Ngọc Khanh đi vào bên trong bê ra hai phần gà nướng. Cô vừa đi vừa suy nghĩ không để ý có người muốn hãm hãi mình.
"Á!"
Choang.
Hai âm thanh phát ra cùng lúc. Anh quay lại nhìn đã thấy cô nằm sõng xoài trên nền, đồ ăn văng ra sạch, không còn gì.
"Ngọc Khanh, cô có sao không, tôi thành thật xin lỗi!" Kim Liên giả vờ hối hận chạy đến đỡ cô, miệng không ngừng xin lỗi.
Anh chạy đến đẩy tay cô ta ra, cởi áo khoác choàng lên người cô bế cô đi.
"Bỏ tay cô ấy ra, đi dọn đống đồ ăn kia đi!"
Cô sau khi ngã choáng nên chẳng quan tâm việc gì đã xảy ra, cứ mặc anh quát tháo. Kim Liên ức muốn độn thổ xuống đất, mặt đỏ như ớt được mùa chín. Cô ta cúi xuống nhặt đồ ăn rơi, miệng lẩm bẩm.
"Hôm nay chỉ là khởi đầu thôi, mày cứ từ từ mà nếm trải."
Anh bắt taxi đưa cô đến bệnh viện. Cô bây giờ đang ngủ, cú ngã làm chân cô trở nên trầy xước hết, có một số chỗ còn rướm máu.
Anh nhìn cô, khuôn mặt bao năm nay anh từng mong nhớ. Cô vẫn vậy, vẫn đẹp như thế, đôi môi đỏ hồng nhìn là muốn cắn.
Anh đưa cô đi băng bó lại vết thương, mới đi về công ti.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây!"
"Cảm ơn không thì không được, em phải làm gì để báo đáp chứ?"
"Anh muốn gì?"
"Muốn em!"
Cô lườm anh, anh nhìn cô cười
"Thôi, anh muốn đến nhà em aen một bữa"
"Được, khi nào đến anh báo, đây là số của tôi"
Cô không biết rằng anh đến nhà cô chỉ với một mục đích điều tra xem cô đã chồng hay chưa. Dù có hay không anh sẽ đập chậu cướp lấy cô. Khi nào cô chắc chắn là của anh, anh sẽ dừng.
Anh đưa tay đỡ cô vào trong nhưng cô từ chối.
"Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Mọi người sẽ hiểu lầm!"
Cô đi vào trong thấy Thiên Khánh đang đứng đợi.
"Mẹ, mẹ làm gì mà bây giờ mới đến đón con? Mẹ định bán con đi à?"
Nhóc chạy đến bên cô, nhìn một lượt mới phát hiện ra chân cô dán rất nhiều băng cá nhân. Bị thương, chắc chắn là bị thương rồi!
"Mẹ, ai làm mẹ bị thương? Ai làm xấu đi cơ thể hoàn hảo của mẹ!"
"Mẹ không sao, vào lấy túi cho mẹ đi, công ti người ta về hết rồi kìa!"
"Mẹ nói đi, đứa nào, con sẽ cắt chim đứa đấy, tuyệt đường cho nó đẻ trứng!"
"Mẹ đã nói không sao mà, đi lấy đồ đi, nhanh lên!"
"Vâng!"
Nhóc lạch bạch chạy vào chỗ làm của mẹ mang túi ra. Túi gì mà nặng dữ, tổn hao hết calo của nhóc.
"Chú kia, sao chú lại ở đây? Không lẽ chú là người làm mẹ tôi bị thương?"