Giả Cán Bộ

Chương 504: Cách dẹp đường



Lúc nói chuyện, Dương Tử Hiên và Thạch Phong Tín đẩy cửa thủy tinh ra, một trước một sau đi đến.

"Ở Nam Hồ, loại nhà hàng Tây này vẫn là vật khó kiếm, có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại không tốt lắm, nhưng thành phố Tử Kim lại tụ tập một đống, từ thiết bị lắp đặt hay vẻ bề ngoài, đều tốt hơn nhiều so với những nhà hàng Tây Nam Hồ nửa mùa kia nhiều lắm."

Thạch Phong Tín phủi phủi ống tay áo, tìm một vị trí gần cửa sổ, cùng Dương Tử Hiên ngồi xuống.

"Trước kia tôi cũng từng đến nhà hàng Tây Nam Hồ, tôi thích gọi những nhà hàng Tây kia là giả làm Quỷ tây dương."

Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: "Nghề nghiệp dịch vụ ăn uống tại thành phố Tử Kim xác thực là cực kỳ không tệ, rất nhiều quà vặt, nhưng không hình thành được quy phạm, không thể hình thành khu vực có sức cạnh tranh và sản nghiệp liên hoàn, cái đó có quan hệ rất lớn đến sự vô ý thức của chính phủ."

"Nghề nghiệp dịch vụ sao, đầu năm nay, các chính phủ nội địa chẳng hề để ý đến chuyện nghề nghiệp dịch vụ có thể hình thành một sản nghiệp liên hoàn, chỉ biết nghĩ cách đưa các hạng mục công nghiệp lớn lên ngựa, cứ đủ hạng mục là được, nơi để tâm đến làm nghề nghiệp dịch vụ, rất ít, rất ít..." Thạch Phong Tín lại nói trúng tim đen của chính phủ thời nay.

Dương Tử Hiên để thẳng hai chân, gọi nhân viên phục vụ tới, chọn một phần cơm Tây, rồi đưa menu chế tác tinh xảo cho Thạch Phong Tín, đợi cho nhân viên phục vụ bỏ đi, mới lên tiếng: "Chuyện này rất bình thường, hiện tại tất cả đều là kinh tế nắm giữ ấn soái, hơn nữa trong nước thực hiện chế độ luân chuyển quan lại, một vị quan ngây ngốc tại một vị trí mười năm thật sự là quá thiếu thời gian!”

“Vì ít thời gian, đương nhiên phải táo bạo hơn rồi, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất làm ra thành tích lớn nhất, đưa lên ngựa các hạng mục công nghiệp nặng to lớn, điều này rất phù hợp với khẩu vị các lãnh đạo!”

“Trước kia không phải vì hạng mục đầu tư sắt thép Thủy Khi, trong tỉnh đã tranh giành đến vỡ đầu sao? Ước gì lập tức ký kết, sau đó đưa lên ngựa." Dương Tử Hiên thở dài nói.

"Đúng rồi, lúc trước cậu làm lớn mạnh nghề du lịch, lúc đó chẳng phải rất nhiều người nhảy ra phản đối sao? Nói cậu không làm việc đàng hoàng, làm càn rỡ, lãng phí tài nguyên tài chính.”

“Ai….ai biết thực sự làm xuống, trong năm nay, chỉ cần là nghề nghiệp dịch vụ, liền kéo kinh tế Nam Hồ lên hai phần trăm, hiện tại đám phó thị trưởng ủy ban thành phố kia đều muốn đoạt lấy quyền phân công quản lý du lịch tới tay!”

“Năm đó giao vào trong tay cậu, vẫn là một khối gân gà mỗi người đều không muốn tiếp nhận!" Thạch Phong Tín nói về những chuyện thú vị ở chính đàn Nam Hồ gần đây.

Dương Tử Hiên rời khỏi Nam Hồ, về sau, những công việc Dương Tử Hiên lưu lại, đều bị rất nhiều người trong thành phố coi là bánh trái đầy hương thơm để tranh giành.

