Giả Cán Bộ

Chương 471: Thần tiên đá nhau



Ưu thế lao động giá rẻ không có biện pháp chuyển mình thành ưu thế về kỹ thuật.

Sản nghiệp điện tử cũng đã trở thành một khối uy hiếp kinh tế quốc gia vài thập niên sau này, hết lần này tới lần khác, thứ này lại trở thành trợ lực để Âu Mỹ thoát khỏi suy thoái kinh tế.

Bắt đầu từ đầu thập niên 90, dùng Silicon Valley là đại biểu, các quốc gia Âu Mỹ sản xuất thiết kế chế tạo rất nhiều sản phẩm điện tử làm nghiêng ngả toàn cầu, trở thành biểu tượng công nghệ cao, ủng hộ kinh tế toàn cầu và kinh tế quốc gia họ phát triển quật khởi.

Ở trong loại hoàn cảnh thị trường này, tăng thêm việc bị thể chế trong nước áp chế, tựa như điện tử Dương Ban Mai Xích, loại xí nghiệp dân doanh khống chế cổ phần này, liên tục bị các lực lượng từ trong và ngoài nước đè nén, muốn phát triển à, nói dễ vậy sao!

Lúc trước Dương Tử Hiên đã đề nghị Trương Bích Tiêu, trong khoảng thời gian này, điện tử Dương Ban Mai Xích nên chủ yếu làm về thị trường đài phát thanh dân doanh.

Lợi dụng hạng mục thành lập đài phát thanh, dần dần tích lũy một bộ phận trụ cột kỹ thuật, lôi kéo một bộ phận nhân tài kỹ thuật vào công ty.

Đài phát thanh ở trong tương lai năm năm sau, là một thị trường cho lãi nặng, doanh thu thị trường vượt quá trăm triệu, có thể lên đến cả 9 con số.

Dương Tử Hiên nhớ rõ, năm đó, đài phát thanh trung ương và đài phát thanh Quốc Tín xếp hàng thứ nhất quốc gia, hàng năm vận chuyển buôn bán các loại dịch vụ, lượng doanh thu thu vào đến chín trăm triệu, tại thập niên 90, đây là một con số hết sức kinh người.

Trương Bích Tiêu làm công tác thống kê thu thập số liệu, đã xác minh rõ ràng cách nhìn của Dương Tử Hiên.

Trong nước, các tỉnh thành phố đều có người sử dụng máy nhắn tin, đại bộ phận thành phố đều vượt qua trăm vạn, bắt đầu tính toán từ chỗ này, người sử dụng máy nhắn tin trong nước có thể ở vào khoảng hai ngàn vạn đến ba ngàn vạn.

Đài phát thanh có tỉ lệ lợi nhuận cực kỳ cao, ngoại trừ giai đoạn đầu tiên phải xây dựng đầu tư thiết bị phát sóng thu sóng ra, chỉ cần mất tiền lương và bảo trì hệ thống kỹ thuật.

Trừ những số tiền đó ra, phí phục vụ mỗi bộ máy nhắn tin phải nộp, có thể có hơn một nửa lợi nhuận rơi vào túi áo đài phát thanh rồi.

Dùng đài phát thanh lớn nhất lúc ấy là Quốc Tín làm thí dụ, tại năm 99, tính tổng số tất cả các dịch vụ vận chuyển buôn bán, tiền thu vào cao tới chín trăm triệu, mà lợi nhuận sau khi trừ thuế và các khoản đầu tư, lên tới 200 triệu nhân dân tệ.

Mặc dù tại thế kỷ mới, đầu những năm 2001, lúc mà các dịch vụ vận chuyển buôn bán thu vào đã giảm xuống nghiêm trọng, vẫn có bốn mươi triệu tiền lời.

Bắt đầu từ giai đoạn năm 93, cho phép thành lập đài phát thanh dân doanh, đến năm 98, 99, tất cả đài phát thanh đều tăng trưởng rất nhanh, người sử dụng máy nhắn tin trong nước đã từng một lần vượt quá 8000 vạn, biên độ tăng trưởng năm đã từng cao tới 80%, chuyện này ở nước ngoài là hiện tượng cực kỳ hiếm thấy.

Dương Tử Hiên muốn để cho điện tử Dương Ban Mai Xích nhanh chóng tiến vào thị trường đài phát thanh, ăn một miếng trong khối bánh ngọt lớn này.

Chỉ là, thị trường đài phát thanh cũng không triệt để cởi mở đối với xí nghiệp dân doanh, muốn phát triển, vẫn còn rất nhiều chuyện ẩn ở bên trong.

