Ngày mùng 10 tháng 11, hội nghị đại hội đảng lần thứ bảy tổ chức ở kinh thành.
Đây chính là đại sự hạng nhất cả quốc dân đảng năm nay, bởi vì năm nay
là năm nhiệm kỳ mới, trung ương đem sẽ chọn ra lãnh đạo mới, tiếp tục
cầm lái quốc gia, cái hàng không mẫu hạm cực lớn này chậm rãi tiến lên
phía trước.
Hai ngày trước đại hội đảng, Trần Chí Ôn tìm Dương Tử Hiên tới, cùng nhau ăn cơm tối, lực lượng nồng cốt của Đại Danh hệ
thành phố Tử Kim, cơ bản đều tề tụ tại khách sạn Phương Đông.
Tiệc rượu được tổ chức, thứ nhất là làm chuẩn bị cho đại hội, thứ hai, cũng là khánh công cho Dương Tử Hiên.
Người đi lại gần với Cùng Dương Tử Hiên, cơ bản đều có thể suy đoán ra được,
lần này Xuân Huy gặp chuyện không may, từ đầu tới đuôi, đều có bóng dáng Dương Tử Hiên thôi động ở sau lưng.
Mấy người Trần Chí Ôn và Tôn Thanh Vân đều phải xem trọng thanh niên am hiểu bố cục sâu xa, thay đổi sâu sắc cục diện chính trị tỉnh La Phù này.
Đúng vậy, chỉ là một thanh niên.
Tôn Thanh Vân nhìn đám người không ngừng tới mời rượu Dương Tử Hiên, cười
cười nói với Trần Chí Ôn bên người: "Biểu hiện của Tử Hiên lần này rất
tốt, lần này chúng ta lên kinh, chủ yếu vẫn là để nhìn xem quyết tâm của trung ương đối với phân chế độ thuế đến mức nào, có cần hỏi ý kiến của
hắn không."
Trần Chí Ôn thở dài một hơi, không biết từ lúc
nào, một thanh niên cấp bậc thấp như Dương Tử Hiên đã làm cho bọn hắn,
những lão đầu quyền cao chức trọng này phải tham khảo ý kiến mỗi lần
hành động, liền gật gật đầu, nói: "Đây chính là nguyên nhân tôi mời mọi
người tới chỗ này ăn cơm."
Tiết Kế Ngay, Thạch Phong Tín đều quen biết Dương Tử Hiên từ lâu, rất nhanh liền hoà mình vào cuộc vui.
Nhưng Dương Tử Hiên còn nhìn thấy một ít khuôn mặt xa lạ, hẳn cũng là người
Đại Danh hệ, cũng người không phải cực kỳ hữu hảo với Dương Tử Hiên,
nhưng Dương Tử Hiên không thèm để ý nhiều, hắn biết mình không có khả
năng làm cho mọi người đều thưởng thức khâm phục mình.
Có người thưởng thức, tự nhiên cũng có người ghen ghét.
Trần Chí Ôn hướng Dương Tử Hiên vẫy vẫy tay, Dương Tử Hiên liền đi qua
kính một chén rượu, Dương Tử Hiên không biết cuồng vọng tự đại đến mức
ngay cả những lãnh đạo này cũng không để vào mắt.
"Lần này đại
hội đảng diễn ra, thảo luận lớn về phân chế độ thuế cũng là một vở kịch
hay, cậu cảm thấy thế nào?" Tôn Thanh Vân chớp chớp lông mi hoa râm hỏi.
"Cái nhìn của tôi chính là, không được do dự chút nào, do dự sẽ rớt lại phía sau, do dự sẽ bị vứt bỏ...!”
“Uông Thong Long phó thủ tướng sẽ tiến thêm một bước, hắn là nhân vật thủ
đoạn mạnh mẽ, ai đánh giá thấp quyết tâm phổ biến phân chế độ thuế của
hắn, người đó sẽ không may.”
“Cũng giống như bong bóng bất động
sản Hải Nam, kỳ thật tại trước khi bong bóng nổ, trung ương đã thả ra
tín hiệu báo động trước, nhưng các địa phương không quá quan tâm, cho
rằng trung ương không có lý do gì để chèn ép một hạng mục kinh tế nóng
như vậy? Kết quả thế nào đây? Hiện tại Hải Nam chính là một đống vườn
không nhà trống."
Sắc mặt Trần Chí Ôn và Tôn Thanh Vân đều bắt đầu nghiêm túc, suy tư lời Dương Tử Hiên nói.
"Kỳ thật, tâm tính trung ương thế nào, tôi cảm thấy không quan trọng lắm,
làm quan, tối kỵ nhất là gió chiều nào che chiều đấy, chúng ta từ lúc
vừa mới bắt đầu đã ủng hộ, vậy thì cứ đi đến phía trước, cường ngạnh đưa ra ý kiến ủng hộ trung ương...Cũng không cần sợ...thuỷ triều lịch sử
cuồn cuộn, ai có thể ngăn cản đây?"
...
Tiệc rượu xong
xuôi, về sau, Dương Tử Hiên liền đến khu Giang Đông rồi, vài ngày này
Trần Linh vẫn đang chờ đợi trong lo lắng, Xuân Huy suy sụp rồi, chồng
mình ngồi tù đã thành kết cục đã định rồi, hiện tại chỗ duy nhất để
nàng tâm hồn dựa vào chính là người đàn ông này.
Trên giường đơn
màu trắng trong khách sạn, cô gái quấn quít như con bạch tuộc, thân thể
trắng nõn không ngừng thừa nhận trùng kích nhẹ nhàng, cảm giác sung
sướng đầm đìa, mông nâng lên cao cao, dùng để hưởng ứng tần suất vận
động càng lúc càng nhanh.
