Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 246: Hạnh phúc khi đi chung với nhau



Edit: Thanh Dâng

Vậy mà lúc mở những túi đồ kia ra, Lâm Tử Lam mới phát hiện, đủ kiểu y phục, nhưng đại đa số đều là kiểu mà Lâm Tử Lam thích.

Hơn nữa, toàn là size của cô.

Xem ra, Mặc Thiếu Thiên đối với phụ nữ quen thuộc đến mức mắt vừa nhìn là có thể đoán được kích cỡ.

Lâm Tử Lam còn thấy có mấy túi nhỏ, mở ra xem, tất cả đều là đồ lót, còn có đồ bơi.

Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn cô, “Như thế nào? Thích không?”

Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Cũng không tệ lắm, nhưng mà những thứ này......” Lâm Tử Lam lấy đồ bơi ra cho Mặc Thiếu Thiên nhìn, “Mua những thứ này làm gì?”

“Ở Hải Nam những thứ này là nhiều nhất, lúc mua liền mua về cùng!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam không nghĩ quá nhiều, gật đầu một cái, dù sao cô cũng không mặc.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Thay quần áo đi, anh dẫn em ra ngoài đi dạo!”

Lâm Tử Lam gật đầu một cái, sau đó chọn một bộ y phục, không phải phong cách ngày thường của cô, mà là một cái áo sơ mi màu tím đơn giản cùng với quần sooc, cầm theo đồ lót liền đi tới phòng tắm.

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Em đi làm cái gì?”

“Thay quần áo!” Lâm Tử Lam nói.

“Ở chỗ này thay!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam nhìn anh, mặc dù hai người đã ở chung với nhau, nhưng cũng không có cách nào ở ngay trước mặt anh thay quần áo!

“Không tiện lắm!” Nói xong, Lâm Tử Lam trực tiếp đi vào phòng tắm.

Bởi vì lời nói Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên khóe miệng ngoắc ngoắc, không có nói gì.

Mấy phút sau, Lâm Tử Lam thay xong đồ đi ra, mái tóc dài đen nhánh, đuôi tóc hơi xoăn, mặt không có trang điểm, nhưng da rất trắng sạch, lông mi rất dài, xem ra, rất thanh thuần, phối hợp với một bộ như vậy, xem ra, càng xinh đẹp hơn, rất có ý vị.

Có lúc, Lâm Tử Lam sẽ mang một chút đồ trang sức trang nhã, nhưng hôm nay không có, nhưng Mặc Thiếu Thiên thấy, Lâm Tử Lam không trang điểm còn xinh đẹp hơn.

Cái vẻ trắng trẻo ấy, đã tôn lên khí chất người cô.

Nhìn Lâm Tử Lam đi ra, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên cũng lộ sự khó mà diễn tả bằng lời.

Lâm Tử Lam đi tới, chọn một đôi giày Sandal Xuồng Crystal đế bằng, thoạt nhìn rất xinh đẹp, sau đó còn cầm theo một cái áo khoác.

Trang phục được mặc, xem ra, đặc biệt thoải mái, hơn nữa mang theo một chút cảm giác đi nghỉ phép.

Sau khi Lâm Tử Lam chuẩn bị xong, nhìn Mặc Thiếu Thiên cũng đã xong đâu vào đó, anh cởi bỏ bộ âu phục trên người, Mặc Thiếu mặc một chiếc áo T - shirt màu sáng, quần dài cũng màu sáng, xem ra, rất là đẹp trai.

Lâm Tử Lam rất ít khi thấy Mặc Thiếu Thiên mặc như thế, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là nhờ vào vóc người, mặc cái gì đều dễ nhìn.

Hai người, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, rất là xứng đôi.

“Mặc tiên sinh, anh mặc như thế này, cũng rất đẹp trai!” Lâm Tử Lam nói, tự đáy lòng khen ngợi..

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Anh đây mặc cái gì cũng đều đẹp trai!”

Lâm Tử Lam, “......”

Thấy ánh mặt trời liền rực rỡ, Lâm Tử Lam quyết định không nhìn Mặc Thiếu Thiên tự luyến.

Sau khi chuẩn bị xong, hai người liền đi ra ngoài.

Ở lầu dưới của khách sạn chính là nhà hàng.

Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam ở chỗ này dùng bữa.

Người ở bên trong không coi là nhiều, nhưng cũng không ít, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên vừa đi xuống, đã thu hút không ít ánh mắt, chỉ là hai người cũng đã quen rồi.

Mặc Thiếu Thiên dời mắt tìm chỗ trống ngồi xuống.

