Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 143: Bản lãnh của Hi Hi



Hi Hi ôm gối, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Tử Lam chu môi, nói, “Bảo bối tùy tiện nói một chút nha, mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn biết đáp án của cha sao?”

Trong nháy mắt, Tử Lam sững sờ

Hi Hi nhìn nét mặt mẹ sửng sốt, cô là muốn biết?

Nhưng sau mấy giây ngắn ngủn, Tử Lam nhạo báng một tiếng, “Không hề quan tâm cùng đáp án, bảo bối, mẹ phát hiện con bây giờ là càng ngày càng nhàm chán!”

......

“Mẹ, mẹ thật không muốn biết?” Hi Hi nhíu mày hỏi.

Tử Lam hướng hắn kéo ra nụ cười nhạt, “Không muốn!”

Nói xong liền đứng dậy đi vào trong phòng, “Mẹ đi ngủ, đừng quấy rầy mẹ!”

“Mẹ, cha nói, nhưng là thời điểm nghĩ, cũng sẽ nghĩ đến mẹ......” Hi Hi cười cười nói

.......

Hi Hi mới vừa nói xong lời này, Tử Lam đã đi đến gi­an phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại, lời nói của Hi Hi, cũng không biết cô có nghe hay không.

Hi hi ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bóng lưng mẹ, khóe miệng cười nứt ra

............................

Lúc xế chiều, Mặc Thiếu Thiên cũng không có đi đến công ty, mà là đi tổng bộ của Cửa Ngục.

Cửa Ngục tổng bộ là khu vực phồn hoa nhất khu trung tâm chợ, nhìn từ bề ngoài chẳng khác gì một nhà bình thường, vận tác công ty, nhưng trên thực tế là Cửa Ngục tổng bộ, nội bộ, tất cả vận hành toàn bộ đều tại nơi đây.

Người nơi này xem ra cũng bình thản không có gì lạ, nhưng mỗi người đều là người quan trọng của Cửa Ngục, không thể khinh thường.

Theo bọ hắn từ Âu châu địa khu rút lui sau khi trở về trực tiếp chọn ở chỗ này vì điểm dừng chân, mặc dù phát triển rất tốt, lại chưa từng có nghĩ tới phải thay đổi địa phương.

Chỉ là nhà này công ty chủ sách không phải là Mặc Thiếu Thiên, mà là Vân Dục.

Vì để tránh cho người khác biết Cửa Ngục tổng bộ, Mặc Thiếu Thiên ngoài mặt cùng cái công ty này chỉ có mấy lần hợp tác, chưa từng có quá thân mật, chính là vì tránh khỏi người khác phát hiện.

Vậy mà, hôm nay, vân Dục lại đem Mặc Thiếu Thiên nóng nảy gọi đến.

Ngày này, Tiếu Cách cũng ở đây.

Tiếu Cách cũng là người lãnh đạo của Cửa Ngục, Cửa Ngục chính là ba người bọn họ cùng nhau sáng lập.

Tiếu Cách là một nam tử rất anh tuấn, chiều cao 1m8, mặc dù không giống như vân Dịch ưu nhã, phiêu dật, nhưng cũng là một một loại khác nam tử.

Đẹp trai, cương nghị, tàn nhẫn.

Tuy rằng là như thế, nhưng là trong ánh mắt hắn vĩnh viễn mang theo một tia nhàn nhạt ưu sầu, tựa hồ đang nhớ lại cái gì.

Vậy mà những chuyện này, chỉ có Mặc Thiếu Thiên cùng Vân Dục mới rõ ràng. ( muốn nhìn Tiếu cách chuyện xưa lời nói, thân môn nhắn lại, ta sẽ phía sau trọng điểm viết, cũng là một rất đặc sắc chuyện xưa a  ̄)

Ngày này, Mặc Thiếu Thiên đến Cửa Ngục tổng bộ, thấy Tiếu Cách cùng vân Dục, hai người một đen một trắng, thành sự chênh lệch rõ ràng, nhưng là cái loại đó phong cách, cũng không thua bất luận kẻ nào.

“Thế nào hiện tại mới đến?” Vừa vào cửa, vân Dục liền cau mày hỏi.

“Mới từ Mặc gia ra” Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt nói, một câu nói, hai người đều hiểu.

Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc gia quan hệ, Tiếu Cách cùng Vân Dục rõ ràng nhất rồi.

Vân Dục không nói gì nữa.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đem tầm mắt nhìn về phía Tiếu Cách, sau đó vươn tay vỗ hắn một cái, “Trở lại? Như thế nào, tìm được chưa?”

Tiếu Cách nhếch miệng lên cười khổ, “Còn không có!”

Đáp án đúng như Mặc Thiếu Thiên dự liệu, chuyện Tiếu Cách cùng Ninh Vi, Mặc Thiếu Thiên tận mắt chứng kiến, nhưng kể từ Ninh Vi gặp chuyện không may, Tiếu Cách một mực bên ngoài tìm nàng, nếu quả như thật tìm được, bọn họ nhất định sẽ trước tiếp nhận được tin tức. Không có tìm được, đáp án như vậy Mặc Thiếu Thiên đã dự liệu bên trong.

