Nhà khách tỉnh ủy cách đại đạo Bắc Sơn không đến hai cây số, xây dựng
vào cuối niên đại 50, từ khi xây dựng xong đến nay, một mực đều được coi là nơi La Phù tỉnh dùng để tiếp đãi lãnh đạo đảng và quốc gia đến thăm
viếng, xem xét công tác.
Trong này có cả nhân viên công tác và bộ đội chuyên nghiệp riêng làm nhiệm vụ tiếp đãi, chịu trách nhiệm công
tác tổ chức hội nghị tiếp đãi cho Tỉnh ủy, ủy ban tỉnh.
Năm kia đã tiến hành cải tạo toàn diện các thiết bị bên trong, một ít gian phòng cởi mở cho người bên ngoài.
Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh thường xuyên chọn chỗ này để cách ly thẩm tra
một số cán bộ làm việc trái pháp luật, không tuân theo quy định.
Thập niên 90, khẩu hiệu trong sạch hoá bộ máy chính trị bắt đầu được
nhắc tới, địa vị Ban Kỷ Luật Thanh tra chậm rãi tăng lên, nói như vậy,
Ban Kỷ Luật Thanh tra muốn một gian phòng, nhà khách Tỉnh ủy cực kỳ phối hợp nhường lại.
Trương Ôn dừng xe ở cửa ra vào nhà khách Tỉnh
ủy, lấy tài liệu từ bên trong cặp công văn xin đi thăm Khô Lộc Văn ra,
trên đó có chữ ký rồng bay phượng múa của Dương Tử Hiên, sắc mặt Trương
Ôn có vẻ có chút quái dị.
Trương Ôn không ngờ Dương Tử Hiên lại đích thân ký cho hắn.
Do dự một chút tử, Trương Ôn vẫn đi vào, nhân viên công tác nhà khách
Tỉnh ủy cũng hết sức quen thuộc Trương Ôn, cung kính gật đầu chào hỏi.
Lên tới lầu ba, các phòng lầu ba đã được sửa chữa tốt, sàn nhà bằng đá cẩm thạch thoạt nhìn rất chói lọi.
Sài Quá Long đứng ở trên bậc thang chờ Trương Ôn, nhìn nhìn tài liệu trên
tay xin Trương Ôn, trên đó có chữ ký của Dương Tử Hiên, mới gật gật đầu, nói: "Đi theo chương trình thôi, hi vọng thư ký trưởng có thể thứ lỗi."
Khuôn mặt Trương Ôn không biểu tình, từ chối cho ý kiến, được Sài Quá
Long dẫn dắt, đi tới trước cửa một gian phòng lớn, liền đẩy cửa đi vào.
Đợi Trương Ôn đi vào, Sài Quá Long đóng cửa lại, liền thông báo cho Dương Tử Hiên.
"Trương Ôn đã tiến vào... có tiến hành giám sát và điều khiển không?"
Sài Quá Long biết rõ Dương Tử Hiên cực kỳ chú ý chuyện lần này, bản thân cũng không dám khinh thường.
Dương Tử Hiên chú ý đến chuyện này
cũng không phải không có nguyên do, tuy lần này vấn đề công ty Xuân Huy
rất nghiêm trọng, nhưng vấn đề xảy ra ở bản thân tầng quản lý Xuân Huy.
Đương nhiên, Hoàng Văn Thanh và một đám lãnh đạo cầm đầu dung túng cho quản
lý Xuân Huy làm loạn, cũng sẽ phải nhận trách nhiệm giám thị bất lực
không nhỏ, nhưng không liên quan đến vấn đề mục nát kinh tế.
Dương Tử Hiên cảm thấy giữa Trương Ôn và Khô Lộc Văn nên có chút quan hệ đặc
thù, nói không chừng còn có thể từ đây đào ra một con cá lớn, từ bản án
này phát triển lên một điểm mới, bởi vậy nên Dương Tử Hiên mới chú ý như thế.
"Tiến hành giám sát, tôi thật sự rất hiếu kỳ, không biết thư ký trưởng này muốn chơi cái gì đây?"
Thường Mai ngồi ở trên ghế lái phụ, giúp Dương Tử Hiên cầm điện thoại để vào tai.
"Vâng!" Sài Quá Long trả lời rất dứt khoát, hắn đã coi Dương Tử Hiên như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Lần này Trương Ôn liều mình gặp mặt Khô Lộc Văn, một tội phạm đang bị thẩm
tra, bản thân hắn cũng đã gặp một ít nguy hiểm chính trị.
