Buổi tối, Cam Lộ khó khăn lắm mới chợp mắt được một
lúc thì di động reo lên. Căn nhà này không lắp điện thoại, cô đã hứa với Thượng
Tu Văn, di động lúc nào cũng phải ở chế độ mở để tiện hai người liên lạc.
Cô nhổm người dậy, cầm điện thoại lên, nhìn vào màn
hình hiển thị màu xanh nhạt thì thấy số nhà cha cô gọi đến nên vội vàng bắt
máy.
Giọng hoảng loạn của dì Vương vọng đến: “Lộ Lộ, cha
con đột nhiên nôn ra máu, làm sao bây giờ?”
Cam Lộ thất kinh: “Dì gọi 120 ngay, gọi xe cấp cứu
đến. Sau đó giữ liên lạc với con, nói cho con biết cha được đưa đến bệnh viện
nào.”
Sức khỏe của ông Cam, cha Cam Lộ, luôn không được tốt
cho lắm, trước đây cô đã từng có kinh nghiệm ứng phó với tình huống thế này,
nên vẫn giữ được phần nào bình tĩnh, vội vàng xuống giường, bỗng dưng nhớ ra cả
dì Vương và cha cô đều không có điện thoại di động, số của cô lại được cài phím
tắt trong điện thoại bàn, với sự bàng hoàng, bấn loạn của dì Vương hiện giờ,
lát nữa có nhớ liên lạc với mình không đã là vấn đề lớn, cô lo lắng đến mức
toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cô lấy điện thoại gọi đi, điện thoại bên đó đang bận
máy. Cô với tay lấy áo khoác, trán đập mạnh vào cây cột ở cuối giường, đau đến
thấu trời xanh, lúc đó mới nhận ra, mình không bật đèn phòng. Cô ôm lấy đầu, sờ
soạng trong bóng tối, mượn ánh sáng leo lét trên màn hình điện thoại, mò mẫm mở
công tắc đèn, cố gắng bình tĩnh trở lại, rồi đột nhiên nghĩ ra cách đối phó.
Cô tìm tên Nhiếp Khiêm trong sổ danh bạ điện thoại,
sau vài tiếng chuông, Nhiếp Khiêm nghe máy: “Lộ Lộ, muộn thế này rồi, có chuyện
gì…”
Cô vội vàng nói: “Xin lỗi, Nhiếp Khiêm, cha em bị bệnh
rồi, có lẽ đã gọi được xe cấp cứu, em lập tức đến đó ngay, anh ở gần đó, có thể
giúp em qua đó xem sao, xe cấp cứu đưa đến bệnh viện nào, sau đó báo cho em
biết.”
“Anh đi ngay.” Nhiếp Khiêm trả lời ngắn gọn, cúp điện
thoại.
Cam Lộ đã phần nào bình tĩnh trở lại, mặc áo khoác,
xách giỏ, nhanh chóng ra khỏi khu chung cư, hấp tấp định đón một chiếc taxi,
nhưng đã quá 12 giờ đêm, xe cộ phóng như bay trên đường, khó khăn lắm mới đón
được chiếc xe trống, cô vừa yên vị thì điện thoại Nhiếp Khiêm gọi đến: “Xe cấp
cứu đã đến rồi, nói là Bệnh viện số ba của thành phố, anh lái xe chạy theo sau,
em đừng vội.”
“Được, em đến ngay.”
Lúc Cam Lộ chạy đến khoa cấp cứ của Bệnh viện số ba
thành phố, ông Cam đang ở trong làm các xét nghiệm, dì Vương ngồi thẫn thờ trên
hàng ghế dài ngoài hành lang, ánh đèn hắt xuống trông gương mặt bà càng trắng
bệch.
“Dì Vương, chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
“Dì cũng không biết nữa Lộ Lộ, lúc ăn cơm tối ông ấy
còn khỏe mạnh là thế, trước khi đi ngủ nói có chút khó chịu, dì vốn dĩ đã định
gọi cho con, ông ấy lại bảo đừng làm phiền con, ngày mai hẵng nói. Khó khăn lắm
mới ngủ thiếp đi, ông ấy đột nhiên ngồi dậy nói buồn nôn, dì còn chưa kịp dìu
ông ấy sang nhà vệ sinh thì ông ấy đã há miệng, nôn ra toàn máu.”
“Cha dạo này có uống rượu không?”
Dì Vương ngần ngừ, Cam Lộ sốt ruột: “Dì Vương, ngay từ
đầu con đã nói rất rõ ràng với dì, cha đã từng phẫu thuật dạ dày, bác sĩ dặn
không được uống rượu nữa mà.”
“Tính khí ông ấy con không phải không biết, dì không
ngăn ông ấy được.”
Nhiếp Khiêm cầm hóa đơn viện phí lại, nhẹ nhàng vỗ vai
Cam Lộ: “Em đừng lo lắng quá, xem bác sĩ nói sao đã.”
Cam Lộ trong lòng vô cùng sốt ruột, cố gắng kìm nén
lại, nhưng không nhịn được hỏi dì Vương: “Cha uống bao nhiêu?”
“Hôm nay không nhiều lắm, chỉ có hai chung nhỏ rượu
trắng.”
Cam Lộ thất kinh: “Cái gì mà hôm nay không nhiều lắm,
chẳng lẽ cha ngày nào cũng uống ư? Lần trước con hỏi, dì còn nói với con ông ấy
không uống giọt rượu nào.”
Dì Vương mặt mày trắng bệch, đành nói ngang: “Ông ấy
không cho dì nói. Thật ra ông ấy vẫn uống dì nhiều nhất cũng chỉ có thể kiềm
chế ông ấy, không cho ông ấy uống rượu nặng, uống quá nhiều mà thôi.”
Cam Lộ biết sự buông thả của cha với chính bản thân
ông, vì chuyện này mà tức giận cả với dì Vương thật không công bằng, cô không
thể nói gì thêm được nữa. Vừa bước xuống taxi cô đã chạy như bay vào đây, bây
giờ mới thấy toàn thân không còn chút sức lực, trước mắt tối sầm lại, vội vàng
lùi ra sau ngả người ngồi xuống ghế.
Nhiếp Khiêm nhíu mày nhìn cô: “Ông xã em đâu?”
“Anh ấy đi công tác rồi.”
“Chủ tịch mới của Húc Thăng mà, chắc chắn là bận rộn
lắm.”
Cam Lộ lấy làm lạ, quy mô của Húc Thăng không phải nhỏ
nhưng dù sao cũng chỉ là một doanh nghiệp tư nhân ở tỉnh bên, ngành nghề kinh
doanh cũng không phải là nghề đang hot hiện này, chẳng có danh tiếng gì, ít ra
báo chí ở đây cũng chẳng hề đăng bài về buổi họp báo của Húc Thăng. Nhưng cô
lại nghĩ, Nhiếp Khiêm làm trong ngành nhà đất, dĩ nhiên sẽ lưu ý đến tin kinh
tế ở các báo đài, Tín Hòa và Húc Thăng lại có chút quan hệ, anh biết cũng chẳng
có gì là lạ.
