Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 3: “Nhưng có vài thứ, từ lâu đã không còn là người nữa rồi!”





23 năm trước.

Mồng 7 tháng 2 năm 1997, sáng sớm ngày mồng một đầu năm.

Đó là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời nhảy múa trên đường, vạn dặm không bóng mây.

Các công nhân sinh sống tại tầng ba khu nhà tập thể số bốn của công ty quạt điện Trường An đang mặc quần áo mới, quấn chiếc khăn quàng cổ mới rồi chuẩn bị ra ngoài chúc Tết bạn bè thân thích. Bé gái ở tầng ba đứng trước khung cửa sắt, mẹ của bé đang ngồi xổm chỉnh lại khăn quàng trên cổ bé, đôi mắt trong veo ngây thơ của bé con đang nhìn lên tầng trên.

Dọc theo mái hiên hành lang, cô nhóc lẳng lặng đứng nhìn rồi lại đứng nhìn.

“Mẹ ơi, trên trời có rơi hạt mưa màu đỏ.”

“Đâu ra mà mưa màu đỏ, ngày xuân nắng đẹp, nói lung tung gì đó.”

“Mưa màu đỏ mà, mẹ nhìn mưa đỏ kìa.”

Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn theo phía ngón tay con gái đang chỉ, cho đến khi cô thấy dòng máu chảy róc rách trong góc tường theo hướng từ trên tầng xuống…

“A a a!!!”

Mười phút sau, đồn công an cảnh sát nhân dân chỉ cách đó hai con đường đã nhận được cuộc gọi báo án, vội vàng đến tầng nhà tập thể của nhà máy quạt.

Lúc đó, Lão Ngô cũng không gọi là Lão Ngô, ông tên là Ngô Phương, một lính mới được chuyển công tác đến đồn công an này nửa năm trước. Mồng một đầu năm, mấy người cảnh sát có thâm niên đều được phê duyệt cho về nhà ăn Tết, chỉ có mình ông và một người tiền bối góa vợ ở lại trực ban. Khi được báo án hai người còn tưởng chẳng có chuyện gì, họa chăng chỉ là xảy ra cuộc tranh chấp vụn vặt hoặc mâu thuẫn vợ chồng.

Nhà máy quạt Trường An này đã mấy chục năm không xuất hiện án mạng, nhưng chuyện vợ chồng cãi cọ thì ba ngày có đến hai bữa rồi, sở cảnh sát nhân dân thường xuyên phải đến hỗ trợ xử lý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thế này.

Ngô Phương và tiền bối bước vào khu nhà tập thể của nhà máy quạt, ông xuống xe đạp mà trong lòng còn nhẹ nhõm lắm, người tiền bối kia thì kinh nghiệm phong phú hơn, vừa thoáng thấy tầng bốn tòa nhà bị đông đảo quần chúng vây chặt như nêm cối thì lập tức có trực giác không ổn.

“Tiểu Ngô, chuẩn bị gọi hỗ trợ, chuyện hôm nay tôi thấy không đơn giản đâu.”

Ngô Phương sững sờ: “Được, chờ chút nữa tôi về trụ sở rồi gọi điện thoại báo.”

Người cảnh sát kia: “Gọi ngay lập tức! Chạy vào mấy quán hàng ven đường rồi nhờ điện thoại nhà dân gọi ngay đi!”

Ngô Phương cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không dám dị nghị gì. Ông chạy vào quầy hàng bán quà vặt, rồi gọi điện thoại kêu hai người cảnh sát đang trực ban ở đồn công an địa phương ngay cạnh đến đây hỗ trợ. Chờ đến khi ông nói chuyện điện thoại xong thì vị tiền bối kia đã đi lên tầng bốn của tòa nhà tập thể. Ngô Phương vội vàng chạy theo, men theo cầu thang chật hẹp nhích lên trên, vừa mới lên đến tầng bốn thì chỉ thấy người cảnh sát nhào ra từ một căn phòng, ghé vào mép hành lang.

Là phòng 404.

Tầng bốn của tòa nhà tập thể nhà máy quạt có tổng cộng bốn gia đình sinh sống, 404 gần cầu thang nhất, tiếp theo đó là 403. 402 và 401.

“Chú Trương? Chuyện gì thế ạ.”

Chú Trương duỗi một cánh tay ngăn ông lại.

Ngô Phương không nhúc nhích.

Một giây sau.

“Ọe!!!”

