Giả Cán Bộ

Chương 456: Ngất xỉu



"Bí thư, cũng không cần quá lo lắng, chứng cớ đã bị chúng ta tiêu hủy..." Tiểu Vương thấp giọng nói.

Trương Giang nghĩ lại, đúng là như vậy, chứng cớ đều bị bọn hắn tiêu hủy hết rồi, đám người Dương Tử Hiên cũng không thể làm ầm ĩ nổi cái gì.

"Dương sở trưởng, khu Đông Sơn chúng tôi làm công tác chấp pháp không nghiêm, xin ngài phê bình!"

Xin lỗi với Lương Quân Mi, Tống cục lập tức chuyển về phía Dương Tử Hiên.

Ánh mắt Tống cục vẫn không tệ, thoáng cái liền nhìn ra, người đàn ông thanh niên ngồi ở trên ghế dài, ánh mắt liếc xéo, mặt lười nhác chính là lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh trong miệng Trương Quảng Thắng.

Dương Tử Hiên nhếch miệng cười cười, nói: "Tôi cũng không dám tiến hành gì phê bình đối với anh, hôm nay tôi tới đây để phản ánh tình huống phòng khám dởm tràn lan ở khu Đông Sơn một tý, đã bị người ta nói thành bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, thế là thế nào đây?"

Trên mặt Tống cục một hồi hồng, một hồi trắng, vẫn nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Dương sở nói gì vậy, Dương sở có thể đến khu Đông Sơn chúng tôi chỉ đạo công tác là vinh hạnh của chúng tôi, tôi và cục công an khu Đông Sơn nhiệt liệt hoan nghênh."

Dương Tử Hiên cũng không muốn cùng dây dưa quá nhiều đám người này, rất nhiều chuyện hăng quá hoá dở, cứ đến điểm là dừng, cho cục công an khu Đông Sơn một bài học là được rồi.

Nhưng là đối với vấn đề phòng khám dởm thành phố Tử Kim thậm chí toàn bộ tỉnh, hắn đã quyết định từ từ trị liệu một cái, tuy Dương Tử Hiên cũng biết lực cản trong này rất lớn, một ít cán bộ đã cướp lấy không ít lợi ích từ đó, một mặt khác, cũng là do phó chủ tịch tỉnh và phó thị trưởng liên quan đến công tác vệ sinh trong tỉnh, đều có chút bất mãn đối với Dương Tử Hiên.

Thật sự muốn thôi động cải cách thể chế chữa bệnh trong tỉnh, chỉ sợ sẽ xuất hiện lực cản rất lớn, Dương Tử Hiên nhíu mày suy nghĩ.

"Chuyện này cứ đến đây thôi, Hồ Khải, lão Lưu, Quân Mi, chúng ta đi!" Dương Tử Hiên lập tức đứng lên, sải bước ra ngoài.

"Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?"

Lương Quân Mi vốn tưởng rằng sẽ dựa vào khí thế cục trưởng phân cục công an khu Đông Sơn, đè ép áp đả kích Trương Giang và mấy lãnh đạo kiêu cục vệ sinh kiêu ngạo kia, ai ngờ rằng Dương Tử Hiên căn bản là mặc kệ những sự tình này, trực tiếp đi ra ngoài.

"Còn có thể thế nào nữa?"

Dương Tử Hiên chớp chớp lông mày, cười cười, nhìn khuôn mặt thanh lệ thoát tục của Lương Quân Mi.

"Cái này là câu trả lời cậu cho tôi? Chúng ta tiến hành điều tra nghiên cứu tại khu Đông Sơn và mấy cái khu khác một ngày trời, cậu lại cho tôi kết quả như vậy?" Lương Quân Mi đột nhiên dừng bước, giọng nói có chút nóng nảy, chăm chú nhìn nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên, phảng phất như là ngày đầu tiên quen biết Dương Tử Hiên, trong ánh mắt lập loè óng ánh, thậm chí còn có một tia nước mắt.

Nàng không nghĩ tới, Dương Tử Hiên cũng là cán bộ tục khí như thế này, có cái gì khác biệt những quan viên bụng phệ trong thể chế kia đâu?

Tâm tình cũng chầm chậm rơi vào băng lạnh.

"Đi thôi, trêu chọc cô một chút thôi mà!" Dương Tử Hiên nhìn một bộ dáng Lương Quân Mi như vậy, cảm thấy hơi buồn cười, nói: "Không chỉ nói đám cháu con rùa rồi cục y tế khu Đông Sơn này, cả cục y tế thành phố Tử Kim, tôi cảm thấy phải chỉnh đốn một lần!"

Kỳ thật trong nội tâm Dương Tử Hiên còn có cách nghĩ càng thêm hùng vĩ, chính là dùng thành phố Tử Kim làm thí dụ, với tư cách làm điểm mẫu cải cách chữa bệnh trong toàn bộ tỉnh, tiến hành cải cách chữa bệnh lần thứ nhất.

Dương Tử Hiên ngồi ở sở giám sát, chủ trì công tác phó sở trưởng, cũng muốn làm chút chuyện vì dân chúng, đầu tiên đã nghĩ đến chuyện làm ra chút động tác trên mặt cải cách chữa bệnh.