Mặc Thiếu Thiên nghe đến, lấy tay nhẹ nhàng đập một cái vào bờ vai của hắn, tất cả không cần nói.

Tiếu Cách cười cười, “Cậu yên tâm, mặc dù thời gi­an đã lâu rồi, nhưng mà tớ lại sẽ không bỏ qua, đừng lo lắng tớ...tớ không sao!”

Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, dù gì lập trường, hắn đều hi vọng Tiếu Cách kiên cường.

“Tốt lắm, bây giờ trở về vấn đề chính đi!” Vân Dục nói một tiếng, đem hai người gọi tới đây. Mặc Thiếu Thiên cùng Tiếu Cách đều đi tới.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi.

Vân Dục để một máy vi tính trước mặt, sắc mặt nặng nề, “Tối hôm nay chính là thời điểm cùng Hợp Tung gi­ao tiếp, nhưng mà tớ lại nhận được tin tức, hôm nay Tiêu Dật cũng tới đến A thị!” Vân Dục sắc mặt nặng nề mà nói.

Mặc Thiếu Thiên cau mày. Tiêu Dật tới A thị? Hắn tới A thị làm cái gì? Lần trước hắn thu được tin tức, Tiêu Dật đi tới A thị, nhưng là ngắn ngủn mấy giờ liền đi, mặc dù Mặc Thiếu Thiên không biết hắn tới nơi này làm gì, nhưng là lần đó Tiêu Dật lần đầu tiên tới A thị, mà lần này, là lần thứ hai!

“Tiêu Dật có thể tự mình đến A thị nhất định là có chuyện lớn, nếu không, hắn sẽ không dễ dàng tới!” Tiếu Cách cũng trầm mặt nói.

Đối với lần này, Mặc Thiếu Thiên cùng vân Dục bày tỏ ý kiến nhất trí.

“Chẳng lẽ A thị có đồ vật gì đó hấp dẫn hắn?” Vân Dục hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên nụ cười khát máu, tròng mắt thâm thuý phát ra ánh sáng bén nhọn, “Mặc kệ là như thế nào, hắn đã đến như vậy rồi, lần này, thì khó có thể về!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Hắc đạo, cho tới bây giờ đều là ngươi chết ta sống, những năm này, Cửa Ngục thối lui đến Châu Á địa khu, nhưng là Cửa Ngục ở châu Á xác thực thế lực, đã không cách nào khống chế.

Tiêu Dật là thế lực chủ yếu ở châu Âu địa khu, lần này tới nơi này, Mặc Thiếu Thiên càng dễ dàng báo thù!

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên kéo ra nụ cười khát máu, “Nên tới đều sẽ tới!”

“Tối hôm nay do ta đi nhận hàng, vân Dục, Tiếu Cách các ngươi liền canh giữ ở tổng đài, thuận tiện giám sát xem Tiêu Dật có động tác gì!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Ân!” Vân Dục gật đầu, đối với Mặc Thiếu Thiên an bài cùng quyết định bày tỏ đồng ý

...........

Vì vậy, buổi tối, ở bến tàu. Thời gi­an từ chín giờ A thị chưa ngủ, chín giờ gi­ao tiếp sẽ làm người khác chú ý, cho nên bọn họ đem thời gi­an giao tiếp đổi thành rạng sáng.

Ban đêm gió lớn, bầu trời nhưng lại không có một ngôi sao nào, nhất định vì tối hôm nay tăng thêm một chút khẩn trương.

Hi Hi ở nhanh đến hơn một giờ, mới ra cửa.

Lầu dưới, một chiếc xe con đang chờ hắn. Hi Hi cả người áo khoác nhỏ màu đen, tiểu ủng ngắn, mặc dù còn nhỏ, nhưng là khí phách tiết ra ngoài.

Hi Hi trực tiếp đi tới chiếc xe con trước mặt, vươn tay gõ cửa.

Lúc này, cửa sổ xe mở xuống, một người đàn ông hút thuốc ngồi ở trong xe, nhìn Hi Hi nhíu nhíu mày, “Người bạn nhỏ, có chuyện gì không?”

Hi Hi vặn lông mày, sắc mặt đắm chìm, “Mở cửa!” Giọng nói, hết sức lưu loát.

Lý Thuận ngồi ở trong xe, nghe được Hi Hi nói, khóe miệng nhả ra một làn khói, “Người bạn nhỏ, ca ca còn có việc bận, hiện tại đã trễ thế này, mau về nhà ngủ đi!”

Hi Hi không vui cau mày.

Không phải bé không biểu lộ thân phận, nhìn người đến bé ít như vậy, cũng sẽ coi bé là đứa bé!

Bé có tất cả, nhưng lại bị giới hạn tuổi tác a a a!!!

Hi Hi không nói hai lời, trực tiếp đi tới, mở cửa, trực tiếp lên xe.

Lý Thuận sững sờ, hắn rõ ràng nhớ cửa đang khóa, làm sao sẽ mở ra.