Giữa trưa hôm đó, người của Đại đội Cảnh sát hình sự trực thuộc Cấp thành phố đến. Toàn bộ bốn tòa nhà tập thể của nhà máy quạt bị phong tỏa ngay lập tức, bất kỳ người nào cũng không được phép ra ngoài.

Ngô Phương là vị cảnh sát đến hiện trường sớm nhất, ông được thấy trọn vẹn cảnh tượng những gì đã xảy ra trong ngôi nhà. Những đoạn chân tay gãy cụt, ánh sáng mập mờ, máu me khắp nơi, người đàn ông bị chém chết chỉ bằng một dao, thi thể được hung thủ đặt ở trên ghế ngồi bên bàn ăn.

Trên bàn có một cái nồi đất, trong nồi là món thịt đỏ rực được hầm kỹ. Mới ăn được một nửa, còn dư một nửa. Nhìn thì cực kỳ giống thịt kho tàu, nhưng đây không phải món thịt kho tàu. Bởi vì cái nồi sắt cỡ lớn trên bếp lò đốt bằng ga còn đang hầm nhiều thứ thịt đó hơn, một cánh tay của phụ nữ đang vắt vẻo trong nồi, trông cứ như được đầu bếp cố tình trang trí một cách tỉ mẩn.

Ngô Phương chộn rộn cảm giác buồn nôn trong dạ dày, nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây.

Người bên Đại đội Cảnh sát hình sự còn chưa tới, thì bốn người đồng nghiệp bên đồn công an của bọn họ đã đẩy cửa bước vào ba căn nhà sát vách đây.

“Ở đây, chỗ này còn có!”

“Còn cả ở đây nữa!”

“Ở chỗ tôi còn có ba người bị hại nữa!”

Đột nhiên cõi lòng Ngô Phương cảm nhận được một luồng hơi lạnh xông lên từ dưới bàn chân mình.

Cái lạnh thấu xương buốt óc.

Ánh mặt trời ấm áp cuối đông không mang bao nhiêu nhiệt lượng, gió lạnh khắc nghiệt mùa đông cũng không buốt giá bằng cơn rét run này.

Tầng bốn tòa nhà số bốn của nhà máy quạt Trường An.

Bốn gia đình.

Tất cả bị giết sạch!

….

Bây giờ đã là 23 năm sau, Tiểu Ngô năm đó đã biến thành Lão Ngô, cũng từ một anh lính nhỏ trực đồn lên thành đội phó Đại đội Cảnh sát hình sự trực thuộc Cấp thành phố.

“Đội phó Ngô, hôm nay cũng không về nhà à, mấy ngày nay chị dâu không trách anh sao haha.”

Lão Ngô nâng tách sứ tráng men lên, rót cho mình một chén trà nóng hổi rồi nói với vẻ không quan tâm: “Về nhà? Về nhà làm gì! Vợ chồng già nhìn nhau cũng ngại! Mấy thanh niên trẻ tuổi như mấy cậu thì chưa thấm sự đời đâu, cả ngày quấn lấy nhau nấu cháo điện thoại, cũng chẳng chán.”

“Đội phó Ngô, vẫn đang xem hồ sơ vụ án ở nhà máy quạt à.”

“Hầy, mấy tòa nhà tập thể của nhà máy quạt sẽ bị dỡ bỏ vào tuần tới, cậu biết không?”

“Tôi biết rồi mà.”

Lão Ngô: “Thế mà vẫn không tra ra…”

Anh cảnh sát hình sự: “Hồi đó các công nhân ở khu nhà tập thể đều vây lại xem làm hiện trường rối tinh rối mù. Lại không thu thập được manh mối có ích nào cả. Nhưng mà phải hỏi một câu, đội phó Ngô, nghe nói năm đó ngài đề nghị bắt tay điều tra từ nạn nhân ở căn nhà 404 à?”

Lão Ngô: “Đề nghị công cốc bỏ không, vẫn chẳng tra ra manh mối gì sất.”

Anh cảnh sát hình sự lẩm bẩm một mình: “Nhưng tôi lại cảm thấy ngài nói rất đúng!”

Lão Ngô liếc mắt nhìn anh chàng.

Tra án thì đương nhiên ai cũng muốn tra. Nhưng hồi đó đã không tra được thì bây giờ càng không tra được!

Chuyện này không giống với vụ án ở quận Bạch Ngân, Tây Bắc được phá mấy năm trước.

(Vụ án Bạch Ngân.)

