Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 39: “Tố cáo, tố cáo, tố cáo, tố cáo!”



Giữa đêm khuya khoắt, bóng trăng treo mờ mờ, gió mát nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt người.

Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng mười.

Nhân dân lao động Dương gian đang hết sức vui mừng đón chào kỳ nghỉ Quốc Khánh kéo dài tám ngày, còn nhóm nhân viên làm thuê cho Địa Phủ, rốt cuộc cũng chờ được khoảnh khắc bảng xếp hạng công trạng quỷ sai hàng tháng chính thức chốt bảng.

Mà hôm nay nhất định là một ngày chốt bảng không giống bình thường.

25 thành phố khu vực Giang Tô Chiết Giang Thượng Hải, trừ Tô Thành và Vô Tích ra, quỷ sai 23 thành phố còn lại đều trợn tròn bốn mươi sáu đôi mắt, nhìn chòng chọc vào bảng xếp hạng công trạng quỷ sai trên tay.

Cuối cùng vẫn là Ôn Châu vô địch.

Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu. Bởi vì sau mười hai giờ, thì công trạng của quỷ sai Tô Thành vẫn tiếp tục tăng vọt không nghỉ!

Cuốn Vô Thần Chứng trong tay Liệt Thần đang có hàng loạt con chữ bay ra, chúng tràn sang Vô Thường Chứng của Liên Hề. Thoáng cứ như Bạch Vô Thường hai đời đang thực hiện công tác bàn giao sổ sách với nhau, từng dòng tên trên cuốn Vô Thường Chứng cũ mèm đều chuyển sang Vô Thường Chứng màu trắng của Liên Hề.

Tên tuổi không ngừng hiện lên, số tên tỉ lệ thuận với điểm tích lũy đang điên cuồng nhảy vọt trên bảng công trạng.

Tháng chín qua rồi, điểm số trên bảng xếp hạng công trạng tháng chín cũng thành quá khứ, từng dòng chữ dần dần biến thành màu xám sau đó mờ đi.

Tháng mười bắt đầu bằng một ngày mới đầy năng lượng, bảng công trạng cũng thay một trang mới trắng tinh tươm. Tất cả quỷ sai còn chưa kịp đi bắt quỷ tích điểm, cột điểm bên cạnh tên bọn họ đều là số 0 la liệt, chỉ trừ Tô Thành. Đúng thế, Tô Thành, điểm tích lũy của quỷ sai Tô Thành vẫn đang điên cuồng tăng lên bằng tốc độ khó có thể tin nổi!

Bảng xếp hạng công trạng quỷ sai hàng tháng (khu vực Giang Tô Chiết Giang Thượng Hải)…

Vị trí thứ nhất, quỷ sai Tô Thành tỉnh Giang Tô: 20.111 điểm công trạng.

Vị trí thứ hai, quỷ sai Ôn Châu tỉnh Chiết Giang: 0 điểm công trạng.

Vị trí thứ ba, quỷ sai Diêm Thành tỉnh Giang Tô: 0 điểm công trạng.

Vị trí thứ tư…

Tập thể quỷ sai: “…”

Đệt cụ hai kẻ gian lận trắng trợn này, có biết vuốt mặt nể mũi không đấy?!

Liên Hề cũng không ngờ sau khi bắt được ông lão nhếch nhác kia, có thể tìm được cuốn Vô Thường Chứng của Bạch Vô Thường Tô Thành tiền nhiệm trong tay lão. Vô Thường Chứng không nhận ông ta là chủ nhân, nhưng nó vẫn ghi chép đầy đủ từng người bị ông ta giết chết. Ông ta lấy hồn phách của những người đó làm đồ ăn, nuôi đám côn trùng đen sì kinh tởm kia.

Hồn phách của những nạn nhân bị lũ côn trùng gặp nuốt đến tan nát, ba hồn sáu phách đều bị chúng nó gặm ra từng hốc lỗ chỗ, có người thậm chí bị ăn chỉ còn lại một phách.

Sau khi những người có tên trong cuốn Vô Thường Chứng cũ rách chuyển hộ khẩu sang Vô Thường Chứng màu trắng của Liên Hề, trong đêm đen u ám, rất nhiều linh hồn hoảng hốt mờ mịt cũng bay ra theo từng con chữ.

Bọn họ không còn ý thức nữa, cả nhóm linh hồn lung lay trong gió chỉ biết ngoan ngoãn đứng xếp hàng, từng người một bước vào Địa Phủ.

Nếu có người chứng kiến cảnh tượng này, nhất định sẽ hú hồn hú vía cho mà coi.

Đêm khuya tĩnh mịch, ở một góc vắng vẻ hẻo lánh trong thành phố, hàng trăm người đang cúi đầu lầm lũi, bước từng bước vào trong vầng sáng vàng rực kia. Đó là con đường thông giữa nhân gian và Âm Phủ, cơ thể bọn họ từ từ chìm vào vầng sáng vàng rực đó. Người đi đầu là người có nhiều vết thương nhất, phía sau là những người có ít vết thương hơn.

Vị khách cuối cùng là một tên lưu manh tóc vàng, trên người cậu ta gần như không có vết thương gì, nhưng vẫn đờ đẫn bước vào vầng sáng đón họ sang thế giới mới.

Chờ cho toàn bộ quỷ hồn được dẫn lối xuống Âm Phủ, Liên Hề khẽ thở dài. Cậu cúi đầu nhìn cuốn Vô Thường Chứng màu trắng trong tay mình, rồi quay sang nhìn Liệt Thần, hỏi: “Trên cuốn Vô Thường Chứng kia còn nổi chữ nữa không?”