Chủ yếu vẫn là do địa vị xí nghiệp dân doanh chưa được củng cố, lúc này, đối với kinh tế dân doanh và xí nghiệp dân doanh, trong đảng vẫn tranh luận cực kỳ kịch liệt.

Có một vài người bảo thủ vẫn cho rằng, kinh tế dân doanh và xí nghiệp dân doanh tồn tại làm suy yếu địa vị xí nghiệp quốc hữu, thay đổi tính chất quốc gia, không thể cởi mở.

Dương Tử Hiên biết rõ, thẳng đến đại hội đảng lần thứ mười, quốc gia mới chính thức tuyên bố, xí nghiệp không phải quốc hữu là một bộ phận trong nền kinh tế, định vị tầm quan trọng của nó đối với kinh tế quốc gia, loại cục diện bài xích này mới từ từ bị đánh vỡ.

Dương Tử Hiên đương nhiên cũng không thể trông cậy vào việc cán bộ quan viên thay đổi quan niệm, sau đó mới để cho điện tử Dương Ban Mai Xích tiến vào thị trường đài phát thanh.

Cái thị trường này, có thể nói là sẽ lập tức trôi qua trong vòng 10 năm, nếu như Dương Ban Mai Xích không thể bắt lấy cái kỳ ngộ này, về sau còn muốn đưa lên ngựa hạng mục kỹ thuật và hạng mục nghiên cứu phát minh gì to lớn, chỉ sợ tài chính đầu tư sẽ trở thành một miếng sắt chắn trước mặt.

Hơn nữa, ngân hàng sẽ không tiếp nhận xí nghiệp dân doanh thế chấp tài sản kỹ thuật, con đường thông qua ngân hàng vay vốn đầu tư đã bị phong bế.

Trong khoảng thời gian này, điện tử Dương Ban Mai Xích sẽ lợi dụng bối cảnh Trần Ấu Trúc, con gái thường vụ phó chủ tịch tỉnh, hy vọng có thể bắt được giấy phép sản xuất đài phát thanh dân doanh thứ nhất trong tỉnh.

Dương Tử Hiên cũng không có ý định lợi dụng chức quyền của mình, thông qua việc tạo áp lực với cục quản lý thông tin tỉnh, bắt cục quản lý thông tin tỉnh cấp giấy phép đài phát thanh dân doanh cho điện tử Dương Ban Mai Xích.

Dù sao, mặc dù Dương Tử Hiên thật sự trợ giúp điện tử Dương Ban Mai Xích vượt qua cửa ải khó lần này, nhưng về sau, khi Dương Ban Mai Xích điện tử đi ra ngoài La Phù tỉnh, đi về hướng cả nước, thậm chí thị trường quốc tế, cũng sẽ gặp phải khó khăn cùng loại, nhưng Dương Tử Hiên không thể nào đưa tay ra nâng đỡ điện tử Dương Ban Mai Xích.

Cạnh tranh tờ giấy phép đài phát thanh dân doanh thứ nhất trong tỉnh, coi như là lần khảo nghiệm thứ nhất đối với đội quản lý và PR của điện tử Dương Ban Mai Xích.

Nếu khảo nghiệm như vậy cũng không có biện pháp hoàn thành, điện tử Dương Ban Mai Xích cũng không cần nghĩ đến chuyện giao phong chính diện cùng Sonny, Toshiba, SanYo, Toyota của Nhật Bản, Sam Sung, LG Hàn quốc, các công ty Âu Mỹ trên thị trường quốc gia.

Huống chi, dùng uy vọng của Dương Tử Hiên hiện tại, là thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, kiêm nhiệm thường vụ phó sở trưởng sở giám sát, muốn tạo áp lực về phía cục quản lý thông tin tỉnh, có thể làm cho các lãnh đạo cục quản lý thông tin tỉnh hoảng sợ, đưa lên bàn họp để quyết định.

Nhưng cũng không có nghĩa là cục quản lý thông tin tỉnh sẽ khuất phục dưới quyền lực của Dương Tử Hiên.

Bên trong tỉnh, người thứ nhất tranh thủ giấy phép cho đài phát thanh dân doanh, không chỉ giới hạn ở một nhà Dương Ban Mai Xích điện tử.

Người đã sớm nhìn chằm chằm vào khối thịt béo đài phát thanh dân doanh này không phải số ít.

………

Tranh cãi ngoại giao cũng không bởi vì thị ủy thành phố Tử Kim cúi đầu mà chậm rãi biến mất, trái lại, nó còn càng diễn ra náo nhiệt hơn.