Hung thủ vụ án Bạch Ngân có để lại tinh dịch, nhưng khốn nỗi kỹ thuật và sơ sở vật chất để phân tích DNA của những năm đó chưa đủ tân tiến nên không thể tìm ra danh tính hung thủ. Nhưng tên hung thủ của tầng bốn khu tập thể nhà máy quạt này ấy mà, gã ta may mắn đến mức trời cũng thua, hiện trường bị quần chúng lắm chuyện đến hóng hớt phá nát không còn gì, bản thân gã cũng chẳng để lại chứng cứ gì hữu dụng.

Chẳng lẽ câu chuyện cứ đặt dấu chấm hết như vậy sao? Cuối tuần này là khu tập thể của nhà máy quạt sẽ bị phá dỡ rồi…

Đúng lúc này, điện thoại trong Cục đổ chuông.

“Vâng, Đại đội Cảnh sát hình sự thành phố Tô Thành nghe đây. Hả? Sở cảnh sát Vũ Môn à? Vâng đúng, anh nói là… tự thú?”

Anh cảnh sát hình sự nắm chặt ống nghe điện thoại, thoắt cái ngoảnh đầu lại: “Đội phó Ngô!”

Lão Ngô: “Sao thế?”

“Tự, tự thú rồi!”

Đặt cái tách sứ tráng men xuống bàn, dường như Lão Ngô đã lờ mờ nhìn thấy ánh sáng từ màn sương mù xám xịt, ông chậm rãi hỏi: “… Ai tự thú?”

“Hung thủ vụ nhà máy quạt Trường An!”

***

Một tuần trôi qua.

Ban đầu khu nhà tập thể của nhà máy quạt Trường An còn chuẩn bị đưa vào phá dỡ, vậy mà đột nhiên hung thủ 23 năm trước lại xông ta, sự chú ý của nhân dân cả nước một lần nữa tập trung vào những căn nhà nhỏ ở tầng bốn tòa nhà tập thể này.

Cảnh sát, phóng viên, quần chúng mang lòng tò mò chuyện cầm gói hạt dưa đến hóng, mỗi ngày bọn họ đều tới tới lui lui xung quanh khu nhà tập thể.

Đến cả Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc cũng cử phóng viên đến đây phỏng vấn.

Hôm nay Liên Hề thay quần áo ra ngoài, vừa mới hé cửa một chút đã thấy cô phóng viên cầm micro đứng trước dưới lối lên cầu thang khu C, còn vừa đi vừa nói với ống kính máy quay sau lưng mình: “Đây chính là hiện trường vụ án “đột nhập vào nhà giết người cướp của 2.07 ghê rợn nhất Tô Thành” gây chấn động cả nước, bây giờ chúng ta sẽ lên tầng bốn. Theo báo cáo ghi nhận, kể từ khi xảy ra vụ thảm án giết người tàn nhẫn này thì tầng bốn chỉ có một hộ gia đình còn cư trú, chính là căn nhà 403 ở tầng này. Chúng ta sẽ đến đó xin phỏng vấn đôi điều từ anh ấy.”

Liên Hề đóng cửa cái rầm ngay tức khắc: “…”

Cộc cộc cộc!

Cộc cộc cộc!

“Xin chào, xin cho hỏi có ai ở nhà không ạ?”

Liên Hề đang lấy thân mình lấp cửa nhà: Chỉ cần tôi cứ giả chết thì cô sẽ không nhìn thấy tôi, chỉ cần tôi cứ giả chết thì cô sẽ không nhìn thấy tôi!

Ba phút sau: “Xem ra người khách trọ này cũng không có ở nhà, vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi hiện trường vụ thảm án…”

Đúng lúc này, một bài nhạc chuông điện thoại với âm điệu vui vẻ đang vang vọng dội ra từ sau cánh cửa 403.

Nữ phóng viên: “…”

Liên Hề: “…”

Tay mắt lanh lẹ cấp tốc cúp điện thoại.

Giọng nữ êm tai lại vang lên dõng dạc ngoài cửa nhà: “Xin chào, xin hỏi có ai ở nhà không ạ?”

Liên Hề đang giả chết vẫn không vì chút sự cố mà thay đổi.

Năm phút sau, nữ phóng viên: “…”

Cười mỉm: “Xem ra người khách trọ này đúng thật không có ở nhà.”

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, mười phút sau, cuối cùng bọn họ cũng quay xong hiện trường rồi đi xuống tầng. Lúc bấy giờ Liên Hề mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu mở điện thoại xem lịch sử liên lạc, ngạc nhiên nhíu mày, bấm gọi lại.

