Cho nên, chỉ là muốn chọn một cái mặt nạ phù hợp với thân phận thôi hả?
Nhưng mà Thiên Bồng nguyên soái, không phải là một con heo à?
“Heo tiên sinh, sở thích của anh thật là kỳ cục.” Tống Duệ cười trộm.
Tướng quân cũng không bác bỏ, do dự một chút kéo tay hắn đến tầng mười một Kim Phúc Đại Hạ.
Không thể không nói, lúc tướng quân ở bên cạnh hắn thì chẳng có gì là quyết đoán và lạnh lùng mà một tướng quân nên có. Mỗi lần cơ thể động chạm đều sẽ thoáng do dự, hình như có vẻ rất ngượng ngùng.
Thế nhưng anh càng như vậy, Tống Duệ lại càng thích.
Kim Phúc Đại Hạ là một trung tâm trang sức lớn nhất thành phố, trong trung tâm có tổng cộng mười hai tầng, tầng cao nhất là văn phòng, tầng mười một là tầng trệt cao nhất, món đồ nào càng đắt, đương nhiên là càng chất lượng.
Tay tướng quân mang theo nhiệt độ nhàn nhạt, ấm áp, trơn bóng, đầu ngón tay hơi run rẩy, nhưng rất nhanh đã ổn định lại.
Tống Duệ cúi đầu, liếc mắt nhìn. Không giống tay tập võ tí nào, chắc do là dị năng giả, cũng giống như tu tiên ngày xưa, tu là tu ở bên trong, bề ngoài không thấy được, cho nên vừa thon dài vừa đẹp, khớp xương rõ ràng.
“Tay của heo tiên sinh đẹp ghê.”
Mắt heo tiên sinh nhìn thẳng, mặt nạ heo đáng yêu che trên mặt, không thấy rõ biểu cảm, chẳng qua lỗ tai hình như lại đỏ rồi.
Loại cảm giác đùa giỡn người khác này thật thú vị, hơn nữa còn sẽ nghiện, hắn cực thích xem dáng vẻ heo tiên sinh đỏ mặt.
Tống Duệ ổn định lại tâm trạng. Đây không phải là tác phong của hắn, nhưng cũng giống như Bạch Vô Trạch, hắn không thể khống chế được, chẳng có cách nào.
“Chào mừng quý khách!” Cửa thang máy mở ra, một loạt nhân viên bán hàng mặc đồ đồng phục cúi người chào.
Tại nơi như thế này, mỗi người phục vụ đều có phẩm chất tốt, cơ bản là không dám đắc tội người khác, cũng sẽ không xuất hiện tình huống cẩu huyết gì, tiểu thuyết chính là tiểu thuyết, thực tế vẫn có chút khác biệt.
“Hai anh muốn mua gì?” Tuy rằng hai người hóa trang quái dị, nhưng nhân viên bán hàng vẫn rất lịch sự dẫn hai người tới quầy hàng.
“Nhẫn đính hôn.” Giọng lạnh lùng của Bạch Vô Trạch vang lên, không to cũng không nhỏ, lại có khí chất cao quý và tự tin khó tả.
Nhân viên bán hàng làm ở đây đã lâu, nhìn người cũng rất chuẩn, không nói đến Tống Duệ, chỉ với khí chất này của Bạch Vô Trạch thì đã không phải là người bình thường rồi.
“Mời đến bên này.” Nhân viên bán hàng dẫn ngay bọn họ đến khu vực trang nhã. Trong lòng hắn hiểu rõ, người như Bạch Vô Trạch là dạng người không theo đuổi vật chất, mà là theo ý mình.
Trong quầy trưng bày rất ít kiểu dáng, mỗi một chiếc đều là tinh phẩm, tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng. Ở đây nếu nói là cửa hàng bán vàngcòn không bằng nói là phòng đấu giá thì đúng hơn, chỉ có giá cao hơn giá nhà thiết kế đặt ra thì mới lấy được, rất thú vị.
“Em chọn một cái đi!” Tướng quân dường như đã làm xong công tác chuẩn bị nhỏ máu, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đừng mua cái đắt quá, tôi nghèo.”
Phì!
Tống Duệ bị anh chọc phì cười: “Tướng quân ngồi vào vị trí này mà nghèo ư?”
“Nhiệm vụ lần trước tổn thất nặng nề.” Bạch Vô Trạch đơn giản giải thích một câu.
Trên thực tế, tổn thất một phi thuyền, bao gồm cả mười mấy cái máy móc chiến đấu, ngay cả máy phóng xạ cũng không ngừng bị phá hủy.
