Gia Đình Công Hầu

Chương 1-1: Dẫn truyện



Mọi người muốn nghe chuyện xưa không? Không trả lời tức là muốn rồi, vậy tôi kể nhé?!

“Rất lâu trước kia tôi có một người bạn, có nói tên mọi người cũng không biết đâu. Thân thế của huynh ấy và tôi khá giống nhau. Mẫu thân mất sớm, phụ thân tục huyền (lấy vợ khác), vị kế mẫu kia của huynh ấy nhân phẩm rất tệ, vì muốn tranh giành gia sản trong nhà, nên cố tình tìm bọn đầu đường xó chợ, dụ dỗ huynh ấy bỏ học, huynh ấy tuổi nhỏ, không chịu học hành, suốt ngày chơi bời lêu lổng, sinh sự đánh nhau. Phụ thân vốn đã không thích huynh ấy, sau đó lại càng có cớ để đuổi huynh ấy ra khỏi nhà. Người bạn kia của tôi không học hành không nghề nghiệp, nên chẳng bao lâu trên người đã không còn chút bạc nào, tán gia bại sản, cuối cùng lưu lạc đến mức cả cơm cũng chẳng đủ no.

Có một ngày, huynh ấy bị đói đến không chịu nổi, đành phải làm liều trộm hai cái bánh bao, kết quả bị tiểu nhị quán phát hiện, đuổi theo đánh mắng, suýt nữa đã bị đánh chết. Ngay lúc huynh ấy tuyệt vọng nhất, bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân, nàng ấy không chỉ bảo hạ nhân cản tiểu nhị lại, mà còn cho huynh ấy một thỏi bạc, bảo huynh ấy kiếm việc làm ăn.

Huynh ấy rất cảm kích, lén lút đi theo chiếc xe ngựa chở nữ nhân kia, muốn nhìn xem nàng ấy rốt cục có hình dáng thế nào. Khó khăn lắm mới đợi được nữ nhân ấy bước xuống, huynh ấy mới đột nhiên nhận ra, thì ra huynh ấy đã biết nữ nhân ấy từ lâu. Nữ nhân này vừa đến kinh thành cách đây vài năm, huynh ấy đã từng gặp qua trong một dịp yến hội. Chẳng qua, về sau nữ nhân ấy gả cho người, sau đó trượng phu nàng ấy chết, nàng ấy trở thành quả phụ.

Không hiểu vì sao, từ ngày đó trở đi, huynh ấy bỗng nhiên thông suốt, quyết tâm không thể để mình như vậy nữa, vì vậy huynh ấy đi tìm nhà cậu của mình, cầu xin nhà cậu giúp huynh ấy đến học đường học lại. Cậu huynh ấy mềm lòng, quả nhiên đáp ứng, thậm chí còn đưa huynh ấy đến đền Bắc Sơn ở ngoại thành.

Chỉ là, ngay cả huynh ấy cũng không ngờ được, thế nhưng có thể gặp lại nữ nhân kia.

Nàng quả phụ kia ở trong một am ni cô trên sườn núi, sáng sớm hàng ngày sẽ lên núi Bắc Sơn đánh đàn. Người bạn kia của tôi nhận ra nàng, nhưng không dám bước đến chào hỏi, chỉ ngày ngày trốn sau tảng đá nghe nàng đánh đàn mà thôi. Thật ra cầm nghệ của nàng không được tốt lắm, luôn có chỗ đàn sai, nhưng mà người bạn kia của tôi lại thích nghe, cứ như là bị nghiện vậy. Trong hai năm, bất kể trời mưa hay nắng, huynh ấy đều ở trên núi chờ nàng. Lúc ấy, người bạn kia của tôi vẫn chưa biết rằng mình đã thích nàng quả phụ kia, về sau, huynh ấy trở lại kinh thành thi cử, sau khi thi xong, cậu huynh ấy bảo muốn tính chuyện hôn nhân cho huynh ấy, huynh ấy mới nhận ra rằng, dường như ngoài nàng quả phụ kia, ai huynh ấy cũng không thích.

Cuối cùng huynh ấy cũng hiểu được lòng mình, vì vậy quyết định nhờ người đến cửa cầu hôn nữ nhân kia, tối hôm đó huynh ấy trằn trọc không ngủ được, cứ nhắm mắt lại nhìn thấy bóng hình nàng ấy, trong lòng vui sướng vô cùng. Sáng sớm hôm sau, bà mối huynh ấy mời còn chưa tới cửa, mà chính bản thân huynh ấy….đã ngoài ý muốn, qua đời….”

Huynh ấy và tôi rất giống nhau, thậm chí có thể nói, là vô cùng giống nhau, nhưng vẫn có chỗ khác. Khác là, tôi cũng chết, nhưng có thể nghịch thiên sống lại. Vâng, tôi sống lại, và sửa lại số mệnh của mình. Tôi lấy lại những gì đã mất, làm những việc chưa làm, và yêu thương nữ nhân tôi chưa kịp yêu thương. Chính truyện là cuộc đời của nàng và tôi – sau khi tôi sống lại.

Lời Editor: Truyện không có văn án nên bên trên là phần dẫn truyện mà editor “hô biến” ra dựa trên nội dung truyện. Dẫn truyện là lời nam chính, vì nam chính là lý do editor quyết định làm truyện này, anh ấy quá dễ thương (theo ta). Dẫn truyện hơi buồn vì đó là cuộc đời nam chính trước khi trùng sinh, chỉ “lừa tềnh” thôi chứ truyện vui vẻ dễ thương lắm, đặc biệt bắt đầu có nam chính xuất hiện nên mọi người an tâm nhảy hố nhé, chỉ có ngọt và ngọt thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.