Hải Nam bên này đều là đồ hải sản, cũng may, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cũng là người không kén ăn, nhất là tôm hùm đất, hai người cũng rất thích, liền gọi một phần, rồi gọi các món khác, hai người ngồi chung một chỗ cùng ăn.

Hai người cười cười nói nói, rất là vui vẻ.

Sau khi ăn xong, vốn là muốn trở về, lúc này Mặc Thiếu Thiên lại đề nghị, ra ngoài đi dạo.

Lâm Tử Lam cũng đồng ý.

Ban đêm ở Hải Nam, cũng rất náo nhiệt.

Ánh đèn rực rỡ, trên đường cũng có rất nhiều người, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên giống như một đôi tình lữ, cùng nhau đi dạo.

Hai người đi dạo một hồi, liền đi ngang qua một cửa hàng trang sức.

Lâm Tử Lam nhất thời tâm huyết dâng trào muốn đi vào xem một chút, muốn làm những việc những đôi tình lữ hay làm, sau đó liền đi vào.

Đồ trang sức rất đẹp, đồ vật bên trong tủ kính, đại đa số lấy đồ trang sức làm chủ, thủy tinh, hơn nữa ánh đèn chiếu rọi vào, thoạt nhìn rất đẹp.

Buổi tối, người ở bên trong không phải rất nhiều, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi vào, bà chủ vừa nhìn, cũng biết là người phi phú tức quý [*].

[*] Là người không giàu thì cũng có địa vị.

Bà chủ nhiệt tình chào hỏi.

Đồ vật bên trong không phải là rất quý, nhưng thợ làm rất tinh xảo, rất đẹp.

Lâm Tử Lam vốn là muốn xem một chút, nhưng không ngờ lại nhìn trúng một bộ hoa tai, tinh xảo, khéo léo.

“Bà chủ, lấy cái này cho tôi xem một chút!” Lâm Tử Lam cười nói.

“Được!”

Bà chủ nhìn Lâm Tử Lam cười cười, sau đó lấy đôi hoa tai ra, Lâm Tử Lam cầm lên nhìn một chút, sau đó đeo vào lỗ tai của mình thử xem sao.

“Nhìn được không?” Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Mặc Thiếu Thiên đang cầm điện thoại di động, lúc Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn anh, Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng mở khóa, bật chế độ camera chụp Lâm Tử Lam.

Lấy ánh đèn cùng thủy tinh làm bối cảnh, tôn Lâm Tử Lam lên giống như là cô đang dung nhập vào một chùm sáng đặc biệt, lúc cô nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, nụ cười kia, rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

Nhìn hình, Mặc Thiếu Thiên cười, sau đó tắt máy.

“Anh làm gì đấy?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Mặc Thiếu Thiên cười, đi tới, “Không có gì!”

Nói xong, nhìn đôi hoa tai trong tay Lâm Tử Lam, “Rất đẹp, chẳng qua anh thấy em bình thường rất ít khi đeo những thứ này!”

Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Em có rất nhiều, đều là bảo bối tặng cho em, nhưng em rất ít khi đeo, chỉ là cái này xem ra, rất đẹp mắt!” Lâm Tử Lam nói.

Cô vừa nhìn, liền cảm thấy thích.

“Thích không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Lâm Tử Lam gật đầu, “Ừm!”

Vì vậy, Mặc tiên sinh rất rộng rãi, không nói hai lời, trực tiếp móc bóp ra trả tiền, “Bà chủ, bao nhiêu tiền!”

“42 tệ!” Bà chủ vui mừng nói, hôm nay rất ít thấy đến dạng khách trực sảng này, mặc dù đồ không mắc, nhưng khó tránh khỏi có người sẽ cò kè mặc cả, thấy Mặc Thiếu Thiên lưu loát như vậy, tâm tình bà chủ cũng rất tốt.

Mặc Thiếu Thiên trực tiếp rút ra mấy tờ nhân dân tệ, trả tiền.

Lâm Tử Lam không có ngăn cản, ngược lại cô cười vui, một đôi hoa tai 42 tệ, cũng làm cho cô rất vui.

Sau khi trả tiền xong, Lâm Tử Lam đeo hoa tai vào, bà chủ ở một bên cười khích lệ, “Vị phu nhân nay đeo rất đẹp, mặc dù không có xa xỉ, nhưng lại có thể khiến tâm tình người ta vui vẻ!”Bà chủ cười nói.

Lâm Tử Lam sửng sốt.

Xem ra bà chủ cho bọn họ là vợ chồng.

Lâm Tử Lam không có giải thích gì.

Bà chủ hiểu lầm, càng làm cho tâm tình Mặc Thiếu Thiên cực kỳ vui, chỉ muốn nói, mắt nhìn rất tốt.