Liệt Thần liếc cuốn Vô Thường Chứng: “Còn.” Dứt lời đưa cuốn Vô Thường Chứng rách bươm, không còn tác dụng cho Liên Hề.

Liên Hề đón lấy cuốn sổ từ tay hắn. Chỉ thấy trên cuốn sổ Vô Thường Chứng vừa cũ mèm vừa bẩn thỉu này, chữ viết mờ mờ như bị tẩy xoá kia vẫn hiện hữu như trước, không bay vào cuốn Vô Thường Chứng của cậu. Trong đó có người chết năm 2004, có người qua đời năm 2005. Cái tên cuối cùng không thể bay ra ngoài, là một người mất mạng năm 2015.

Đây là những nạn nhân bị côn trùng đen ăn sạch hoàn toàn, không còn cơ hội đầu thai nữa.

Liên Hề nhanh chóng liếc sơ qua những dòng tên này. Tổng cộng có 32 người, cũng không phải tất cả bọn họ đều bị ông lão giết, có người chết bởi tai nạn xe cộ, bệnh tật. Chỉ là ông lão đã để mắt tới họ từ lâu, ngay lúc bọn họ lìa đời, còn chưa kịp xuống Địa Phủ đầu thai thì linh hồn đã bị ông ta chặn lại rồi cấy côn trùng đen vào, từ giây phút đó, bọn họ cũng không còn đường thoát nữa.

Liên Hề lặng thinh không nói gì, cất cuốn Vô Thường Chứng đi.

“Các anh, các anh làm thế là gian lận!”

Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành đồng loạt quay đầu, nhìn cậu nhóc quỷ sai Vô Tích đang trưng biểu cảm giận bay nóc.

Chỉ thấy cậu nhóc chưa cao quá 160cm đang ngửa đầu, quắc mắt nhìn hai người, choáng váng không tin nổi nên miệng cứ lặp đi lặp lại như máy hát: “Không thể như thế được, không thể như thế được. Rõ ràng hai anh là hạng hai từ dưới đếm lên, tại sao… tại sao thình lình bay vọt lên vị trí hạng hai từ trên đếm xuống?” Rõ ràng chúng ta đã hẹn thề cùng nhau đội sổ mà, sao các anh lại lén lút phản bội tôi?

Cậu nhóc quỷ sai Vô Tích cực kỳ tủi thân.

Này cũng giống như việc, bạn cùng bàn là một học sinh gương mẫu. Mỗi lần thi xong một môn, là cậu nhóc quỷ sai sầu muốn rụng tóc. Học gương mẫu ngồi cùng bàn thấy nhóc đau khổ như thế, an ủi nói: “Đừng lo lắng, lần này tớ cũng không học hành gì, làm bài thi cũng nát tươm hà. Có ăn mắng thì hai ta có đôi có cặp, tớ về phe cậu.” Cậu nhóc quỷ sai cảm động không thôi, nghĩ lại mới thấy, hình như ngày nào bạn cùng bàn của mình cũng chỉ lén lút nghịch điện thoại trong giờ học, đúng là anh em xứng đáng đồng tiền bát gạo mà.

Không ngờ đến lúc phát điểm bài thi.

Cậu nhóc quỷ sai: 59 điểm.

Học sinh gương mẫu ngồi cùng bàn: “Ấy trời, sao lại bị trừ một điểm vậy?”

Cậu nhóc quỷ sai: “?”

Mấy người nghe coi đây có phải tiếng người không?! Tôi tin cậu cái beep!

Nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến kết cục này, tôi xem cậu là anh em không tiếc mạng sống vì nhau, thế mà cậu lại cắm hai đao vào sườn tôi.

Bỗng dưng cậu nhóc quỷ sai Vô Tích cảm nhận được vị chua lè quẩn quanh trong khoanh mũi. Cậu nhóc vừa bị tống một mồm bánh gato rồi, khịt mũi bảo: “Chắc chắn hai anh đang gian lận, tôi muốn tố cáo hai anh.”

Nói còn chưa dứt câu, thì cậu nhóc quỷ sai đã giận dữ mở cuốn Vô Thường Chứng của mình ra.

Liên Hề khẽ nhíu mày muốn ngăn cản.

Liệt Thần lại bắt được điểm mấu chốt trong câu nói kia, hắn vờ như vô tình hỏi: “Có thể tố cáo à?”

Cậu nhóc quỷ sai Vô Tích: “Đương nhiên! Kiểu hành vi gian lận như các anh đúng là bẽ mặt quá chừng, nhất định tôi phải tố cáo.”

Liệt Thần: “Tố cáo thế nào?”

Cậu nhóc quỷ sai Vô Tích hỏi lại theo phản xạ tự nhiên: “Ơ, anh không liên lạc với Địa Phủ sao?”

Liệt Thần: “Lúc tôi nhậm chức thì bản thân Hắc Vô Thường Tô Thành tiền nhiệm đã bị thương nặng rồi, chưa kịp bàn giao với tôi đã xuống Địa Phủ.”

