Người ở bên ngoài nhìn vào, là Dương Tử Hiên có tài năng.
Nhưng không có bao nhiêu người biết chuyện, vì giờ khắc này, hắn đã chuẩn bị bao lâu, mưu đồ bao lâu, bố cục bao lâu.
Cho dù tại một khắc hắn bị cách chức, bị vu hãm, hắn cũng không cam lòng sớm lộ ra át chủ bài này như vậy.
Đương nhiên, Phan Bách Văn và Sài Quá Long, những người một mực đi theo sau lưng Dương Tử Hiên mưu đồ này, đều rõ ràng sự ẩn nhẫn và mạnh mẽ
của Dương Tử Hiên.
Nếu như đưa ra sớm hơn, không để cho án công
ty Xuân Huy lẩn trốn bạo phát ra, chỉ sợ không thể lực ảnh hưởng như
hiện tại, cũng sẽ không tựa như như bây giờ, tạo thành ảnh hưởng sâu xa
đối với chính đàn thế cục tỉnh La Phù.
Chọn thời điểm tại trước khi đại hội đảng diễn ra, để cho sự kiện bạo phát, có thể nói là vô cùng thỏa đáng.
……
Màn đêm thật sâu, Tuệ Thành là một trong những thành phố lớn phía nam
có thể đếm được trên đầu ngón tay, đô thị quốc tế rất lớn, sắm vai cực
kỳ quan trọng trong nền kinh tế quốc gia vài nằm về sau.
Trên
đường phố, đèn nê ông chớp chớp, hoa hoa hoét hoét, Lê Thực hút thuốc,
cầm lấy chứng minh nhân dân giả trong tay, xoa xoa, đây là thứ cuối cùng hắn dựa vào.
Chứng minh nhân dân là của một công nhân thành
phố Tử Kim, bộ dáng rất giống hắn, lúc ấy hắn chỉ dùng tiền mua một bữa
cơm, liền cầm được chứng minh nhân dân này vào trong tay, chính là vì
ngày hôm nay.
Lê Thực nhìn nhìn bầu trời xa xăm ở Tuệ Thành,
khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, buổi sáng ngày mai, hắn sẽ leo lên phi cơ, đi đến bên kia bờ đại dương, vợ con của hắn đều ở bên kia chờ
hắn, mấy người bọn hắn sẽ một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới ở bên kia.
"Niếp Niếp, chờ cha, cha sẽ đi qua đấy rất nhanh." Lê Thực nhìn một chỗ khác trên bầu trời, cười cười, lầm bầm nói.
Hắn là người đứng thứ hai trong công ty thiết bị hơi lạnh Xuân Huy, phó bí thư đảng uỷ công ty kiêm nhiệm phó tổng quản lý, thực quyền bên trong
Xuân Huy rất gần với Khô Lộc Văn.
Phó tổng kỹ sư công trình công ty Xuân Huy Đổng Kỳ, chính là hắn xếp đặt thiết kế cái bẫy, hãm hại bức phải rời đi, bởi vì Lê Thực từ rất sớm đã phát hiện Đổng Kỳ quá mức
chính trực, để hắn ngồi trên tầng quản lý, thật sự là một quả bom hẹn
giờ và tai họa.
Nếu như bị lộ ra dấu vết, để hắn phát hiện, hắn
nhất định sẽ đưa tin tức tố cáo cho các cấp đảng uỷ, cho nên, Lê Thực
mới xếp đặt thiết kế cái bẫy hãm hại, bức hắn rời đi.
Mà Lê Thực không biết, nhân chứng mấu chốt Đổng Kỳ này, đã sớm bị Dương Tử Hiên nắm giữ.
Lê Thực là người tâm tư kín đáo, từ rất sớm đã thông qua các loại quan
hệ vận hành, đưa vợ con đến California nước Mỹ, những năm này, Lê Thực
đi làm, đều không ngừng tìm cơ hội chuyển tiền vào tài khoản bà vợ.
Ngồi trên cái ghế bên cạnh đường đi trong chốc lát, Lê Thực vì mới
đứng lên, thầm nghĩ, không biết bọn Khô Lộc Văn thế nào, đã đến Bắc Mĩ
chưa?
Mười cao tầng công ty Xuân Huy đều lẩn trốn, trước đó đã
xác định bàn bạc tốt rồi, ra ngoài tỉnh La Phù, về sau, không được mang
theo bất luận công cụ truyền tin gì, bởi vì hiện tại kỹ thuật thông tin
phát đạt, sợ bị định vị.