Cô không tỏ ra bất cứ thái độ gì chuyển đề tài: “Cám
ơn anh, Nhiếp Khiêm, làm phiền anh thật ngại quá, anh về trước nghỉ ngơi đi.”
Nhiếp Khiêm ngược lại đến ngồi bên cạnh cô, chăm chú
nhìn cô: “Trán em bị sao thế?”
Cô mơ màng đưa tay lên sờ trán lúc đó mới nhận ra, cú
va chạm với thành giường lúc nãy không phải là nhẹ, trán hơi sưng lên, sờ vào
thấy đau: “Không cẩn thận cụng đầu ấy mà.”
Nhiếp Khiêm quan sát chỗ bị sưng, ánh mắt anh khiến cô
thấy ngượng ngùng, nhất là ý thức được sự có mặt của dì Vương, đành ngả đầu về
sau: “Không sao đâu, cũng không đau lắm.”
Nhưng Nhiếp Khiêm vẫn dán chặt mắt vào chỗ bị thương:
“Có thật là không cẩn thận bị va đầu không?”
Cam Lộ thật không biết phải nói thế nào: “Thế anh cho
là gì?”
“Em nên chú ý, không cẩn thận bị va đầu khiến càng
ngốc thêm thì có mà chết.”
Cam Lộ sững người, nhưng liền gượng cười: “Nói như
vậy, ai cũng biết em là một con ngốc rồi.”
Nhiếp Khiêm hối hận vì lời vừa nói lúc nãy: “Xin lỗi,
em đừng suy đoán lung tung, anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
“Không sao, tự biết mình ngốc còn hơn bị người khác
công nhận là ngốc mà mình không biết.”
Khẩu khí tự mỉa mai đầy chua chát của Cam Lộ khiến
Nhiếp Khiêm nhất thời không biết phải nói gì. Một lát sau, anh mới lên tiếng:
“Làm gì đến mức mọi người đều công nhận, đa số đều cho rằng vợ chồng em không
thích ồn ào.”
Dù trong lòng có nặng nề thế nào, nghe xong câu đó Cam
Lộ cũng phải bật cười, cười đến nỗi hai vai rung lên, tưởng như không thể dừng lại
được. Dì Vương kinh ngạc nhìn cô cười như người điên, sợ hãi nhìn Nhiếp Khiêm,
Nhiếp Khiêm chưa bao giờ thấy Cam Lộ như thế này, anh lại vỗ nhẹ vai cô: “Lộ
Lộ, trấn tĩnh lại đi.”
Cam Lộ cúi đầu, mặt vùi trong hai lòng bàn tay, cố
gắng ngăn tiếng cười mà chính cô còn cho là kỳ quái phát ra khỏi miệng. Dãy
hành lang bệnh viện bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một lúc sau, y tá bước ra, bảo họ có thể vào. Mấy
người họ vội vã bước vào trong phòng bệnh. Căn phòng theo dõi diễn tiến bệnh
này có 4 giường bệnh, nhưng chỉ có mình cha Cam Lộ nằm đó, bác sĩ trực nói với
Cam Lộ, kết quả siêu âm cho thấy gan và lá lách đều có bất thường, tối nay cần
phải ở lại bệnh viện để kiểm tra và truyền địch, phải đến ngày mai mới có kết
quả chính xác.
Y tá dặn dò người thân chú ý quan sát dịch truyền, có
phản ứng xấu phải báo cho bác sĩ ngay. Cam Lộ lo lắng cám ơn họ, quay đầu nhìn
ông Cam sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trên chiếc áo ngủ phần ngực vẫn
còn vệt máu đỏ sậm, nhìn thật đáng sợ.
Cam Lộ ngồi xuống, mệt mỏi nói: “Nhiếp Khiêm, phiền
anh thuận đường đưa dì Vương về nhà giùm em, tối nay em sẽ ở đây.”
Dì Vương lo lắng nhìn cô: “Lộ Lộ, sắc mặt không được
tốt, để dì ở đây được rồi.”
Cô lắc đầu: “Dì đừng giành với con nữa, xem ra cha
phải nhập viện rồi, dì về nhà thu dọn quần áo và các vật dụng cần thiết, ngày
mai mang đến đây, sáng mai con có tiết dạy, nếu không xin nghỉ được, ban ngày
chỉ có mình dì ở đây thôi. Về nhà nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Nhiếp Khiêm không nói gì, dẫn dì Vương đi ra.
“Lộ Lộ, người cha vô dụng này lại gây phiền phức cho
con nữa rồi.” ông Cam cố gắng mở cặp mắt lờ đờ, nói không ra hơi.
“Sao lại phiền phức ạ, cha đâu cần phải nói với con
gái mình những lời như vậy?” Cam Lộ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, cố gắng
tươi tỉnh an ủi ông, “Đừng nói gì nữa, ngủ đi cha à, nếu thấy chỗ nào không
khỏe, phải nói với con ngay đấy.”
Ông Cam nhắm mắt lại, hơi thở có phần nặng nhọc, không
biết có ngủ được không. Cam Lộ thẫn thờ ngồi nhìn cha, gương mặt ông vàng vọt
hơi sạm lại, tiều tụy đến mức nhìn già hơn tuổi thật đến cả chục năm, sống mũi
cô cay cay, cô phải tự kìm nén mình không suy nghĩ lung tung.
Dung dịch thuốc từng giọt từng giọt chầm chậm rơi
xuống chảy qua ống truyền vào cơ thể cha cô, cảnh tượng đơn điệu ấy hình như có
chút hiệu qua gây buồn ngủ, cô cũng không biết mình vô nghĩ cô lo, đầu óc trống
rỗng thiếp đi trong bao lâu, Nhiếp Khiêm đã quay trở lại, không một tiếng động
lấy áo khoác đắp lên người cô, sau đó kéo ghế ngồi cạnh cô.
“Anh về nhà nghỉ ngơi đi, không cần ở đây với em đâu.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em nên sớm nghĩ đến mới phải, dì Vương sao có thể
ngăn được cha, haizzz, thói nghiện rượu của cha rõ ràng là chẳng thể cai được,
em sơ suất quá.”
“Em lại thế nữa rồi, cha em là người trưởng thành, đã
một lần phẫu thuật, nên biết rõ hậu quả của việc uống rượu mới phải, em không
cần tự trách mình như vậy đâu.” Nhiếp Khiêm chau mày, “Với lại anh không nói về
cha em, anh là nói em đấy. Bộ dạng vừa nãy của em, thật không bình thường chút
nào. Lúc em 17 tuổi, em đưa cha đến bệnh viện phẫu thuật, tình thế còn nguy
hiểm hơn lúc này nhiều nhưng không thấy em mất bình tĩnh như vậy.”
Cam Lộ mím chặt môi không nói.
“Nói như vậy, anh đoán không sai rồi, em thật ngốc đến
nỗi hoàn toàn không biết gì về thân thế của chồng mình.” Nhiếp Khiêm lặng lẽ
nhìn cô.
“Sao anh đoán được? Sao không như người khác nghĩ em
không thích ồn ào, chẳng lẽ thái độ thường ngày của em không lặng lẽ, là người
thích khoe mẽ sao?” Mặt Cam Lộ lại tỏ ra thái độ tự giễu mình.