Cậu nhóc quỷ sai gật gù: “Thì ra là thế, hèn chi các anh thủng kiến thức nhiều vậy. Rất đơn giản, anh chỉ cần mở cuốn Vô Thường Chứng của mình ra, lấy ngón tay di lên chỗ tên mình trên bảng xếp hạng công trạng. Ví dụ như tôi thì nhấn vào dòng chữ “Quỷ sai Vô Tích tỉnh Giang Tô” này, ngay sau đó là có thể liên lạc với Địa Phủ. Nhưng mà đây chỉ là liên lạc một chiều thôi, cũng tương tự với việc anh nhắn tin cho Địa Phủ, còn chuyện bao giờ dưới kia trả lời thì không biết được. Bên Địa Phủ chả coi chúng ta ra gì đâu, khéo khi phải nửa năm sau họ mới trả lời anh cũng nên.”

Liệt Thần: “À, cảm ơn.”

Cậu nhóc quỷ sai: “Không cần khách sáo…” Giọng nói dừng lại đột ngột, cậu nhóc quỷ sai phẫn nộ muốn chết: “Ai thèm anh cảm ơn!” Rõ ràng cậu nhóc muốn tố cáo hành vi gian lận của hai cha nội này mà, sao lại thành ra phổ cập kiến thức cho bọn họ chứ.

Liên Hề nghĩ bụng: Nhóc lời to rồi đó, lần đầu tiên tôi thấy Liệt Tổng nói câu cảm ơn với một người lạ.

Sau khi được phổ cập kiến thức từ cậu nhóc quỷ sai, Liệt Thần cúi xuống mở cuốn Vô Thường Chứng của mình ra.

Liên Hề ngạc nhiên hỏi hắn: “Anh định làm gì thế?”

Liệt Thần không thèm ngẩng đầu: “Tố cáo.”

Liên Hề: “?”

Cậu nhóc quỷ sai Vô Tích: “?”

Trên đời này còn có quỷ sai tự tố cáo chính mình?

Trong gió đêm hiu quạnh, chỉ nghe Hắc Vô Thường hờ hững nói chuyện, giọng nói trầm thấp: “Tố cáo quỷ sai Ôn Châu gian lận, vào giây cuối cùng mà lại đột ngột tăng 10.000 điểm tích lũy, chắc chắn ăn gian, đề nghị tước đoạt thân phận quỷ sai, đánh vào mười tám tầng Địa Ngục, mãi mãi không được siêu sinh. Hoàn tất.”

Liên Hề và cậu nhóc quỷ sai: “…”

Liệt Thần: “Đúng rồi, bởi vì gian lận nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính công bằng của bảng xếp hạng công trạng quỷ sai tháng chín, đề nghị đền bù cho quỷ sai xếp hạng hai. Hoàn tất.”

Liên Hề và cậu nhóc quỷ sai: “…”

Cậu nhóc quỷ sai ngoảnh lại nhìn Liên Hề: Đồng nghiệp nhà anh có còn là người không thế?

Liên Hề khẽ lắc đầu: Đúng thật hắn không phải là người.

Hai người cùng chung chí hướng trao nhau ánh mắt đồng cảm, tình bạn đạt đến đỉnh cao thăng hoa tại giây phút này.



Mặc dù cậu nhóc quỷ sai Vô Tích ôm một bụng ghen tỵ, tức muốn hộc máu mồm, nhưng không có thật sự tố cáo Liên Hề và Liệt Thần như lời dọa dẫm. Cậu nhóc lẩm bẩm nói: “Tuy là tôi không tố cáo các anh nhưng tôi dám khẳng định, chắc chắn có quỷ sai khác đi tố cáo các anh rồi, mà còn không chỉ một đơn tố cáo đâu. Các anh chờ mà thưởng thức đi há.” Đã hẹn cùng nhau suốt kiếp ở đáy bảng, thế mà các anh dám tự bay một mình.

Liên Hề – cây ngay không sợ chết đứng – nói năng mạnh mẽ hùng hồn: “Chúng tôi kiếm điểm tích lũy theo con đường danh chính ngôn thuận nha.” Cậu dừng chốc lát, nhíu mày: “Nhưng có vẻ quỷ sai Ôn Châu có vấn đề thật. Giây cuối cùng bọn họ đột nhiên tăng hẳn 10.000 điểm tích lũy.”

Cậu nhóc quỷ sai Vô Tích gào thét trong lòng: Các anh còn tăng bứt tốc 80.000 thì sao?! 80.000 điểm đó!

Đúng vậy, từ ngày 30/9/2020 – mùng 1/10/2020. Tổng số điểm tích lũy của Liệt Thần và Liên Hề, là hơn 80.000 điểm.

Bởi vì 80.000 điểm này tăng hơi trễ, nên chỉ có 40.000 được tính vào công trạng tháng 9, 40.000 điểm còn lại thì tính vào công trạng tháng 10.

Cho nên tình hình hiện tại của bảng xếp hạng công trạng quỷ sai khu vực Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải là…

Vị trí thứ nhất, quỷ sai Tô Thành tỉnh Giang Tô, 42143 điểm.

Vị trí thứ hai, quỷ sai Ôn Châu tỉnh Chiết Giang, 350 điểm công trạng.

Vị trí thứ ba, quỷ sai Ninh Ba tỉnh Chiết Giang.

Quán quân luôn chứ chả đùa!

Liên Hề xoa cằm, khẽ thở dài: “Tiếc là mai sau không còn chuyện tốt thế này nữa.”

Một lần còn chưa đủ à? Thì ra Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành các anh đều là kẻ mặt dày như nhau, không biết xấu hổ! Bỗng chốc cậu nhóc quỷ sai cảm giác trái tim mệt nhọc quá chừng.

Liên Hề: “À đúng rồi, phần thưởng từ bảng xếp hạng công trạng thì nhận kiểu gì?”

