Gia Có Khờ Phu

Chương 10: Phá án



“Các ngươi làm gì đó !” Ngô Phương hét lớn một tiếng, vài bước đi đến đá văng cửa phòng giam, đem hai nữ nhân bên trong ném ra, thân thể cùng đất va chạm phát ra tiếng vang nặng nề.“ Lại có thể phát sinh loại sự tình này!” Tiểu Trương, đi đem Thạch Đầu “ Thỉnh” lại đây!” Ngô Tuệ cũng khó nhịn được phẫn nộ. Chỉ thấy trong phòng giam Vương Chủ Phu toàn thân trần trụi, hai mắt không chớp động nằm trên mặt đất dơ bẩn, hai tay hai chân bị trói chặt, vết máu tươi ướt sũng dây thừng. Trong miệng cũng bị nhét miếng vải, trên mặt sưng đỏ dấu bàn tay, toàn thân rải đầy dấu xanh tím.

Tao Nhã nhìn tên cai ngục quần áo không chỉnh tề nằm trên mặt đất kêu ai ui ai ui, khó có khi biểu lộ ra một tia cảm xúc. Một người khi có vướng bận bên người sẽ đặc biệt kiên kị sự tình nào đó, giống như bọn buôn người phần lớn sẽ không muốn có đứa con vì sợ báo ứng lên người đứa nhỏ của mình. Nàng không biết nguyên chủ vì vấn đề gì duy nhất không dính đến gian dâm, nhưng đối với nàng thì câm thù gian dâm đến tận xương tủy, hiện nay Vương Chủ Phu ở trong nha môn bị loại sự tình này, làm các nàng phải xử sự như thế nào đây?

Ngô Phương cưởi ra áo ngoài đắp lên người Vương Chủ Phu, môi nàng run động định nói gì đó với Vương Chủ Phu nhưng nhìn tới cặp mắt vô thần kia thì hóa thành thở dài. Trong lúc nhất thời nhà tù yên tĩnh tới tiếng hít thở đều nghe rõ ràng, hai tên cai ngục mặc xong quần áo cũng ngồi một bên run lên bần bật. Tiểu Trương lần này đi thật nhanh đã lôi kéo Trưởng cai ngục chạy tới. Trưởng cai ngục kia là nữ nhân nói năng lỗ mãng vừa rồi, vốn dĩ cảm xúc bất mãn khi thấy nội tình bên trong nhà tù cũng biết mất vô tung thay thế toàn bộ bằng cảm giác sợ hải. Hai cai ngục thấy nàng lập tức té ngã nhào lộn chạy tới ôm lấy đùi nàng, than thở khóc lóc kể lể ra chính mình bị quỷ mê tâm hồn.

“Mẹ nó! Hai người các ngươi ăn gan hùm mật gấu! Dám ở đây làm ra việc bỉ ổi này! Ta nhất định nghiêm trị các ngươi!” Trưởng ngục thấy biểu tình của mấy người Tao Nhã liền biết việc này rất có nguy cơ rủi ro, tâm tư vừa chuyển, nghiêm khắc trách cứ các nàng, giọng điệu chậm lại dò hỏi mấy người Tao Nhã “ Không biết mấy vị có cao kiến gì không?” Việc này bị các nàng bắt gặp được sợ là không thể tùy ý để mình làm chủ được rổi.
“ Vậy gia cho Từ đại nhân xử trí được không?” Ngô Tuệ nhấp miệng, sau một lúc lâu mới nói.“Không thể!” Trưởng Ngục âm thanh cả kinh, lời phản đối liền tự nhiên đi ra. Loại sự tình này rất thường thấy ở chỗ này, hoặc có thể nói nhưng nam phạm nhân vào đây đều bị đối xử như thế. Công việc của cai ngục không tính vất vả nhưng cả ngày cùng đám phạm nhân ở chung đã sớm bị đám ác nhân đồng hóa làm nhưng chuyện này cũng không có gì kỳ quái.

Nam nhân phạm tội vốn là thưa thớt, mỗi lần bị đưa vào tới cái nào không phải tử tội, chỉ còn chờ phía trên công văn xuống dưới liền chết cho xong việc. Các nàng bị các phạm nhân đó xúi dục mới bắt đầu hoạt động này, dù sao đều là chết, trước khi chết hầu hạ các nàng cũng không ai biết, dần dà thành bí mật trong của cai ngục và phạm nhân. Chỉ là không nghĩ tới lần này bị phát hiện, nháo đến nơi của đại nhân, các nàng sẽ bị lột mất một lớp da.

