Giả Cán Bộ

Chương 350: Kẹp tay



"Nghe mẹ em chơi mạt chược tại nhà của tôi, nói em mấy ngày nữa sẽ trở lại kinh, tôi liền cố ý trở về đây thăm em." Phó Thành Đô không ăn mặc quân trang, thân hình cao lớn, có vẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái.

"Nhớ cái gì, anh đi nơi nào? Lại thăng quan rồi, cũng nên tỏ vẻ một chút chứ?" Đái Mộc Cát cười nói.

"Đi phòng tuyên truyền quân chính trị làm phó trưởng phòng." Phó Thành Đô từ lúc vừa mới bắt đầu liền chú ý tới Dương Tử Hiên và Đái Mộc Cát cùng nhau từ bên trong đi ra, thấy Dương Tử Hiên tự giác đi xa một chút, không quấy rầy bọn hắn nói chuyện cùng Đái Mộc Cát, liền cảm thấy người đàn ông xa lạ này cũng có chút tự hiểu lấy mình.

"Đây là chức vị quá độ mà, sang năm có phải là chú Phó sẽ an bài anh xuống nông thôn rèn luyện hay không?" Đái Mộc Cát chú ý tới Dương Tử Hiên đã đi xa, liền hô một tiếng: "Tử Hiên, cậu muốn đi đâu? Tới làm quen bạn bè mới đã."

"Hắn là ai vậy?" Một người đàn ông khác đứng bên cạnh Phó Thành Đô nhìn Dương Tử Hiên có chút bất đắc dĩ đi tới hỏi.

"Một người bạn bè của tôi, mới quen không lâu." Ánh mắt Đái Mộc Cát nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Phó Thành Đô cũng cảm giác được, dường như Đái Mộc Cát đối đãi với Dương Tử Hiên khác với một ít đàn ông trước kia, nghe Đái Mộc Cát vừa nói như vậy, nhất thời bắt đầu cảnh giác hơn.

"Tử Hiên, làm sao vậy, không muốn thoáng quen biết bạn bè của tôi sao?" Đái Mộc Cát cười cười, nàng cũng đoán được Dương Tử Hiên không muốn có tụ tập quá nhiều, mới cố ý đi ra, nhưng Dương Tử Hiên càng biểu hiện thái độ xa cách như vậy, Đái Mộc Cát lại càng muốn làm hắn gần hơn.

Đái Mộc Cát nói: "Vị này gọi Phó Thành Đô, bây giờ là phó trưởng phòng phòng tuyên truyền quân chính trị 27, vị này chính là Tôn Lập Như, công tác tại ủy ban quốc gia, vị này chính là..."

Nương theo lời giới thiệu, Dương Tử Hiên đi lên nắm tay với từng người, từ Đái Mộc Cát giới thiệu có thể nghe được ra, những người này đều là công tử ca có uy tín danh dự trong kinh thành.

Phó Thành Đô cũng nghe được Đái Mộc Cát xưng hô Dương Tử Hiên là "Tử Hiên", trong này cũng để lộ ra, Đái Mộc Cát dường như có chút thân mật với Dương Tử Hiên này, nhưng hắn cảm thấy không vui, thời điểm nắm tay cùng Dương Tử Hiên, cố ý dùng chút sức lực.

Hắn là người xuất thân gia đình quân nhân, trước kia cũng là một thân vô lại, về sau bị bố đuổi đi tòng quân, lúc này mới sửa lại tính, khiêm tốn hơn không ít, hiện tại đụng phải Dương Tử Hiên, lại làm cho hắn cực kỳ khó chịu, đương nhiên cũng phải giáo huấn một chút.

Bàn tay nắm cùng Phó Thành Đô bị đau, Dương Tử Hiên nhíu nhíu mày, nhưng vẻ mặt Phó Thành Đô lại đầy vẻ tươi cười xấu xa, bởi vì đưa lưng về phía Đái Mộc Cát, Đái Mộc Cát cũng không nhìn ra uẩn khúc trong đó.