“Sao anh ấy lại giấu em như thế? Cứ cho là không muốn
em nhòm ngó đến tài sản của anh ấy, cũng có thể công chứng tài sản trước khi
kết hôn, thậm chí ký hợp đồng hôn nhân mà. Làm ra vẻ bí mật như vậy, có lý do
gì đặc biệt không?”
“Không phải chuyện gì cũng có đầy đủ lý do, thật ra đa
phần lý do chỉ là một cái cớ mà thôi.” Cam Lộ buột miệng nói, nhưng lập tức hối
hận ngay. Cô nghĩ, lôi bạn trai cũ đến giúp đỡ, tuy chỉ là bất đắc dĩ nhưng
cũng có phần quá đáng, lại còn kể tội chồng với bạn trai cũ thì thật chẳng ra
sao.
Nhiếp Khiêm hoàn toàn không để tâm đến vẻ hối hận của
cô: “Anh luôn cho rằng, em là người biết sắp xếp cuộc sống của mình đâu ra đó.”
“Em cũng từng cho là vậy.” Cam Lộ cảm thấy mất hứng,
“có người nói, người tính không bằng trời tính, lúc đó em còn cười mỉa mai cô
ta. Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Ngày mai anh còn phải đi làm, về nhà đi, hôm
nay thế là phiền anh lắm rồi.”
“Sắc mặt em kém lắm, lên giường bên kia nằm chút đi,
anh sẽ ngồi chờ dịch truyền hết gọi y tá rút kim ra rồi về.” Anh nhướng mày
không cho Cam Lộ từ chối, “Được rồi, đừng khách sáo nữa. Em còn phải chăm sóc
cha em, không thể ngã quỵ trước được.”
Cam Lộ cơ bản là không hề buồn ngủ, nhưng đúng là cảm
thấy lưng đau nhức, mỏi nhừ, toàn thân chẳng còn chút sức lực. Cô không khách
sáo nữa, cởi giày, nằm trên chiếc giường bệnh bên cạnh. Vừa đặt lưng nằm xuống,
cảm giác mệt mỏi xâm chiếm khắp cơ thể cô, khiến cô không muốn nhúc nhích nữa.
Nhiếp Khiêm đắp áo khoác lên người cô, cô thậm chí đến lời cảm ơn cũng không
còn sức để nói.
Dĩ nhiên, lúc 17 tuổi, cô từng đối mặt với sự việc
tương tự thế này. Nhưng lúc đó khó khăn lớn nhất mà cô gặp phải chỉ là kết quả
kỳ thi tốt nghiệp trung học không được như ý muốn. Dù không có bất kỳ sự hỗ trợ
nào, một mình cô cũng đủ sức để đối phó.
Bây giờ cô đã có đủ kinh nghiệm, lại không cần phải lo
lắng vấn đề tiền bạc. Cô cũng biết chỉ cần một cú điện thoại, Thượng Tu Văn
chắc chắn sẽ chạy đến ngay, gánh vác giúp cô, để cô được nghỉ ngơi.
Thế nhưng, cô lại chẳng thể nào làm cho mình nhẹ nhõm,
mấy hôm nay trái tim cô đã căng như dây đàn, dường như không thể chịu đựng được
bất kỳ sự trêu ngươi nào nữa.
Ánh mắt khép hờ của Cam Lộ hướng về phía Nhiếp Khiêm,
chỉ thấy anh ngồi tựa lưng vào thành ghế, hình như đang lên mạng bằng di động,
cứ chốc chốc anh ngẩng đầu lên nhìn ông Cam rồi lại nhìn giá truyền dung dịch.
Cô thấy hơi yên tâm, nhắm mắt lại.
Ban đêm, bệnh viện vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng
nghe thấy tiếng bước chân vọng lại bên ngoài hành lang. Cô không biết mình mơ
mơ màng màng trong bao lâu, lúc giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy y tá đang giúp
ông Cam rút kim tiêm ra, thu dọn dụng cụ truyền dịch, đồng thời dặn dò Nhiếp
Khiêm: “Lấy bông gòn giữ cho ông ấy một chút.”
Cô vội vàng nhổm người dậy bước xuống giường: “Để đấy
em.”
Nhiếp Khiêm không có ý tranh giành, nhường vị trí đứng
cho cô: “Cũng không cần giữ quá lâu, chút nữa lên giường nằm nghỉ thêm đi, anh
về trước đây.”
“Cám ơn anh, áo khoác của anh này.”
“Cứ giữ lấy đi, ở đây không có chăn, khoác lên người,
cẩn thận đừng để bị cảm lạnh đó. Có chuyện gì, cứ gọi cho anh ngay nhé.” Nhiếp
Khiêm trù trừ một lát, nói thêm một câu: “Dù là có chuyện gì.”
Cam Lộ cảm thấy bây giờ lại nói lời cảm ơn thì thật là
giả tạo, đành gật đầu: “Anh về nghỉ ngơi đi, lái xe cẩn thận.”
Ngày hôm sau, Cam Lộ gọi điện lên trường xin phép, đổi
tiết sang buổi chiều. Dì Vương sáng sớm đã mang đồ ăn sáng đến bệnh viện, ông
Cam cần phải để bụng rỗng để làm xét nghiệm, Cam Lộ sau khi được dì Vương
khuyên giải, miễn cưỡng ăn chút cháo, quả nhiên lập tức cảm thấy buồn nôn, đành
chạy ngay vào nhà vệ sinh, lúc trở về phòng bệnh, lại nhìn thấy ông Cam và dì
Vương đồng thời nhìn cô, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
“Lộ Lộ, có phải con có rồi không?” Dì Vương thận trọng
hỏi cô.
Cam Lộ nhìn vẻ mặt chờ đợi của cha và dì, nỗi xót xa
dậy lên trong lòng, sống mũi cay cay, đành miễn cưỡng gật đầu. Ông Cam lập tức
mặt mày rạng rỡ: “Lộ Lộ, sao con không nói sớm, hôm qua lại thức cả đêm ở đây,
mau ngồi xuống mau ngồi xuống.”
Cam Lộ đành ngồi xuống: “Còn chưa đến 50 ngày mà,
không sao đâu, cha nằm yên là được rồi.”
“Con xem trán con kìa, thâm tím một vệt lớn như vậy,
sau này đi đứng phải cẩn thận đấy.” Dì Vương dặn dò cô, cô cười gật đầu.
Ông Cam thở vắn than dài: “Cha bệnh thật không đúng
lúc chút nào. Haizzz, lúc nào cũng gây thêm phiền phức cho con. Tu Văn đâu, lúc
này mà còn đi công tác chưa về sao?”
“Anh ấy sắp về rồi.”
Đang nói chuyện thì y tá cầm đến bảng chi phí xét
nghiệm, dì Vương nói để dì đi, Cam Lộ vội vàng ngăn dì lại: “Dì đã tuổi này
rồi, đừng chạy tới chạy lui nữa, để con đi, bây giờ vận động một chút cũng
không có vấn đề gì, con sẽ cẩn thận mà.”