Tổng lãnh sự quán Nhật Bản trú đóng ở thành phố Hoàng Phổ phái nhân viên ra, vài người Nhật Bản này đến thành phố Tử Kim, về sau, liền cực lực phát ra kháng nghị đối với thành phố Tử Kim, cho rằng thương nhân Nhật Bản đầu tư tại thành phố Tử Kim, đã bị đối đãi không công bằng.

Thậm chí còn uy hiếp nói, nếu như thành phố Tử Kim và tỉnh La Phù không chăm chú nghiêm khắc trừng trị đám dân chúng đánh thương nhân Nhật Bản kia, bọn hắn sẽ gửi tin tức thương nhân Nhật Bản đã gặp phải đãi ngộ không công bằng trở lại Nhật Bản, để cho báo « tin tức mặt trời mới mọc » đăng tin.

« Tin tức mặt trời mới mọc » và « đọc tin tức », « tin tức mỗi ngày », là ba tòa báo chí lớn nhất Nhật Bản, có lực ảnh hưởng rất không nhỏ.

Một khi tin tức như vậy bị vặn vẹo ở trên báo “ tin tức mặt trời mới mọc », sẽ có ảnh hưởng quốc tế không nhỏ đối với hoàn cảnh kêu gọi thương nhân đầu tư trong nước.

Xử lý không tốt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch kêu gọi đầu tư quốc gia, chỉ sợ cả Tỉnh ủy ủy ban tỉnh La Phù và thị ủy ủy ban thành phố Tử Kim, cũng sẽ phải chịu trung ương chất vấn.

Nhậm Đoàn vô cùng luống cuống, trước kia còn muốn tá lực đả lực, trấn an thương nhân Nhật Bản rồi làm hòa, nhưng chứng kiến thái độ Nhật Bản cứng rắn như thế, thậm chí còn mơ hồ không đề cập tới sự tình chính bọn hắn đi đứng trái với quy tắc giao thông trong nước, đụng người bị thương.

Nhậm Đoàn cũng là không thể làm gì, nóng nảy tìm tới Chu Trì Khôn và các tỉnh ủy lãnh đạo thương lượng phương pháp xử lý.

Nhìn phong thư nặc danh đặt trên mặt bàn này, tâm tình Hoàng Văn Thanh cực kỳ phức tạp, không hề nghi ngờ, lập trường phong thư này hết sức rõ ràng, chính là kiên quyết phản đối thiên vị về hướng Nhật Bản.

Cho rằng thương nhân Nhật Bản nên bị trừng phạt pháp luật tương ứng bên trong nước.

"Hiện tại tôi đúng là rất do dự, Trương Ôn, cậu có đề nghị gì tốt không..." Hoàng Văn Thanh ngồi ở trên ghế sa lon màu đen, chau mày, cực kỳ buồn rầu, trong một năm này, tóc hắn đã trắng thêm rất nhiều, quá vất vả.

Trương Ôn dáng người không cao, với tư cách người nhiều mưu trí và nắm quyền hành thư ký trưởng ủy ban tỉnh Hoàng Văn Thanh tín nhiệm nhất, tiền đồ của hắn cực kỳ sáng lạng.

Chỉ cần bước thêm một bước lên bên trên, chính là Thường ủy tỉnh ủy, tiến vào đầu mối quyền lực quan trọng nhất toàn bộ tỉnh rồi, chỉ là, loại tiền đồ rạng rỡ này luôn liên lạc chặt chẽ với tiền đồ của Hoàng Văn Thanh.

Trương Ôn cũng biết, vấn đề tranh cãi ngoại giao lần này không dễ dàng giải quyết, hết lần này tới lần khác, tại thời khắc mấu chốt này, lại có một phong thư nặc danh như vậy gửi tới.

Lá thư là phó sở trưởng sở giám sát Long Mẫn đưa vào trong tay Hoàng Văn Thanh, Hoàng Văn Thanh nhìn thư nặc danh, về sau, sắc mặt nghiêm túc, không dám lập tức định đoạt, trở về suy nghĩ sâu xa một đêm, mới tìm Trương Ôn đến thương lượng...

"Chủ tịch tỉnh đang do dự có nên tiếp nhận quan điểm bên trong phong thư nặc danh này hay không à? Sáng sớm hôm nay, bí thư thị ủy thành phố Tử Kim, đồng chí Nhậm Đoàn đã lặng yên bảo người lái xe đến khu nhà thường ủy phía sau núi Hậu Hồ, bái phỏng Chu bí thư!”