“Hả? Vì sao không thể?” Ngô Tuệ nghe vậy, rất có hứng thú nhướng mày, khóe miệng vẫn như cũ bình thản tươi cười,  chỉ là ánh mắt không có chút độ ấm nào! “ Đừng cùng các nàng phí lời!” Ngô Phương đã sớm kiềm chế không được, đem hai tên cai ngục xách lên “Đi! Cùng ta đi gặp đại nhân!”“Đừng! Đừng nha!” Điền Thúy ngăn lại Ngô Phương đang kéo hai người ra ngoài, cái trán đổ mồ hôi, mặt mày nôn nóng:“Không được a!”
“Cút ngay!” Ngô Phương giận dữ, hung hăng đá một đá, đem Điền Thúy đá nằm trên đất. Điền Thúy bất chấp ngã bị đau, ngăn đón Ngô Phương lại không cho nàng đi.Ngô Tuệ biểu tình thanh thản nhìn các nàng, chỉ thiếu lấy cái quạt ra quạt hai cái.Tao Nhã mặt không biểu tình nhìn Vương Chủ Phu, thần sắc trong mắt biến hóa. Tiểu Trương ở một bên mắt xem mũi, mũi xem miệng không nói một từ.

“Ngô Phương, không thể đi.” Tao nhã rốt cuộc mở miệng, nói ra lại là lời phản đối. Điền Thúy tựa như thấy được cứu tinh nhào qua, Tao Nhã chán ghét tránh ra không cho nàng đụng tới.“Tao nhã! Ngươi đây là có ý tứ gì!” Ngô Phương nghe xong càng giận không thể át được, ném hai tên cai ngục trong tay xông đến nắm cổ áo của Tao Nhã, nàng so với Tao Nhã cao hơn rất nhiều, Tao Nhã bị nắm phải nhín chân mới miễn cưỡng chống ở mặt đất.“Tỷ!” Ngô Tuệ kinh hô, tâm tư vừa chuyển liền biết Tao Nhã đang lo lắng cái gì, “Nam nhân gia danh tiết không thể bị hủy a!”“Đến lúc này rồi, còn cái gì danh tiết hay không danh tiết!” Ngô Phương trừng mắt Ngô Tuệ, khinh thường đối với cách nói của nàng.
Danh tiết của nam nhân so với mệnh còn quan trọng hơn, nếu bị dán mác không giữ trinh tiết sẽ bị người ta nói cả đời, thậm chí càng truyền qua đời đời.Tao nhã không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy đã xảy ra loại sự tình này, như thế nào cũng muốn nghe một chút ý kiến người bị hại, các nàng không làm chủ được, nếu nháo đến nơi của đại nhân, không thiếu được một ít tin đồn nhảm nhí.

Có lẽ lời nói Ngô Phương kích thích tới Vương Chủ Phu, hắn lôi kéo quần áo ở trên người, chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt vô thần nhìn hết qua mọi người, tới trên người hai cai ngục rồi chuyển qua người Ngô Phương.“Đại nhân nói rất đúng, ta nào còn có cái gì gọi là danh tiết.”  Thanh âm của hắn nghẹn ngào cứng nhắc, nhưng lại có thể từ giữa nghe ra vô tận thống khổ, “Nhưng ta có tội trong người, không dám làm phiền đại nhân vì ta bôn ba.” Lời này ý tứ cự tuyệt thực rõ ràng, Ngô Phương buông tao nhã ra, trong phòng giam trong khoảng thời gian ngắn lại khôi phục yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung lên người Vương Chủ Phu, hắn không có chút gì không khỏe cứ như vậy quỳ ngồi trên mặt đất hỗn độn. Tao nhã ý bảo Ngô Tuệ mang người những tên phạm tội rời đi, Ngô Tuệ nhận mệnh mang các nàng đi ra ngoài, trên đường không thể thiếu khóc lóc cầu xin tha, Tiểu Trương thấy nàng thần sắc không kiên nhẫn, xung phong nhận việc đi hỗ trợ. Thấy hắn đáng thương nhưng những việc cần hỏi đều phải hỏi: “ Ngươi nữa tháng nay đi đâu, hay trốn ở Khách Mãn Lâu?” Vương Chủ Phu cúi đầu, thân thể rõ ràng run rẩy một chút, sau một lúc lâu mới trả lời, “dạ.” “Khách Mãn Lâu chưởng quầy Lâm Quế cùng ngươi có quan hệ gì?”“Không có quan hệ.”