“Này Tiểu Liên, sao bây giờ mới trả lời điện thoại, hồi nãy sao thế?”

“Vừa rồi có chút việc ạ, chú Lý tìm cháu có chuyện gì sao.”

“Có chứ sao! Chuyện tốt đây! Nhà chúng ta bị phá bỏ rồi!”

Liên Hề: “???!!!” Đậu má*?! 

(*“我透?!”: câu chửi thề vùng  tây bắc Thiểm Tây và Nội Mông)

Chú Lý: “Ôi chao, vui quá nên nói nhỡ mồm, chính xác là nhà chú phá dỡ, nhà cháu cũng phá dỡ! Hai nhà của chúng ta phải phá dỡ, khu nhà của chúng ta cũng phải phá dỡ toàn bộ!”

Rốt cuộc Liên Hề cũng hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện rồi.

Thì ra chính quyền thành phố đã xây dựng đề án quy hoạch một con đường cao tốc từ huyện Vũ Nam đến tỉnh Chiết Giang. Từ năm ngoái đã có thông báo về đề án này rồi, nhưng lại chưa biết sẽ di dời dân cư đi đâu. Có rất nhiều khu nhà bị người ta đồn sẽ nằm trong diện phá dỡ, nhưng chưa hề có ai nhắc gì đến chuyện phá dỡ ngôi nhà Liên Hề ở. Nhưng đến hôm qua, đột nhiên! Ngôi nhà sắp bị phá bỏ rồi!

Nhưng mà cũng mừng thay cho chú Lý đang vui rạo rực bên kia!

Chú Lý là hàng xóm ở đối diện nhà Liên Hề ngày còn nhỏ. Sau khi ba Liên Hề say rượu lái xe rồi gặp tai nạn qua đời thì cậu chuyển đến ở cùng với ông nội, đối diện cửa nhà chính là gia đình chú Lý. Cho đến một ngày ông nội cũng qua đời, bởi Liên Hề còn nhỏ mà trong nhà lại không có người thân, nên cậu chẳng còn lựa chọn khác ngoài cô nhi viện. Nhưng căn nhà thuộc về gia đình cậu vẫn còn ở đó.

Căn nhà xập xệ, vừa cũ vừa kém tiện nghi, cơ bản không ai thèm mua nên đành để đó ngắm. Ai mà ngờ trên trời lại rớt xuống miếng bánh ngọt, thế mà được di dời hộ dân nhận đền bù.

Chú Lý: “Tiểu Liên à, cháu nói xem sao lại có chuyện tốt thế này chứ, nghe nói mỗi nhà được đền hơn một trăm vạn đó nha! Cháu cũng nhanh về mà xử lý giấy tờ, sáng hôm nay đã có người đến xếp hàng ở ủy ban khu phố rồi đó, nhanh nhanh về nhé!”

Liên Hề: “Được rồi, cháu cảm ơn chú Lý, cháu về ngay đây!”

Điện thoại đã cúp rồi mà tinh thần Liên Hề vẫn hoảng hốt chưa tỉnh.

Phá dỡ!

Bất ngờ giàu có sau một đêm…

Phá dỡ!

Bất ngờ giàu có sau một đêm?!

Cậu từ từ cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay mình, bỗng nhiên bờ mi run lên, bốn phía trước tầm mắt nhìn đâu cũng chỉ thấy ánh sáng vàng chóe lấp la lấp lánh.

Cậu men theo tia sáng vàng rực ngẩng đầu, thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên tướng mạo đàng hoàng mặc áo bông dày đang đứng trong phòng, khắp mặt toàn là máu. Anh ta rối rít xoa xoa tay rồi cúi người chào Liên Hề. Dường như anh ta còn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói sao cho phải, bèn cứ đứng cười khờ rồi lại cúi chào. Sau đó, cơ thể anh ta từ từ tiêu tan trong không khí.

Theo sự tan biến của anh ta thì vầng sáng màu vàng quanh người cũng vụt tắt, hóa thành đốm sáng màu vàng nhảy múa khắp phòng, cuối cùng mới mất hẳn.

Liên Hề mở Weibo ra.

Đã vài ngày nay vụ thảm án 2.07 ở Tô Thành được cư dân mạng cả nước bàn tán sôi nổi.

Cậu nhấp vào dòng hot search đầu tiên.