Những thứ này đều trên một trăm triệu, tổng thống chỉ khoan hồng một chút cho anh. Đương nhiên, tiền nhất định là do anh đắp vào.
“Tướng quân đừng sợ, tôi đây có tiền.” Tống Duệ ghé vào lỗ tai anh trêu ghẹo nói.
“Không cần tiền của em.” Giọng tướng quân nghiêm túc: “Đây là chuyện của giống đực.”
“Tướng quân đã nói vậy thì tôi cũng không ngại nữa.” trong bụng Tống Duệ cười không khép miệng được: “Dù sao nhẫn đều là do giống đực mua, giống cái mua thì sẽ không hạnh phúc, cho nên vẫn là tướng quân mua đi ha.”
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, ở bên cạnh Bạch Vô Trạch, Tống Duệ cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có.
“Ừm.” Dây thừng trên mặt nạ Bạch Vô Trạch hình như có chút căng ra, siết lỗ tai anh đỏ au.
Tống Duệ giơ tay sửa lại cho anh một chút, vừa rồi hai người nói chuyện rất nhỏ tiếng, nhân viên bán hàng không nghe thấy, nhưng vẫn bị hai người ngược một vố.
“Hai anh có thích chiếc nào không?” Nhân viên bán hàng cắt ngang đôi cẩu nam nam rất đúng lúc.
“Có.” Tống Duệ chỉ vào một đôi nhẫn: “Tôi muốn cái đó.”
Đó là nhẫn kim cương được thiết kế đơn giản, khác biệt là kim cương trên đó không phải là kim cương bình thường, mà là loại kim cương có thể bổ sung năng lượng, năng lượng thạch, mới vừa được đưa lên thị trường, trước mắt vẫn còn đang thí nghiệm.
“Viên kim cương này nhỏ như vậy hẳn là rất có lời nhỉ?” Bạch Vô Trạch dựa vào trên quầy, kề sát vào xem.
Nhân viên bán hàng đang muốn nói gì đó, Tống Duệ kéo kéo tay áo của cậu ta, kín đáo đưa cho cậu ta một tấm thẻ, là thẻ vàng của tập đoàn VIP, toàn thế giới chỉ có năm cái, trừ hắn ra thì Tống Thần cũng có, còn ba tấm khác vẫn chưa phát tán ra bên ngoài.
Nhân viên bán hàng giật mình, sắc mặt cũng thay đổi trở nên ân cần: “Cái này là do một sinh viên làm, sinh viên kia đang cần tiền, nói cái gì mà chỉ cần có người mua thì giảm giá một chút cũng được.”
Tống Duệ chọt cánh tay Bạch Vô Trạch: “Heo tiên sinh ra giá đi.”
Bạch Vô Trạch đương nhiên không tìm hiểu về thứ này, nhưng mà anh là dị năng giả, có thể cảm giác được năng lượng tràn đầy trong đó, cho nên có chút do dự.
Xem ra là thật sự rất nghèo.
“Heo tiên sinh không ra giá thì để tôi.” Tống Duệ viết xuống một con số trên tờ giấy, gần như là giá tiền vốn. Tướng quân thấy được, sau đó cho thêm một con số 0 vào phía sau: “Là giá này.”
Đây đúng là giá của chiếc nhẫn đó. Loại nhẫn lấy năng lượng thạch làm nhẫn, không nói đến nó, chỉ riêng quá trình thôi là đã tốn rất nhiều thời gian, phải có người có dị năng cao cấp mới có thể chế tác, mà muốn tìm một dị năng cao cấp là nhà thiết kế thì quả thật là khó như lên trời.
Rất không may, Tống Duệ là một người như thế, nhưng mà đây là cửa hàng của gia tộc hắn, không cần thiết tự mình ra mặt, đương nhiên ưu đãi một chút thì vẫn được.
“Nhiều quá.” Tống Duệ lập tức xóa số 0 đó đi: “Như vậy là được rồi.”
“Quá thấp người ta không bán đâu.” Bạch Vô Trạch vẫn chưa biết đây là cửa hàng của gia tộc Tống Duệ, kiên trì phải thêm một số 0.
“Người ta bán đấu giá mà.” Tống Duệ lại xóa đi, sau đó kín đáo đưa tờ giấy cho nhân viên bán hàng: “Giá như vậy được không?”
Khóe miệng nhân viên bán hàng giật giật, thoáng ghét bỏ cái giá này, nhưng mà cũng biết rằng tấm thẻ vàng kia không bình thường, cũng không dám đắc tội, cậu chàng không dám tự quyết định, chỉ có thể chạy tới chạy lui trưng cầu ý kiến cấp trên: “Sinh viên kia đồng ý.”