Công
khai giám sát và điều khiển, chính là để không ai có cơ hội làm loạn,
bởi vậy, thời điểm Trương Ôn chứng kiến cameras giám sát trên góc tường
chiếu vào mình, cũng không thể đưa ra kháng nghị với Sài Quá Long.
Khô Lộc Văn bị giam vài ngày, sắc mặt và thân thể đều có chút tiều tụy, mấy ngày nay người Ban Kỷ Luật Thanh tra đều biến đổi các biện pháp, đào
thứ gì đó từ trong miệng hắn ra, nhưng Khô Lộc Văn không biết Ban Kỷ
Luật Thanh tra tỉnh đã nắm giữ bao nhiêu chứng cứ, trong nội tâm rất
loạn.
Khô Lộc Văn một mực không rõ, kế hoạch của mình cơ hồ là
hoàn mỹ vô khuyết, thậm chí bước làm chứng minh nhân dân giả cuối cùng,
đều sớm chuẩn bị tốt, người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh làm sao có thể
tìm được toàn bộ bọn họ trong vòng một ngày.
Chẳng lẽ tài năng của cơ quan cường lực trong quốc gia này thực sự lớn như vậy sao?
Khô Lộc Văn không tin, hắn cũng không phải chưa từng dạo qua cơ quan,
biết rõ tác phong quan liêu hóa trong cơ quan, hiệu suất hành chính cực
thấp, căn bản không có khả năng tìm được hắn trong thời gian ngắn như
vậy.
Điều duy nhất có thể giải thích, chính là bọn người Dương Tử Hiên đã sớm nhìn chằm chằm vào Khô Lộc Văn hắn, chỉ ngồi đợi hắn sa vào lưới.
Nhưng Khô Lộc Văn thật sự không biết mình lộ ra nhược điểm ở đâu, bị người trẻ tuổi Dương Tử Hiên này phát hiện thế nào.
Những điều này đều là chỗ những ngày này Khô Lộc Văn suy nghĩ mấy cũng không có cách giải thích.
Đương nhiên, ngoại trừ những việc này, Khô Lộc Văn còn muốn lập công
chuộc tội, tranh thủ giảm hình phạt xuống, vợ con của hắn đều không thể
thành công xuất ngoại, rất nhiều tài sản lúc trước hắn chuyển ra hải
ngoại còn bị lấy trở về.
Khô Lộc Văn biết rõ, nếu như phán hắn
hình phạt 20 năm, cùng với phán hắn tội chết, cơ bản không là khác nhau
nhiều, bởi vậy Khô Lộc Văn còn muốn lập công chuộc tội, tranh thủ nhận
được xử lý khoan dung.
Nhìn thấy Trương Ôn đẩy cửa tiến đến, Khô Lộc Văn nằm ở trên ghế dài hơi ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc,
hắn không ngờ Trương Ôn lại tới đây, dám mạo hiểm nguy hiểm chính trị
đến tìm hắn, con mắt liếc liếc camera giám sát trên góc tường, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Phải biết rằng hiện tại Khô Lộc Văn là người
mang tội, rất nhiều người muốn phủi sạch quan hệ với hắn còn không kịp,
đâu có người nào dám tới thăm hắn?
Chỉ là, Khô Lộc Văn rất nhanh liền nghĩ thông suốt nguyên do bên trong, con ngươi đảo một vòng, nhíu lông mày.
"Tôi nói lão Hồ này, tốt nhất là cậu tranh thủ thời gian nhận tội của cậu
đi, tôi cảm thấy rất đau lòng, lúc trước làm sao lại nhìn lầm cậu đây?"
Trương Ôn Vẫn chưa ngồi xuống, liền đập cái bàn một cái, trợn mắt nhìn
Khô Lộc Văn.
Khô Lộc Văn rất béo, nhưng con mắt không lớn, điển
hình loại mắt đậu xanh, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười, Trương Ôn vừa đến
đã nã pháo về hướng hắn, làm cho Khô Lộc Văn ngây ra một lúc, sau đó
liền nhe răng trợn mắt cười nói: "Ha ha, các người nhìn lầm người, liên
quan gì đến tôi!"
"Trước kia tôi đã cố vấn cho lãnh đạo Ban Kỷ
Luật Thanh tra tỉnh, nói cậu còn có mấy tài khoản bí mật chưa bàn giao,
tôi khuyên cậu, nên tranh thủ thời gian bàn giao đi!" Trong ánh mắt
Trương Ôn cất giấu một tia lạnh như băng, ngồi xuống.
