín, La Trạch Minh cùng Dương Tân đã liên thủ một thời gian ngắn, cũng nếm được không ít ngon ngọt.

Ai biết Dương Tân dĩ nhiên là một thân toàn cứt, một mực đảm nhiệm ô dù lớn nhất sau lưng khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, cái này lại làm cho La Trạch Minh không ngừng kêu khổ, thầm mắng Dương Tân không phải thứ gì tốt, chính mình đã là một thân toàn cứt, còn bị hắn liên lụy.

Hiện tại, Tổ điều tra tỉnh ủy đã chỉ đầu mâu về hướng Dương Tân, khổ nỗi là vẫn chưa bắt được chứng cớ xác thực.

Hơn nữa, thế lực sau lưng Dương Tân —— dùng thư ký trưởng tỉnh ủy và bí thư chính pháp ủy Hà Tân Nghi, cầm đầu phái bản địa, vẫn liên tục đối với tạo áp lực Tổ điều tra tỉnh ủy, khiến cho tiến trình điều tra cực kỳ chậm chạp.

Bằng không thì đã sớm giải quyết Dương Tân, song quy mang đi rồi.

Nhưng Dương Tử Hiên cũng không hề lo lắng đến chuyện Tổ điều tra tỉnh ủy cuối cùng sẽ bị bọn người Hà Tân Nghi tạo áp lực, huỷ bỏ công tác.

Phải biết rằng, lần này tổ điều tra là do Bí thư Tỉnh ủy Chu Trì Khôn tự mình điểm tướng.

Nếu như cái Tổ điều tra tỉnh ủy này huyên náo thật lớn, nhưng cuối cùng lại đầy bụi đất chạy trở về Tỉnh ủy, chỉ sợ Bí thư Tỉnh ủy Chu Trì Khôn này cũng sẽ mất hết mặt mũi, Chu Trì Khôn chắc chắn không để cho loại chuyện này phát sinh.

Đây chính là lần đầu tiên sau khi Chu Trì Khôn nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy ra tay, nếu như lần đầu tiên ra tay, đã bị phái bản địa kìm chặt hai tay, vậy thì hắn, cái Bí thư Tỉnh ủy này cũng không cần lăn lộn nữa.

Bởi vậy, tuy hiện tại tổ điều tra tiến triển rất chậm chạp, nhưng La Trạch Minh vẫn cảm thấy hung hiểm thật lớn.

Thậm chí hắn ẩn ẩn cảm giác được, lần này tổ điều tra xuống thành phố, thực chất không phải hướng về phía khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, cũng không phải hướng về phía Trịnh Xây Minh chơi gái, mà là hướng về phía Dương Tân, mà là hướng về phía hắn, cái thị trưởng này mới đến đây.

La Trạch Minh lúc này giống như một pho tượng Phật, ngồi ở trên đài chủ tịch, sắc mặt khô khan, nhưng trong đầu lại giống như có cơn sóng cuộn trào.

Ngồi ở bên cạnh, bí thư thị ủy Thạch Phong Tín cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, trong nội tâm đầy sóng cuộn mãnh liệt.

Thạch Phong Tín không nghĩ tới, Dương Tử Hiên lại thật sự mời được thường vụ phó chủ tịch tỉnh đến khu công nghiệp Nam Hồ.

Cái này lại làm cho trong nội tâm Thạch Phong Tín âm thầm đập bịch bịch, thật giống như là quay về nhiều năm trước kia, lúc lần đầu tiên mình nhìn thấy thị trưởng Nam Hồ đến thăm.

Khóe mắt Thạch Phong Tín liếc qua Trần Chí ôn thong dong trấn định ngồi đó, thường vụ phó chủ tịch tỉnh này cũng không phải là phó chủ tịch tỉnh bình thường, ngoại trừ là thường ủy tỉnh ủy ra, còn là một trong những nhân vật lĩnh quân Đại Danh phe phái, một trong những phe phái cường đại nhất La Phù tỉnh.

Lực hiệu triệu của Trần Chí ôn ở bên trong toàn bộ cán bộ La Phù tỉnh, so với chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh, thậm chí còn muốn cao hơn một bậc.