Cậu nhóc quỷ sai buồn bã ỉu xìu trả lời: “Anh lấy ngón tay lau sạch dòng điểm tích lũy màu xám của tháng trước, chờ đến hừng đông thì anh sẽ biết phải làm sao để nhận phần thưởng này.”

Liên Hề nghe thế bèn làm theo, lần này Liệt Thần không từ chối nhận thưởng nữa.

Xếp hạng nhì, tuy rằng chưa ổn, nhưng vẫn được Liệt Tổng miễn cưỡng hài lòng. Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, đáng ra ban đầu họ đã cầm được hạng nhất rồi, thế mà để vuột mất, càng nghĩ càng thấy giận. Khuôn mặt đẹp trai của Hắc Vô Thường lộ ra vẻ mờ mịt, hắn hừ nhẹ một tiếng rồi lại mở cuốn Vô Thường Chứng ra, tiếp tục cáo trạng: “Xin hãy nghiêm trị quỷ sai Ôn Châu ngay lập tức, đề nghị hình phạt ném vào mười tám tầng Địa Ngục phải được tiến hành hai lần, sau khi kết thúc phải đưa vào Tòa án Quảng Hàn Mạc Bắc, bị lửa thiêu rụi suốt một ngàn năm. Hoàn tất.”

Liên Hề và cậu nhóc quỷ sai: “…”

Anh sống như một con người đi, được không?

Hắc Vô Thường hành động vô sỉ một cách ngây thơ, nhưng Liên Hề và cậu nhóc quỷ sai lại không để ý đến một danh từ lạ hoắc trong miệng Liệt Thần. Mà thậm chí đến cả bản thân Liệt Thần cũng không để ý đến danh từ đó. Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một vấn đề: Hạng nhất của mình bị cướp mất rồi.

Trời đất bao la, công trạng lớn nhất.

Ai không cho tôi đạt hạng nhất, thì tư tưởng của người đó có vấn đề.

Bận rộn cả đêm ròng rã, cuối cùng giải quyết xong chuyện xử lý ông lão nuôi côn trùng, đồng thời cũng thu hoạch được hơn 80.000 điểm tích lũy.

Kết quả này khiến Liệt Thần và Liên Hề hết sức vừa lòng.

Hiện tại không còn sớm nữa, đã 12:30 khuya rồi. Hai người Liên Hề nói lời tạm biệt với cậu nhóc quỷ sai Vô Tích, rước lấy cái lườm sắc lẻm của cậu nhóc thì đôi bên mới chính thức chia ngả đường. Trước khi đi, cậu nhóc còn chủ động đưa điện thoại ra, mang vẻ mặt ‘bố thí cho mấy cưng’ mà rằng: “Tôi thấy các anh ngoài việc bắt quỷ thì chẳng biết cái vẹo gì sất. Kết bạn Wechat với nhau đi, sau này có chuyện gì thì liên lạc qua Wechat.”

Quả nhiên, phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì mới kết thành tình đồng chí được. Liên Hề đưa di động ra, quét mã QR thêm cậu nhóc quỷ sai vào danh sách bạn tốt.

Liên Hề: “Hắn là Hắc Vô Thường vừa nhận chức, vừa ra khỏi Địa Phủ nên chưa kịp mua điện thoại di động. Chờ hắn mua di động, tôi sẽ đăng ký Wechat cho hắn rồi kết bạn với cậu sau. Đúng rồi, cậu tên gì? Để tôi lưu vào danh bạ.”

Cậu nhóc quỷ sai: “Đường Tử. Còn anh?”

“Liên Hề. Hắn tên là Liệt Thần.”

“Liệt Thần? Cái tên quái quỷ gì thế?”

Ha. Liệt Thần hờ hững liếc cậu nhóc một cái, không thèm để ý.

Sau khi chia tay cậu nhóc quỷ sai thì hai người cũng lên xe, Liên Hề nhớ ra một chuyện: “Chờ sau khi về nhà, chúng ta sẽ tìm xem trên người ông lão này có chén canh Mạnh Bà nào không, sau đó dùng canh Mạnh Bà để kết thúc vụ án của bạn học Tô Kiêu luôn. Chẳng qua tôi đang nghĩ tới một vấn đề…” Cậu nhìn sang đồng nghiệp: “Canh Mạnh Bà có thể giúp cảnh sát điều tra ra ông lão này, nhưng dù sao lão ta cũng là một huyền tu có pháp thuật rất mạnh. Tuy rằng bây giờ tất cả côn trùng của lão đã bị chúng ta tiêu diệt, nhưng liệu sau này ông ta có tiếp tục nuôi dưỡng lớp côn trùng mới hay không?”

Ông lão nằm vắt vẻo trên hàng ghế sau xe, nghe được câu này thì ánh mắt tối sầm đi.

Liệt Thần hiểu ý cậu: “Cậu muốn phá hủy tu vi của ông ta?”

Liên Hề trầm ngâm chốc lát: “Tôi có thể dùng chuông đồng thử xem sao, anh cũng có thể dùng con dấu để thử sức. Lúc con dấu của anh chạm vào người con côn trùng khổng lồ, chẳng phải nó lập tức biến thành vũng nước đen sao? Có lẽ cũng sẽ hiệu quả với ông lão này.”

Liệt Thần gật đầu, ngón tay khẽ nhúc nhích, ngay sau đó một con dấu trắng muốt sáng long lanh xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.