Cho nên bọn hắn cũng đều mất đi liên lạc của nhau, tất cả đều ước định đi đến Bắc Mĩ, về sau sẽ gặp nhau tại
California, mọi người có thể chiếu cố lẫn nhau.
Lê Thực vẫn
chưa thoát khỏi suy nghĩ, chỉ nghe thấy sau lưng xuất hiện một hồi tiếng bước chân rất nhỏ, Lê Thực cũng không cho là đi theo mình, cứ chậm rãi
đi trở về khách sạn.
Mới vừa đến cửa phòng, sau lưng liền xuất hiện bốn người đàn ông cao lớn, nhanh chóng khống chế Lê Thực.
Trong nội tâm Lê Thực thầm chấn động, ngoài miệng hô lớn: "Các người làm cái
gì vậy? Tại sao phải bắt tôi? Tôi sống ở Tuệ Thành đã lâu, không hề làm chuyện xấu, không đắc tội với ai.".
Lúc này Sài Quá Long mới
chậm rãi từ cuối hành lang đi tới, phủi phủi tay, nói: "Anh ở Tuệ Thành
không làm chuyện gì xấu, nhưng lúc anh ở thành phố Tử Kim, đã làm hết
chuyện xấu rồi.”
"Các người từ thành phố Tử Kim tới?." Ánh mắt Lê Thực nhất thời trở nên ảm đạm và tuyệt vọng.
Sài Quá Long không trả lời, hung hăng đạp một cước vào mông Lê Thực, chứng
minh nhân dân và vé máy bay, hộ chiếu đều rơi hết xuống đất, Sài Quá
Long nhặt lên, cười cười, nói: "Anh thực sự là rất biết làm chứng minh
nhân dân giả, may mắn chúng tôi đã sớm nhìn chằm chằm vào anh, bằng
không thì sẽ bị thằng nhóc như anh lẻn mất, chúng tôi sẽ tổn thất lớn."
"Chủ nhiệm, hiện tại cơ bản đều bắt hết rồi." Một cảnh sát y phục thường thấp giọng nói bên tai Sài Quá Long.
Mười quản lý cao tầng công ty Xuân Huy cùng lẩn trốn, tăng thêm Tôn Xán, xem như là mười một người.
Tôn Xán từ rất sớm đã bị Dương Tử Hiên bí mật khống chế, căn bản không có
cách nào lẩn trốn, còn lại mười người, ngoại trừ ba người phụ trách các
nghành được Dương Tử Hiên âm thầm ban cho ân điển, trở thành cá lọt
lưới, cố ý để trốn ra hải ngoại, còn lại bảy thủ lĩnh quan trọng, toàn
bộ đều bị tóm gọn, Lê Thực là một người cuối cùng.
Toàn bộ bị
bắt hết, về sau, Chu Trì Khôn, Hoàng Văn Thanh những lãnh đạo lớn này
rốt cục cũng thở dài một hơi, dù sao thì mấy con cá lớn mấu chốt đều đã
bị bắt được.
Đáy lòng Hoàng Văn Thanh cũng không khỏi bội phục
Dương Tử Hiên một tý, không ngờ Dương Tử Hiên chỉ dùng thời gian một
ngày một đêm, liền bắt được hết các nhân vật lẩn trốn chủ yếu, không tạo thành tổn thất lớn cho tài sản quốc gia, tình thế cũng nằm trong phạm
vi có thể khống chế.
"Dương Tử Hiên này vẫn có chút tài năng....." Hoàng Văn Thanh chắp tay nói.
Trương Ôn gật gật đầu, nói: "Quả thật là có trình độ, có năng lực, nếu như
không có vấn đề nhỏ và phạm sai lầm, về sau tiền đồ chắc chắn là không
quá kém.".
Hoàng Văn Thanh sầu tư nhíu lông mày, hỏi: "Hiện tại
tất cả người bị bắt quy án, vẫn còn ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên kia sao? Vẫn chưa chuyển giao cho cơ quan tư pháp sao?".
"Viện
kiểm sát có người ở cục chống tham nhũng tham gia, nhưng vẫn là Ban Kỷ
Luật Thanh tra tỉnh làm chủ, nhân viên cũng giam tại nhà khách Tỉnh ủy.” Trương Ôn nói.
Hắn dừng lại một chút, liền nói xấu Dương Tử
Hiên: "Tôi sợ Dương Tử Hiên sẽ gảy ra một ít gì đó bất lợi đối với chúng ta từ trong miệng mấy người kia, trong lòng Dương Tử Hiên hẳn là rất
ghi hận chúng ta.”