Vừa lướt qua phần bảng tin Weibo thì nhanh chóng nhìn thấy một tấm ảnh gia đình ba người ấm áp hòa thuận.

Người phụ nữ mặc váy trắng nép mình trong bờ ngực chồng. Tay họ nắm lấy bàn tay bé gái với hai bím tóc nhỏ xinh xắn, mỉm cười hạnh phúc nhìn về ống kính máy ảnh.

Bên miệng người đàn ông kia có một nốt ruồi lớn. Bởi vì đang cười nên nốt ruồi kia cũng khẽ nhếch lên.

Liên Hề lặng lẽ ngắm hồi lâu rồi nở nụ cười.

“Xem ra lần này là công đức rồi.”

***

Vì hung thủ của vụ án khu tập thể nhà máy quạt đột nhiên xuất hiện, nên ban lãnh đạo gặp áp lực nghị luận mạnh mẽ của công chúng, dẫn đến chuyện không thể ngay lập tức phá dỡ khu nhà tập thể được. Điều này càng nới thêm thời gian cho những gia đình như Liên Hề đi chuyển nhà.

Mấy ngày sau đó, Liên Hề đi ngược về xuôi lo liệu giấy tờ, chờ nhận tiền bồi thường phá dỡ nhà ở.

Đến khu Vũ Nam, mỗi ngày chỉ riêng việc đi xe buýt đã tốn một giờ đồng hồ rồi. Vừa đi vừa về thì chẳng thành hai tiếng ư? Nhưng Liên Hề không hề mệt mỏi tí nào, ngày nào cậu cũng đến xếp hàng từ sáng sớm.

Tiền bồi thường phá dỡ nhà ở cũng chẳng đáng kể, chủ yếu là góp sức đẩy nhanh tiến độ hoàn thiện giấy tờ, để không kéo chậm tiến độ sự nghiệp xây dựng tuyến đường cao tốc mang tầm vóc Quốc gia của chúng ta!

Chạng vạng tối trở về khu nhà tập thể của nhà máy quạt với xấp thủ tục đã hoàn thành, Liên Hề còn chưa vào cửa mà ông chú bảo vệ đã gọi lại rồi.

“Ầy Tiểu Liên này, về rồi hả.” Ông gọi rồi lại quay sang nói chuyện với nhóm các ông chú bà bác đang ngồi xung quanh đó, “Đây chính là Tiểu Liên sống ở tầng bốn nhà số bốn! Cả thảy tầng bốn nhá, bao nhiêu năm qua mà chỉ có mình cậu ấy ở thôi.”

“Còn là một thằng nhóc đẹp trai thế kia mà!”

“Này cháu trai, cháu không sợ à?”

Liên Hề gượng cười lắc đầu: “Không sợ ạ.”

Chờ sau khi cậu đi thì sau lưng vẫn còn vang lên giọng nói rôm rả của ông chú bảo vệ và nhóm bạn đưa chuyện của ông.

“Để tôi nói cho các bác nghe, đúng là không ai ngờ nổi, thế mà Lưu Tam lại là cái ngữ súc sinh đáng sợ như vậy! Tôi còn làm đồng nghiệp của gã ta nửa năm ròng, nửa năm đó! Thế mà tôi không hề mảy may nhận ra!”

“Mấy bác nói xem, sao cái tên Lưu Tam Táo này ban đầu đã trốn đi xa thế kia mà sao lại về nhỉ, gã không sợ bị bắt à?”

“Chuyện này phải hỏi tôi, tôi mới là người rõ nhất đây này! Lúc gã mới đến đây thường xuyên đi dạo mát ở tầng bốn, tôi hỏi gã đi làm gì, các bác đoán xem gã nói gì nào? Gã nói nghe nói ở đó chính là tầng có người chết, nửa năm sau khu nhà tập thể này sẽ bị phá dỡ, gã tò mò nên muốn nhìn thêm vài lượt kẻo về sau muốn cũng không thấy nữa. Tôi thấy có mà gã là kẻ biến thái thì có!”

“Đúng thế! Nhiều năm như thế chẳng ai phát hiện ra gã, cái thứ súc sinh, muốn nhìn thêm vài lượt ư, có mà nhìn xem hồi đó gã giết người ở góc nào!”

Một anh cảnh sát hình sự về hiện trường được chụp ảnh lại để chuẩn bị cho bài báo cáo điều tra tội phạm, đi ngang qua đó nghe thế thì khẽ nhếch miệng.