Thanh toán tiền xong, cô thuê một chiếc xe lăn, cùng
dì Vương đưa cha đến chỗ làm các xét nghiệm, buổi sáng trôi qua rất nhanh. Rất
nhiều kết quả xét nghiệm không thể lấy ngay, cô đành ghi lại cố di động, dặn dò
dì Vương, có chuyện gì phải lập tức gọi cho cô, bây giờ cô đi làm, hết giờ làm
sẽ đến ngay.
Cam Lộ mặc nguyên bộ quần áo nằm trên giường bệnh cả
buổi tối, tự cảm thấy bộ dạng mình lúc này vô cùng tiều tụy và nhếch nhác, cô
trở về nhà trước, nhanh chóng tắm gội thay quần áo, rồi đón taxi đến trường,
vừa đến cổng trường thì nhận được điện thoại của Thượng Tu Văn.
“Lộ Lộ, ăn cơm chưa?”
Cô “ừ” đại một tiếng, chợt nhớ ra đã quá giờ ăn trưa,
liền quay người đi về phía quán ăn Vĩnh Hòa, chuẩn bị ép mình ít nhiều cũng
phải ăn một chút.
“Ngày mai anh về, nếu em thấy không ngon miệng, hay là
nói chị Hồ làm cơm mang đến cho em, bây giờ phải đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ.”
Cô mệt mỏi đến mức không còn sức lực để nói, chỉ “ừ”
một tiếng: “Đợi anh về rồi nói vậy.”
Điện thoại của Thượng Tu Văn đã nhắc nhở cô, cô gọi
cho chị Hồ, nhờ chị ấy giúp cô hầm một nồi cháo bổ dưỡng thanh đạm, cơm canh
cho ba người.
“Tiểu Thượng hôm nay về à? Vậy để tôi đi mua ít tôm
sú…”
“Không phải đâu chị Hồ, cha em bị bệnh phải nhập viện,
đừng nấu hải sản, bây giờ không biết có gì không được ăn hay không, làm mấy món
thường ngày là được rồi.”
“Bệnh gì vậy, có nặng không? Ở bệnh viện nào? Tôi làm
xong sẽ mang đến đó nhé.”
“Là bệnh viện số ba, không cần phiền thế đâu chị Hồ ạ.
Đúng rồi, chị giúp em mua mấy hộp giữ ấm thức ăn loại lớn, nấu xong thì cho vào
đó, khoảng 5 giờ rưỡi em về lấy mang đến bệnh viện.”
Chị Hồ vội vàng đồng ý.
Cam Lộ cố gắng dạy hết tiết học với tâm trạng bất an,
nhưng không nhận được cuộc gọi nào từ dì Vương, cô tự an ủi mình, có lẽ bệnh
tình của cha không nghiêm trọng như cô tưởng tượng.
Hết giờ làm, cô vội vã về nhà, lấy mấy hộp cơm chị Hồ
đã chu đáo để sẵn, rồi lại vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, ông Cam đã
chính thức nhập viện phòng bệnh không bằng phòng theo dõi đặc biệt hôm qua, bên
trong kê 6 chiếc giường, đều đầy người, mang không khí hỗn tạp đặc trưng của
bệnh viện, Cam Lộ vừa bước nào phòng, bất chợt cơn buồn nôn lại đến, đành cố
gắng kìm nén.
Dì Vương nói kết quả kiểm tra ở chỗ bác sĩ, họ chỉ
trao đổi với người thân trực hệ. Cô dặn dò hai người ăn cơm trước rồi đi tìm
bác sĩ hỏi thăm.
Bác sĩ điều trị họ Triệu, là một người đàn ông mập mạp
chừng 40 tuổi, lấy bệnh án và kết quả kiểm tra ra, sắc mặt lạnh lùng vừa nhìn
vừa nói: “Cô nên chuẩn bị tâm lý, bệnh tình cha cô không hề khả quan.”
Cam Lộ bất chợt thấy chân mình mềm nhũn: “Bác sĩ, cha
tôi rốt cuộc là bị bệnh gì?”
“Ông ấy uống rượu một thời gian dài, dẫn đến xơ gan,
đồng thời cũng bị tràn dịch ổ bụng ở mức độ nhẹ, hiện đang ở giai đoạn mất bù
chức năng gan.”
Lần trước ông Cam nhập viện phẫu thuật, Cam Lộ sau khi
nghe bác sĩ khuyến cáo, đã từng đi tra cứu tư liệu, đối với các triệu chứng của
bệnh này cũng có chút khái niệm. Lòng cô bấn loạn, một lát sau mới hỏi: “Vậy
ông ấy sao lại nôn ra máu? 9 năm trước ông ấy từng nôn ra máu, đã phầu thuật
cắt một phần dạ dày, có phải dạ dày lại có vấn đề rồi không?”
“Xuất huyết đường tiêu hóa thường là do bị tĩnh mạch
thực quản gây nên, cũng là một triệu chứng của xơ gan. Cứ nằm viện theo dõi
thêm mấy ngày nữa, khi cần, có thể phải mổ thắt tĩnh mạch đáy vị.”
“Dạ dày ông ấy còn có thể phẫu thuật ư?”
“Xem tình hình đã.”
Bác sĩ Triệu nói vô cùng ngắn gọn, rõ ràng không định
giải thích cặn kẽ cho bệnh nhân và người nhà biết, nói xong thì thu dọn bàn làm
việc, làm bộ dạng sắp hết giờ làm đến nơi, Cam Lộ đầy bụng thắc mắc cũng đành
tranh thủ hỏi: “Bệnh tình của cha tôi có nguy hiểm không ạ?”
“Cái này không nói trước được. Xơ gan không thể điều
trị triệt để, không phát triển thành hôn mê gan hoặc ung thư gan là may mắn lắm
rồi.”
Cam Lộ quay về phòng bệnh, nhất thời không muốn bước vào,
ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang, mặt thẫn thờ. Nhiếp Khiêm xách một túi hoa quả
đi tới, dừng lại trước mặt cô: “Lộ Lộ, em ngồi đây làm gì thế?” Anh nhìn sắc
mặt cô, rồi ngồi xuống bên cạnh, “Có phải kết quả kiểm tra không tốt.”
“Xơ gan, còn bị tràn dịch ổ bụng bác sĩ nói không khả
quan.”
“Bác sĩ bây giờ toàn là dự báo trước kết quả xấu nhất.
Trị khỏi thì là do tay nghề họ giỏi, trị không khỏi thì đổ thừa này nọ. Quy mô
bệnh viện này nhỏ, có thể chuyển đến bệnh viện lớn hơn mời chuyên gia hội chẩn,
em đừng bi quan như vậy.”
Cam Lộ đang định nói gì đó thì sững lại, nhìn thấy
Thượng Tu Văn và mẹ anh Ngô Lệ Quân đi tới.
Cam Lộ đứng dậy: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Thượng Tu Văn nhìn thấy Nhiếp Khiêm, hơi ngạc nhiên
nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, gật đầu chào anh: “Chào anh, Nhiếp tổng.” Sau đó
quay sang Cam Lộ, “Anh gọi điện cho chị Hồ, mới biết cha bị bệnh phải nhập
viện, anh vội về ngay. Mẹ không yên tâm nên cũng đến xem thế nào.”
