Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 392: Mặc thiếu thiên lưu manh vô sỉ



Edit: Oanh Love

Mặc Thiếu Thiên mau chóng tiến vào, hướng thẳng về phía sô pha trong phòng Tử Lam đi tới, Mặc Thiếu Thiên cầm lấy ly rượu trên bàn, mở nắp rượu đỏ, rót mỗi người một ly.

Quay đầu lại, thấy Tử Lam đã ngồi an vị, chậm rãi đi qua, đưa cho Tử Lam một ly.

Tử Lam đặt ở chóp mũi ngửi, "Lafite!?"

Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

"Anh cũng thật xa xỉ! " Tử Lam nói, mặc dù cô có thói quen uống ít rượu vào mỗi buổi tối trước khi ngủ, nhưng cô cũng chưa bao giờ uống Lafite!

"Rượu đỏ, đương nhiên phải uống loại tốt nhất, nếu không, làm sao có thể thưởng thức hết hương vị của nó! " Mặc Thiếu Thiên nói.

Không thể không thừa nhận, những lời này, nói rất đúng.

So sánh với những loại rượu đỏ khác mà nói, Lafite coi như là rượu đỏ cực phẩm, Tử Lam cũng thực thích, nhưng, bất đắc dĩ cô cũng không phải giàu sang phú quý, uống không nổi a!

Tử Lam nhấp một miếng, Mặc Thiếu Thiên nhìn, khóe miệng đầy ý cười.

Tử Lam vừa uống được một ngụm, cô đứng dậy, hướng về phía ban công đi đến, Mặc Thiếu Thiên cũng vừa uống, vừa đi theo sau cô.

Nhớ ngày ấy, tại thành phố A, hàng ngày bọn họ cũng đứng trên ban công uống rượu đỏ, nói chuyện phiếm, bàn về công việc, về sinh hoạt, về...

Nghĩ đến cái kia, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ý cười cang sâu hơn.

Lúc này, Tử Lam quay đầu lại, thấy Mặc Thiếu Thiên cười, cô hơi nhíu mày, "Anh cười cái gì!?"

Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, "Anh đang cười, một người cho dù mất đi ký ức, cũng sẽ không thay đổi thói quen! " Mặc Thiếu Thiên nói.

Nghe nói như thế, Tử Lam nhăn mày, biết anh đang nói chính là mình, "Ý của anh là nói thói quen uống rượu đỏ của tôi!?"

Mặc Thiếu Thiên tiến tới, nhìn cô, "Chẳng lẽ, một chút ấn tượng em cũng không có sao!?"

"Cái gì!?"

"Ban công! " Mặc Thiếu Thiên nói.

"Ban công gì!? " Tử Lam hỏi.

"Tiếc rằng em đã quên, ngày trước chúng ta bình thường hay đứng bên ban công uống rượu đỏ, mỗi lần uống rượu xong đều... " Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm vào Tử Lam, ánh mắt nóng bỏng, dường như, muốn đem Tử Lam một phát ăn vào bụng.

Tử Lam vẫn đứng ở nơi đó, tiếp xúc với ánh mắt nóng bỏng của Mặc Thiếu Thiên chẳng biết tại sao, cước bộ Tử Lam bỗng nhiên dừng hẳn, dĩ nhiên cô không có cách nào di động, mà ngay cả tâm, cũng không khỏi run rẩy thoáng cái.

"Anh nói vậy là có ý gì!? " Tử Lam hỏi.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên càng tiến đến gần cô, khoảng cách giữa hai người, hầu như có thể dùng hai từ gần kề để hình dung.

"Muốn anh làm mẫu cho em không!? " Mặc Thiếu Thiên hỏi, thanh âm trầm thấp tình tứ vờn quanh bên tai của cô.

Có dù Mặc Thiếu Thiên không mở miệng, nhưng Tử Lam g đại khái cũng đoán được ý tứ của anh là gì, cô hơi mím môi, "Không..."

Đột nhiên, lời còn chưa nói hết, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên ôm lấy cô, môi anh hạ xuống đôi môi của hô, hôn lên.

Tử Lam sửng sốt, một giây sau, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, đặt rượu đỏ trên ban công, cũng cầm lấy ly rượu trong tay của Tử Lam, đặt trên ban công, một giây sau, Mặc Thiếu Thiên càng thêm tiến công, trực tiếp đem Tử Lam đặt trên ban công, rất có dáng vẻ quyết tâm xâm lược cô.