"Ha ha, tôi còn tưởng rằng Trương Ôn anh đi tới thăm tôi, là muốn nhắc tới quan hệ
bạn bè, không ngờ anh lại tới khuyên bảo tôi phối hợp với đám thằng nhóc Ban Kỷ Luật Thanh tra kia!"
Khô Lộc Văn cười một tiếng lạnh
lùng, nói: "Anh đang sợ hãi tôi không nói vài cái tài khoản bí mật ra,
tạo thành việc xói mòn rất nhiều tài sản quốc gia, ủy ban tỉnh các anh
sẽ phải gánh chịu trách nhiệm càng thêm nghiêm trọng mà thôi."
Nói xong, Khô Lộc Văn vỗ mạnh bàn một cái, đứng lên, chỉ vào mũi Trương Ôn, nói: "Tôi cho anh biết, không có khả năng đâu! Dù tôi phải nhận hình
phạt nặng, cũng muốn kéo các anh đi cùng, làm đệm lót lưng!"
Trương Ôn hừ lạnh một tiếng, nói: "Đối đầu với chúng tôi như vậy, cậu có chỗ tốt gì đây? Chẳng lẽ cậu không muốn lập công chuộc tội, cậu nói
những tài khoản bí mật kia ra, ít nhất cũng là một loại biểu hiện lập
công chuộc tội, hình phạt của cậu cũng sẽ ít đi vài năm... Loại sự tình
đôi bên cùng có lợi này, cớ sao cậu không làm?" Khô Lộc Văn cười cười, nói: "Dù sao mạng tôi cũng nát rồi, ngồi nhiều
vài năm hay ngồi ít đi vài năm, đối với tôi thì chẳng khác nhau là mầy!”
“Ngược lại, anh là đại quản gia ủy ban tỉnh, trong tay tôi còn nắm tài khoản
bí mật, vẫn chưa nói ra, ít nhất cũng có hơn một ngàn vạn, hơn một ngàn
vạn tài chính tỉnh này, tôi sẽ không nói tài khoản ra, chúng sẽ chết
nát ở hải ngoại, đã gửi tiết kiệm bên trong ngân hàng, anh có thể cậy
miệng tôi sao?”
“Cái tổn thất tài sản ngàn vạn cho quốc gia này,
ủy ban tỉnh các anh, anh, thư ký trưởng được phân công quản lý nơi làm
thí điểm cải cách xí nghiệp nhà nước này, cũng sẽ phải gánh chịu không
ít trách nhiệm!”
“Cuộc sống của tôi bị mất đi, tiền đồ của anh ít nhất cũng không thể đi được quá nhanh, phải không? Bằng không thì, lúc
tôi ăn cơm tại lao ngục, anh vẫn đang ăn thịt cá trên bàn rượu, lòng tôi cảm thấy không công bằng, rất không công bằng."
"Đây chính là cậu tự làm tự chịu, có cái gì không công bằng sao?"
Khô Lộc Văn ngửa đầu cười ha ha, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, nói:
"Tôi buồn cười chết mất thôi, tôi tự làm tự chịu? Nếu không có ủy ban
tỉnh các anh cho tôi cơ hội tiêu tiền, tôi có cơ hội cầm nhiều tiền như
vậy sao?”
“Buồn cười nhất chính là, ủy ban tỉnh các anh cuối cùng còn chuyển từ tài chính tỉnh đến cho chúng tôi hơn một ngàn vạn, trên
đời này còn có người đần như vậy sao? Chính các anh đần, cũng đừng có
nói là tôi tự làm tự chịu."
"Cậu?" Trương Ôn thở hổn hển, lắc lắc ống tay áo, nói: "Cậu đã điên rồi, không thể nói lý."
"Tôi không thể nói lý nữa, tôi muốn giết anh!" Lúc nói chuyện, Khô Lộc
Văn đột nhiên đánh tới, hai tay như là kìm sắt nắm lấy cổ Trương Ôn.
Bên ngoài, bọn người Sài Quá Long nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt bên
trong, lập tức đẩy cửa xông vào, muốn kéo Khô Lộc Văn đang liều mạng ra, nhưng Khô Lộc Văn lại đè lên người Trương Ôn, đánh đấm vào người Trương Ôn.
Trương Ôn cũng giống như là đã mất đi lý trí, mặt đỏ lên,
liều mạng cào lên trên mặt, cánh tay Khô Lộc Văn, thân thể Khô Lộc Văn
lập tức xuất hiện rất nhiều vết máu.