Cam Lộ nói: “Cám ơn mẹ. Tu Văn, tối qua là Nhiếp Khiêm
đưa cha đến bệnh viện.”
Thượng Tu Văn lập tức bày tỏ lòng biết ơn: “Cám ơn
Nhiếp tổng, phiền anh rồi, chúng ta cùng vào đi.”
Nhiếp Khiêm cũng đứng dậy, mỉm cười: “Tôi là bạn học
cũ của Lộ Lộ, bạn bè giúp đỡ một tay ấy mà, Thượng tiên sinh không cần khách
sáo như thế.” Anh đưa túi hoa quả cho Thượng Tu Văn, “Vậy tôi không vào nữa,
tạm biệt.”
Cam Lộ vội vàng nói: “Anh đợi một chút.” Cô vội vã
chạy vào phòng bệnh cầm chiếc áo khoác của Nhiếp Khiêm ra đưa cho anh, “Cám ơn
anh, lẽ ra phải giặt sạch sẽ rồi trả anh nhưng thật sự không có thời gian.”
Nhiếp Khiêm cười cười: “Em giữ gìn sức khỏe, anh đi
đây.”
Ông Cam nhìn thấy Ngô Lệ Quân bước vào, vô cùng ngạc
nhiên, vội vàng nhổm dây định ngồi lên: “Con bé Lộ Lộ không hiểu chuyện sao lại
phiền bà đến đây thế này.”
“Lộ Lộ rất hiểu chuyện, ông nằm xuống đừng động đậy.”
Ngô Lệ Quân đứng ở cuối giường, lạnh nhạt nói, đưa mắt đảo quanh phòng bệnh hỗn
tạp, chợt nhíu mày lại, “Có kết quả kiểm tra chưa?”
Cam Lộ dĩ nhiên không muốn nói trước mặt cha mình: “Có
rồi, bác sĩ nói không sao, chỉ là một vài chỉ số có vấn đề, xem ra phải nằm
viện nghỉ ngơi mấy ngày.”
Ông Cam liền nói: “Nếu không sao thì cha xuất viện về
nhà nghỉ ngơi là được rồi, hà tất phải nằm viện.”
Dì Vương cũng phụ họa theo: “Đúng đó, ở đây không tiện
chút nào.”
Cam Lộ miễn cưỡng cười: “Cái này phải nghe theo bác sĩ
rồi.”
“Bác sĩ dĩ nhiên là muốn cha nằm viện rồi. Lộ Lộ, con
bây giờ phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được, không thích hợp chạy đi chạy lại
ở bệnh viện đâu.”
Thượng Tu Văn cười nói: “Cha, cha nghe lời bác sĩ thì
tốt hơn, con sẽ chăm sóc Lộ Lộ chu đáo.”
Lúc này có người đàn ông dáng người thấp đậm, hói nửa
đầu xuất hiện trước cửa phòng bệnh: “Ngô sở trưởng, sao chị đến mà không gọi
điện trước, nếu không phải lúc nãy ra ngoài gặp tài xế của chị, tôi đã không
biết chị đến.”
Ngô Lệ Quân gật đầu: “Lưu viện trưởng, chúng ta đến
văn phòng anh nói chuyện, anh cho gọi bác sĩ điều trị cho bệnh nhân này, tiện
thể đem bệnh án và kết quả xét nghiệm đến luôn.”
Ở văn phòng của viện trưởng Lưu, Ngô Lệ Quân vừa lật
xem xấp báo cáo kết quả xét nghiệm vừa nghe bác sĩ Triệu nói lại ý kiến chẩn
đoán. Anh ta nói không khác gì so với những lời nói với Cam Lộ ban nãy chỉ có
điều thái độ rất kính cẩn, ngữ khí đã mềm mỏng thận trọng hơn rất nhiều: “Xơ
gan là một quá trình không thể đảo ngược, cần được điều trị theo triệu chứng,
làm chậm sự phát triển và giảm thiểu các biến chứng. Thường thì 40% bệnh nhân
bị xuất huyết do giãn tĩnh mạch thực quản chỉ nôn ra máu rất ít, có thể tự hết,
không nhất thiết phải làm phẫu thuật thắt tĩnh mạch thực quản.”
Ngô Lệ Quân đưa xấp kết quả kiểm tra cho anh ta: “Cám
ơn cậu, bác sĩ Triệu, vất vả rồi.”
Bác sĩ Triệu đi ra, viện trưởng Lưu lập tức nói ngay:
“Ngô sở trưởng, tôi sẽ sắp xếp chuyển viện ngay. Dĩ nhiên không phải tôi không
muốn nhận trách nhiệm, bác sĩ Triệu cũng là cốt cán của bệnh viện chúng tôi,
nhưng khoa gan của bệnh viện trung tâm dù là thiết bị hay kỹ thuật đều rất
mạnh, giáo sư Khưu Minh Đức là chuyên gia ở lĩnh vực này, đứng đầu trong nước.
Chuyển sang đó càng có lợi cho việc điều trị.”
Ngô Lệ Quân hơi gật gù: “Vậy anh sắp xếp đi.”
Viện trưởng Lưu lập tức gọi điện sắp xếp xe và nhân
viên y tế đi theo.
“Cám ơn mẹ.” Cam Lộ nói lí nhí.
Ngô Lệ Quân không hề nhìn cô: “Người một nhà, không
cần phải nói cám ơn. Con bây giờ lo giữ gìn sức khỏe của mình là quan trọng
nhất. Bệnh của cha con là bệnh mãn tính, cần phải kiểm tra kỹ lưỡng, tiên lượng
bệnh là cả một quá trình, đừng quá sốt ruột.”
Đây là lời quan tâm nhất mà Cam Lộ từng nghe mẹ chồng
nói, cô lặng lẽ gật đầu đồng ý.
Lúc Cam Lộ vừa ngồi ở ngoài hành lang đã nghĩ đến việc
nhờ Ngô Lệ Quân giúp đờ, bà là phó giám đốc sở y tế tỉnh, sắp xếp chuyển viện,
tìm chuyên gia không phải là vấn đề gì to tát. Dĩ nhiên, tuần trước đòi bỏ nhà
ra đi trước mặt mẹ chồng, bây giờ quay sang cầu cứu bà, quả thật cần phải mặt
dày mày dạn, nhưng đây không phải là lúc nghĩ đến lòng tự trọng, cô đành cố
gắng sắp xếp từ ngữ, không biết có nên báo cho Thượng Tu Văn trước để anh về nói
lại thì có hiệu quả hơn hay không.
Bây giờ không cần cô phải mở miệng, thậm chí Ngô Lệ
Quân cũng chẳng cần phải lên tiếng, viện trưởng Lưu đã tự động có sự sắp xếp
thỏa đáng, cho dù tâm trạng của cô trước đó có như thế nào thì bây giờ chỉ còn
lại sự thán phục và cảm kích.
