Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 155: Tài xế cũng điên cuồng !



Bác tài xế xe buýt cũng không phải là đèn đã cạn dầu, lái xe đã lâu, kỹ thuật vẫn phải có, ông đột nhiên nhấn ga, hướng phía trước phóng như bay trên đường với tốc độ kinh người, bất chấp tất cả, không cần để ý các đèn giao thông hay tốc độ đang vượt mức cho phép, trong đầu ông giờ này chỉ giử vững ý chí kiên định là phải chạy thật nhanh về phía trước, chân đạp ga lớn, tay lái chuyển liên tục lạn lách vượt qua những chiếc xe khác, tất cả mọi người ở trong xe ngồi không vững, thân thể ngã nghiêng, Hi Hi cũng nắm chặt lan can, bé muốn chính là sức mạnh ý chí tinh thần như vậy.

Xe chạy ổn định hơn lúc trước một chút, Hi Hi quay đầu sang nhìn mọi người, bé lớn tiếng hô, “Mọi người mau đóng cửa sổ lại!”.

Lúc này, trên xe có mấy nam nhân dũng cảm đứng lên, vội vàng đóng cửa sổ lại.

“Tất cả mọi người ngồi chồm hổm trên sàn xe chớ lộn xộn!” Hi Hi chỉ huy, vì vậy tất cả mọi người ngồi chồm hổm trên sàn xe, Hi Hi chưa chỉ huy, mọi người thật sự ngồi yên vẫn không dám lộn xộn.

Xe phía sau vẫn không ngừng đuổi theo, thấy tất cả mọi người yên ổn vị trí của mình, Hi Hi đi tới một góc khuất, ngồi xổm xuống, giơ tay lên, mở ra đồng hồ đeo tay, “Tạp ni, có ở đây không?”

Hi Hi hướng về phía một điểm đỏ trên đồng hồ đeo tay nói khẽ, đó là cách mà bọn họ truyền tin cho nhau, chỉ cần địa phương có mạng lưới internet, thông tin liên lạc sẽ hết sức cường hãn.

Đang bên kia Tạp Ni chuẩn bị họp tổng bộ, đồng hồ đeo tay chợt chấn động một cái, “Thế nào?” Tạp Ni biết, bình thường không có chuyện gì hay tình huống quan trọng, tuyệt đối Hi Hi sẽ không dễ dàng dùng loại phương thức này để liên lạc cậu.

“Lập tức triệu tập người ở A Thị tới Gi­ang Hoa phố cứu tôi, có người muốn giết tôi!” Hi Hi nói.

“Có người muốn giết cậu? Người nào?” Tạp Ni nghe được Hi Hi nói, nhất thời hội nghị bên kia cũng chấm dứt, Hi Hi là tâm phúc của bọn họ và cả Hợp Tung, nhất định bé không thể gặp chuyện không may.

“ Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng tình huống nguy hiểm vô cùng, bây giờ tôi đang bị truy sát trên một chiếc trên xe buýt, có một chiếc xe đuổi theo tôi, trên chiếc xe đó hiện có bao nhiêu người tôi cũng không biết!” Hi Hi nói, âm thanh đè thấp, nếu như bị mọi người trên xe biết được mục tiêu của bọn họ là bé, Hi Hi không dám bảo đảm, bọn họ có thể hay không gi­ao bé ra ngoài cho bọn kia.

“ Chết tiệt, bảo bối, cậu rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người, kẻ thù là ai cũng không biết!” Tạp Ni nói.

“Mẹ nó, tôi làm sao biết!” Hi Hi mắng một tiếng, lúc này nhất định phải thảo luận về vấn đề này sao?

“Hiện tại Mặc tử đã liên lạc người tới giúp cậu rồi, bảo bối, trong lúc này, cậu sẽ không bị bọn chúng giết chết chứ?” Tạp Ni hỏi.

“Nói nhảm, tôi yếu như vậy sao?” Hi Hi kháng nghị.

Đang tại thời điểm Tạp Ni muốn nói, rõ ràng cậu liền nghe thấy có tiếng súng vang lên.

Tạp Ni nhướng mày, “Xem ra bọn họ thật nghĩ đưa cậu vào chỗ chết!”