Dương Tử Hiên biết rõ mình đụng với du côn rồi, sắc mặt cố ý giả trang ra thần sắc khốn khổ, Phó Thành Đô không nghĩ tới, Dương Tử Hiên lại không có can đảm như vậy, cho dù bị đau cũng có thể nghẹn nha, trong lòng càng hèn mọn Dương Tử Hiên hơn rồi, thật không biết làm sao Mộc Cát có thể thuận mắt người này.

Đang nghĩ ngợi, trên tay tự nhiên buông lỏng một chút, Dương Tử Hiên cảm giác được tay Thành Đô nhúc nhích, đâu bỏ cơ hội tốt để đuổi theo, mạnh mẽ phát lự.

Trong nội tâm Phó Thành Đô thàm cả kinh, kịp phản ứng thì đã muộn, bàn tay như là bị kìm sắt kìm kẹp phải, bị Dương Tử Hiên phát lực sắp bóp nát, căn bản không thoát được, Dương Tử Hiên trọng sinh xong, lực tay vốn đã kinh người, hơn nữa trong lòng hơi tức giận, trực tiếp bóp bàn tay Phó Thành Đô đến đỏ lên.

"A!"

Phó Thành Đô không nhịn được mà hô một tiếng đau đớn, Đái Mộc Cát vội vàng lên phía trước xem xét, thấy Dương Tử Hiên đã buông tay Phó Thành Đô ra, ung dung cười nói: "Phó trưởng phòng, cánh tay rất tốt!"

Các đốt ngón tay Phó Thành Đô hồng đỏ đến phát run, trên mặt hơi xấu hổ, không có tiếp câu chuyện của Dương Tử Hiên.

Đái Mộc Cát thoáng cái đã biết chuyện gì xảy ra, hơn phân nửa là Phó Thành Đô mơ tưởng khi dễ người ta, không nghĩ tới lại ăn thiệt thòi lớn, nhưng Đái Mộc Cát vẫn giận dữ nói Dương Tử Hiên vài câu: "Tôi nói Tử Hiên này, làm sao cậu không lớn nhỏ như vậy, Thành Đô người ta không đắc tội cậu, cậu xiết tay người ta làm gì vậy hả?"

Đái Mộc Cát nói những lời này, nhìn như răn dạy Dương Tử Hiên, nhưng Dương Tử Hiên và người xung quanh nghe vào tai, giống như là đang châm chọc Phó Thành Đô.

Phó Thành Đô ăn được như vậy một lần thiệt thòi lớn, cũng không dám quá xem thường Dương Tử Hiên rồi, trên mặt cố nặn ra một tia dáng tươi cười khó coi, nói: "Mộc Cát, em cũng đừng trách hắn, đùa giỡn thôi mà."

Bị Đái Mộc Cát giựt giây, Dương Tử Hiên bị Đái Mộc Cát lôi kéo lên xe đám công tử ca này, Dương Tử Hiên chú ý tới, đây là một cỗ xe việt dã quân dụng, biển số xe chính là dãy biển số tổng tham mưu, Phó Thành Đô ngồi trên ghế lái, trong nội tâm Dương Tử Hiên hơi kinh ngạc, xem ra nhà Phó Thành Đô này cũng không đơn giản, ít nhất không thể kém hơn bao nhiêu so với nhà Đái Mộc Cát.

Vốn mấy người Tôn Lập Như muốn ngồi cùng Đái Mộc Cát, nhưng Đái Mộc Cát cố ý ngồi cùng với Dương Tử Hiên, mấy người Tôn Lập Như cũng chỉ có thể xám xịt để cho Dương Tử Hiên cùng Đái Mộc Cát ngồi cùng với nhau, trong nội tâm càng tức giận Dương Tử Hiên hơn.