“Chỉ sợ cũng đang thảo luận việc xử lý tranh cãi ngoại giao lần này, làm sao để có thể giảm ảnh hưởng xuống đến mức thấp nhất...” Trương Ôn không dám ngồi, thân thể hơi cong, lưng khom, nói với Hoàng Văn Thanh.

"Cậu ngồi xuống nói chuyện đi, cậu thử nói xem, nên xử lý thế nào mới tốt!”

Hoàng Văn Thanh đè tay lên gáy, nói: “Nếu như tôi đưa quan điểm và cái phong thư nặc danh này ra ngoài, chỉ sợ sẽ dẫn đầu chọc giận đám Nhật Bản kia, bọn hắn sẽ lập tức đưa tin tức xấu về trong nước, chỉ sợ mặt mũi trung ương cũng không dễ nhìn...”

“Tuy làm như vậy, cũng có thể có thể được một ít đồng chí trung ương tán đồng, nhưng hại lớn hơn lợi!"

"Hiện tại Chu bí thư và đồng chí Nhậm Đoàn chắc chắn đều muốn tạm thời đè việc này xuống, nếu như chủ tịch tỉnh ngài ném quan điểm trên thư nặc danh ra ngoài, chỉ sợ lập tức có thể lấy được không ít dân chúng ủng hộ, điểm ấy cũng không thể bỏ qua..." Trương Ôn ngồi một bên bờ mông lên trên ghế sa lon màu đen, không dám hoàn toàn ngồi xuống.

"Chu bí thư trước kia đã cầm việc xí nghiệp Nhật Hàn đầu tư trăm triệu ra để dọa chủ tịch tỉnh ngài! Trung ương sớm có quy định, bí thư Tỉnh ủy cũng không thể nhiều lần nhúng tay vào công tác hành chính kinh tế, nhưng nắm giữ đối với phương hướng kinh tế, Tỉnh ủy bí thư có quyền đánh nhịp cuối cùng!”

“Chu bí thư hi vọng thông qua thành tựu trên mặt kêu gọi đầu tư, tỏa sáng chói mắt hơn chủ tịch tỉnh ngài, coi đây là cái cớ để liên tiếp nhúng tay vào công tác kinh tế, gia tăng bố cục chính trị kinh tế của ông ta, hoàn thành chiến tích trụ cột...”

"Nếu như chủ tịch tỉnh ngài ném quan điểm trên thư nặc danh ra ngoài, lập tức chọc giận những thương nhân Nhật Bản kia, danh ngạch đầu tư trên trăm triệu trên giấy tờ, chỉ sợ cũng sẽ tan thành mây khói đi rất nhiều!”

“Chủ tịch tỉnh, những lợi ích ngài có thể có được cũng không ít, ít nhất thì Chu bí thư sẽ không có lý do và duyên cớ gì ngả tay vào ủy ban tỉnh bên này..."

Hoàng Văn Thanh gật gật đầu, nói: "Cậu nói cũng không phải không có đạo lý, chỉ là, chuyện này rất quan trọng, tôi làm một mình trên hội nghị thường ủy thì không được, còn phải liên lạc với một ít đồng minh, cậu cảm thấy, ai có khả năng ủng hộ quan điểm trên thư nặc danh...”

"Chủ tịch tỉnh, xí nghiệp Nhật Hàn đầu tư trăm triệu, đều là vùi đầu vào khu Đông Sơn, khu Đông Sơn thành phố Tử Kim, khu ủy bí thư Lục Phi Bằng là đại tướng đồng chí Nhậm Đoàn trao quyền, là người Chu bí thư thưởng thức.”

“Cho nên, dù cho khu Đông Sơn xây dựng động cơ kinh tế mới, cái khối chiến tích bánh ngọt này, cũng là của Nhậm Đoàn và Chu bí thư, rất nhiều thường ủy đều không có biện pháp phân một chén canh, chỉ sợ chủ tịch tỉnh ngài ném quan điểm trên thư nặc danh ra ngoài, lập tức sẽ làm cho một ít thường ủy tán đồng!”

“Ví dụ như Hoàng Trấn Đông, mà phó chủ tịch tỉnh Trương Á Đông và Hoàng Trấn Đông là người cùng trận doanh, phó chủ tịch tỉnh Trương Á Đông có thể sẽ ủng hộ ngài trong ủy ban tỉnh, hơn nữa còn lên tiếng ủng hộ ngài trên hội thường ủy, có hắn lên tiếng ủng hộ, chủ tịch tỉnh ngài có thể thắng được..."