Ngô Lệ Quân ra về trước, thủ tục chuyển viện nhanh
chóng hoàn tất, một vị phó viện trưởng đích thân ra đón ở cửa bệnh viện trung
tâm, lập tức sắp xếp cho ông Cam vào phòng có một giường bệnh và một giường đơn
dành cho người nhà. Giáo sư Khưu cũng đến, lật xem hồ sơ bệnh án và kết quả
kiểm tra ở Bệnh viện số ba, nói với họ, ông cho rằng chẩn đoán của bác sĩ bên
đó không có vấn đề gì, còn bước điều trị tiếp theo như thế nào còn phải làm một
vài xét nhiệm có liên quan nữa mới xác định được phương án điều trị.
Sau khi giáo sư Khưu đi khỏi, ông Cam tỏ ra vô cùng
bất an: “Lộ Lộ, có phải bệnh của cha nghiêm trọng lắm không?”
“Cha đừng nghĩ lung tung, ở đây điều kiện tốt hơn,
giúp cha phục hồi một cách sớm nhất, còn Lộ Lộ đến đây cũng thuận tiện hơn.
Tình trạng cô ấy hiện giờ không tiện chạy đi chạy lại nhiều.”
Thượng Tu Văn mỉm cười an ủi cha vợ, anh luôn có sức
mạnh khiến mọi người bình tâm, tin tưởng, ông Cam yên tâm được phần nào, nhưng
lại như nhớ ra điều gì đó: “Phòng bệnh một giường chắc đắt lắm, không cần
phải tốn nhiều tiền như vậy đâu, đổi phòng bệnh bình thường là được rồi. Hai
con sắp có con rồi, không được lãng phí.”
“Cha..” Cam Lộ cố gắng kiềm chế cảm xúc, “Chuyện tiền
nong cha đừng lo, Tu Văn… vừa mới đổi công việc, thu nhập rất khá, tụi con gánh
vác được mà.”
Ổn định cho cha xong, dì Vương tiễn học ra về, muốn
nói gì đó nhưng lại thôi, Cam Lộ chỉ thấy lưng đau nhói, cơ thể mất sức và nặng
nề, đứng cũng đứng không vững, nhưng không thể không dừng bước: “Dì Vương à, dì
có gì muốn nói với con sao?”
Dì Vương ấp úng: “Lộ Lộ, tình hình của cha con, con
nói thật cho dì biết, để dì còn chuẩn bị tâm lý.”
“Con không giấu dì điều gì hết, lời của bác sĩ nói dì
cũng nghe hết rồi đó, ngày mai ông ấy còn đến kiểm tra, dì có thể đứng bên cạnh
nghe.”
Dì Vương mặt mày ủ rũ: “Chồng trước của dì bị ung thư
phổi, dì hầu hạ ông ấy hơn hai năm. Dì không sợ khổ sợ mệt, chỉ có điều thật sư
không muốn lại chứng kiến…”
Thượng Tu Văn lập tức nắm lấy bàn tay đang run lên của
Cam Lộ, ngắt lời dì Vương: “Dì Vương, dì đừng nghĩ nhiều quá. Bệnh của cha là
xơ gan, không phải là bệnh không trị được. Hiện nay điều trị cho cha là bác sĩ
nổi tiếng trong nước, ông ấy đã nói rất rõ, quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi,
giữ tâm thái vui vẻ. Sự chăm sóc của dì rất quan trọng đối với cha, nếu dì nghĩ
theo chiều hướng xấu, cha sẽ càng không có lòng tin phối hợp điều trị.”
Sức thuyết phục của anh rõ ràng rất có hiệu quả với dì
Vương, bà gật đầu: “Dì hiểu rồi, hai con ngày mai đều phải đi làm, mau về nhà
đi.”
“Lộ Lộ ngày mai phải đi làm, con sáng mai sẽ đến đây,
dì cũng nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì, lập tức gọi điện cho tụi con ngay nhé.”
Thượng Tu Văn nắm chặt tay Cam Lộ, vừa đi ra ngoài vừa
nói: “Đừng để bụng lời dì Vương nói, dì ấy chỉ là sợ hãi nên nói vậy thôi. Em
bây giờ phải lấy lại cân bằng, điều chỉnh tâm trạng, nếu không…”
“Nếu không sẽ không tốt cho con, em hiểu.” Cam Lộ nói
không ra hơi.
Thượng Tu Văn im lặng một lát: “Anh quan tâm đến em
hơn, Lộ Lộ ạ. Trán em bị sao vậy?”
Cô hờ hững nói: “Không cẩn thận va vào thành giường.”
“Nguy hiểm quá, ngày mai dọn về nhà ở đi, không thể để
xảy ra chuyện này nữa.”
Cam Lộ không trả lời, cô mệt đến nỗi không muốn nói
chuyện, chân dường như đã không còn chạm đất, Thượng Tu Văn nhận ra ngày, vòng
tay dìu cô đi, cô phó mặc một phần trọng lượng cơ thể mình cho cánh tay anh.
Hai người đến bãi đỗ xe, đang định lên thì điện thoại
Cam Lộ reo lên, cô lấy ra nghe, là điện thoại của mẹ cô Lục Huệ Ninh, bà hỏi
phủ đầu cô: “Lộ Lộ, mẹ nghe chú Tần con nói Tu Văn đã tiếp quản chức chủ tịch
hội đồng quản trị của Húc Thăng, hơn nữa còn là cổ đông lớn nhất. Chuyện này là
thế nào? Con có biết rõ tình hình của nó không vậy?”
Gánh nặng, nỗi lo trong lòng cùng với cơ thể mệt mỏi
lên đến cực điểm quấn riết lấy nhau khiến giọng nói của Cam Lộ rất nặng nề:
“Con không rõ, sao con biết được, mẹ đi mà hỏi anh ấy, mẹ có phải là chưa gọi
cho anh ấy bao giờ đâu.”
Trước đây tuy Cam Lộ không gần gũi với mẹ mình, thi
thoảng còn nói những lời mang hơi hướng mỉa mai, nhưng trước giờ chưa bao giờ
nói những lời bất kính, Lục Huệ Ninh sững sờ, cũng tức giận theo: “Con bây giờ
được lắm rồi đấy, có thể nói cái giọng đó với mẹ, con thật cho rằng kiếp trước
mẹ mắc nợ con chắc? Mẹ chỉ sợ con ngu ngốc bị người ta lừa thôi, rốt cuộc là
con có biết tốt xấu không hả?”
Nước mắt Cam Lộ ứa ra, vừa khóc vừa nói: “Con không
biết tốt xấu đấy, con…” Cô nấc không thành tiếng, hoàn toàn không thể nói được
nữa. Thượng Tu Văn không ngờ cô bỗng dưng mất kiểm soát như vậy, một tay ôm cô,
một tay giằng lấy điện thoại: “Mẹ, cha bị bệnh nhập viện rồi, tâm trạng Lộ Lộ
hiện giờ không được tốt, con sẽ gọi cho mẹ sau vậy.”
Anh đang định nói tiếp thì thấy Cam Lộ ôm bụng, trượt
người xuống khỏi vòng tay anh, ngồi bệt dưới nền đất, anh thất kinh, ôm lấy cô:
“Lộ Lộ, sao thế?”