Chỉ là, khu công nghiệp Nam Hồ, cái động cơ kinh tế cho Nam Hồ này, vẫn một mực khống chế trong tay bọn người Thạch Phong Tín, cam đoan rất nhiều chế độ phát triển Dương Tử Hiên quy hoạch năm đó có thể được chứng thực xuống dưới.

"Ông anh, anh nói thế, lại làm tôi nhớ về ký ức..."

Dương Tử Hiên cười nói: "Lúc đầu tôi có thể phổ biến chính sách của mình tại Nam Hồ, vẫn cần dựa vào ông anh dẫn dắt và ủng hộ rất nhiều, La Trạch Minh kia nhìn tôi cực kỳ không vừa mắt."

"Chừng nào thì cậu có thời gian rảnh? Cũng nên áo gấm về nhà một tý, trở lại Nam Hồ, chỉ đạo chúng tôi công tác kiểm tra kỷ luật và cải cách công tác?"

Thạch Phong Tín trêu ghẹo: "Đám cán bộ khu công nghiệp Nam Hồ kia đúng là luôn lẩm bẩm về cậu, hiện tại khu công nghiệp Nam Hồ đúng là vùng đất tất cả các cán bộ trong thành phố đều muốn đi... Cái này cũng là nhờ sự giúp đỡ của cậu, đặt nền móng phát triển cho cả khu công nghiệp Nam Hồ."

"Chuyện cũ không thể cứ nhắc lại, ông anh rời khỏi Nam Hồ, ai sẽ tiếp quản anh đây? Nam Hồ cũng là thành phố kinh tế lớn, không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí ông anh." Dương Tử Hiên đặt hai tay ở bên cạnh bàn, chậm rãi nói.

"Tôi có thể rời đi hay không, vẫn là việc chưa thể biết, cái phó chủ tịch tỉnh này có thể vào tay hay không, vẫn chỉ là việc xa vời."

Thạch Phong Tín thở dài nói: "Bây giờ là một chút manh mối đều không có, thời gian công tác, kinh nghiệm của Vương Minh Phàm Ích Châu cùng Ủy ban hoạch định chính sách Viên Đồng Tài các cậu không kém hơn tôi chút nào!”

“Viên Đồng Tài cũng đã đảm nhiệm qua thị trưởng, bí thư thị ủy thành phố, về sau nhậm chức chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, tại địa phương cùng các cơ quan trực thuộc tỉnh, đều có được kinh nghiệm công tác phong phú!”

“Đây cũng là tấm chắn lớn nhất trước mặt tôi, phó chủ tịch tỉnh phải trông coi công tác trên tỉnh, kinh nghiệm của tôi cũng không tính là quá phong phú!"

"Nói không chừng còn có cơ hội đẩy một chút!" Dương Tử Hiên trầm ngâm một lúc rồi nói.

Thạch Phong Tín lập tức liền ngửi được mùi vị gì đó, để sát mặt vào bên tai Dương Tử Hiên, hỏi: "Ông em, có phải là cậu đã thu được tiếng gió gì không?"

Phất phất tay áo, sắc mặt Dương Tử Hiên cũng trở nên thận trọng, nói: "Không thể có tiếng gió gì đâu, loại tin tức thay đổi vị trí ông anh, tôi không có con đường gì để đoán được trước, chỉ là, chúng ta vẫn có thể làm chút gì đó."

Trước kia Dương Tử Hiên vốn không muốn nói tới chuyện nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu có hiềm nghi bán vãi tài sản với Thạch Phong Tín, nhưng hiện tại không tìm thấy điểm vào, đành phải nhìn một chút xem Thạch Phong Tín có biện pháp nào không, liền nói: "Gần đây tội nhận được một ít tin tức tố cáo, là về nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu."