Ngay khi con dấu xuất hiện, không gian trong xe như bị ai ấn nút pause. Bàn tay ông lão co quắp lại, cả người run rẩy muốn chống cự. Ông ta vẫn chưa quên việc con dấu này chỉ nhẹ nhàng chấm một phát, con côn trùng khổng lồ màu đen ông ta khổ cực dùng linh hồn nuôi dưỡng đã bị tiêu diệt ngay tức khắc. Cảm giác nguy hiểm dữ dội xông vào đầu, nếu như bị thứ này đóng lên thì tu vi cả đời lão sẽ mất sạch, sau này không thể luyện côn trùng được nữa.

Nhưng bây giờ ông ta quá yếu, không có cơ hội để phản kháng.

Liệt Thần nhẹ nhàng múa con dấu, đầu con dấu bạch ngọc lóe lên ánh sáng kim quang rồi phóng thẳng vị trí cung mệnh của lão. Thấy con dấu sắp ấn vào mặt mình, rốt cuộc ông lão cũng hoảng sợ rối rít gào lên: “Không không, tôi nhận thua. Trong nhà tôi có rất nhiều lệnh săn quỷ và canh Mạnh Bà, chỉ cần hai người buông tha cho tôi thì tôi sẽ biếu tất cả bộ sưu tập cho hai người. Thề sau này sẽ không ở lại Tô Thành nữa, tôi sẽ biến khỏi tỉnh Giang Tô, cách hai người thật xa!” Con dấu bạch ngọc càng lúc càng đến gần, câu cuối của lão gần như thét lên.

Liệt Thần cũng không để ý đến ông ta. Lệnh săn quỷ và canh Mạnh Bà có thể quy đổi ra công trạng à? Không thể. À, thế thì bỏ đi.

“Khoan đã.”  Liên Hề bỗng nhiên vươn tay ra, chặn con dấu bạch ngọc đang lao vun vút về phía ông lão.

Con dấu bạch ngọc không kịp đề phòng bị người ta tóm vào lòng bàn tay, dường như nó ngạc nhiên rồi lại hơi bất mãn, vùng vẫy mấy lần hòng thoát ra. Liên Hề ngạc nhiên nhìn con dấu trong tay: Thứ này là vật sống sao? Nhưng cậu lại nhớ, chiếc chuông đồng của mình cũng có đôi lúc giở tính đỏng đảnh như vậy, Liên Hề bình tĩnh nắm chặt con dấu không cho nó ngo ngoe nữa.

Con dấu bạch ngọc: “…” Ai cũng có thể sai khiến tui, tui không còn mặt mũi sống tiếp nữa!

Liên Hề nhìn ông lão, nheo mắt: “Ông nói, ông còn giấu rất nhiều lệnh săn quỷ và canh Mạnh Bà?”

Ông lão đổ mồ hôi ướt cả đầu: “Đúng đúng!”

Liên Hề: “Ok. Thế thì dẫn bọn tôi đến nhà ông đi.”

Đôi mắt ông ta đảo quanh: “Cậu có gì để đảm bảo, nếu tôi đưa đồ cho hai người thì hai người có tha cho tôi không?”

Liên Hề cười cười: “Ông nghĩ bây giờ ông có tư cách ra điều kiện với chúng tôi sao?”

Ông lão nghiến răng nghiến lợi: “Cậu không chịu cam đoan, thì dù có chết tôi cũng không dẫn các cậu đi.”

Liên Hề: “Vậy tôi đồng ý với ông.”

Ông lão hỏi lại: “Cậu lấy cái gì để đảm bảo?”

Liên Hề cười nói: “Tùy ông tin hay không, dù sao tôi không nói suông.”

Ông lão im lặng chốc lát, đôi mắt như rắn độc quét qua quét lại khuôn mặt Liệt Thần và Liên hề, cứ như muốn khắc ghi khuôn mặt hai người vào lòng. Ông ta cắn răng gằn từng chữ: “Hy vọng hai cậu có thể giữ lời hứa. Nếu không, dù tôi có biến thành ác quỷ cũng sẽ sống mái đến cùng với các cậu!”



Chỗ ở của ông lão là một căn nhà trệt, trong khu vực hoang vắng cũ kỹ của Tô Thành. Bên trong toàn rác rưởi, vừa bẩn thỉu vừa tối tăm, chân còn chưa bước vào cửa mà khoang mũi đã ngửi được mùi hương gợn gợn buồn nôn, không tài nào miêu tả được.

Ngôi nhà quá thúi để Liệt Thần có thể cho phép đôi chân quý giá của hắn bước vào, cho nên hắn chỉ đứng ngoài cửa.

Ông lão bị trói dắt xuống xe, Liên Hề ghìm chặt ông ta dẫn vào nhà, theo lời chỉ dẫn của ông ta thì cậu tìm được hơn năm mươi lệnh săn quỷ và hơn hai mươi chén canh Mạnh Bà.

Canh Mạnh Bà được cất trong một bình sứ nhỏ màu trắng, trên thân bình có ba ký tự to đùng được khắc bằng chữ triện: Canh Mạnh Bà.

Ông lão: “Đây là tất cả bộ sưu tập. Lúc mới đến Tô Thành, khi ăn thịt tên Bạch Vô Thường kia thì tôi lục được nhiêu đây đồ trên người nó. Bây giờ đến lượt hai cậu tuân thủ lời hứa, thả tôi đi.”

Liên Hề: “Tôi nói sẽ thả ông bao giờ?”