“Yên tâm, tôi sẽ không để cho bọn họ toại nguyện!” Hi Hi hung hăng nói, gương mặt nho nhỏ thoáng qua một tia hung dữ.

Càng muốn cho bé chết, sinh mệnh của bé càng cường hãn.

Ở điểm này, Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, còn có Hi Hi, giống nhau đều cường hãn, mạnh mẽ.

Một nhà ba người đều là cái loại đó gặp mạnh sẽ mạnh hơn người!

“Vậy cậu nhớ cẩn thận một chút, tôi sẽ lập tức làm phái người sang hỗ trợ an toàn cho cậu!” Tạp Ni nói.

“Bảo bối, cẩn thận một chút!” Thẩm Dạ Thiên cũng bên kia lo lắng dặn dò.

“Ân!” Hi Hi đáp một tiếng.

Lúc này bé ngồi chồm hổm trên sàn xe, đang nghĩ nên làm như thế nào giải cứu bản thân thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.

Ngay vào lúc này, xe đột nhiên chạy chậm tốc độ lại, tất cả người trên xe cũng đều dồn về phía trước, vốn Hi Hi đang ngồi chồm hổm trên sàn xe, nhưng theo quán tính bé vọt tới trước, cẩn thận ngồi trên sàn xe. “Đã xảy ra chuyện gì?” Hi Hi nhìn tài xế xe buýt hỏi.

Tài xế xe buýt nhìn xe trước mặt, “Bọn họ xông tới muốn chặn đường!”

Hi Hi lập tức đứng dậy, hướng tài xế đi tới, nhìn chiếc kia màu đen xe vọt lên.

Hi Hi mím môi, xem ra bọn họ cố ý muốn giết bé, thật đúng là hao tổn tâm cơ a.

Hi Hi nhìn tài xế, “Đại thúc, xông tới!”

“À?” Tài xế sững sờ, nhiều năm làm tài xế như vậy, ông còn chưa đụng qua người nào đâu, coi như đụng vào, cũng là kinh hồn bạt vía, chẳng lẽ sẽ phải như vậy xông tới sao?

Hi Hi nhìn tài xế do dự liền mở miệng, “Bọn họ là phần tử khủng bố, không xông tới, bọn họ sẽ giết chết chúng ta!” Hi Hi hô to.

Tài xế nhìn Hi Hi, không ngờ đứa bé này tại thời điểm nguy cấp lại có thể giử vững bình tĩnh như vậy, lòng dạ ác độc.

Chỉ là, tài xế cũng nghe theo lời Hi Hi nói, đúng, không phải bọn chúng chết, chính là bọn họ vong.

Liều mạng!

Tài xế xe buýt tuyệt đối không phải là đèn đã cạn dầu, ý chí quyết tâm sống còn, xe liền hướng thẳng về phía trước vọt tới với tốc độ cực cao, rất có dáng vẻ một người liều mạng.

Chiếc xe kia vốn muốn xông lên trước, nhưng tài xế đại thúc đột nhiên xông lên, tốc độ, vừa nhanh lại mạnh, bọn họ đang ở khúc quanh, thiếu chút nữa bị đụng chết.

Hi Hi nắm lan can, nhất thời trong bụng đối với tài xế đại thúc muôn phần kính nể a, tài xế đại thúc, ngươi thực trâu bò!

Không hỗ nhiều năm lái xe.

Xe xông về phía trước, Hi Hi nhìn tài xế đại thúc, “Đại thúc, ngươi thực trâu bò!”

Tài xế đại thúc cũng cười hả hê, đùa sao, ông lái xe buýt nhiều năm như vậy, điểm này kỹ thuật vẫn phải có.

Chỉ là lúc lái xe luôn luôn, ông muốn khách hàng an toàn, thật coi ông là đồ bỏ sao.

Xe buýt chạy với tốc độ cao về phía trước, nhưng chiếc xe vẫn không chịu chết tâm cứ tiếp tục đuổi theo của bọn họ, không giết được bé, trở về không tiện khai báo.

Hi Hi nhìn bọn họ đuổi tận cùng không chịu buông, bé mắng một câu, “ Con bà nó, bám dai như đỉa đói!”

Nếu như có Hoa Hồng ở đây thì tốt quá rồi, nhất định cô ta sẽ xông xuống dưới, cầm súng trực tiếp giết chết hết lũ chết tiệt kia.