Tử Lam bị đè trên ban công, đón nhận vô số những nụ hôn của anh, căn bản cô không có bất kỳ cơ hội nào hành động.

Mặc Thiếu Thiên vẫn như thế, quá mức bá đạo, xâm lược, làm cho cô căn bản không có cơ sẽ xem xét nhiều như vậy, hơn nữa, nụ hôn của anh, cực kỳ nóng bỏng, mới đầu, Tử Lam bị hôn mặt đều có chút đỏ, thậm chí, quên mất phản kháng, cự tuyệt.

Hai người hôn nhau, càng lúc càng nóng bỏng.

Uống qua rượu khiến Tử Lam, cũng trở nên ý loạn tình mê, trong đầu đều trống rỗng.

Mặc Thiếu Thiên giơ tay, luồn thẳng vào bên trong áo ngủ của Tử Lam tập kích, khi bàn tay lạnh lẽo của anh chạm đến da thịt của Tử Lam, bỗng nhiên Tử Lam chợt giựt mình tỉnh lại.

Mở to đôi mắt, giờ này khắc này, cô mới nhận thấy tư thế của cô và Mặc Thiếu Thiên quá mức mập mờ.

Mà dưới hạ thân cô, vô tình chạm tới vật nóng bỏng cứng rắn của Mặc Thiếu Thiên càng thêm nhắc nhở cô, nếu lại tiếp tục nữa nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Tử Lam bỗng nhiên đẩy Mặc Thiếu Thiên ra.

Mặc Thiếu Thiên muốn tiếp tục, cũng đều bị Tử Lam ngăn trở.

Đôi mắt tràn ngập dục vọng chưa được thỏa mãn nhìn chằm chằm vào Tử Lam, "Em làm sao vậy!?"

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, hô hấp có chút gấp, suy nghĩ một chút, mở miệng, "Đã muộn, chúng ta nên đi ngủ!"

Mặc Thiếu Thiên chau mày, phải biết rằng, nếu lúc này dừng lại, với anh mà nói, chính là một sự tra tấn a!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Anh ngủ ở chỗ này, không được sao!?"

Nói đến đây, Tử Lam nhìn anh nói, "Mặc Thiếu Thiên, xin anh, cho em thêm một ít thời gian... được không"

Hiện tại tình cảm còn chưa rõ ràng, cô không muốn làm bất luận chuyện gì khiến bản thân ngày sau sẽ phải hối hận.

Nhìn dáng vẻ Tử Lam, lần đầu tiên Mặc Thiếu Thiên không có bức bách cô, gật đầu, "Tốt, anh cho em thời gian... Nhưng anh cũng hi vọng, sẽ không quá lâu! " Mặc Thiếu Thiên nói.

Tử Lam gật đầu.

"Cho dù anh nguyện ý đợi, nhưng nó cũng không đợi được... " Vừa nói, Mặc Thiếu Thiên cúi người, nhìn phía dưới hạ thân mình.

Nhất thời Tử Lam không kịp phản ứng xem ý anh đang nói ai, theo tầm mắt của anh, cô nhìn xuống, chỉ thấy hạ thân của Mặc Thiếu Thiên đang nhô cao!

Trong nháy mắt, Tử Lam không khỏi đỏ mặt một lúc.

Không ngờ Mặc Thiếu Thiên ám chỉ dĩ nhiên là cái này!

Mặc Thiếu Thiên, anh có phát hiện bản thân cũng quá vô sỉ hay không!!!!

Nhìn gò má Tử Lam ửng đỏ, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhịn không được phải bật cười, nụ cười kia, hoàn toàn mê người, yêu nghiệt!

"Em nghe được chưa, hửm, anh cũng không muốn khiến nó khát khao trong khoảng thời gian dài, bằng không, anh liền không quản được nó, cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì, đến lúc đó anh cũng không dám chắc!! " Mặc Thiếu Thiên nói.

Tử Lam, "........"

Rõ ràng lời nói rất vô sỉ, rất lưu manh..., nhưng trong miệng Mặc Thiếu Thiên nói ra, có vẽ như đó chính là điều đương nhiên, tự nhiên!