Ông lão trợn ngược hai mắt như muốn nứt ra: “Cái thằng mất dạy, giờ mày lật lọng với tao hả? Tao đây xin thề, nhất định một sống một còn với bọn mày! Chờ đến ngày tao chết, cũng là ngày hai thằng ranh bọn mày chịu sự trả thù. Cho dù tao hồn phi phách tán, cũng phải đòi lại món nợ máu này!”

Liên Hề lẳng lặng nở nụ cười lạnh, ánh mắt rét căm nhìn lão, lôi ông ta ra cửa nhà.

“Đóng dấu ông ta đi.”

Liệt Thần ngước mắt nhìn: “Những lời ông ta vừa nói không bình thường, giống nguyền rủa hơn, chắc hẳn nó sẽ ứng nghiệm.”

Liên Hề: “Thật không?”

Liệt Thần nghiêm túc nhìn cậu: “Huyền tu không giống người bình thường, cậu đã hứa với ông ta nhưng sau đó bội ước. Ông ta dùng hồn phách để phát lời thề, thì chắc chắn sẽ ứng nghiệm.”

Vẻ mặt Liên Hề vẫn bình tĩnh: “Vậy cứ ứng nghiệm đi.”

Lát sau, Liệt Thần hỏi: “Cậu làm thế là vì những người phàm bị ông ta giết để nuôi côn trùng sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Không cần thiết, sống chết đều là chuyện vô thường, đây là số mệnh, chẳng qua chỉ là một vòng luân hồi mà thôi.”

Liên Hề: “Vậy 32 người đó không thể đầu thai làm người thì tính sao?”

Liệt Thần bình tĩnh nhìn cậu “Cậu hủy tu vi của ông ta, thì những người phàm đó có thể đầu thai chuyển kiếp sao?”

Môi Liên Hề mấp máy, nhưng không nói ra lời.

Khoảnh khắc này, dưới ánh trăng sáng trong vô tận, Hắc Vô Thường dùng đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm nhìn cậu, giống như thần minh từ chín tầng mây đang cúi nhìn xuống nhân gian vậy.

Chưa phút giây nào khiến Liên Hề ý thức sâu sắc thế này, quỷ sai có thể là người, có thể là quỷ, cũng có thể là yêu ma tinh quái.

Mà Hắc Vô Thường Tô Thành, hắn thật sự không phải người.

Mãi lâu sau, Liên Hề cười nói: “Vậy có lẽ đây là đặc tính của con người. Dù biết sẽ không có tác dụng, dù biết những người bị ông ta giết trong những năm trở lại đây, bị ông ta hành hạ đến nỗi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh, chẳng còn chút cơ hội nào. Nhưng tôi vẫn muốn làm thế.”

Ông lão gào thét chói tai: “Tôi thề, tôi sẽ không giết người nữa, dùng linh hồn con người không phải là cách duy nhất để nuôi côn trùng. Năm nay tôi đã 102 tuổi rồi, bởi vì có tu vi nên mới có thể sống đến bây giờ. Nếu cậu phá hủy tu vi của tôi thì khác gì bắt tôi chết, chắc chắn không sống nổi một năm nữa đâu!”

“Thật sao?” Dưới ánh trăng nhàn nhạt trong trẻo, cậu thanh niên tuấn tú nhã nhặn khẽ cười, để lộ chiếc răng nanh: “Vậy ông đền mạng cho bọn họ đi.”

“Thằng mất dạy!”

Liên hề nhìn Liệt Thần: “Đóng dấu đi. Nếu anh không muốn bị ông ta nguyền rủa thì tôi dùng chuông đồng, có lẽ cũng có thể phá hủy tu vi của ông ta. Nhưng chắc hẳn ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Liệt Thần nhìn cậu thật sâu, cuối cùng khẽ động đậy ngón tay, một vầng sáng trắng lấp lánh màu ngọc vẽ lên, con dấu ấn thẳng vào cung mệnh của ông lão.

“Càn khôn hữu đạo, Địa Ngục vô môn!”

“A a a!!!”

Tiếng thét chói tai vang lên quẩn quanh căn nhà nhỏ, nhưng lạ một điều là những nhà sát vách không ai nghe thấy. Bởi vì đây không phải tiếng thét phát ra từ miệng, mà phát ra từ linh hồn ông ta. Âm thanh ba hồn, người thường chớ nghe. Vị trí bị con dấu đóng lóe ra ánh kim quang, sáu chữ triện màu vàng bay lơ lửng trong không trung kéo theo từng làn sóng khí đen.

Khí đen kia vây kín quanh người ông lão, mỗi tia nó tan biến thì ông lão càng già nua thêm một phần.

Đến cuối cùng, mái tóc ông ta đã thành màu trắng phau. Nhưng dù gì cũng là một huyền tu có đạo hạnh cao siêu, sau khi khí đen bay hết thì ngoài mái đầu bạc phếch ra, thoạt trông ông lão cũng chỉ như người sáu bảy chục tuổi, vẫn chưa khớp tuổi thật của mình.

Thân thể suy tàn kéo theo tinh thần cũng sa sút, ông lão tê liệt ngã sõng xoài ra đất, lần này thì đến tay ông ta cũng không nhúc nhích được.

Giờ thì không cần phải đề phòng hay trông chừng ông già này nữa. Liên Hề cởi sợi dây thừng, mặc ông ta nằm yên trên sàn.

Liên Hề: “Chắc là chẳng mấy chốc sẽ có cảnh sát đến tìm ông đấy, đừng nôn nóng, ông không phải nằm ở đây lâu đâu.”

Tu vi bị phá hủy khiến ông lão nói không ra hơi, chỉ có thể trợn trừng đôi mắt oán độc thù hằn nhìn chằm chằm Liên Hề.

