Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 10: Đại họa ập đến



Ngô Đồng phố,phong cảnh cũng như tên..xung quanh trồng thật nhiều cây ngô đồng..nhìn toàn cảnh xung quanh ai cũng sẽ nghĩ ngay đến một chữ “ nghèo”.

Nhưng người sống nơi này vĩnh viễn không thể nào giống như tên đẹp như vậy ‘ngô đồng’,ngây ngô thuần khiết.

Khi Tử Lam vừa bước chân vào cổng nhà nàng thì một khung cảnh hoành tráng khiến nàng giận đỏ mặt.Tất cả đồ đạc của nàng từ bé đến lớn nằm ngỗn ngang trên đất,mấy thứ linh tinh nằm rãi rác khắp sân.Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?Có phải nàng đang nằm mơ không..hay là ba ba của nàng chuyển nhà đi mà không nói với nàng.Nhặt lên từng món xếp lại,đến khi Kiều Phương từ trong nhà bước ra nàng mới hiểu chuyện gì xảy ra với đồ của nàng.

Kiều Phương cầm trong tay đồ của Tử Lam định ném tiếp thì Lâm Mặc Thiên ngăn Kiều Phương lại,bà ta lớn tiếng la hét “tôi nói cho ông biết,chúng ta còn muốn sống yên ổn qua ngày,nếu nó vẫn còn sống tại căn nhà này thì sau này chúng ta không có ngày nào tốt đẹp,hôm nay,có nó thì không có tôi,có tôi thì không thể nào có nó được..ông nghe rõ chưa..?”

Kiều Phương quấy rối,Lâm Mặc Thiên trên mặt hoàn toàn bất đắc dĩ,ông cũng không biết làm sao cho vừa lòng,một bên là con gái một bên là bà vợ.Lâm Mặc Thiên nhỏ giọng khuyên nhủ “bà đừng như vậy có được không?nói thế nào Tử Lam cũng là nữ nhi của tôi,bà đuổi nó đi thì nó ở chổ nào mà sống..Lam nhi còn quá nhỏ bà thông cảm bỏ qua cho nó đi..”

“ Nó thích đi nơi nào thì đi nơi đó,không liên quan đến chúng ta,nếu nó vẫn còn tiếp tục ở đây thì chúng ta phải chịu mỗi ngày đều có người tới đe dọa sao?”Kiều Phương kêu gào vừa lúc Lâm Mặc Thiên ngẫn người bà liền cầm đồ của Tử Lam ném ra cửa.

Vừa vặn rơi xuống chân Tử Lam..

“Lam nhi…con về khi nào..” Lâm Mặc Thiên lẫm bẫm kêu một tiếng.

Lâm Tử Lam nhìn ba ba của mình một lúc rồi dời ánh mắt sang Kiều Phương,nổi giận,nàng thật sự rất giận.Nhìn thẳng tấp vào Kiều Phương bằng ánh mắt lạnh thấu xương.

“ Kiều Phương,bà nổi điên cái gì vậy hả..?Tôi khi nào thì trêu chọc bà hả..?Ai cho phép bà tùy tiện động vào đồ của tôi..ai cho phép bà làm như vậy?”Tử Lam tức giận run người, thét lên nhìn chằm chằm Kiều Phương.

Kiều Phương là ba ba cưới về làm vợ hai,mẹ của nàng sau khi sinh nàng xong không bao lâu thì mẹ chết, ba ba cưới Kiều Phương nhưng quan hệ giữa nàng và bà ấy luôn đối chọi gai gắt.Bởi vì Kiều Phương đối với nàng từ nhỏ đến lớn không đánh thì mắng,lâu ngày Tử Lam cũng luyện ra mồm mép lợi hại,hiện tại Kiều Phương đối với nàng nhiều lắm là lảm nhảm không dám động tay động chân với nàng,nhưng hôm nay lại đi chọc nàng,ném tất cả đồ của nàng ra bên ngoài..nàng giận rât giận..dám chọc vào nàng ư..hừ.

Qủa nhiên khi nhìn thấy Tử Lam với ánh mắt như muốn giết người Kiều Phương bỗng nhiên run sợ,sắc mặc bà hơi hoãn lại một chút,nhưng vẫn như củ dáng vẽ vươn nanh múa vuốt “Lâm Tử Lam,mày về vừa đúng lúc,nhanh chóng thu thập rồi cút ngay..”

“ Nơi này là nhà ta,nếu phải ra đi thì củng chính là bà không phải tôi nha!Kiều Phương,xin hỏi bà có tư cách gì mà muốn đuổi tôi đi hả?” Tử Lam hỏi ngược lại,gương mặt thanh thuần mang theo một cỗ tức giận không nhỏ,Tử Lam nhếch miệng cười khinh bỉ.

“Tại sao đuổi mày à..Mày bên ngoài đắc tội người nào để người ta tìm đến nhà,trước kia tao nhịn mày đều được hết nhưng chuyện này mày không đi là hại tao với ba ba của mày,mày hận tao không sao nếu như ba ba mày có chuyện gì không hay xảy ra thì mày đúng thật là một đứa con bất hiếu”.Kiều Phương hét lớn nhìn Tử Lam xem nàng sẽ suy nghĩ ra sao về việc này.

Đắc tội người khác..

Tử Lam nhíu chặt chân mày không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì!

“ Đủ rồi” Chợt Lâm Mặc Thiên hô lên một tiếng,ông nỗi danh tính tình dễ chịu,nhưng bây giờ hô to một tiếng khiến Kiều Phương cũng sợ hết hồn.

“Tử Lam là con gái của ta,nơi nào củng không được đi”Lâm Mặc Thiên khuôn mặt uy nghiêm hô lên một tiếng.

Nghe ba ba bảo vệ nàng làm lòng Tử Lam cảm giác rất ấm áp.

“ Nếu như nó không đi,ông cứ chờ ngày ngày có người tới đe dọa sau đó tìm người đến đánh chết ông luôn đi,hừ..”Kiều Phương nói xong tức giận thở phì phò,xoay người bước vào nhà đóng cửa.

Lúc này, Tử Lam bước nhanh đến bên cạnh Lâm Mặc Thiên,nàng ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây,nghe Kiều Phương nói luyên thuyên nhưng không hiểu gì hết,nàng phải hỏi rõ ba ba mới được “cha!rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..”

“Con yên tâm đi,không có chuyện gì hết..con đừng lo lắng nhiều,cố gắng học thật tốt là được rồi..việc nhà đã có cha giải quyết” Lâm Mặc Thiên cố gắng an ủi nàng.

“Cha,con gái biết nhà mình thực sự đã xảy ra chuyện phải không?Nếu không Kiều Phương sẽ không nổi điên như vậy,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Có phải hay không chuyện này có liên quan đến con?Cha hãy nói thật cho con biết..xin cha”Tử Lam nhất định hỏi cho ra lẻ,hành động của Kiều Phương nói cho nói cho nàng biết nhất định có việc nghiêm trọng ảnh hưởng đến ba ba của nàng,chuyện này có liên quan đến nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.