Tiếng thở dốc của hai người càng lúc
càng lớn, đều cố gắng đè nén không kêu thành tiếng, từng đợt cảm giác
thoải mái như điện giật truyền khắp toàn thân, Dương Tử Hiên cảm giác
được toàn thân mình đang bành trướng, lên đến đỉnh điểm.
Thân
thể bị người đàn ông này không ngừng công kích, Trần Linh cảm thấy như
thể xác và tinh thần mình đều triệt để bị người đàn ông này thuần phục
rồi.
Nương theo lấy một tiếng rên rỉ thật dài, một cú đâm thật
sâu, hai người đều đạt đến sự thoải mãi cực điểm, ôm ấp nửa ngày, Trần
Linh mới đứng dậy, rút khăn tay từ bên cạnh sang, cẩn thận chà lau dịch
nhờn trên thân thể hai người.
Tắm rửa một cái, mới một lần nữa
trở lại bên cạnh giường, Dương Tử Hiên rút điếu thuốc ra, nói: "Cuộc
sống của em sau này…không cần sợ, tôi sẽ an bài."
Dương Tử Hiên
có mấy tài khoản bí mật, không phải dùng tên hắn mở, nhưng có thể dùng, tùy lấy ra một chút, cũng đủ để mẹ con Trần Linh sinh sống nửa đời sau.
"Chỉ sợ hình phạt giành cho Tôn Xán sẽ không nhẹ, dù sao thì hắn cũng
là thủ phạm chính, hơn nữa còn chuẩn bị lẩn trốn...trong lúc thẩm tra,
hắn cũng không có biểu hiện lập công chuộc tội gì, còn tưởng rằng Hoàng
Văn Thanh sẽ đến cứu hắn...cho là có ủy ban tỉnh làm chỗ dựa, Xuân Huy
sẽ đứng mãi không ngã, loại tư tưởng này, thật sự là quá ngây thơ."
Dương Tử Hiên gõ gõ khói bụi, nói.
Đối với Tôn Xán, Trần Linh
đã sớm không còn cảm tình, hơi lo lắng trong nháy mắt, sau đó liền thản
nhiên nói: "Đây cũng là sự trừng phạt cho lòng tham của hắn, từ rất sớm
em đã nhắc nhở hắn, tại thời điểm lần đầu tiên hắn làm giả sổ sách cho đám quản lý, êm đã cố gắng ngăn cản, nhưng hắn không để vào lòng, bởi
vì mưu cầu đối với quyền lực, đối với tài phú danh lợi, đã làm cho hắn mất đi sự trung thành đối với tình yêu, đối với hôn nhân."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, hắn sợ nhất là Trần Linh cầu tình, Trần Linh có thể nghĩ như vậy, là không có gì tốt hơn.
"Em đổi một trường học khác đi, trung học Kiến Giang bên này, tôi đã để
cho người ta liên lạc tốt rồi, hoàn cảnh mới, em cũng không phải nghe
nhiều lời đồn đại bàn tán sau lưng như lúc ở Giang Đông bên kia."
Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Hoàn cảnh mới, cũng có thể cho con cái một hoàn cảnh tốt hơn để phát triển!"
"Anh an bài như vậy, có thể có nguy hiểm gì không?" Trần Linh có chút lo lắng hỏi.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Không! Em có lập công biểu hiện ở trong vụ án, là thay đổi quang minh chính đại, để đền bù tổn thất cho em."
Sắp xếp xong xuôi việc Trần Linh, Dương Tử Hiên nhẹ nhàng thở ra, buổi
trưa, liền nhận được điện thoại của Phan Bách Văn, nói về sự tình Trương Ôn.
Dương Tử Hiên cau mày, nói: "Trương Ôn đúng là một nhân vật cấp chính sảnh thực quyền, cách quyền lực đầu mối trong tỉnh chỉ vẹn
vẹn có một bước, vì cái gì cứ phải xum xoe nịnh nọt cậu đây? Trong này
khẳng định có vấn đề."
"Đương nhiên là có vấn đề, hôm nay hắn tìm tôi, nói muốn đi thăm Khô Lộc Văn..." Phan Bách Văn chậm rãi nói.
"Hắn kết giao với cậu lâu như vậy, chính là muốn đi thăm Khô Lộc Văn
sao?" Sắc mặt Dương Tử Hiên bắt đầu nghiêm túc, hỏi: "Cậu trả lời thế
nào?"
"Tôi chưa cho hắn câu trả lời thuyết phục, bởi vì hiện tại
Khô Lộc Văn đang bị cách ly thẩm tra, người bình thường không được phép
đến thăm."
Dương Tử Hiên đi vào văn phòng, ngồi xuống nói: "Trên
nguyên tắc, xác thực là không cho phép bất luận kẻ nào đến thăm... Nhưng có thể xuất hiện trường hợp đặc biệt...Trương Ôn lại không tính là
trường hợp đặc biệt...vì cái gì mà hắn nhất định phải gặp Khô Lộc Văn
đây? Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa nghe nói về chuyện hắn và Khô Lộc Văn có giao tình đặc thù gì."
"Thư ký trưởng không nói nguyên nhân,
chỉ nói là muốn gặp Khô Lộc Văn... Đây chính là việc trái với quy định!" Phan Bách Văn bình tĩnh nói: "Tôi cảm thấy đây chính là mục đích hắn
tiếp cận tôi."
"Bảo hắn ghi cái đơn, mang tới đây, tôi sẽ phê cho hắn..." Dương Tử Hiên trầm ngâm một hồi, trong ánh mắt lộ ra một tia
nghiền ngẫm, nói: "Phê rồi, có thể cho hắn đi vào, nói chuyện với Khô
Lộc Văn, nhưng hạn chế thời gian trong nửa giờ."