Liên Hề đứng thẳng dậy: “Đi thôi.”

Cánh cửa nhà ọp ẹp từ từ khép lại, tia sáng cuối cùng cũng biến mất giống như cuộc đời lão.

Chuyện đã đến nước này thì coi như kết phim, chỉ cần ngày mai Liên Hề mang canh Mạnh Bà đến giội vào cảnh sát phá án thì mọi chuyện chính thức được giải quyết. Mà đối tượng để giội canh Mạnh Bà, cậu đã chọn kỹ rồi.

Lên xe thắt dây an toàn, Liên Hề hỏi: “Đúng rồi Liệt Thần, tôi bảo anh lau rửa con dấu đã đóng lên côn trùng kia thì anh không chịu, cứ như chẳng biết dơ sạch là gì. Vậy sao mới nãy tới nhà ông lão anh không vào? Chẳng phải anh không ngại dơ sao?” Còn bày ra thái độ ghét bỏ không thèm dòm.

Liệt Thần học theo động tác của Liên Hề, tự cài dây an toàn cho mình: “Côn trùng ăn xác bẩn lắm à?”

Liên Hề khó hiểu: “Chứ không lẽ sạch?”

Liệt Thần: “Cậu rất ghét ông lão kia à?”

“Anh thương ổng hả?”

Hắc Vô Thường không trả lời, mà đưa ra một câu hỏi khác: “Chạm qua côn trùng ăn xác nên cậu cảm thấy nó ô uế. Nhưng lúc chạm qua ông lão kia, vì sao cậu không yêu cầu rửa sạch con dấu nữa? Côn trùng thì bẩn, thế con người thì không bẩn sao?”

Liên Hề sửng sốt, cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp ngồi bên cạnh.

Hắc Vô Thường hờ hững nói: “Con người và côn trùng, có gì khác nhau?”

Trong không gian tĩnh lặng của xe hơi, chỉ có tiếng động cơ brum brum đang quanh quẩn.

Lúc lâu sau, Liên Hề cười bảo: “Có lẽ anh đã nói đúng.”

Liệt Thần liếc cậu một cái rồi quay đi, hắn cúi đầu tiếp tục đọc cuốn Vô Thường Chứng của mình.

Liên Hề vừa lái xe vừa tán gẫu: “À phải, chờ nhận phần thưởng rồi tôi mua cái điện thoại mới cho anh nhé?”

Liệt Thần vểnh tai lên: Điện thoại?

Liên Hề: “Có điện thoại thì tiện lợi hơn, mà nói chứ, biết đâu có điện thoại di động, anh lại đẩy nhanh tốc độ tiếp cận nền văn minh của xã hội hiện đại cũng nên.” Anh cũng có thể tiện tay nộp tiền thuê nhà cho tôi.

“Ừm.”

Chiếc xe từ từ lăn bánh trên đường phố vắng tanh buổi rạng sáng, đưa Hắc Bạch Vô Thường về nơi xa xôi.

Cùng lúc đó, phim trường Hoành Điếm tại Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang.

Có đôi lúc người ta luôn cảm thấy làm ngôi sao là nghề quá dễ dàng, quay ngang quay dọc đã có mấy trăm ngàn trong tay. Nhưng trong lòng fan hâm mộ, tất cả tiền bạc đó chính là giá trị được quy đổi từ mồ hôi nước mắt của idol nhà mình.

Tối hôm nay, idol của hồ ly tinh sẽ có một buổi quay phim cực hoành tráng ở đây. Nhóm fan hâm mộ đứng kín xung quanh hàng rào do đoàn phim dựng lên, không ai chịu đi.

“Các chị em ơi, Kỳ Kỳ không đi thì chúng ta cũng không đi, chúng ta phải cổ vũ cho Kỳ Kỳ!”

“Đúng thế các chị ơi, Kỳ Kỳ còn chưa quay xong thì sao chúng ta có thể đi được?”

Cô gái hồ ly đứng trong đám đông hùa theo: “Đúng thế đúng thế!”

Nói thì nói vậy thôi, chứ chờ cả ngày trời mà idol vẫn chưa hết ca làm việc, nhóm fan hâm mộ thì buồn ngủ rũ rượi rồi, ai nấy đành phải lết chân về khách sạn nghỉ ngơi. Hồ ly tinh thì không buồn ngủ, cô đã từng xem phim truyền hình liên tục ba ngày ba đêm không nghỉ, đôi mắt chẳng thèm nháy một lần. Tuy không buồn ngủ nhưng cũng chán lắm, nhân lúc đang buồn bực chờ đợi, hồ ly tinh giở cuốn Vô Thường Chứng màu đen của mình ra, sau đó…

“???”

Inh Hinh Hinh?

Hồ ly tinh khẽ kêu tiếng bằng ngôn ngữ hồ ly trong lòng.

Cô tìm một khu vực vắng người, rồi lặng lẽ meo meo gọi điện cho đồng nghiệp: “Chuyện gì xảy ra thế Đường Tử, Tô Thành bị cái gì vậy? Chị nhớ sáng hôm qua xem bảng xếp hạng, bọn họ vẫn là hạng hai từ dưới đếm lên mà, chỉ có hơn 8000 điểm công trạng thôi. Hiện tại mới một giờ rưỡi sáng ngày đầu tiên của tháng mười. Một tiếng ba mươi phút, bọn họ moi đâu ra được 40.000 điểm công trạng vậy?”