Sài Quá Long cùng một nhân
viên công tác tỉnh ủy khác hao phí khí lực rất lớn mới có thể tách hai
người ra, sau đó liền ném Trương Ôn ra ngoài gian phòng.
"Móa
nó, người này điên rồi, tôi có ý tốt khuyên hắn, hắn lại lòng lang dạ
thú đánh tôi..." Khóe miệng Trương Ôn bị Khô Lộc Văn cào rách, trên cổ
cũng xuất hiện vết máu lớn.
Sài Quá Long không dám chậm trễ, vội
vàng thông báo thầy thuốc tạm thời bên trong nhà khách tới, kiểm tra
thân thể và băng bó cho Trương Ôn.
Trương Ôn dù sao cũng là thư
ký trưởng ủy ban tỉnh, địa vị cao, Sài Quá Long chỉ có thể cười khổ,
nói: "Chắc mấy ngày nay tư tưởng Khô Lộc Văn đã đi về hướng cực đoan."
"Tôi hoài nghi tinh thần hắn đã xuất hiện vấn đề..." Trương Ôn xoa xoa
vết máu ở khóe miệng, nói: "Tốt nhất là giam giữ hắn thật chặt, cho hắn
vài ngày yên tĩnh, để hắn chậm rãi suy nghĩ."
Sài Quá Long gật gật đầu, nói: "Có đạo lý..."
Sự tình biến hóa quá nhanh, làm rất nhiều người mở rộng tầm mắt, Dương Tử
Hiên nghe Sài Quá Long báo cáo tình huống hiện trường, thật sự là được
mở rộng tầm mắt, hắn còn tưởng rằng giữa Trương Ôn và Khô Lộc Văn có
giao tình đặc thù gì, lần này là đi tâm sự việc nhà với Khô Lộc Văn, ai
biết lại là đánh nhau ầm ầm.
"Nói như vậy, điểm xuất phát của
Trương Ôn khi đi thăm Khô Lộc Văn rất thuần túy, là muốn khích lệ Khô
Lộc Văn tranh thủ thời gian bàn giao vấn đề, giảm bớt trách nhiệm và áp lực hắn phải gánh chịu..." Dương Tử Hiên cau mày, Thường Mai ở bên cạnh đấm bóp cho hắn.
"Trước mắt xem ra là như vậy, trên mặt đạo lý
cũng có thể nói thông suốt, hiện tại Khô Lộc Văn cắn chặt mấy cái tài
khoản, không chịu bàn giao, cũng không biết là gửi tiết kiệm tại ngân
hàng Thụy Sĩ, hay là ngân hàng khác!”
Sài Quá Long khẳng định
cách nhìn của Dương Tử Hiên: "Gần ngàn vạn tài chính treo ở hải ngoại,
ủy ban tỉnh khẳng định cũng có trọng trách lớn phải gánh chịu."
"Nhưng trực giác nói cho tôi biết, tình hình không đơn giản như vậy!"
Dương Tử Hiên vẫn có chút không thể tin, nói: "Tôi sẽ trở về lấy đoạn ghi
hình sang đây xem một chút, xem xem có thể phát hiện chút gì đó không."
Cúp điện thoại xuống, về sau, Dương Tử Hiên hơi híp hai con mắt lại,
nói sự tình Trương Ôn và Khô Lộc Văn đánh nhau cho Thường Mai.
Thường Mai trầm tư một chút rồi lắc đầu, nói: "Tôi cảm thấy trong này khẳng
định có chuyện kỳ quặc, Trương Ôn này giấu tâm tư rất sâu, tại thời kì
mẫn cảm này mà vẫn đi dò hỏi trọng phạm như Khô Lộc Văn, sẽ gặp phải
nguy hiểm chính trị rất lớn, không có nguyên nhân và lợi ích liên quan
cực lớn, căn bản là hắn không có khả năng ân cần như thế".
….
Ban đêm sắc trời man mát như nước, từng trận gió thu thổi qua, Dương Tử
Hiên kéo bức màn qua, trong phòng chỉ còn duy nhất một điểm sáng, tất cả đều bị bóng tối bao trùm chôn vùi.
Dương Tử Hiên nằm nghiêng
trên đầu giường, nhen nhóm một điếu thuốc, liếc mắt nhìn qua cô gái bên
người, thân thể trắng bóng, phản xạ ra một mảnh quang mang màu trắng,
cực kỳ nhu hòa, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Đã quyết tâm ra khỏi ủy ban tỉnh rồi à?"