Tao Nhã thấy ngón tay nắm quần áo của hắn trắng bệt, áp xuống sự không đành lòng xuống tiếp tục hỏi: “ Ngày hôm đó khi ngươi giết Lão Vương, Lâm Quế có  mặt ở đó phải không ?”“Không có!” Vương Chủ Phu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt không hề bình tĩnh, cảm xúc quay cuồng quá nhiều, Tao Nhã trong khoảng thời gian ngắn nhìn không hiểu, hắn thề thốt phủ nhận: “Không có! Người là ta giết! Cùng những người khác không có quan hệ gì! Là ta giết!”
“Ngươi vì cái gì giết nàng?” Ngô Phương ở một bên chen vào hỏi.“Nàng muốn cưới cái tiện nhân kia! Ta cùng nàng nhiều năm như vậy, cùng nàng chịu khổ chính là ta! Hiện tại qua được vài ngày tốt liền không cần ta nữa!Vương Chủ Phu đôi mắt đỏ bừng nhìn Ngô Phương, biểu tình đã điên cuồng, “Ha ha ha…… Hiện tại nàng đã chết, cái tên đĩ nhỏ kia không phải nói yêu nàng sao? Vậy cũng nhau đi xuống bồi nàng đi!” Khi hắn nói chuyện tay túm quần áo bị buông ra, một thân xanh tím hiện ra trước mắt hai người. Ngô Phương nhăn mày, muốn phủ thêm quần áo cho hắn lại có chút băn khoăn cuối cũng quay đầu đi, phi lễ chớ nhìn.

“Ngươi đang nói dối.” Tao nhã đánh gãy lời nàng, ánh mắt thản nhiên, không tránh né, “Ngươi giết nàng không phải bởi vì nàng muốn cưới người khác, ngươi giết Mộc Thuỵ Hương cũng không phải bởi vì Thê Chủ của ngươi, mà là bởi vì chưởng quầy Khách Mãn Lâu.” Vương Chủ Phu trong nháy mắt hoảng loạn, Ngô Phương cũng nghe đến không hiểu ra sao, “ Lên quan gì đến Lâm Quế?” Tao nhã nhìn thẳng đôi mắt Vương Chủ Phu, thanh âm không nhanh không chậm, mỗi từ thực rõ ràng. “Ngươi giết Lão vương bởi vì nàng biết ngươi cùng Lâm Quế dan díu!” “Ngươi nói bậy!” Vương Chủ Phu kêu la phủ nhận. “Ngươi như thế này, cũng đã chứng minh ta không có nói bậy.” Tao Nhã động động khóe miệng phát hiện mình cười không nổi nên từ bỏ.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Ngô Phương giống như người ngoài cuộc nghe không hiểu một câu nào của Tao Nhã nói. “ Hiện trường phạm tội có dấu vết quét tước quá rõ ràng, lúc ấy ta liền suy nghĩ, trừ bỏ ngươi ở hiện trường khẳng định còn có thêm người khác.” Ngô Phương gật đầu, nàng cũng từng có ý tưởng này nhưng mà: “ Tạo sao ngươi biết người kia là Lâm Quế?”

Nói tới đây, Tao Nhã không khỏi nhớ tới Sở Hi. Hôm nay bởi vì Sở Hi nói trong nhà không còn đồ ăn nên nàng đã dừng lại ở chợ sáng trước nha môn. Thời điểm đang mua đồ ăn, bên cạnh có hai nam nhân cùng chủ quán tám chuyện bát quái: “ Hừ, Thê chủ nhà ta thời gian trước lại muốn cưới thêm nam nhân nhưng sau vụ của Lão Vương nên nàng không đề cập việc này nữa!” Một người nam nhân vác rổ, bên trong có một ít đồ dùng sinh hoạt. “Thật hả? Nói đến lão vương này cũng đáng thương, bất quá muốn cưới thêm người lại mất đi tính mạng.” Quán chủ thổn thức nói
“Cũng không phải sao! Vương Lý thị cũng không phải là thứ tốt gì, còn ghét bỏ thanh lâu kỹ tử, hắn cùng kỹ tử kia có cái gì khác biệt!” Một nan nhân khác quẹt miệng, thời điểm nói đến Vương Chủ Phu mang theo giọng khinh thường. “Ngươi nói hắn cùng Lâm Quế?” Quán chủ rất có hứng thú hỏi. Tao Nhã ở một bên chọn đồ ăn quang minh chính đại nghe lén. “Ngươi cũng biết? Xem ra cái này cũng không phải cái gì bí mật a!” Nam nhân kia kinh ngạc há to miệng. “Ngày đó Ta nhìn thấy hắn cùng Lâm Quế vừa nói vừa cười từ Khách Mãn Lâu đi ra.”“Kia tính cái gì a! Ta a, chính mắt nhìn thấy bọn họ tại dã ngoại tằng tịu với nhau!”“Cái gì?!” Lời này vừa ra, lập tức khiến cho hai người kia kịch liệt phản ứng.
Nam nhân kia biểu tình chán ghét, thanh âm cũng đề cao một lần, “Cũng không phải sao! Ngày đó Thê Chủ mang ta đi đạp thanh, chúng ta ở giữa sườn núi nghe thấy chút thanh âm khó nghe, tò mò dưới đi qua nhìn lên, nhìn thấy tên Vương Lý thị kia cùng Lâm Quế!”“Oa!” Lời này làm cho Tao Nhã làm ra suy đoán lớn mật, nghe nói Mộc Thụy Hương bị đâm nàng liển càng thêm khẳng định ý tưởng này.