Bất đắc dĩ, người khác số lượng nhiều lại cầm vũ khí hạng nặng trên tay, dù bé hiện tại có cái gì cũng khó mà phát huy được a.

Đúng rồi!

Hoa Hồng!

Nghĩ đến Hoa Hồng, Hi Hi chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

Bé nhớ trước lúc Hoa Hồng đi, có từng đưa cho bé một vật, dùng để phòng thân.

Bé vẫn mang theo bên người, dự phòng ngộ nhỡ trường hợp xấu xảy ra, không nghĩ tới hôm nay ngược lại dùng tới.

Từ trên cổ Hi Hi kéo xuống một sợi dây chuyền, không lớn, cũng rất tinh xảo.

Một mặt dây chuyền hình tròn, Hi Hi nhíu nhíu mày, sau đó từ từ đem dây chuyền đưa lên quan sát thật kỹ.

Bên trong thế nhưng để một cái nho nhỏ ngòi nổ đưa ra.

Hoa Hồng từng nói, quả bom chưa đủ lực công phá để có thể nổ chết rất nhiều người, nhưng cũng đủ hủy khuôn mặt họ.

Hiện tại Hi Hi chỉ có thể liều một lần rồi!

Hi Hi đứng lên hướng bên cửa sổ đi tới.

Người trong xe không biết Hi Hi định làm cái gì, nhưng Hi Hi chỉ là một đứa bé lại dám hướng bên cửa sổ tới gần, tất cả mọi người bị dọa một thân mồ hôi.

Mọi người muốn nhắc nhở bé, nhưng nhìn bộ dạng Hi Hi lúc này, cũng không còn có người nào dám nói chuyện.

Dù sao, đứa bé này so với bọn họ còn tỉnh táo hơn a a!

Hi Hi nhìn thấy trong mặt dây chuyền có kích nổ, bên trong có một nho nhỏ tâm, chỉ cần cẩn thận sử dụng là có thể thực hiện.

Hi hi thận trọng ngồi cạnh vị trí cửa sổ, vừa muốn cho bọn họ thấy, cũng còn phải ẩn núp tốt giử an toàn cho bản thân.

Mà người ngoài xe, chứng kiến tới thấy Hi Hi, liền lái xe đi lên tiếp cận, Hi Hi ngồi ở cửa sổ hít vào một hơi thật sâu chuẩn bị hành động, khi cửa sổ xe vừa mở ra, bọn họ giơ súng lên liền hướng về phía cửa sổ xe mở bắn liên tục mấy phát.

Vậy mà lúc này, Hi Hi đứng cạnh cửa sổ kế bên, cầm mặt dây chuyền nhỏ trên tay, lòng bàn tay cũng ra một tầng mồ hôi, Hi Hi kéo xuống tâm của mặt dây chuyền, mặt dây chuyền chớp động Hồng Quang, trong tay nắm mặt dây chuyền mang bom nho nhỏ quăng ra, cơ hội chỉ có một lần, cho nên bé cần phải nắm chặt, chờ xe hoàn toàn theo chân bọn họ một vòng, Hi Hi không nói hai lời từ trong cửa sổ trên xe buýt liền hướng cửa sổ trong xe bọn họ ném vào.

Mà người trong xe, hình như không nghĩ tới Hi Hi sẽ hướng bọn họ ném đồ, sững sờ, ngay sau đó một giây kế tiếp, oanh một tiếng, trong xe đột nhiên nổ tung một tiếng.

Bởi vì cửa xe đang đóng, ánh lửa xông từ trong cửa sổ ra, Hi Hi đứng ở nơi này gần cửa sổ xe, thấy ánh lửa lao ra, bé vội vàng nằm xuống ôm đầu lăn một vòng tránh.

Thật là nguy hiểm.

Thiếu chút nữa bé cũng bị ảnh hưởng trong vụ nổ.

Nhưng theo như Hoa Hồng nói, uy lực không có lớn như vậy a, nhưng bây giờ, xem ra uy lực thật kinh khủng nha, mặc dù xe không bị nổ bay lên, nhưng bên trong xe ánh lửa một mảnh, mọi người không nhìn thấy.

Bên ngoài chợt nổ tung một tiếng, tất cả mọi người hướng bên kia nhìn.