Cậu nhóc quỷ sai vừa về đến nhà, lặng lẽ trả lời: “Chị tối cổ cũng một vừa hai phải thôi! Sắp qua gần hai tiếng rồi, chị mới phát hiện ra chuyện vô lý này hả? Chị không biết bọn họ cướp luôn hạng nhì của tháng chín rồi sao?!”

Lông tơ sau lưng hồ ly tinh dựng ngược hết lên: “Inh hinh hinh?”

Cậu nhóc quỷ sai: “Chuyện này nói cho cùng thì cũng là chuyện lớn.”

Sau đó, cậu nhóc quỷ sai bắt đầu tường thuật tất cả những chuyện xảy ra tối nay cho đồng nghiệp của mình nghe.

Hồ ly tinh ngạc nhiên đến mức trợn mắt tròn xoe: “Sao lại có chuyện hời vậy chứ? Chị sống hơn trăm năm nay, làm Hắc Vô Thường hơn một trăm năm mà sao chưa bao giờ gặp phải vận may thế này.”

Cậu nhóc quỷ sai ruột đau như cắt, chỉ biết thốt lên: “Chị đừng dán mắt vào thành tích người ta nữa, nhìn thành tích của chúng ta đây này. Hạng nhất từ dưới đếm lên! Chị không cảm thấy xấu hổ à, chị không thấy muối mặt sao? Bao giờ chị mới chịu lết về Vô Tích?”

“Dù chị có về liền, thì chúng ta cũng đâu có nhảy phắt từ hạng nhất từ dưới đếm lên, thành hạng mười từ dưới đếm lên được đâu. Phần thưởng cũng méo khác gì nhau, hạng mười từ dưới đếm lên được thưởng 10 giọt nước Vong Xuyên, 2 đồng tiền vàng; hạng đội sổ thì được thưởng 1 giọt nước Vong Xuyên, 1 đồng tiền vàng. Chẳng phải chị đã từng phổ cập kiến thức với cưng, nước Vong Xuyên chỉ là món tráng miệng vô tác dụng sao? Nếu cưng thiếu tiền thì cứ nói với chị, chị vẫn thường chuyển khoản cho cưng mà, coi như là phí bỏ bê công việc của chị.”

“Không phải, đây mà là vấn đề tiền bạc ư?!”

“Vừa mới chuyển khoản cho cưng 500.000 đó, cưng bấm nhận đi. Đường Tử này, đừng làm khổ bản thân nữa. Chị đây sống hơn một trăm năm, cái gì cũng thiếu, chỉ có không thiếu tiền. Có chuyện gì cứ thẳng thắn bộc bạch với chị nha.”

“…À ok.”

“Áu áu, Kỳ Kỳ nhà chị ra rồi, nói đến đây thôi, cúp nha cúp nha.”

Sau khi cúp điện thoại, cậu nhóc quỷ sai Vô Tích hoảng hốt nhìn màn hình di động, mấy phút sau mới lầm bầm bảo: “Có cái vẹo mà Kỳ Kỳ nhà chị ra, tôi thấy có mà chị muốn tắt máy thì có. Hồ ly tinh xấu xa, đây không phải là vấn đề tiền bạc, tháng sau nhất định chị phải về đó, cho bao nhiêu tiền cũng vô ích thôi!”

Trong bụng nghĩ gì, là cậu nhóc quỷ sai nhắn nấy vào Wechat của đồng nghiệp nhà mình. Nhưng gõ chữ được một nửa thì cậu nhóc dừng lại, cuối cùng lặng lẽ xóa đi.

Huhuhu, chị ta thật sự cho mình nhiều xiền lắm luôn…

Nhưng mà có một điều cậu nhóc quỷ sai đoán trật lất rồi, lần này đồng nghiệp lắm tiền của cậu nhóc không phải muốn cúp máy nên nói dối, mà là thật sự trông thấy idol.

Hồ ly tinh vui sướng rạo rực chạy lên, tay vung vẩy tấm biển LED: “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, cưng nhìn mẹ đi!”

“A a a Lâm Tư Kỳ, cưng phải ăn uống đàng hoàng nha!”

“Kỳ Kỳ ơi, anh phải đi ngủ sớm đó!”

“Lâm Tư Kỳ áu áu áu áu!”

Trong trường quay, bóng đèn công suất lớn đồng loạt thắp lên chiếu sáng đêm đen tĩnh mịch, sáng đến mức không thua gì ban ngày. Anh diễn viên nổi tiếng đẹp trai chói lóa bước ra, cười xòa vẫy tay với nhóm fan hâm mộ, sau đó anh ta lại quay người đi về phía xe bảo mẫu.

“Á trùi ui tui chết mất.”

“Kỳ Kỳ mới nhìn em kìa.”

Hồ ly tinh nhếch miệng: Rõ ràng đang nhìn tôi chứ ai.

Đứng giữa trung tâm đám fan hâm hộ nên hồ ly tinh không có cơ hội quan sát kỹ, sau khi diễn viên nổi tiếng kia bước vào xe bảo mẫu, ngay lúc cửa xe đóng lại, có một vệt khí đen gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường đã chui vào qua khe cửa.

Hồ ly tinh sống hơn một trăm tuổi, phần lớn thời gian cuộc đời chỉ dùng để ăn cơm, đi ngủ và kiếm tiền chứ không chịu tu luyện, giờ phút này đang sờ cằm nghĩ: “Ngày mai Kỳ Kỳ sẽ diễn phân cảnh gì đây ta?”HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI CHÍN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.