Khóe miệng Tống Duệ lộ ra mỉm cười: “Anh xem, tôi nói được mà.”
“Ừm.” đôi mắt Bạch Vô Trạch nhìn về nơi khác: “Nghe lời em.”
Heo tiên sinh lập tức xấu hổ.
Tống Duệ để nhân viên bán hàng lấy nhẫn ra, một cái tự mình đeo vào, một cái đưa cho Bạch Vô Trạch.
“Rất đẹp.” Hắn đặt hai tay người bên cạnh nhau, so sánh. Bạch Vô Trạch thuộc về loại hình thon dài, hắn là thuộc về loại hình tinh tế, hai tay vẫn có chút khác nhau, nhưng dù sao cũng là mỗi người một vẻ.
“Đúng rồi, nghe nói mua nhẫn ở chỗ này còn được khuyến mãi thêm khuyên tai, có thật không?” Lúc mới vào Bạch Vô Trạch thấy trên bảng hiệu viết như vậy.
Nhân viên bán hàng: “…”
Thật vô liêm sỉ! Nhưng mà cậu chàng không thể không không gật đầu: “Đúng vậy anh.”
“Như vậy à.” Tống Duệ phối hợp chỉ vào khu khuyên tai: “Có được chọn không?”
Khóe miệng nhân viên bán hàng co giật: “Được, thưa anh.”
“Vậy thì, đôi đó đi.” đó cũng là năng lượng thạch, giá trị cũng không nhỏ.
“Cái đó nhỏ như vậy, mấy người lời rồi.” Tướng quân lại đâm thêm một nhát.
“…” Nhân viên bán hàng câm nín.
“Gói lại cho tôi đi.” Nghĩ rằng là món quà tạm biệt, buổi tối lúc về rồi lại đưa.
“Dạ, được.” nhân viên bán hàng khinh bỉ hai người trong lòng, bản lĩnh bên ngoài lại rất tốt, một chút cũng không thấy.
Hai người chọn nhẫn xong, dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống, cách đó không xa chính là phòng khách loại nhỏ, bên trong có vài người đang ngồi, hai người chọn vị trí gần cửa sổ sát đất, vừa hay có thể cúi xuống ngắm thành phố này.
Nhân viên bán hàng tay chân lanh lẹ bắt đầu đóng gói, cộp cộp vài bước chạy tới phòng khách loại nhỏ, vừa mới chuẩn bị đưa cho hắn. Đột nhiên một tiếng súng vang lên, đạn xuyên qua túi đóng gói ghim vào tủ kiếng phía sau.
Răng rắc, kính thủy tinh nứt ra, nhân viên bán hàng thét lên một tiếng, túi đóng gói rơi xuống mặt đất, khuyên tai trong đó lăn ra, bị một cái chân đạp trúng.
“Nằm sấp xuống, tất cả cúi đầu xuống cho tao.” Mấy gã đàn ông khỏe mạnh đầu đội cái nón bảo hiểm màu đen đi vào, trong tay cầm súng, túi phồng lên.
Tống Duệ nhấc chân lấy lại khuyên tai, Bạch Vô Trạch đột nhiên kéo hắn một cái: “Đừng cử động, trên người bọn chúng có bom.”
Tống Duệ yên tĩnh lại, yên lặng cúi người xuống ôm đầu, so với tiền thì mạng vẫn quan trọng hơn.
Nếu như ép đám người này, nói không chừng bọn chúng sẽ bắn chết người, lúc bị dồn đến đường cùng thì sẽ tự bạo, cuối cùng ngọc nát đá tan.
Không đáng.
Cứ để bọn chúng lấy đi, chút tiền thôi mà.
Tống Duệ nhắm mắt lại, bên tai là tiếng hít thở thoải mái của tướng quân: “Bọn họ đều là dị năng giả, nhưng đừng lo, tôi sẽ bảo vệ em.”
“Ừm.” Tống Duệ im lặng.
Thật ra hắn không lo lắng chút nào, chỉ là có chút đáng tiếc, khuyên tai hắn thích bị người khác đạp lên, loại cảm giác đó đúng thật là —— khiến người ta tức giận.
Thế nhưng gặp phải chuyện như thế này, chắc chắn tướng quân sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chờ một lúc nữa thì sẽ có kịch hay.
Hình như Bạch Vô Trạch đang chờ thời cơ, anh không chỉ muốn bắt mấy dị năng giả kia, mà là còn không để bọn chúng tự bạo, mấu chốt là phải bảo vệ con tin, hình như có vẻ khó.