Lý Thuận cũng không vui mừng lên, vứt xuống tàn thuốc trong tay, quay đầu lại nhìn Hi Hi cảnh cáo, “Đứa trẻ, ai cho ngươi đi lên, ta cảnh cáo ngươi, đi xuống cho ta, nếu không, ta sẽ không khách khí......”

Hi Hi ngồi lên xe, trực tiếp đóng cửa lại, nghe được Lý Thuận nói, khóe miệng khinh thường ngoắc ngoắc, “Tạp Ni chính là chỗ này sao dạy ngươi nói chuyện?”

Hi hi âm thanh không lớn, nhưng là đủ để khiếp người.

Lý Thuận sững sờ, nhìn Hi Hi, ít đứa bé như vậy, thế nhưng biết tên của Tạp Ni, nhìn đối phương, “Ngươi là —— Hi Tử?”

“Coi như ngươi có mắt!” Hi Hi hết sức khí phách nói.

Lý Thuận miệng mở to hết cỡ, nhất thời có loại kích động muốn chết. Hắn trực thuộc cấp trên, lại là một đứa bé tám tuổi!

Lúc này, hắn chợt nhớ tới Tạp Ni dặn dò, cho hắn đi đến nơi này nhận một đứa bé, lúc đó hắn nhận được tin tức cho là đùa giỡn, nhưng là bây giờ, hắn hoàn toàn muốn tự tử!

Hi Hi biết hắn đang nghĩ cái gì, bé nhỏ tuổi như vậy, xác thực làm cho người ta không thể nào tin nổi.

Nhưng là, sự thật sẽ nói lên tất cả. Hi Hi sẽ dùng bản lãnh, để cho bọn họ biết, thực lực của bé không thua bất luận kẻ nào!!!

“Còn không lái xe?” Hi Hi nhìn hắn hỏi.

Lý Thuận lúc này mới phục hồi tinh thần, gật đầu liên tục, mặc dù trước mặt đứa bé xem ra chỉ có mấy tuổi, nhưng là nói thế nào, hắn cũng là cấp trên của mình, hơn nữa còn là nhiệm vụ lần này do hắn chỉ huy, hắn không thể không nghe nha.

Vì vậy, xe khởi động.

Hi Hi lấy ra máy vi tính của mình, ở phía trên nhìn tình huống ban đêm ở bến tàu. Lúc này, Hi Hi ném ra một tai nghe cho hắn.

“Như thế này cùng Cửa Ngục gi­ao tiếp do ngươi phụ trách, ta sẽ không ra mặt, có chuyện, tùy thời liên lạc!” Hi hi hết sức nghiêm túc nói.

“Dạ!” Lý Thuận đáp một tiếng, cầm lên tai nghe, giắt trên người.

Những thứ này đều là cấp trên an bài tốt, Lý Thuận sớm cũng biết, chỉ là một vừa lái xe, tròng mắt không ngừng quét Hi Hi, nhìn nhìn hắn xem máy vi tính, trong lòng càng không nắm chắc.

Hắn thật rất muốn gọi một cú điện thoại cùng Tạp Ni xác nhận một chút, lần này không phải chơi trò gì chứ?.

Nếu không làm sao sẽ kinh hãi như thế đây? Hi Hi không nói gì, chỉ là chuyên tâm nhìn tình huống ở bến tàu. Xe lái rất nhanh, hơn hai mươi phút liền đến bến tàu.

Hi Hi ở trên đường cùng Lý Thuận nói rất nhiều, “Lần này Cửa Ngục người liên hệ không biết là người nào, nhưng là mặc kệ là ai, ngươi đều muốn trong thời gi­an ngắn nhất, kết thúc!” Hi Hi nói.

Lý Thuận gật đầu một cái, nghe Hi Hi nói, không khỏi bắt đầu ở trong lòng giảm bớt đối với hi hi hoài nghi. Hợp Tung cũng không sẽ dùng linh tinh người, Hi Hi, sợ là cũng có chút thực lực đi!

Nếu không một đứa bé tám tuổi, làm loại nhiệm vụ nguy hiểm này, sợ là đều muốn sợ tới mức tè ra quần rồi, mà người trước mặt vẫn ngồi ở trước mặt của hắn nói cho hắn biết tầm quan trọng của chuyện!

Một đứa đứa bé tám tuổi, lại là thủ lĩnh, Lý Thuận cảm thấy, đây là muốn nghịch thiên sao???

Cảm khái xong, hay là muốn nhìn thẳng. Cách gi­ao tiếp còn có một đoạn thời gi­an, Hi Hi cũng không gấp gáp, ngồi ở trong xe, nhìn máy vi tính, thăm dò tình hình, đối với nhiệm vụ lần này, hắn là lần đầu tiên làm gi­ao tiếp, nói thật, kích thích lại kích động, nhưng là hắn nhất định phải cẩn thận một chút, hai phe, đều không phải là hiền lành!

“Lão đại......” Lúc này, Lý Thuận không ưỡn ẹo kêu một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.