Hoàng Trấn Đông sớm đã ý kiến rất nhiều đối với việc hai người Nhậm Đoàn, Chu Trì Khôn nắm chiến tích quật khởi khu Đông Sơn vào trong bàn tay, không phân lợi ích cho các thường ủy trong hội thường ủy.

Trước đó không lâu, phòng khám dởm vấn đề đi ra ngoài ánh sáng, Hoàng Trấn Đông đã tự mình phê chỉ thị, chỉ đạo phòng tuyên truyền phải làm tốt giám sát và dẫn đường cho dư luận, muốn truyền thông báo chí quan trọng cấp tỉnh chăm chú theo dõi đưa tin.

Mỗi ngày có thể chứng kiến vài nhóm truyền thông phỏng vấn quanh khu Đông Sơn, suýt nữa làm cho Lục Phi Bằng, đại tướng dưới tay Nhậm Đoàn này tức giận đến thổ huyết.

Hoàng Văn Thanh phất phất tay áo, rơi vào trầm tư, nói: "Cái này, tôi còn phải suy nghĩ đã!"

…….

Trong phòng làm việc, Hồ Khải đặt tờ báo hôm nay ở trên mặt bàn Dương Tử Hiên, đối với việc Dương Tử Hiên ngẫu nhiên qua đêm bên ngoài, Hồ Khải cũng biết điều, không hề hỏi.

Trước kia, thời điểm Dương Tử Hiên ở tại Nam Hồ, có quan hệ mập mờ không rõ với Trương Bích Tiêu, dù dấu diếm được người khác, nhưng không thể gạt được Hồ Khải, Lưu Bất Khắc, những người thân cận này.

"Vài phần báo tỉnh Tử Kim, hôm nay đã bán hết rồi, vẫn chú ý vấn đề phòng khám dởm, đối với tranh cãi ngoại giao, lại không hề đưa tin, chỉ đưa tin đêm qua, tổng lãnh sự quán Nhật Bản trú đóng ở thành phố Hoàng Phổ đã đến thành phố Tử Kim, những chuyện còn lại thì không hề đề cập..."

"Đang đấu gay gắt đây, chúng ta cứ nhìn xem!" Dương Tử Hiên cười cười, dùng ngón tay chỉ chỉ trần nhà.

"Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, chúng ta không thể mặc kệ một nhà Tưởng Gia Quyền, hai ngày này lão Lưu đều đang chiếu cố gia đình Tưởng Gia Quyền, Tưởng Gia Quyền ở trong cục công an thành phố Tử Kim, có tin tức gì không?" Dương Tử Hiên kéo kéo cổ áo hỏi.

"Vẫn chưa có tin tức, tôi sợ hắn không chịu nổi, tối hôm qua lão Lưu nhiều lần gọi điện thoại cho tôi, xem Dương sở ngài có thể đi quan hệ hay không, trước tiên là kéo Tưởng Gia Quyền từ trong nhà lao ra ngoài!"

“Cứ bị giam bên trong cục công an như vậy cũng không phải chuyện tốt, sợ nhất là cuối cùng Tưởng Gia Quyền không chịu nổi cục công an bức cung, nói là do hắn trái với quy tắc giao thông, chiếm đường kinh doanh." Hồ Khải nói sầu lo trong lòng mình ra, ánh mắt chú ý đến sắc mặt Dương Tử Hiên.

"Cậu và Lão Lưu lo lắng như vậy cũng không phải là không có đạo lý, kết quả như thế, cũng là chuyện Chu bí thư và Nhậm Đoàn muốn nhìn thấy nhất, bọn hắn không cần gánh bêu danh thiên vị người Nhật Bản, lại có thể cho Nhật Bản một cái công đạo."

Dương Tử Hiên thở dài, ở kiếp trước, trong quá trình lúc đầu và trung kỳ kêu gọi đầu tư, loại tình huống này cực kỳ thông thường.

Không ít cán bộ quan viên trong nước, vì kêu gọi đầu tư, tâm tính sính ngoại đã phát huy đến cực hạn, chỉ cần là sinh ra ma sát và tranh cãi với thương nhân đầu tư bên ngoài, đều là có khuynh hướng thiên vị ngoại thương.

Đối với thương nhân đầu tư bên ngoài, có thể nói là lễ nghi vô cùng chu toàn, khiến cho rất nhiều xí nghiệp dân doanh không thể không bán cổ phần công ty ra các công ty ngoài.

Thậm chí còn buông tha cho việc khống chế cổ phần, đổi tính chất công ty thành xí nghiệp đầu tư bên ngoài, dùng cái này để hưởng thụ các loại chính sách và thuế ưu đãi của quốc gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.