Dương Tử Hiên hít một hơi thuốc lá, tùy ý hỏi, sau khi cãi nhau cùng Hứa
Tinh, trong khoảng thời gian này, Dương Tử Hiên không nghỉ ngơi trong
nhà, đều ở bên ngoài.
Tối nay hắn nghỉ trong sơn trang cùng
Thường Mai, Dương Tử Hiên muốn hiểu rõ thêm về cô gái này, cũng muốn
hiểu rõ một tý về Trương Ôn.
Dương Tử Hiên không tin, trong
thời khắc nhạy cảm như vậy, Trương Ôn xin đi nhà khách Tỉnh ủy gặp Khô
Lộc Văn, chính là vì đánh một trận cùng Khô Lộc Văn.
Thường Mai
nhìn chằm chằm vào mặt Dương Tử Hiên, nàng rất ưa thích nhìn Dương Tử
Hiên từ góc độ này, đầy là mị lực của một người đàn ông có khống chế tất cả, chân thật mà lạnh lùng, hỏi: "Tại sao? Không được sao? Sợ tôi không có công tác khác à?"
Dương Tử Hiên lắc đầu, dùng cánh tay nhéo
nhéo cái mũi của nàng, nói: "Dùng năng lực của em, rất nhiều xí nghiệp
đều cần em, tuyệt đối không thể đói chết, em cũng không cần phải một
mực chờ đợi tại văn phòng ủy ban tỉnh, nước chỗ đó rất sâu, có thể giấu
cá lớn, cũng là chảo đen, rất nhiều người rơi vào đó, liền không thể
đứng dậy được..."
Văn phòng Tỉnh ủy, văn phòng ủy ban tỉnh, những cơ quan đơn vị này, tại đầu năm nay, đều là bánh trái đầy hương.
Nhân viên ra ngoài rất nhiều, tiếp xúc nhiều, lộ mặt nhiều ở trước mặt lãnh đạo, rất nhiều người trẻ tuổi đều muốn chen vào hai văn phòng này, tuy
văn phòng là cơ quan tương đối vất vả trong đơn vị, nhưng dễ dàng nổi
bật.
Không giống như đời sau, bởi vì hai văn phòng quá mệt nhọc, đã trở thành ác mộng trong lòng rất nhiều người trẻ tuổi mới vừa gia
nhập con đường làm quan.
"Anh rất hiểu..." Thường Mai ôm chặt
cánh tay Dương Tử Hiên, có chút cảm động, nàng cho rằng Dương Tử Hiên
không hi vọng nàng rời khỏi văn phòng ủy ban tỉnh, ai ngờ hắn lại đồng ý ngay lập tức.
Mặc dù văn phòng ủy ban tỉnh rất mệt, rất bẩn,
nhưng tiếp xúc nhiều người mà tạp, cũng là nơi tốt để thu thập các loại
tin tức tình báo chính trị, Thường Mai cho rằng Dương Tử Hiên chỉ coi
nàng là công cụ chính trị, chuyện đặt nàng ở vị trí chính phủ, hành động như tình báo của hắn.
"Đã nghe nói về Dương Ban Mai Xích chưa?" Dương Tử Hiên đang tự hỏi Thường Mai thích hợp với vị trí gì.
Dương Ban Mai Xích bây giờ xác thực là đang khuyết thiếu một người như Thường Mai, một cô gái có thể liên hệ với chính phủ.
Trương Bích Tiêu là người từ thể chế trong đi ra, nhưng nàng phải khống chế
phương hướng đầu thuyền Điện tử Dương Ban Mai Xích mạnh như thác đổ,
không có khả năng tốn tinh lực quá lớn trên mặt PR xí nghiệp.
Tô
Ban Mai trẻ tuổi, hơn nữa còn là cổ đông lớn trong công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, càng không thích hợp lộ mặt làm PR, liên hệ cùng chính
phủ, các xí nghiệp khác.
Trần Ấu Trúc, bởi vì nguyên nhân thân phận mẫn cảm, cũng không thích hợp đưa ra ánh sáng huỳnh quang.
Về phần, Trương Tuyết Bách, Chú Thanh Nam, cũng phải tự chịu trách nhiệm
xí nghiệp riêng, không có khả năng chuyên môn phụ trách một khối PR này.
Như thế, Dương Ban Mai Xích xác thực là cần một người chỉnh hợp PR của cả xí nghiệp, một PR quản lý kinh doanh..
Đầu năm nay, rất nhiều xí nghiệp vẫn chưa có khái niệm PR, nhưng đến đời
sau, một khối PR xí nghiệp này, có vẻ càng ngày càng quan trọng trong
các quan hệ xã hội.