Hết lần này tới lần khác, Dương Tử Hiên tựa như một con lợn chết, cầm drap trải giường phủ lên trên đầu, như người bịt tai đi
trộm chuông, lừa mình dối người, chẳng thèm quan tâm đến hai người con
gái đang cãi nhau.
Điều này lại làm cho Lâm Nhược Thủy và Lương Quân Mi đều cảm thấy tức giận, hận không thể đạp vào đầu của hắn mấy cái.
Qua ước chừng mười phút đồng hồ, Dương Tử Hiên xác định hai cô gái đã
đi ra ngoài, mới quăng drap ra, thò đầu ra ngoài để hô hấp không khí
trong lành.
Hắn cảm thấy hơi đói bụng, đang muốn cầm hộp cơm sang ăn cơm, điện thoại liền vang lên, là điện thoại của Thạch Phong Tín.
Dương Tử Hiên biết, thời điểm Trần Chí Ôn có mấy lời không muốn trực
tiếp nói với hắn, đều thông qua Thạch Phong Tín truyền vào trong lỗ tai
hắn.
Thạch Phong Tín hỏi bệnh tình của hắn một chút, biết
được không có gì đáng ngại, mới nói cho hắn tình huống hiện tại ủy ban
tỉnh.
"Cậu náo loạn thật đúng là không nhỏ, ủy ban tỉnh hiện
tại thật sự là lòng người bàng hoàng rồi, Trương Ôn bị Ủy ban Kiểm tra
Trung ương mang đi thẩm tra, hiện tại vẫn chưa đi ra, văn phòng ủy ban
tỉnh liên tục có người bị Ban Kỷ Luật Thanh tra hẹn đến nói chuyện, công tác của chúng tôi rất áp lực." Thạch Phong Tín thở dài, tuy áp lực lớn, nhưng vẫn có thể nghe được một chút vui mừng từ trong miệng hắn.
"Tôi nói ông anh này, hiện tại anh đúng là được tiện nghi mà vẫn thích
kêu khổ, Trương Ôn bị mang đi, công tác ở văn phòng ủy ban tỉnh cũng nên có người nắm giữ, có phải ông anh đã kiếm được chỗ tốt gì đó từ chuyện
này rồi?" Dương Tử Hiên cười cười.
Văn phòng ủy ban tỉnh là
đầu mối vận hành và đầu mối chấp hành của ủy ban tỉnh, một khi tê liệt,
công tác cả ủy ban tỉnh sẽ tê liệt, cho nên Dương Tử Hiên có thể xác
định, khẳng định sẽ có người lập tức nắm giữ công tác văn phòng ủy ban
tỉnh, không thể để kéo dài mấy tháng.
"Tôi không cướp được
cái gì nhiều, các cơ quan sự vụ, có bộ phận do tôi tạm thời chủ trì công tác, ngược lại, Lâm Bái phó chủ tịch tỉnh lại thắng lớn, rất nhiều công tác của Trương Ôn trước kia, tạm thời do anh ta quản lý...Đây là đề
nghị của Chu Trì Khôn."
Dương Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, Chu
Trì Khôn này vẫn nghĩ đến thuật cân đối, sợ Đại Danh hệ nước lên thì
thuyền lên, không cho Thạch Phong Tín cầm quá nhiều công tác văn phòng
ủy ban tỉnh.
Từ góc nhìn của rất nhiều người, Trương Ôn suy
sụp, căn bản là do Dương Tử Hiên, như vậy, đại bộ phận ghế trống Trương
Ôn để lại, nên để Đại Danh hệ quản lý, nhưng Chu Trì Khôn xuất phát từ
nguyên tắt cân đối, không đồng ý làm như vậy.
"Chỉ là, cậu
cũng không làm sai, trước kia cậu đã bị tước hết công tác ở ủy ban tỉnh
rồi, ngày hôm qua mở hội nghị thường vụ chính phủ, quyết định chuyển
công tác thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước Trương Ôn kiêm quản
trước kia, cho cậu phụ trách.”
“Hoàng Văn Thanh thì như là cà pháo xì hơi, ngày hôm qua họp không hề hăng hái, cũng không đưa ra ý
kiến phản đối, cho nên, trọng trách của cậu rất nặng."
Dương
Tử Hiên lắc đầu, cười khổ nói: "Cái này với tôi mà nói, tuyệt đối không
phải là chuyện gì tốt, tôi phụ trách cải cách xí nghiệp nhà nước, đầu
tiên là phải giải quyết cục diện rối rắm của công ty Xuân Huy!”
“Cái cục diện rối rắm này thật sự không dễ làm, cả công ty Xuân Huy đã
bị quản lý cao cấp lấy hết tất cả, rất nhiều tài sản quốc hữu và thiết
bị sản xuất lớn đều bị cái lũ chó chết kia dùng các loại thủ đoạn, bán
vãi ra ngoài lấy tiền mặt tiêu sài.”
“Rất nhiều tài chính đều lơ lửng tại hải ngoại tài khoản, căn bản không thể thu hồi trở lại được.”
“Chuyện này có ý nghĩa cả nhà máy cơ bản đều rơi vào tình trạng đình
trệ, còn có vấn đề cuộc sống của rất nhiều công nhân viên chức nghỉ
việc, trước đó không lâu, ủy ban tỉnh xuất ra hơn hai ngàn vạn từ tài
chính dự phòng, phụ cấp bọn hắn, nhưng đây chỉ là uống rượu độc giải
khát, căn bản không chống đỡ được bao lâu, những công nhân viên chức
nghỉ việc này xài hết chút tiền ấy, lại không tìm thấy công tác khác,
vẫn sẽ tiếp tục biểu tình."