“Đau… hình như ra máu rồi.” Cô nói đứt đoạn.
Thượng Tu Văn mặt cắt không còn giọt máu, lập tức bế
cô chạy vào bệnh viện.
Cam Lộ nhanh chóng được đưa vào khoa phụ sản. Thượng
Tu Văn vô cùng nóng ruột đợi bên ngoài, một lát sau, bác sĩ bước ra, mặt đầy vẻ
tiếc nuối: “E rằng không giữ được thai nhi rồi.”
Chỉ có Ngô Lệ Quân vừa mới chạy đến là vẫn giữ được vẻ
điềm tĩnh: “Có triệu chứng gì?”
“Đã không còn ở trạng thái dự báo sảy thai mà là đã
đến giai đoạn khó tránh khỏi sảy thai, lượng máu ra rất nhiều, cổ tử cung nở
rộng, một phần bào thai bị tắc ngay cổ tử cung.”
Thượng Tu Văn chua xót hỏi: “Vợ tôi có nguy hiểm gì
không?”
“Tạm thời không có nguy hiểm, nhưng phải tiến hành nong
và nạo tử cung, tiêm bắp oxytocin để dừng chảy máu.”
“Tôi có thể vào thăm cô ấy được không?”
“Tu Văn, đây chỉ là phẫu thuật nhỏ làm xong có thể về
nhà ngay. Để bác sĩ nạo tử cung cầm máu xong rồi con hẵng vào. Nếu không tinh
thần nó kích động, ra máu càng nhiều hơn.” Ngô Lệ Quân ngăn cản anh, ra hiệu
cho bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật.
“Ngô sở trưởng, cô ấy quả thật tinh thần không ổn
định, có chút mất kiểm soát, vừa rồi lúc kiểm tra đều không hợp tác.” Bác sĩ
khó xử nói, “Tôi thấy cần phải tiêm một liều thuốc an thần.”
Ngô Lệ Quân gật đầu: “Được, phẫu thuật xong, nhớ lấy
tổ chức bào thai đi xét nghiệm bệnh lý và phân tích DNA rồi đưa kết quả cho
tôi.”
Thượng Tu Văn sau khi ký vào tờ cam kết phẫu thuật như
một cái máy, ủ rũ ngồi phịch xuống hàng ghế trước phòng phẫu thuật chờ đợi.
Ngô Lệ Quân xuất thân là bác sĩ, trước khi bước vào
con đường chính trị có kinh nghiệm lâm sàng rất phong phú, đã quen với bệnh tật
sống chết, nên không hề lo lắng cho cuộc phẫu thuật nhỏ phía trong, bà chỉ lo lắng
nhìn thấy gương mặt thất thần của Thượng Tu Văn, nhưng không biết an ủi anh như
thế nào.
Người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở đây là con trai độc
nhất của bà, bà luôn bận rộn với sự nghiệp, vừa nghỉ thai sản xong, đã giao anh
cho bảo mẫu trông nom, rất ít khi để tâm đến anh. Mỗi lần ngắm kỹ anh, bà đều
ngạc nhiên khi anh lớn nhanh như vậy, vừa có chút buồn buồn vừa cảm thấy tự
hào.
Nếu bây giờ quay đầu nhìn lại, dù cho qua trải qua bao
lần thăng trầm, những năm tháng quá khứ cũng chỉ như viện đạn sượt qua da mà
thôi. Anh đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, chẳng còn là trẻ con
nữa. Lúc nhỏ anh giống bà, bây giờ tướng mạo vẫn mang hình bóng của bà nhưng
khí chất thần thái lại giống cha anh hơn.
Vừa nghĩ đến người chồng đã khuất, tim bà đập nhanh,
hơn nữa còn loạn xạ. Bà ngồi xuống bên cạnh Thượng Tu Văn, để mình bình tĩnh
trở lại. Mấy năm trở lại đây bà đều như thế, Thượng Tu Văn thúc giục mãi bà mới
đi làm xét nghiệm cụ thể, loại trừ bệnh tim mạch, đành đổ cho yếu tố tâm lý.
Bà hiểu rõ nỗi đau của mình, cũng biết nỗi đau của con
trai. Sau khi người thân thiết nhất của hai mẹ con mất đi, họ gần như dựa vào
nhau để sống, quan tâm lẫn nhau, nhưng lại hầu như chẳng có cách nào đã gần
gũi, có thể trút gánh nặng trong lòng mình - ít ra ở phương diện này, họ hoàn
toàn thông hiểu sự kiêu ngạo của nhau, thà chọn cách giữ riêng cho mình, một
mình mình chịu đựng chứ nhất quyết không nói ra.
Bà vẫn là lãnh đạo yêu cầu rất nghiêm khắc với mình
với người, nhưng đã không còn tham vọng trong sự nghiệp nữa, chỉ hài lòng với
công việc hiện tại, tận tâm tận lực hoàn thành trách nhiệm. Nhưng bà biết con
trai mình còn phải đi quãng đường rất dài, bà không hy vọng anh tiếp tục chán
nản buông thả như thế nữa, lại càng không hy vọng đời sống tình cảm của anh chỉ
còn là một khối trống rỗng.
Nhưng, bà trước nay không có khiếu trong việc khuyên
giải, Thượng Tu Văn có cố chấp của anh, có thể điềm nhiên từ chối tất cả mọi
người.
Nghe Thượng Tu Văn đột nhiên muốn kết hôn, Ngô Lệ Quân
kinh ngạc: “Con không thể kết hôn chớp nhoáng như thế được, hôn nhân là chuyện
cả đời, phải thận trọng.”
Thượng Tu Văn lắc đầu buồn cười: “Con và cô ấy đã yêu
nhau được gần hai năm rồi, sao có thể nói là kết hôn chớp nhoáng được.”
Anh giới thiệu ngắn gọn về bạn gái: 24 tuổi, giáo viên
lịch sử một trường trung học, cha mẹ đã sớm ly hôn, ở với cha, cha là kỹ sư
trong xưởng dệt, đã về hưu.
“Cô gái này tuổi còn nhỏ, sao lại muốn kết hôn sớm như
vậy?
“Cô ấy không hề muốn kết hôn, nhưng con phải cầu hôn
để trói chặt cô ấy, nếu không sớm muộn cô ấy cũng không cần con nữa.” Thượng Tu
Văn nửa đùa nửa thật.
Ngô Lệ Quân trước nay không có khiếu hài hước, cau mày
nói: “Mẹ thấy con nên đợi nó lớn chút nữa, suy nghĩ chín chắn rồi hẵng cưới,
như vậy mới ổn định.”
“Cô ấy rất chín chắn rất lý trí, chẳng can hệ gì đến
tuổi tác. Hơn nữa chỉ có với cô ấy, con mới cảm thấy, kết hôn, có con, có một
gia đình là một việc đáng để nếm trải.”
Thượng Tu Văn đột nhiên nhắc đến con cái, ánh mắt hai
mẹ con chạm nhau lập tức hướng đi nơi khác.
Ngô Lệ Quân không phải là người dông dài chấp vặt, tuy
đầy bụng hoài nghi nhưng không muốn vặn vẹo gì thêm chỉ nói: “Dẫn nó đến gặp
mẹ.”