Tử Lam híp mắt nhìn anh, "Nếu Mặc tổng khát khao như thế, không bằng mua một con búp bê thổi khí về mà sử dụng! " Tử Lam nói.

"Quá lạnh! " Mặc Thiếu Thiên nghiêm trang nói, đột nhiên, nhìn Tử Lam, cặp mắt kia tràn ngập tình dục, tựa hồ muốn ăn Tử Lam vào bụng, "Anh vẫn thích cảm giác chân thực hơn, tình cảm mãnh liệt vào mỗi lúc cao trào, ân ái như vậy, mới thoải mái!"

Tử Lam, "........."

Nghe đầy lỗ tai những lời nói dụ tình, tim Tử Lam cũng không khỏi đập nhanh hơn, Mặc Thiếu Thiên miêu tả quá mức chân thực, thậm chí, đều có thể cảm giác được cái loại tình cảm mãnh liệt dâng trào.

Lúc này, nhìn thấy Tử Lam không nói gì, tâm tình Mặc Thiếu Thiên coi như không tệ, nhìn mặt cô càng lúc càng hồng, khiến anh đặc biệt có cảm giác thành tựu.

"Mặc tiên sinh, đã muộn, tôi mệt rồi, cảm thấy rất buồn ngủ! " Tử Lam nói, trực tiếp hạ lệnh trục khách, nếu lại còn cùng Mặc Thiếu Thiên đi xuống thêm nữa, Tử Lam nhất định sẽ điên.

Nghe Tử Lam cố ý muốn đuổi mình..., Mặc Thiếu Thiên chỉ khẽ cười, nhìn Lâm Tử Lam, "Nhớ kỹ, đừng khiến anh phải đợi quá lâu, bằng không... anh liền bá vương ngạnh thượng cung em! " Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.

Nghe thế, Tử Lam ngước mắt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng cười, xoay người bưng ly rượu đỏ trên ban công uống một hơi cạn sạch, sau khi uống xong, ánh mắt liếc nhìn Tử Lam một cái, sau đó mới xoay người bỏ đi.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên ra khỏi cửa, Tử Lam lập tức đóng chặt cửa lại.

Giống như, rốt cục cô cũng đuổi đi một con sắc lang.

Khi cửa vừa đóng lại, Mặc Thiếu Thiên lập tức cảm thấy hối hận.

Tại sao anh lại có thể thỏa hiệp một cách dễ dàng như vậy, chẳng qua khi anh nhìn thấy bộ dạng kia Lâm Tử Lam không muốn, anh liền thỏa hiệp ngay!

Nhưng, anh cũng không có biện pháp nào a, bởi vì yêu một người quá sâu đậm, thế nên điều gì cũng dễ dàng thỏa hiệp.

Nếu như đổi lại lúc trước, Mặc Thiếu Thiên nhất định sẽ dùng biện pháp mạnh mẽ hơn, nhưng anh biết, hiện tại Lâm Tử Lam rất cần thời gian.

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên bất đắc dĩ chỉ có thể quay trở về phòng của mình.

Mặc Thiếu Thiên vừa đi vào, Hi Hi cũng vừa thu thập xong, chuẩn bị ngủ, thấy Mặc Thiếu Thiên vẫn còn có chút kinh ngạc, "Cha, tại sao trở về rồi!?"

"Không trở lại cha biết đi đâu!? " Mặc Thiếu Thiên buồn bực đáp lời, phải biết rằng, anh đã thỏa hiệp, nhưng tiểu huynh đệ của anh còn chưa có thỏa hiệp nga!

"Con cho rằng, khuya hôm nay cha nhất định sẽ nương nhờ mẹ, ở bên kia không trở lại, không ngờ dĩ nhiên đã trở về! " Hi Hi nói, đây cũng không giống với phong cách thường ngày của cha a.

Nhắc đến chuyện này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, "Cha con là cái loại người này sao!?"

Hi Hi nghiêm trang gật đầu, "Đúng a!"

Mặc Thiếu Thiên, "......"

Ngay sau đó, Mặc Thiếu Thiên hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hi Hi một cái, lúc này, Hi Hi lại bỗng nhiên mỉm cười, "Có phải cha bị mẹ đuổi ra ngoài hay không!?"

"Con nghĩ có khả năng sao? " Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.

"Tuyệt đối có khả năng! " Hi Hi cười nói.

Phải biết rằng, tại thần bí trang, cha không ít lần bị đuổi nha!