Chứng kiến chiếc xe kia bạo nổ thì tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Các loại ánh mắt kỳ quái hướng tới hi hi......

Đứa bé này......

Trời ơi!

Bé làm sao làm được?

Hi Hi vội vàng thu nhỏ đến cực hạn, giống như chuyện này cùng bé không có bất kỳ quan hệ!

Bé cái gì cũng không biết!

Tài xế vững vàng lái xe, hướng trong đồn cảnh sát tiến tới, ý chí cầu sống đặc biệt mãnh liệt, hơn nữa, tại trong lúc này, đây là lần đầu tiên ông thể hiện thật tốt kỹ thuật lái xe của mình.

Tâm tình đặc biệt thoải mái!

Tài xế dừng xe trước cửa đồn cảnh sát, ông liền hốt hoảng chạy đi báo án, người trong xe cũng đều hốt hoảng xuống xe, Hi Hi cũng từ trên xe bước xuống, nhìn xung quanh, muốn đi.

Ngay lúc này, mấy chiếc xe từ đàng xa chạy tới.

Tốc độ cực nhanh, sau đó dừng lại trước mặt của Hi Hi.

Người đầu tiên bước xuống chính là Lý Thuận, cậu ta thật nhanh chạy đến trước mặt Hi Hi, “Lão đại, như thế nào? Cậu không sao chớ?”

Hi Hi nhìn Lý Thuận, tại sao cậu ta không đến trước khi sự việc xảy ra, nhất định sau khi chấm dứt mới đến sao?

“ Cậu tới cũng thật nhanh quá nhỉ!” Hi Hi nhìn Lý Thuận, cắn răng, nói gằn từng chữ.

Lý Thuận nhíu mày một chút cũng không có, xụ mặt, “Lão đại, tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến, xe chạy tốc độ như bay!”

Nhưng không nghĩ tới vẫn là chậm một bước.

Hi Hi "Hừ!" một tiếng.

Mới vừa rồi mặc dù rất nguy hiểm, nhưng cũng xác thực rất kích thích, Hi Hi phát hiện, thì ra tiềm lực của bé lại thâm hậu như thế a!

“Lão đại, trên đường tới, tôi thấy được, cậu quả thật quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi!” Lý Thuận vuốt mông ngựa nói, nhưng cậu rất dùng sức lái xe, nhưng thế nào cũng không đuổi kịp, cậu còn mắng tài xế là kẻ điên, chạy nhanh như vậy đi tìm chết sao.

“Bớt nịnh hót!” Hi Hi hừ lạnh nói.

Chỉ là, trong lòng xác thực cũng có một chút như vậy tự hào!

Lý Thuận cười hắc hắc.

“Lão đại, đi nhanh lên, chậm chạp như thế này, ký giả sắp đuổi kịp đến đây rồi!” Lý Thuận nói.

Chuyện kích thích và nguy hiểm như vây, nhất định sẽ được đưa lên tất cả các bài báo, bọn họ không thể để cho Hi Hi ra ánh sáng, nếu không hậu quả khó mà lường trước được a.

Một đứa bé 7 tuổi, tay không đối phó nhiều sát thủ như vậy, còn dám mở miệng nói người ta là phần tử khủng bố, thật ra thì chính bản thân mình mới đúng thật 100% là phần tử khủng bố!

Hi Hi suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, bé phải làm như thế nào để mọi người không nghi ngờ thân phận của mình đây?

Bé cũng không muốn có người phát hiện ra thân phận thật sự của mình!

Hi hi gật đầu, bé cũng biết chuyện phát hiện đến tính nghiêm trọng, cũng không nói thêm điều gì, gật đầu một cái, liền hướng trên xe đi tới.

Lý Thuận chạy tới, thái độ cung kính giúp Hi Hi mở cửa xe, Hi Hi giống như một vị vương giả, trực tiếp ngồi xuống. Khí thế kia, thật là bức người.

Đối với Lý Thuận chuyện đó dường như là thói quen, lão đại luôn mang cho hắn”Vui mừng”.

Mọi người định thần trở lại, nhìn Hi Hi, nhìn thấy bé được một chiếc xe chở đi, sau đó nhìn vào chiếc xe đang dần biến mất, thì ra bé là con một gia đình có tiền a......

Hung hãn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.