Từng cái kính thủy tinh bị báng súng đánh vỡ, tay chân phần tử phạm tội lanh lẹ cướp những thứ đáng tiền ở trong.
Lại nói, đây là tầng mười một, tại sao bọn chúng đến đây dễ dàng như vậy? Lại còn mang nhiều người như thế?
Nếu như dùng thân phận khách hàng đi vào thì chỉ có hai khả năng: Một là khách quen, một là lợi dụng dây chuyền không gian cao cấp. Dây chuyền không gian cao cấp có thể cho người đợi trong thời gian ngắn, dư sức để tiến hành cướp bóc.
Khả năng thứ hai cao hơn, nhìn trang phục và hành vi của đám phần tử phạm tội này không giống loại người đi mua. Khả năng đầu tiên cũng không dễ, dù sao ở đây nổi danh là đắt đỏ, người bình thường cũng tiêu phí không nổi.
Vậy cũng chỉ có một khả năng, ở đây có nội ứng.
Hắn bắt đầu quan sát sắc mặt của mấy nhân viên bán hàng, ai cũng đều hoang mang hoảng loạn, không giống dáng vẻ nội ứng. Đương nhiên cũng có thể là hắn đã nhìn sót, dù sao cả đám nhân viên bán hàng đều tập trung ở một chỗ, tất cả đều cúi người ôm đầu, có vài giống cái thích để tóc dài, phủ lòa xòa xuống nên cũng không thấy rõ.
Tống Duệ nhìn kỹ lại lần nữa, đột nhiên phát hiện có một nhân viên bán hàng kề sát thân thể lên tường, lấy cùi chỏ nhấn còi báo động.
Ngu ngốc!
Mặc dù đây là cửa hàng của mình, nhưng hắn vẫn luôn nhấn mạnh giữ được tính mạng quan trọng hơn. Bởi vì một cái mạng còn quan trọng hơn tiền nhiều, không chừng còn có thể kéo ra phiền phức không cần thiết.
Hắn ở đây mà còn nhìn thấy rõ ràng, chứ đừng nói chi là đám cướp kia.
Quả nhiên, một tên cầm súng đi tuần tra nhìn thấy, khẩu súng trong tay dời đi, nhắm ngay nhân viên bán hàng kia.
Đầu ngón tay Tống Duệ xuất ra một miếng băng mỏng, lóe lên hàn quang yếu ớt, đang định ra tay, Bạch Vô Trạch đột nhiên đá một mảnh vụn thủy tinh lên, mảnh vỡ vèo một tiếng bay ra ngoài, xuyên vào cổ tên tội phạm đang chuẩn bị bắn súng.
“A!!” Hắn ta kêu thảm một tiếng, dòng máu như đài phun nước. Cổ là nơi có động mạch chủ, nếu như vết thương quá sâu thì cho dù là dị năng giả thì cũng không có cách nào. Đương nhiên, Bạch Vô Trạch hành động bất ngờ trong lúc hắn ta không hề đề phòng.
Miếng băng mỏng trong tay Tống Duệ dần dần tan đi, lẳng lặng nhìn tướng quân hành động.
Đám tội phạm kia đột nhiên bị tổn thất một thành viên, tâm trạng trong nháy mắt kích động: “Ai làm, đi ra cho tao!”
Một tên trong đó có tính cách nóng nảy, đạp hai bước đi tới, súng trong tay chỉ vào một khách hàng đi mua hàng khác trong lầu mười một.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Bạch Vô Trạch bỗng nhiên đứng dậy, tay nắm chặt tay gã, gã kêu thảm một tiếng, súng rớt xuống.
Gã cũng coi như phản ứng nhanh nhẹn, một cái tay khác lóe lên ánh đỏ, lửa đỏ cháy lên, nhưng đáng tiếc còn không kịp sử dụng đã bị Bạch Vô Trạch bắt được tay, ném qua vai một cái văng ra ngòai, vặn cổ một cái, gã đã đi đời nhà ma.
Những động tác này đều hoàn thành trong chớp mắt, chờ những tên kia phản ứng lại thì đã lại tổn thất thêm một người.
Những tên kia giận tím mặt, bật tia laze của súng trong tay lên xông tới, Bạch Vô Trạch tiện tay kéo, rút khăn trải bàn trong phòng khách loại nhỏ ra, chậu hoa và ly nước trên đó rơi xuống xoảng xoẳng, vỡ thành mảnh nhỏ.
Tướng quân mạnh mẽ phất khăn trải bàn một cái, đạn thế mà lại bị anh hắt văng ra bên ngoài, ghim khắp tường, lưu lại ấn ký sâu sắc.
Đây chính là siêu năng lực của dị năng giả cấp bảy sao?
