"Không, mẹ cháu bị ngã, chú đã đưa mẹ cháu đến bệnh viện!"
"Ồ, vậy cảm ơn!"
Thiên Khánh nắm lấy tay mẹ kéo đi ra về.
"Lên đi, chú chở về!" Anh lấy xe chạy đến trước mặt mẹ con cô
"Cảm ơn anh, tôi bắt taxi về là được rồi!"
"Em lên đi, không cần khách sáo!"
Anh xuống mở cửa, đỡ cô vào trong rồi lái đi theo lời của Thiên Khánh.
Xe của anh vẫn vậy, vẫn có muig hương thoang thoảng ngọt ngào của hoa lan. Cô rất thích mùi thơm đó, dịu nhẹ và dễ chịu. Cô lại nhớ đến ngày trước cô vẫn thường ngồi trong xe anh ngâm nga hát, hai người kể chuyện nữa cơ. Nhưng.... bây giờ khác rồi!
"Xuống xe thôi!" Anh nhanh chóng chạy xuống mở cửa đỡ cô lên nhà.
"Cảm ơn chú, chú có thể về!"
Cô đi chậm rãi vào phòng, cả người mệt mỏi tựa lưng vào cạnh giường.