Nghĩ tới đây, Hi Hi liền che miệng cười trộm, mẹ quá bưu hãn a!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, ôm cổ Hi Hi, "Con đến cùng có phải là con trai của cha hay không!?"

Hi Hi bị ôm lên cao, không chút nào sợ hãi, nụ cười vui vẻ không thôi, sau đó nghiêm trang nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, con dám bảo đảm 100% rằng, chúng ta tuyệt đối là cha con ruột, không sai được!"

"Nhưng vì sao cha có cảm giác dường như, không phải vậy! " Mặc Thiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cha, ảo giác, ảo giác! " Hi Hi nhắc nhở, mỉm cười, vẻ mặt hài lòng.

Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh hai tiếng, đem Hi Hi nhét vào trên giường, "Cha đi tắm!"

Hi Hi ở trên giường nhảy một cái, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, mẹ một chút cũng nhớ không ra sao!?"

Mặc Thiếu Thiên sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn Hi Hi liếc mắt, "Nếu như có thể nhớ ra, cha cũng không hao tổn sức lực lớn như vậy!"

Nói xong, Mặc Thiếu Thiên đi thẳng vào toilet.

Hi Hi ngồi trên giường, suy nghĩ một chút, tổng cảm giác có điều gì đó không thích hợp cho lắm nhưng mãi nói không ra lời, nhưng lại không biết là lạ ở chỗ nào.

Suy nghĩ một chút, cũng không thông, tất cả chỉ có thể chờ mẹ trở lại thành phố A rồi nói sau!

Tiếp đó, Hi Hi thu thập một chút, liền chuẩn bị đi ngủ.

Mà Mặc Thiếu Thiên, đang hứng chịu bi kịch ở trong toilet không ngừng dội nước lạnh...

………………….OanhLoveDĐLQĐ ………………………..

Hôm sau

Mười giờ sáng, bọn họ đúng giờ xuất hiện tại sân bay.

Trong phi trường, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hách Tôn, "Tiễn đến nơi đây thôi, hẹn gặp lại sau! " Mặc Thiếu Thiên nói.

Chuyến đi này, Hách Tôn hỗ trợ không ít.

Hách Tôn gật đầu, "Uh, hẹn ngày gặp lại!"

Đôi mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn lướt qua Tô Cẩn Nhi, sau này, anh mới biết được chất độc trong người anh được giải trừ đều nhờ Tô Cẩn Nhi.

Hơn nữa, tuy rằng Tô Cẩn Nhi trước kia quả thật là người của Mafia, nhưng hiện tại cô cũng hỗ trợ cứu Tử Lam, cô cũng giúp bọn họ rất nhiều, hơn nữa lần này, tuy rằng Tô Cẩn Nhi là vì Hách Tôn mới làm như thế, nhưng cũng đích xác hỗ trợ không ít.

Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tô Cẩn Nhi mở miệng, "Nếu có khó khăn gì cần giúp đỡ, cứ việc lên tiếng!"

Những lời này, chính là hướng Tô Cẩn Nhi nói.

Tô Cẩn Nhi không hề chuẩn bị tâm lý, không ngờ Mặc Thiếu Thiên vậy mà nói ra lời này, tuy rằng, cô cứu Mặc Thiếu Thiên cũng bởi vì Hách Tôn, nhưng nghe được Mặc Thiếu Thiên nói những lời này, vẫn vô cùng kinh ngạc.

Bất quá, cũng bởi vì bọn họ, làm cho cô cũng cảm giác được cái gì được gọi là bằng hữu, cái gì là huynh đệ.

Đặc công cũng có cảm tình!

Nghĩ tới đây, Tô Cẩn Nhi gật đầu, "Ân!"

"Chiếu cố Hách Tôn thật tốt! " Mặc Thiếu Thiên nói, khóe miệng đầy ý cười, đổi lại, anh nhận được một ánh mắt xem thường từ phía Hách Tôn phóng qua.

Tô Cẩn Nhi cũng mỉm cười, gật đầu, không một lời oán tránh.

Lúc này cũng vừa đến giờ máy bay sắp cất cánh, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hách Tôn, "Chúng tôi phải đi rồi!"

Hách Tôn gật đầu, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, Hách Tôn cũng đưa tay ra, nắm tay hai người đụng một cái, động tác này, nhưng còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.