Nhìn Dương Tử Hiên vô cùng thong dong tự tin đứng ở bên cạnh Trần Chí ôn, Thạch Phong Tín cảm thấy, Dương Tử Hiên hơn phân nửa cũng có quan hệ rất sâu cùng phe phái Đại Danh.

...

Dương Tử Hiên hôm nay mặc một thân quần áo tây da, đúng nghi thức dự họp, có vẻ thong dong tự tin giỏi giang, đứng ở bên cạnh hắn, chính là phó bí thư công ủy Thư Bình.

Hôm nay Dương Tử Hiên giao công tác chủ trì nghi thức cho Thư Bình, lại làm cho Thư Bình vừa mừng vừa sợ, đồng thời cũng không khỏi cảm kích chuyện Dương Tử Hiên bồi dưỡng và dẫn đường, đây chính là một cơ hội thật tốt để mặt mày rạng rỡ tại trước mặt lãnh đạo thành phố thậm chí là lãnh đạo tỉnh.

Mặc dù là trong thành phố Nam Hồ, cũng không biết có bao nhiêu lãnh đạo thành phố muốn lộ mặt tại trước mặt lãnh đạo tỉnh, muốn đoạt vị trí người chủ trì này vào trong tay.

Nhưng Dương Tử Hiên cuối cùng lại giao cho Thư Bình, khí chất Thư Bình rất ưu nhã, hơn nữa bản thân lại là nữ cán bộ cao cấp, chủ trì nghi thức như vậy, đúng là rất phù hợp.

Ngoại trừ Thư Bình ra, bên cạnh Dương Tử Hiên bất chợt còn có Lý Bất Phàm, Trịnh Cường, Chương Bằng, Hồ Khải những thân tín trong khu công nghiệp đứng cùng.

Dương Tử Hiên thấy Lê Khải Minh đang rất bận rộn, liền kéo Khải Minh đến một chỗ rất vắng vẻ.

Trong khoảng thời gian này, Dương Tử Hiên vẫn muốn tìm Lê Khải Minh nói chuyện, đáng tiếc, bởi vì Tổ điều tra tỉnh ủy vẫn tồn tại, còn có cả thế cục thị ủy ủy ban thành phố gần đây rất nghiêm trọng, Dương Tử Hiên cũng không dám một mình đến gặp mặt Lê Khải Minh.

"Tử Hiên, thằng nhóc cậu lần này tốt rồi, ngay cả thường vụ phó chủ tịch tỉnh cũng bị cậu mời đến khu công nghiệp, mặt mũi của cậu đúng là ghê gớm thật, chỉ sợ về sau, ở thành phố này, ai muốn động tới cậu, đều phải nghĩ kĩ lại trước đã!" Lê Khải Minh vừa cười vừa nói.

Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Khải Minh, tôi tìm anh là có công việc quan trọng hơn, anh có cảm thấy, gần đây thế cục Nam Hồ có chút không đúng không, tôi cảm thấy rất có khả năng là ông chủ của anh, La thị trưởng có vấn đề, trong khoảng thời gian này, tốt nhất là anh không nên đi lại quá thân cận cùng hắn, tôi sợ đến lúc đó sẽ gặp phải tai bay vạ gió."

Lê Khải Minh nhíu mày, nói: "Tử Hiên, tin tức của cậu là từ đâu đến, La thị trưởng có vấn đề sao?"

Vỗ vỗ bả vai Lê Khải Minh, Dương Tử Hiên thở dài một hơi, nói: "Người anh em, tôi cũng cho anh một câu, hiện tại thế cục trong tỉnh không yên ổn, bí thư Chu Trì Khôn mới đến, nghe nói chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh cho Chu bí thư mấy lần ra oai phủ đầu, cậu cảm thấy Chu bí thư sẽ là quả hồng mềm, để cho người ta thoải mái bóp sao?"

Lê Khải Minh cũng là người thông minh, nghe Dương Tử Hiên gợi ý một chút như vậy, cũng đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, lại liên tưởng đến Tỉnh ủy điều tra tiến vào chiếm giữ Nam Hồ, lại càng tin tưởng cách nghĩ của Dương Tử Hiên—— trong tỉnh có người muốn động đến La Trạch Minh, thông qua đả kích La Trạch Minh để đạt tới mục đích đả kích uy tín của Hoàng Văn Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.