Hoàng Văn Thanh nhíu mày, nói: "Người này…không đến mức chẳng phân biệt được thị phi đen trắng nặng nhẹ như vậy chứ?"
Trương Ôn lắc đầu, nói: "Khó nói, tóm lại thì phòng công an bên kia cơ
bản là không nhúng tay vào được, chỉ có thể đợi xem Dương Tử Hiên thẩm
thế nào.”
Ý tứ trong lời hắn nói rất rõ ràng, chính là không
muốn để cho Dương Tử Hiên tiến hành thẩm tra đối với Khô Lộc Văn, phải
thay đổi người đến thẩm tra.
Hoàng Văn Thanh ngồi xuống, liếc
liếc Trương Ôn, không biết rốt cuộc thư ký trưởng này của mình có tâm tư gì, chỉ nói: "Người là Dương Tử Hiên bắt, để hắn thẩm tra cũng là rất
bình thường, tôi không có lý do gì để nói chuyện với Chu bí thư, nhờ ông ta đổi một người khác đến thẩm tra mấy tội phạm lẩn trốn này, làm như
vậy, sẽ khiến cho Dương Tử Hiên thất vọng đau khổ!”
“Trước kia
chưa biết rõ Chu bí thư nghĩ thế nào, tôi đã cực lực đề nghị, để cho
Thuộc Bình đi bắt người, kết quả thế nào, người không bắt được, lại để
chạy một tên, thay Dương Tử Hiên vào, không tới hai ngày sau, cơ bản đã bắt được toàn bộ.”
“Cậu nói hiện tại xem, bây giờ tôi lại đi nói với bí thư, Dương Tử Hiên này không được, không thể để cho hắn thẩm
tra, Chu bí thư người ta sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Nhất định sẽ cho
rằng thành kiến của tôi đối với Dương Tử Hiên rất sâu, rất nặng, làm
cho uy vọng của tôi bị quét rác, về sau còn muốn tôi nói chuyện tại Tỉnh ủy bên kia không.".
Trương Ôn nhất thời nghẹn lời, không biết
nên nói thế nào rồi, chút tính toán nhỏ nhặt trong nội tâm không thể
mang lên mặt bàn nói chuyện, chỉ có thể sững sờ đứng ở tại chỗ.
"Thực tình mà nói, lần này công nhân viên chức công ty Xuân Huy
náo loạn, lãnh đạo lẩn trốn, còn có ba người đào thoát xuất cảnh thành
công, trong chuyện này, tôi có trách nhiệm lãnh đạo, trách nhiệm giám
thị, tôi nhận hết.”
Hoàng Văn Thanh thở dài, nói: "Nhưng trên
người của tôi không có vấn đề gì, Dương Tử Hiên hắn muốn thông qua thẩm
tra mấy tội phạm lẩn trốn, từ miệng bọn hắn, bịa đặt ra căn cứ chính xác tôi con mẹ nó nhận hối lộ hả?”
“Chỉ sợ chuyện này không thể xảy
ra đâu, cho Dương Tử Hiên hắn một vạn lá gan, cũng không dám làm loại sự tình này, hắn đã không dám bịa đặt, hắn thẩm tra hay người khác thẩm
tra, có cái gì khác nhau đâu."
Lời nói đã nói đến đây, Trương Ôn cũng biết mình vô pháp thuyết phục Hoàng Văn Thanh rồi, trong nội tâm
phiền muộn, nói: "Chủ tịch tỉnh nói đúng, tôi hồ đồ rồi.”
Thời
điểm Trương Ôn sắp ra ngoài văn phòng, Hoàng Văn Thanh lại gọi hắn lại,
nói: "Sắp tới, đám người Trần Chí Ôn, Tôn Thanh Vân khả năng là sẽ đứng
ra cầm quyền, muốn ngăn cản cũng không ngăn được rồi, gần cũng phải xem xét thời thế, khiêm tốn một chút, đừng xung đột chính diện cùng bọn họ, nhịn một chút trước đã."
Sắc mặt Trương Ôn có chút khổ sở, hỏi: "Chủ tịch tỉnh, chẳng lẽ lần này chúng ta lại bị bọn hắn lật ngược thế cục sao?"
Hoàng Văn Thanh thở dài, nói: "Đây là chúng ta tự gây nghiệt không thể
sống, chẳng trách được người khác, bọn hắn có vận may tốt....Trước tiên
cứ để cho bọn họ tiến lên, chờ tôi giải quyết xong phiền toái lần này,
sẽ xem xem có thể đánh một ván từ phân chế độ thuế hay không.”