“Có đôi khi lời đồn đãi, cũng không phải hoàn toàn không thể tin.” Tao Nhã nhướng mày giải thích cùng Ngô Phương, “Chỉ cần tìm được nam nhân kia cùng Thê Chủ của hắn, liền có thể chứng minh hắn cùng Lâm Quế có quan hệ. “Nghiệm Thi tìm thấy được ở phía dưới thi thể của Lão Vương có một khối ngọc bài, chỉ cần chứng minh được đây là của Quế Lâm thì nàng cũng không thể trốn thoát.” “Người là do ta giết! Là ta giết! Không có quan hệ gì với nàng!” Vương Chủ Phu đột nhiên nhào tới, thân thể lộ ra bên ngoài cọ lên trên mặt đất lập tức trầy da đổ máu, nhưng hắn dường như không cảm thấy gì mà quý gối trước người Tao Nhã. “ Chuyện không liên quan đến nàng! Người là ta giết! Nàng cái gì cũng không biết!” Giọng nói nghiện ngào lưu lại nước mắt. Bị người gian dâm hắn cũng không khóc nhưng thời điểm nhắc đến nữ nhân kia lại nhịn không được rơi lệ.
“Nàng chỉ muốn cùng ta ở bên nhau! Nàng không có giết người! Nàng cái gì cũng không biết a!” Vương Chủ Phu tiếng nói nghẹn ngào vẫn luôn lặp lại những lời này, nói không nên lời chua xót.

Ngô Phương nhớ tới hai ngày trước đi Khách Mãn Lâu ăn cơm, cái tên Quế Lâm kia đang cùng một nam nhân phong trần tình chàng ý thiếp rúc vào nhau. Lại nhìn lại nam nhân đang rơi lệ bên chân nói không nên lời là cái tư vị gì. “Ngươi vì nàng lưng đeo mạng người, nàng lại ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.” Ngô Phương nhìn hắn, không nói tránh đi, “Ngày hôm qua Hiên lão bảo lả lướt đưa tới hai khối ngọc bội, bên trên phân biệt có tên ngươi và Lão Vương.” Nói xong móc từ trong ngực ra hai khối ngọc có tỉ lệ không tối ném xuống đất, trong đó có một miếng vỡ thành hai nửa. “ Người muốn rời đi là ngươi không phải là nàng.” Vương Chủ Phu hơi giật mình tiếp nhận hai khối ngọc kia, tay bị trói hành động không tiện, hắn nhút nhít không quan tâm miệng viết thương lại bắt đầu đổ máu, chỉ lo xem xét hai khối ngọc bội kia.

Ngô Phương cùng Tao Nhã một đường đều thực trầm mặc, việc không thường thấy, Ngô Phương luôn ồn ào làm tao nhã phiền lòng, hiện tại không nói lời nào lại càng phiền.
Náo loạn một buổi sáng, bên ngoài trời đã trưa. Từ phía dưới đi ra, hô hấp không khí mới mẻ, cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp, chỉ là thời gian một buổi sáng, các nàng lại cảm giác như thật là lâu. Ngô Tuệ cùng Tiểu Trương cùng nhau lại đây, Tao Nhã tươi cười mạnh mẽ vỗ vỗ phía sau lưng Ngô Phương, dẫn đầu đi ra. Có một số việc có đáng giá đi làm hay không, có một số người có đáng giá hay không cho ngươi làm như vậy, tóm lại cần phải phụ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người. Người mà người thích cũng thích ngươi đó chính là may mắn lớn.

Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện JJ nuốt ta thật nhiều bình luận, hôm nay vừa thấy mới biết được nó tự chủ xóa nhiều như vậy! ( Editor : Chương thật dài).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.