Tuy nhiên vấn đề cải cách chữa bệnh rất khó, đến vài chục năm về sau vẫn chưa được giải quyết, Dương Tử Hiên không thể thoáng cái có thể thay đổi hiện trạng, nhưng có thể làm được bao nhiêu, liền làm bấy nhiêu.

Phổ biến cải cách chữa bệnh trong toàn bộ tỉnh, Dương Tử Hiên cũng không nắm chắc lắm, cho nên, hắn không muốn khoe khoang khoác lác ở trước mặt Lương Quân Mi.

Mặt Lương Quân Mi lúc này mới hòa hoãn xuống.

"Nhìn miệng cô bĩu môi kia, có thể treo bình dầu rồi đấy!" Dương Tử Hiên đến gần Lương Quân Mi, cánh tay vuốt một cái ngoài miệng nàng, bỗng nhiên cảm thấy động tác như vậy quá thân mật, trên mặt Lương Quân Mi cũng hiện lên vẻ đỏ bừng, tránh né ngón tay của Dương Tử Hiên.

"Có muốn ngoéo hay không, tôi đáp ứng cô, nhất định sẽ tiến hành chỉnh đốn đối với cục y tế thành phố Tử Kim!" Dương Tử Hiên cười nói, ngón tay đưa ra, ngéo vào ngón tay Lương Quân Mi, trong lòng hai người đều có một chút cảm giác khác thường chảy qua.

...

"Tống cục, người thanh niên vừa rồi rốt cuộc là ai..." Trương Giang cùng mấy lãnh đạo khác chưa hiểu rõ tình hình, nhìn bóng lưng Dương Tử Hiên biến mất rồi mới hỏi.

"Thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, thường vụ phó sở trưởng sở giám sát, Dương Tử Hiên!" Tống cục không dây dưa nữa, chỉ là vứt xuống dưới một câu, liền mang theo một đoàn người Chung Chỗ rời đi.

Thân thể Trương Giang cùng mấy lãnh đạo khác cứng đờ, Trương Giang chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu váng mắt hoa, vậy mà bị dọa ngất rồi, mấy người trong văn phòng vội vàng tiến hành cấp cứu, Trương Giang mới chậm rãi tỉnh lại, miệng thở phì phò, mặt tái nhợt: "Vậy phải làm sao bây giờ? Phải làm thế nào mới tốt đây..."

"Lập tức bấm điện thoại Thường khu trưởng, tôi có chuyện quan trọng muốn hồi báo..." Trương Giang biết rõ lần này thật sự là đụng phải tai họa quá lớn.

Những phòng khám dởm này quả thật có cục giám thị vệ sinh bọn hắn làm chỗ dựa, mặc dù không trực tiếp ủng hộ, nhưng bình thường thời điểm kiểm tra vệ sinh, bọn hắn luôn thông báo trước, để những phòng khám dởm này đi qua kiểm tra rồi mở lại.

Đại bộ phận lãnh đạo bên trong cục y tế, cùng với phó khu trưởng phân công quản lý hệ thống vệ sinh trong vùng, đều đã ăn được tiền bạc do đám người phòng khám dởm hối lộ rồi.

Phòng khám dởm khu Đông Sơn đã hình thành một lực lượng liên minh, cùng nhau ăn đút lót

Trương Giang biết rõ, nếu như cái này sai sót bị chọc ra, vấn đề của hắn không phải là có thể giữ được vị trí này hay không, mà là vấn đề phải ngồi nhà tù bao lâu.

...

Một đoàn người Dương Tử Hiên trở lại khu Tử Dương, liền đưa Lương Quân Mi trở lại trụ sở khu Tử Dương trước.

Lương Quân Mi một mình ở trong ký túc xá phòng công an phân phối cho nàng, điều kiện tốt hơn không ít so với đãi ngộ cảnh sát bình thường ở sở trên tỉnh, cấp bậc Lương Quân Mi là chính khoa, người khác đều ở trong ký túc xá tập thể.

Đưa Lương Quân Mi trở lại ký túc xá, Dương Tử Hiên lại để cho Hồ Khải cùng Lưu Bất Khắc về trước, Dương Tử Hiên đã hẹn Tô Ban Mai đi ra ngoài gặp nhau.

Giữa hè, bầu trời đêm đầy sao lốm đốm, màn trời xanh thẳm, gió thổi lất phất, có vẻ thư thái và thanh thản.

Tô Ban Mai mặc váy trắng bồng bềnh, nhìn con mắt Dương Tử Hiên, cười nói: "Sao lại gọi em?"

Dương Tử Hiên nhìn khuôn mặt cả đời hắn không quên được mặt này, đã gầy đi rất nhiều, đoạn thời gian trước Tô Ban Mai tự mình đến An Thuyền giám sát cửa hàng mới khai trương, với tư cách trạm thứ nhất điện gia dụng Bất Dương Mai khuếch trương trong tỉnh, Tô Ban Mai và một đám cao tầng điện gia dụng Bất Dương Mai đều cảm thấy cực kỳ khẩn trương, gắng đạt tới mỗi chi tiết đều làm tốt, để ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Ngoại trừ điều hòa ra, cửa hàng lớn điện gia dụng Bất Dương Mai An Thuyền còn tiêu thụ các loại điện gia dụng nhỏ khác, ví dụ như quạt điện và bếp điện, còn có các loại đồ điện thường dùng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.