"Đúng vậy, còn có quân cờ phân chế độ thuế này, đại hội đảng diễn ra, các thế lực trong đảng sẽ tổng hợp ý kiến, nên có kết quả đưa ra chứ?" Trương
Ôn như là bắt được một cây cây cỏ cứu mạng, rất suốt sắng hỏi.
"Sẽ có kết quả đi ra, hy vọng là kết quả có lợi đối với chúng ta.” Hoàng
Văn Thanh hơi híp hai con mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Trương Ôn đầy bụng tâm sự từ chủ tịch tỉnh văn phòng đi ra, sắc mặt có
chút nhăn nhó, trong nội tâm bực bội, lấy số điện thoại Dương Tử Hiên
ra, muốn bấm, lại hơi do dự, cuối cùng vẫn bấm, điện thoại kết nối,
tiếng cười không ngừng vang lên, rất đối lập với vẻ quạnh quẽ ở ủy ban
tỉnh bên này.
Dương Tử Hiên không nghĩ ra dụng ý của Trương Ôn
khi gọi điện thoại cho hắn, nhưng vẫn là tiếp nhận, hỏi: "Có chuyện gì
cần gặp tôi à thư ký trưởng?"
"Mấy người Khô Lộc Văn đang bị cách ly thẩm tra tại nhà khách tỉnh sao?" Trương Ôn hỏi một câu thăm dò.
Dương Tử Hiên vâng một tiếng, sau đó là cạn một chén cùng Sài Quá Long, Phan Bách Văn, tối nay là hắn mời khách, chuyên môn mời mấy người anh
em Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh từng vào sinh ra tử với hắn.
Một
năm trước, Sài Quá Long bị ghẻ lạnh ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, bị Mã
Thép bài xích, tại trước khi tự mình đề cử cho Dương Tử Hiên, hắn đã hai năm không được tiếp nhận bất luận bản án gì, bất luận bản án nào lãnh
đạo giao phó xuống, đều bị Mã Thép đưa cho thân tín của hắn.
Tại loại địa phương như Ban Kỷ Luật Thanh tra, không tiếp nhận bản án, liền có ý nghĩa là không có cơ hội báo cáo công tác trước mặt lãnh đạo và
nhìn thấy ánh sáng.
Không có cơ hội báo cáo công tác trước mặt
lãnh đạo có ý nghĩa, thời điểm ghế trống xuất hiện, lãnh đạo cũng sẽ
không nhớ đến chuyện có người như cậu.
Vì vậy, tại sau khi Dương Tử Hiên nhậm chức Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh thường ủy, Sài Quá Long
liền tự đề cử mình một phen, cũng nhờ lần tự đề cử mình này, đã làm cho
con đường làm quan của hắn có chuyển biến cực lớn.
Nhất là khi
Dương Tử Hiên bắt đầu dùng hắn, ném hắn đến sở giám sát, trợ giúp xử lý
công tác hằng ngày, lại để cho Sài Quá Long bắt đầu sống dậy ở trong
khối kiểm tra kỷ luật.
Một năm trước, Sài Quá Long chưa bao giờ
nghĩ tới, loại bản án làm Bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh và phần đông
lãnh đạo tỉnh ủy chú ý cao độ, lại giao phó cho hắn đi chấp hành xử lý.
Lần này coi như là hắn đã lộ mặt sâu sắc ở trước mặt Trương Luân, trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy, bởi vậy nên đêm nay, tâm tình hắn cũng có chút kích
động.
Dương Tử Hiên không biết Trương Ôn rốt cuộc muốn nói với
mình cái gì, chỉ hàn huyên hai câu, liền cúp điện thoại, tiếp tục uống
rượu nói chuyện phiếm.
Dương Tử Hiên vẫn hiểu cách hưởng thụ,
thời điểm ăn cơm uống rượu không nói về công tác, cũng để cho mọi người
tận tình vui vẻ ăn uống.
Nhưng sau khi cơm nước no nê, trước khi đi, còn là phân phó Sài Quá Long đã say khướt phải chú ý đến vấn đề công tác.
Tỉnh ủy và ủy ban tỉnh đều nhìn chằm chằm vào bản lần này án, tuy đã bắt
được mấy thủ phạm, nhưng thẩm tra tiếp sau, cũng là một công tác khổng
lồ.
Trước khi Phan Bách Văn rời đi, lặng lẽ nói vài câu cùng
Dương Tử Hiên: "Lãnh đạo, ngài có biết về việc mấy ngày hôm trước,
Trương Ôn thư ký trưởng mời tôi ăn cơm không..."