Trong mắt Thạch Phong Tín có một tia thất vọng khó nén nổi, loay hoay dĩa ăn, nói: "Địa vị nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu đối với kinh tế Ích Châu, rất giống địa vị Nam thép đối với kinh tế Nam Hồ chúng ta, đều là xí nghiệp quốc hữu làm trụ cột cho kinh tế địa phương!”

“Chỉ là, quyền quản lý nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu vẫn nằm trong tỉnh, quyền quản lý Nam thép sớm đã đưa xuống ủy ban thành phố chúng ta rồi, làm sao cậu lại đột nhiên chú ý đến chuyện này?"

"Nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu là kiệt tác kinh điển của việc cải cách xí nghiệp nhà nước trong tỉnh, tiến cử đầu tư bên ngoài, cải thiện kết cấu cổ phần công ty xí nghiệp quốc hữu, tiến cử kỹ thuật và quản lý kinh nghiệm ưu tú của nhà đầu tư bên ngoài, đẩy xí nghiệp vượt lên đầu!”

“Tất cả đều được xem như một cái thí nghiệm thành công về cải cách xí nghiệp nhà nước của Tỉnh ủy ủy ban tỉnh.”

“Tôi bây giờ là phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, đối với công cuộc cải cách nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, cũng có rất nhiều chú ý."

Dương Tử Hiên rút một bao thuốc lá từ miệng túi ra, đang lúc muốn mở ra, chợt nhớ tới trong nhà hàng này cấm hút thuốc, lại nhét vào, rồi nói: "Ngày hôm qua tôi chăm chú nhìn hồ sơ văn bản tài liệu về hiệp nghị năm trước, nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cải cách chiều sâu, phát hiện vấn đề rất lớn."

"Vấn đề gì vậy?" Khẩu vị của Thạch Phong Tín lại bị Dương Tử Hiên câu lên trên cổ họng.

"Tôi cảm giác, bên trong cuộc giao dịch năm trước, khả năng có vấn đề giao dịch tiền quyền mục nát, còn có cả vấn đề bán vãi, đánh giá thấp tài sản quốc hữu." Dương Tử Hiên thở dài nói.

"Cái gì?" Thạch Phong Tín hơi nghẹn họng, anh mắt nhìn trân trối, đây chính là tin tức vô cùng quan trọng.

"Ông anh có ngửi được cái gì trong chuyện này không?" Dương Tử Hiên cố ý lấp lửng.

"Ngửi được cái gì?" Thạch Phong Tín thật sự rất hứng thú, trong lòng không rõ vì cái gì mà Dương Tử Hiên lại cố ý nhắc tới bản án này với hắn.

"Ông anh ngẫm lại xem, nếu như tại năm trước, việc nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cải cách, thật sự tồn tại giao dịch quyền tiền và bán vãi đánh giá thấp tài sản quốc hữu, sẽ phát sinh tình huống nào?" Dương Tử Hiên nhắc nhở một chút.

"Nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu là xí nghiệp nhà nước trọng điểm nòng cốt, một khi phát sinh vấn đề như cậu nói, đúng là cực kỳ nghiêm trọng.” Thạch Phong Tín nói.

“Đầu tiên, phương diện thương nhân Nhật Bản, công ty Năm Linh, cao tầng nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, còn có cả cơ quan đảng chính Ích Châu, rất nhiều người sẽ bị cuốn vào trong!”

“Tiếp theo, bên trong Ủy ban hoạch định chính sách, khẳng định cũng có người tham gia vào bữa thịnh yến chia cắt tài sản quốc hữu, cung cấp thuận tiện để hành vi này diễn ra."

Dương Tử Hiên không tiếp tục lấp lửng nữa, trực tiếp nói: "Vương Minh Phàm là bí thư thị ủy Ích Châu, nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu xảy ra chuyện, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm, Ủy ban hoạch định chính sách xuất hiện hiện tượng mục nát, đối với Viên Đồng Tài, cũng có ảnh hưởng nhất định... Như vậy, hai chướng ngại lớn nhất ngăn cảnh anh thượng vị phó tỉnh, đều khó có khả năng cạnh tranh với anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.