Lâm Tử Lam cười cười, nhìn bà chủ, “Đồ cũng rất tốt!”

Cô là tự đáy lòng khen ngợi.

Những thứ kia, cũng rất có cá tính, cùng đồ trang sức khác có điểm gì đó, không giống nhau.

Ở thời đại này, thiếu hụt chính là cá tính, có thể duy trì loại cá tính này, nhất định sẽ kinh doanh rất được!

Nghe được khách hàng khen, bà chủ cũng rất vui mừng, “Cám ơn phu nhân đã khen, chúc hai người hạnh phúc!” Bà chủ nói, nói xong bà lấy ra hai sợi dây, “Cái này tặng cho hai người!”

“Đây là?”

“Đây là sợi dây thừng hạnh phúc ở nơi chúng tôi, theo truyền thuyết nói người tình mà cùng đeo sợi dây này thì họ vĩnh viễn sẽ ở chung một chỗ!” Bà chủ cười nói, “Mặc dù là dân gian truyền lưu, nhưng mà chúng tôi ở nơi này đều tin vào điều đó, cho nên tôi muốn tặng cho hai vị!” Bà chủ nói.

Lâm Tử Lam nhìn sợi dây, cười nhận lấy, sau đó cám ơn bà chủ một tiếng, rồi cùng Mặc Thiếu Thiên rời đi.

Nhìn bộ dạng cao hứng của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, “Một bộ hoa tai 42 tệ liền làm cho em vui đến cái bộ dáng này à?” Mặc Thiếu Thiên liếc nhìn Lâm Tử Lam nói.

“Anh tặng em dây chuyền một trăm vạn, cũng không thấy em vui như thế này!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên liền lấy tay chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ cô.

Lâm Tử Lam nhíu mày, “Này chứng minh em với anh ở chung một chỗ không phải là do tiền của anh, anh nên cảm thấy vui mừng mới đúng!” Lâm Tử Lam cười nói, thật ra thì cô vui, là bà chủ đối với họ rất thân thiện, còn có sợi dây hạnh phúc này nữa, hôm nay trong cái xã hội này, đã thiếu hụt thái độ phục vụ như vậy rồi!

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.

Chỉ là nhìn Lâm Tử Lam đeo hoa tai, mặc dù không có giá trị gì mấy, nhưng xác thực thật đẹp mắt.

Lỗ tai Lâm Tử Lam, rất nhỏ, tinh xảo, xinh xắn.

Trong mắt người tình là Tây Thi, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam cái gì cũng đẹp.

“Người phụ nữ của Mặc Thiếu Thiên anh lại đeo hoa tai 42 tệ, nói ra anh liền mất mặt!” Mặc Thiếu Thiên sâu kín nói.

“Vậy là anh đã quá lời rồi, mặc dù đây chỉ có 42 tệ, nhưng mà đối với em mà nói, cũng không chỉ là 42 tệ không thôi, nó đối với em rất có ý nghĩa!!” Lâm Tử Lam nói.

“Hả? Thật sao? Ý nghĩa gì?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi.

Lâm Tử Lam vừa định nói, chứng kiến tới ánh mắt Mặc Thiếu Thiên thì Lâm Tử Lam sửng sốt, ngay sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, “Không nói cho anh!”

Lâm Tử Lam là cố ý.

Mỗi lần cô nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên có một loại ý muốn hảo hảo trừng phạt sự mánh khóe này của cô.

Thậm chí muốn moi trong lòng Lâm Tử Lam ra, xem xem cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì!

Càng muốn chính miệng Lâm Tử Lam nói ra những lời nói đó.

Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nói, “Thật không nói?!”

Lâm Tử Lam gật đầu.

“Nếu như không nói, có tin anh ở chỗ này hôn em không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cố gắng uy hiếp cô.

Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Mặc Tổng, ở chỗ này, chiêu này đối với em không có tác dụng, dù sao cũng đang ở nơi đất khách quê người, họ không biết em là ai, hôn thì hôn, em cũng không sợ người khác cười!” Lâm Tử Lam vô lại cười nói.

Mặc Thiếu Thiên, “......”

Những lời này, phá hỏng đi ý nghĩ Mặc Thiếu Thiên.

Lâu như vậy, Lâm Tử Lam đi theo Mặc Thiếu Thiên, cũng học xong chiêu vô lại.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên im lặng, tâm tình Lâm Tử Lam vô cùng tốt.

Quả quyết, một giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên hướng về phía môi Lâm Tử Lam liền hôn lên.

Không hôn, ngu sao mà không hôn!

Cảm giác được làn môi mỏng của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.