Còn chưa sử dụng dị năng giả mà đã mạnh như vậy rồi, năng lực hơi bị biến thái.
Trên khăn trải bàn kia khẳng định có kèm theo tinh thần lực của anh, nếu không thì không có khả năng ngay cả đạn cũng chặn được.
“Mấy người đi trước đi.” Tống Duệ bắt chuyện với mấy người cùng ngồi xổm dưới đất với mình, những người này không giàu thì quý, bị thương thì không hay.
Hơn nữa, vị trí này của bọn họ cũng rất gần cửa, thừa dịp Bạch Vô Trạch hấp dẫn sự chú ý thì để những người khác chạy đi trước, cũng giảm xuống chút phiền phức không cần thiết, ví dụ như bị người kèm hai bên gì gì đó.
Những người kia được nuông chiều từ bé quen rồi, chân đều mềm nhũn, sợ đến không nhúc nhích được. Tống Duệ bất đắc dĩ, chỉ có thể đỡ những người không thể đi được rời đi.
Cuối cùng là nhân viên bán hàng bên này. Vì để dễ khống chế, bọn cướp đều để bọn họ ngồi tập trung với nhau.
Phía sau nhân viên bán hàng có cửa thoát hiểm, chỉ dùng để ứng phó với tình huống khẩn cấp. Tống Duệ một cước đá văng cửa đang khóa, để mấy người bọn họ nối đuôi nhau mà ra.
“Xong rồi, sơ tán mọi người hết rồi.” Ở đây chỉ còn lại hắn và Bạch Vô Trạch, và đám tội phạm kia: “Có cần tôi tránh đi một chút không?”
Hắn đã sớm nhìn ra, sỡ dĩ tướng quân kéo dài đến báy giờ là vì chưa sử dụng dị năng. Không sử dụng dị năng nhất định là do có gì khó nói, hoặc là không muốn để cho người khác nhìn thấy.
Thật ra cũng không có gì, bởi vì dị năng tướng quân dùng thật sự quá xấu hổ cho nên không tiện lộ ra mà thôi. Bởi vì một khi lộ ra, dựa vào trí thông minh thì nhất định Tống Duệ sẽ đoán ra.
“Em nhắm mắt lại, không được nhìn.”
“Thần bí như vậy?” Là dị năng gì mà lại không cho xem?
*Bịt tai trộm chuông, thật ra Tống Duệ ít nhiều cũng đoán được, nhưng mà nếu Bạch Vô Trạch không muốn cho hắn biết vậy thì hắn coi như không biết là được rồi.
*掩耳盗铃 Bịt tai trộm chuông .Chú thích:“掩耳“ Xem ảnh 1 dao ling) Có nghĩa là trộm chuông.Thành ngữ này được ví với :”tự lừa dối mình” hoặc “dối mình không dối được người”.
“Tôi nhắm mắt lại rồi.” Tống Duệ nhắm mắt lại, mặc dù trong trường hợp này, nhưng không gì sánh được bằng tin tưởng tướng quân. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lại nói tiếp, chuyện này cũng không hợp với tính cách của hắn. Thương nhân luôn đa nghi, bệnh nặng nhất của hắn chính là đa nghi, hoàn toàn tin tưởng một người khác là không thể.
Xung quanh vang lên tiếng vi vi vu vu, cửa sổ sát đất không biết bị ai đập phá, bên tai truyền tới tiếng gió.
Đám tội phạm kia không biết bị cái gì kích thích, đột nhiên hô to một tiếng: “Tao liều mạng với mày!”
Đúng giờ – thời gian trong quả bom liên tục nhảy số, Tống Duệ lại không lo lắng, cũng không bỏ chạy, cứ đứng như vậy.
Bíp——
Một tiếng kêu kéo dài, là tín hiệu nhắc nhở sắp nổ cuối cùng, đám cướp cười ha ha: “Bọn mày chôn cùng bọn tao đi!”
Nhưng mà quả bom kia cũng chỉ bíp một chút rồi thôi, không có nổ tung, sau đó thế giới lại yên tĩnh, một vệt bóng đen chặn ở trước mặt hắn: “Mở mắt ra được rồi.”
“Ừm.” Bạch Vô Trạch đang yên đang lành đứng ở trước mặt hắn, mặt nạ Trư Bát Giới này lại càng không hợp với thân phận hơn.
Tống Duệ quan tâm hỏi một câu: “Anh có bị thương không?”
“Có.”
“Ở đâu?”
Heo tiên sinh duỗi bàn tay xinh đẹp ra, ngón út nhếch lên: “Móng tay gãy mất rồi.”