Cam Lộ ngồi trước mặt Ngô Lệ Quân có dáng vẻ thanh tú,
điềm đạm. Dưới ánh mắt dò xét mà cấp dưới không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt
của bà, cô vẫn tỏ ra vô cùng trấn tĩnh, không có chút nào là sợ sệt, không phải
là loại con gái thích phô trương, tình cảm nông nổi, hời hợt mà bà trước nay
rất ghét.
Nhưng đó không phải là trọng điểm. Ngô Lệ Quân nhìn
Thượng Tu Văn, chỉ thấy anh gắp thức ăn cho cô gái này, ánh mắt dịu dàng, còn
cô ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của anh liền nhìn sang hướng khác, nụ cười
lướt qua trên khóe môi cũng dịu dàng như thế.
Ngô Lệ Quân nghĩ, cô gái này tuy không thể nói là xuất
sắc nhưng có sức ảnh hưởng tích cực đến con trai bà. Thượng Tu Văn rõ ràng rất
thích con bé, muốn cùng cô sống một cuộc sống bình dị. Điều này khiến trái tim
bà được an ủi phần nào.
Bà vẫn không yên tâm, cho người điều tra về gia cảnh
của Cam Lộ: Cô tốt nghiệp Đại học Sư phạm, biểu hiện ở trường rất tốt; sau khi
tốt nghiệp đi dạy học ở trường trung học văn hoá, là giáo viên giỏi nghề và
được học sinh yêu mến; ông Cam cha cô sức khỏe không được tốt lắm, thú tiêu
khiển mỗi ngày chỉ là qua là nhà hàng xóm đánh mạt chược; mẹ cô đã cải giá từ
lâu, giữa hai người ít khi qua lại; gia đình cô chẳng có ai thân thích ở thành
phố này.
Ngô Lệ Quân đã đoạn tuyệt với suy nghĩ thăng tiến, dĩ
nhiên cũng không có ý lấy hôn nhân của con trai để đổi chác. Có đồng liêu nghe
nói bà có con trai còn độc thân, tỏ ý muốn giới thiệu cho anh một cô gái con
nhà môn đăng hộ đối, bà dứt khoát từ chối. Bà không muốn lại một lần nữa nhúng
tay vào hôn nhân của con trai, gợi nhắc những chuyện đã qua. Cái bà quan tâm
hơn là đối tượng đó có đem lại phiền phức và xấu hổ cho Thượng Tu Văn không,
gia cảnh đơn giản của Cam Lộ khiến bà cảm thấy rất thích hợp.
Với người ít bộc lộ cảm xúc như Ngô Lệ Quân, bà có vẻ
xa cách với con trai, dĩ nhiên càng giữ khoảng cách với con dâu, không thể nào
thân mật được. May mà tính cách Cam Lộ trầm tính, gần như cũng chẳng có ý đồ
muốn làm thân với bà, cũng hài lòng với cách chung sống giữ lễ này.
Ngô Lệ Quân là người nghiêm khắc, nhưng không kén
chọn, nếu có người nhất định hỏi bà, bà sẽ thẳng thắn thừa nhận bà cơ bản hài
lòng về con dâu.
Bà không phải là bà mẹ chồng góa bụa có suy nghĩ
truyền thống rằng con trai là tất cả của mình, ghen ghét con dâu, sự đánh giá
này hoàn toàn không mang màu sắc thương ghét và yếu tố tình cảm, mà được xây dựng
bởi phản ứng của con trai đối với hôn nhân.
Bà có thể nhìn thấy rõ ràng, Thượng Tu Văn càng ngày
càng thoát khỏi trạng thái lúc trước mà bà luôn lo lắng, tinh thần bắt đầu sáng
sủa, ánh mắt nhìn vợ ngày càng dịu dàng. Hạnh phúc của con trai khiến bà yên
tâm.
Thế nhưng, bây giờ Cam Lộ bị sảy thai ngoài ý muốn,
dường như gợi nhắc lại hồi ức đau thương của Thượng Tu Văn, bà không thể không
lo lắng, đau lòng.
Cuộc phẫu thuật tiến hành không lâu, bác sĩ bước nói:
“Ngô sở trưởng, cuộc phẫu thuật đã thành công, con dâu chị đang ngủ, tốt nhất
không nên đánh thức cô ấy dậy. Tôi đã cho y tá chuyển cô ấy vào phòng bệnh đơn,
ở đó rất yên tĩnh.”
Ngô Lệ Quân nói: “Cho nằm viện một tối theo dõi xem
thế nào, vất vả rồi.”
Thượng Tu Văn lập tức chạy vào phòng theo dõi, chỉ
thấy Cam Lộ mặt tái xanh nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, đầu ngoẹo
sang một bên, không biết là đang ngủ hay đang hôn mê. Anh bước tới, giúp cô vén
tóc, vết thâm trên trán lộ ra, anh lấy ngón tay nhẹ nhàng rờ lên đó, chỉ cảm
thấy lạnh ngắt.
Ngô Lệ Quân cũng theo sau, chau mày nhìn anh: “Tu Văn,
đừng nghĩ nhiều quá, các con vẫn còn trẻ, sau này còn có nhiều cơ hội.”
“E rằng Lộ Lộ không cho con cơ hội nữa rồi.” Thượng Tu
Văn đau xót.
“Nói bậy, việc xảy thai lần này không phải do lỗi của
con, nó có lý do gì để trách con chứ.”
Anh không trả lời, một lát sau mới nói: “Mẹ, mẹ về nhà
nghỉ ngơi trước đi, con ở đây với Lộ Lộ.”
Ngô Lệ Quân đi rồi, Thượng Tu Văn ngồi xuống bên
giường, nắm lấy tay Cam Lộ, bàn tay anh rất quen thuộc giờ đây xanh xao, lạnh
ngắt, lớp sơn móng tay màu hồng đã bong tróc lỗ chỗ, anh đưa tay cô lên áp vào
môi mình, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Lòng anh tràn ngập những lời tự trách mình.
Dĩ nhiên, lúc biết mình mang thai, Cam Lộ đáp máy bay
đến thành phố W, bàng hoàng biết được sự thật mà bao năm qua anh giấu cô, sau
đó trở về với tâm trạng đầy phẫn nộ. Anh tận mắt nhìn thấy cô bị ốm nghén, mỗi
ngày một tiều tụy lại không thể bỏ công việc, chạy đến thành phố J, để cô phải
một mình đối diện với việc cha cô bị bệnh nhập viện, phải chạy tới chạy lui lo
toan.
Cơ thể mệt mỏi, tâm trạng suy sụp như thế, anh sao có
thể nói cô bị sảy thai không phải là lỗi của anh.
Quan trọng hơn là, Cam Lộ vừa tỏ ý muốn vì đứa con mà
hòa giải với anh, bây giờ con không còn, anh không thể tưởng tượng sau này cô
sẽ đối xử ra sao với anh.
Vừa nghĩ đến con, tim anh thắt lại, cổ họng nghẹn lại
đến mức không thể thở được nữa.