"Cho nên nói, Hoàng Văn Thanh
không thiết kế chướng ngại vật, để tôi một lần nữa kiêm quản công tác xí nghiệp thay đổi chế độ xã hội, thật ra là muốn đẩy cái phiền toái lớn
này rời tay, cột cho tôi, hiện tại tốt rồi, tôi muốn cự tuyệt cũng không cự tuyệt được." Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên vẻ đắng chát.
Trước kia Thạch Phong Tín cũng không nghĩ đến chuyện này, vỗ đầu một
cái, nhíu mày nói: "Tôi không ngờ hắn còn dùng thủ đoạn như vậy, bây giờ đã lỡ rồi, cậu cũng chỉ có thể cố gắng gặm nát cái xương cứng này."
"Tôi chỉ có thể làm một việc, ngựa cưỡi sắp chết thì cứ thấy ngựa sống
là chọn." Dương Tử Hiên thở dài, nói: "Các anh thật đúng là không để cho tôi sống thoải mái."
"Đó là một cục diện rối rắm, nhưng nếu
cậu làm tốt rồi, cũng là một chiến tích rất xinh đẹp, trước đây cậu được phân công công tác quản lý xí nghiệp, còn chưa kịp làm ra thành tích
gì, đã bị triệt bỏ, hiện tại cũng là một cơ hội tốt.".
Cúp
điện thoại xuống, Dương Tử Hiên suy tư một hồi về chuyện tiếp quản công
tác thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước trong toàn bộ tỉnh này.
Đầu tiên phải giải quyết vấn đề đường ra cho Xuân Huy, xí nghiệp nhà nước lỗ lã mắc nợ trầm trọng này.
Vấn đề này, cũng không phải đặc biệt khó giải quyết, nhưng không thể nói không khó giải quyết.
Trước kia Dương Tử Hiên đã cân nhắc vấn đề này.
Tuy đều giống nhau, là xí nghiệp nhà nước, nhưng Xuân Huy không có khả
năng rập khuôn hình thức thay đổi chế độ xã hội của nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, không có khả năng thông qua phương thức tầng quản lý cầm cổ
phần và công nhân viên chức cầm cổ phần để thay đổi kết cấu xí nghiệp,
thành xí nghiệp cổ phần.
Lần này, cơ hồ toàn bộ tầng quản lý
Xuân Huy đều bị diệt, đại bộ phận công nhân viên chức cũng nản nòng, căn bản không đủ điều kiện thực hiện loại thay đổi cổ phần này.
Bởi vậy, nhất định, phải xếp đặt thiết kế và tìm kiếm một đường ra khác cho Xuân Huy.
Hai cô gái Lâm Nhược Thủy và Lương Quân Mi khẽ nói chuyện cả buổi trên
hành lang, Dương Tử Hiên cũng không biết giữa hai cô gái tràn ngập mùi
thuốc súng này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nói chuyện ước chừng nửa
giờ, Lương Quân Mi mới nhẹ nhàng rời đi.
Lúc này Lâm Nhược Thủy mới đi vào phòng bệnh, Dương Tử Hiên vội vàng cầm drap trải giường che đầu, giả bộ ngủ.
"Thối tha, bản lãnh của anh không nhỏ, lừa gạt thiếu nữ con nhà lành
khắp nơi!" Lâm Nhược Thủy giật drap trải giường ra, hai tay chống nạnh,
hung dữ nói: "Anh còn dám giả vờ ngủ ở trước mặt bổn tiểu thư hả?"
Dương Tử Hiên ngồi dậy, bày ra một bộ dáng đáng thương, nói: "Anh đã
thảm như vậy rồi, thiếu chút nữa còn bị người khác bắn súng giết chết,
lại bị Bí thư tỉnh ủy ức hiếp đến bệnh nặng một hồi, Nhược Thủy, em muốn hỏi tội, cũng nên chọn thời gian khác chứ."
Tính tình Lâm
Nhược Thủy vốn đã phóng lên trời, nhưng vừa bị Dương Tử Hiên nói như
vậy, lập tức yên lặng rồi, nhìn bộ dáng đáng thương của Dương Tử Hiên,
cũng mềm lòng rồi, nhưng trong lòng vẫn rất tức, mặc kệ hắn, cầm lấy bao lớn bao nhỏ, cộp cộp giày cao gót ra khỏi phòng bệnh.
Dương Tử Hiên liền luống cuống, vội vàng đuổi theo, nói: "Em làm gì vậy? Thực sự tức giận à?"
"Về thành phố Đại Danh, trên đầu em còn rất nhiều sự tình phải giải
quyết, nghe anh đã xảy ra chuyện, mới đặc biệt chạy tới đây thăm, thấy
bệnh anh cũng tốt lên rồi, em phải trở về!"
Cuối cùng vẫn
không khuyên nhủ nổi, Dương Tử Hiên chỉ có thể tựa trước cửa phòng bệnh, ngơ ngác nhìn bóng lưng uyển chuyển của Lâm Nhược Thủy biến mất khỏi
tầm mắt.
"Người đã đi rồi, không cần nhìn nữa!"
Thình lình, Hứa Tinh và tiểu Thiến như là u linh hiện ra sau lưng hắn.
Mặt mũi Hứa Tinh tràn đầy vẻ hả hê, nàng đã nhìn tất cả vào trong mắt, ở trong mắt nàng, hai cô gái này đều là nhân vật tiên nữ gây tai hoạ,
Dương Tử Hiên đồng thời chọc phải hai cô gái như vậy, có loại kết cục
này, cũng là đáng đời.
Hứa Tinh mặc áo màu đen bó sát người
và cổ áo lam nhạt cao cao bẻ ra hai bên, đeo kính râm lớn, đỉnh đầu là
một mũ lưỡi trai, khí chất cao quý lộ ra rất rõ ràng.