"Dương tiên sinh, bây giờ anh đang làm việc ở đâu?" Phó Thành Đô cầm tay lái, hỏi.

Dương Tử Hiên bình tĩnh nói: "Chức quan không đáng nói, bây giờ đang làm việc lặt vặt ở chính phủ La Phù tỉnh thôi."

Đái Mộc Cát đang muốn bổ sung, đã thấy Dương Tử Hiên trừng mắt nhìn nàng, lập tức đóng chặt miệng.

Làm việc lặt vặt?

Bốn phía, kể cả Phó Thành Đô lại bắt đầu cảm thấy hèn mọn rồi, kỳ thật, vừa nghe thấy La Phù tỉnh, đám người này cơ bản đều lắc đầu rồi, La Phù tỉnh là tỉnh ít phát triển, ở trong chính phủ tỉnh, hơn nữa còn là làm việc lặt vặt, chỉ có thể nói lăn lộn rất kém cỏi.

"Chưa từng tới kinh thành à? Lần này tới, cứ từ từ chơi đùa đã."

Giọng nói Tôn Lập Như có chút khinh thường rồi, hắn theo đuổi Đái Mộc Cát cũng đã bảy tám năm, cho tới bây giờ Đái Mộc Cát chưa từng thân mật ngồi ở bên cạnh hắn như vậy, quái nhân này không biết theo từ đâu chạy tới, trong nội tâm đương nhiên cảm thấy không công bằng.

Dương Tử Hiên cười cười, không nói tiếp, xe chạy qua đường đi hắn hơi quen thuộc, bên ngoài là một chỗ trường cao đẳng, Dương Tử Hiên đã thấy vài lần, chỗ trường cao đẳng này chính là thằng ngốc trước kia học.

"Làm sao vậy?" Đái Mộc Cát lắc cánh tay Dương Tử Hiên.

"Trước kia tôi đã học ở chỗ này." Dương Tử Hiên quay đầu cười cười nói.

Vài người đàn ông trong xe thăm dò nhìn nhìn, chứng kiến biển "kinh thành công trình học viện", về sau, Phó Thành Đô lập tức nở nụ cười, nói: "Thì ra Dương tiên sinh tốt nghiệp đại học ở chỗ này sao?"

"Cái này công trình học viện, đúng là nơi hạng hai, khó trách Dương tiên sinh có thể đi chính phủ La Phù tỉnh làm việc lặt vặt!"

Tôn Lập Như cũng nở nụ cười, hắn là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi đại học kinh thành, Phó Thành Đô cũng là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi đại học khoa học kỹ thuật quốc phòng.

Đái Mộc Cát nói: "Anh hùng không hỏi xuất thân."

Dương Tử Hiên cười cười, cũng không thèm để ý.

Xe lượn một vòng, trên đường đi, Phó Thành Đô và vài người Tôn Lập Như đều châm chọc khiêu khích, nhưng Dương Tử Hiên toàn thờ ơ.

Về tới Đái gia, về sau, vài người xuống xe, Tôn Lập Như đang muốn mở miệng châm chọc thoáng một tý Dương Tử Hiên là hai lúa vào kinh thành, đã thấy Đái Tự Lập tự đi ra.

Phó Thành Đô và vài người Tôn Lập Như đều gấp gáp bước lên phía trước, hướng Đái Tự Lập vấn an, bọn hắn thật sự rất sợ hãi nhân vật quan trọng Đái gia này, Đái Tự Lập chỉ gật gật đầu, nhưng bước chân lại trực tiếp đi về hướng Dương Tử Hiên.

Chuyện tiếp theo, lại làm cho một đoàn người Phó Thành Đô và Tôn Lập Như mở rộng tầm mắt.

Hắn ôm vai Dương Tử Hiên, rất thân ái nói: "Đi chơi vui vẻ chứ? Cùng nhau vào thôi, chúng tôi còn có chuyện muốn nói với cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.