Đến khi về lại Cục thành phố, anh ta hỏi: “Đội phó Ngô, chú nói xem cái tên Lưu Tam Táo kia khi không lại về nhà máy quạt làm gì nhỉ? Mấy năm qua chẳng phải gã trốn giỏi lắm sao, trót lọt nhiều năm như thế sao còn về chi nữa?”

Lão Ngô: “Ha, cậu cảm thấy nguyên nhân là gì?”

Anh cảnh sát hình sự nhớ lại câu chuyện truyền miệng của nhóm ông chú bà bác: “Chẳng lẽ thật sự chỉ bởi vì nhà máy quạt sắp phá dỡ? Đội phó Ngô, lúc mọi người thẩm vấn phạm nhân, phạm nhân đã khai gì?”

Lão Ngô cười lạnh: “Gã điên rồi. Đêm hôm đó chẳng biết sao lại rước vết thương vào người, máu me đầy mặt, lộn nhào chạy đến đồn công an, vừa khóc kêu cha gọi mẹ vừa cầu xin các anh cảnh sát trực đồn đừng đuổi gã ra ngoài, bởi vì bên ngoài có ma! Chờ đến khi xét xử gã thì gã mới khai tuột tất cả, còn luôn mồm lẩm bẩm có ma có quỷ! Tôi thấy trong lòng gã có quỷ mới đúng!”

“Tôi hiểu rồi, cái trò giả mất trí để thoát tội, gã nghĩ làm thế thì có thể thoát chết chắc? Già mà ngu.”

“Ha ha, pháp luật sẽ trả lại công bằng cho người bị hại, cái thứ súc sinh này trốn không thoát được.”

Hai người tán gẫu một hồi, anh cảnh sát hình sự: “Đội phó Ngô, chú vẫn chưa nói sao gã ta lại quay về nhà máy quạt.”

Đội phó Ngô thổi phù phù lên cái tách sứ tráng men của mình, trầm ngâm hồi lâu: “Loại biến thái như thế đã bất bình thường từ lâu rồi. Nhà máy quạt phải phá dỡ, nên sau này gã sẽ không còn cơ hội ngắm lại “kiệt tác” năm xưa của mình nữa. Nghĩ thế nên mới quay về ngắm nghía thêm. Cậu nói đi, nếu là cậu, mỗi ngày đều đứng trước hiện trường gây án của chính mình, người xung quanh chẳng ai phát hiện ra cậu… Thì cậu không cảm thấy kích thích sao?”

Cả người anh cảnh sát run lên: “Tôi chỉ thấy sợ thôi, tôi sợ bị tóm!”

“Cho nên cậu không làm tội phạm giết người được hahahaha!”

“Nhưng mà tôi nghe nói, năm đó gã ta cũng chỉ là một tên lưu manh vặt. Vốn ngay từ đầu gã xông vào 404 chỉ với mục đích cưỡng hiếp nữ chủ nhà, ai mà ngờ nam chủ nhà vốn nên mang con gái đến nhà mẹ vợ chúc Tết trước, đột nhiên đi được nửa đường thì quay về, lúc đó bị bắt tại chỗ. Thế này không tính là có âm mưu giết người.”

“Nhưng sau đó thì sao? Gã sợ bản thân bị phát hiện vì giết cả ba người trong căn nhà 404, bèn dứt khoát xuống tay, không làm thì thôi đã làm thì phải tới bến, cạy khóa mở cửa từng nhà, giết sạch toàn bộ cư dân sống ở tầng đó! Đây cũng không phải là âm mưu sao?”

“À, chuyện này…”

“Từ khoảnh khắc gã vung dao và nhìn thấy máu tươi, gã đã không còn là người nữa. Hoặc nên nói là…”

Đội phó Ngô nghiến răng, ông nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên khung cảnh sáng sớm 23 năm trước, cõi âm ty khiến người trần mắt thịt rét run cả người.

“Từ khoảnh khắc gã sờ soạng mông người ta trên đường, từ khoảnh khắc gã cạy cửa vào nhà hiếp dâm người ta…”

“Gã ta đã không còn là người nữa.”

Anh cảnh sát hình sự: “A…”

Đội phó Ngô đặt tách sứ tráng men xuống rồi nhìn anh chàng, nói những câu thấm thía: “Tiểu Vương này, có vài người sinh ra đã là người. Nhưng có vài thứ, từ lâu đã không còn là người nữa rồi.”HẾT CHƯƠNG THỨ BA

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.