Dương Tử Hiên dậm chân, quay đầu lại, nhìn thoáng qua Phan Bách Văn, hỏi: "Làm sao vậy? Hắn hậu vẫn tiếp tục tìm cậu?"
Phan Bách Văn gật gật đầu, có chút nghi hoặc, nói: "Sau khi bỏ đi, thư
ký trưởng còn gọi cho tôi hai ba cuộc điện thoại, hôm nay áp giải Lê
Thực trở về thẩm tra, về sau, thư ký trưởng tìm tới vợ của tôi, Trương
Ôn thư ký trưởng nói có thể để cô ấy làm người lãnh đạo trực tiếp tại
văn phòng phụ trách hành chính ủy ban tỉnh!”
“Hôm nay, thư ký
trưởng cho cô ấy không ít thứ mang về nhà, đều là một ít lễ vật bình
thường văn phòng ủy ban tỉnh bên kia hay dùng để tiếp đãi, tựa như nấm
Đông Bắc, còn có một vài loại thuốc bổ như đông trùng hạ thảo... Tôi
cảm thấy hơi khó hiểu."
Trải qua Phan Bách Văn nhắc nhở như vậy, Dương Tử Hiên cũng chú ý tới một ít điểm dị thường của Trương Ôn.
Trương Ôn là thư ký trưởng ủy ban tỉnh, tuy sự kiện Xuân Huy lần này có trùng kích rất lớn đối với ủy ban tỉnh, nhưng trách nhiệm lớn nhất,
đều là Hoàng Văn Thanh đảm nhiệm.
Rơi xuống bờ vai Trương Ôn, nhiều nhất chỉ là "thông báo cảnh cáo", kiểu xử phạt không đến nơi đến chốn xử phạt mà thôi.
Nhưng phản ứng của Trương Ôn có vẻ vô cùng mẫn cảm, làm cho người ta cảm thấy hơi quái dị.
Dương Tử Hiên xoay người tiến với xe, chậm rãi nói: "Nếu hắn tiếp tục
tìm cậu, cậu không ngại đồng ý nói chuyện với hắn một phen, nhìn xem hắn rốt cuộc muốn chơi cái xiếc gì.”
“Trương Ôn này là người co được dãn được, là một nhân vật khó lường, tuy nhân phẩm rất kém cỏi, rất dối trá, nhưng là một đối thủ đáng để tôn trọng."
Phan Bách Văn đưa mắt nhìn Dương Tử Hiên lên xe rời đi, tinh tế nhấm nuốt lời Dương Tử
Hiên nói, điện thoại quả nhiên lại vang lên, là trong nhà gọi tới.
"Lão Phan, chừng nào ông mới đi theo thư ký trưởng..." Trong giọng nói
bà vợ Phan Bách Văn lộ ra vẻ hưng phấn, dù sao thì Trương Ôn cũng là
người lãnh đạo trực tiếp của nàng, được người lãnh đạo trực tiếp thưởng
thức, ai không vui đây.
"Hắn lại tới nữa?" Phan Bách Văn bắt đầu cảnh giác.
"Thư ký trưởng làm sao có thể đến nhà của chúng ta, nhưng bà vợ ông ta
đến rồi, mang theo đứa con tới nói chút việc nhà, còn bảo tôi cùng chơi mạt chược, lúc ấy tôi đã muốn đáp ứng, nhưng vẫn cảm thấy phải hỏi ông
một chút."
Phu nhân chính trị cũng là một cách liên kết quan hệ cực kỳ tốt.
Trên quan trường, vì ngại thân phận, xuất phát từ việc tránh tai mắt,
rất nhiều cán bộ sẽ trực tiếp kết giao với nhau, để tránh bị người nói
là kéo bè kết phái, rất nhiều người liền thông qua phu nhân, truyền đạt
một ít tin tức cho nhau, dùng cái này để đạt tới mục đích kéo bè kết
phái.
Phan Bách Văn thoáng suy nghĩ một tý về những lời Dương Tử Hiên vừa nói trước khi đi, một lúc sau mới lên tiếng: "Bà muốn đến thì
đến, nhưng phải giới hạn ở chơi mạt chược, sự tình khác, không được nói
loạn..."
"Yên tâm đi, không phải chỉ có Phan Bách Văn ông mới
biết rõ kỷ luật đảng...Tôi giống như người thích nói loạn sao?" Bà vợ có vẻ rất hưng phấn, đây chính là cuộc xã giao giúp mình bước vào cao tầng thành phố Tử Kim đấy.