"Sau ngày chúng ta nằm viện mấy ngày, đính hôn ngày thứ sáu!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Hôm nay là thứ năm?" Lâm Tử Lam kinh ngạc hỏi.
"Ừ!"
Lâm Tử Lam cũng trầm mặc, mắt nhìn về phía Cảnh Thần, đây mới là nguyên nhân vừa rồi cô ấy mất hồn!
Quay điện thoại, Lâm Tử Lam mở miệng, "Được, em biết rồi, buổi tối gặp!"
"Được, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Em đã biết!"
Lúc cúp điện thoại, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, cô ấy tuy rằng đang làm việc, thế nhưng giống như đang phát tiết.
Lâm Tử Lam bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể chờ tan việc.
Lúc xế chiều, Lâm Tử Lam vào phòng giải khát lấy nước, Trần Mặc cũng tiến vào..
"Vào lúc này mỗi ngày, cô đều tới chỗ này!?” Nói xong, Trần Mặc đi tới, lấy một ly cà phê.
Nghe được tiếng của Trần Mặc, Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn anh một cái, "Thành tổng giám đốc còn tự mình ra ngoài lấy cà phê!?” Lâm Tử Lam pha trò nói.
Trần Mặc cười, "Đi ra hít thở không khí!"
Nói xong, cầm cà phê đi tới.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, chợt nhớ tới cái gì, nhìn Trần Mặc, "Đúng rồi, nghe nói anh muốn đính hôn!?"
Nói lên cái này, Trần Mặc chợt nhớ tới cái gì, gật đầu, "Đúng, thứ sáu tuần này, vốn là muốn thông báo cho mọi người, thế nhưng cô cùng Mặc tổng không ở công ty!"
Lâm Tử Lam nhìn anh, "Anh đã nghĩ thông!?"
Những lời này có ý tứ, Lâm Tử Lam tin tưởng Trần Mặc nhất định hiểu được.
Trần Mặc cười, "Đến lúc đó hoan nghênh cô cùng Mặc tổng đến!"
Đã nói đến nước này, Lâm Tử Lam cũng không tiện nói cái gì, gật đầu, "Được, trước tiên chúc mừng anh!"
"Được!" Trần Mặc gật đầu.
Lúc này, hai người im lặng không ai nói gì, đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Tử Lam vang lên.
"Thong thả, đang nghỉ ngơi, làm sao vậy!?"Lâm Tử Lam cười hỏi.
"Không có việc gì, gọi điện thoại quan tâm mẹ!" Hi Hi nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cười, từ lúc cô gặp chuyện không may đến bây giờ, Hi Hi đúng giờ gọi điện thoại cho cô xác định địa điểm, rất sợ lại xảy ra chuyện gì.
"Được rồi mẹ, cơm tối ăn cái gì, con làm cho mẹ!" Hi Hi cười hỏi.
Lúc này, Trần Mặc nhìn Lâm Tử Lam, báo cho cô biết một chút, anh đi trước.
Lâm Tử Lam gật đầu.
Trần Mặc xoay người rời đi, lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, mở miệng, "A, ngày hôm nay cơm tối không cần chờ mẹ, mẹ buổi chiều lúc tan tầm phải cùng dì Cảnh Thần đi xem mắt, không về ăn cơm được!?” Lâm Tử Lam nói, còn cố ý nhấn mạnh tên Cảnh Thần, lời này, có thể nói là cố ý nói cho Trần Mặc nghe.
Quả nhiên, Trần Mặc đang đi tới cửa, sau khi nghe được Lâm Tử Lam nói, nháy mắt giật mình.
Cảm giác được Trần Mặc không có rời đi, Lâm Tử Lam càng thêm chắc chắn, trong lòng Trần Mặc có Cảnh Thần.
Lúc này, Hi Hi ở bên kia đặc biệt kinh ngạc hỏi, "Dì Cảnh Thần đi xem mắt!?" Hi Hi không thể tin được hỏi.
"Đúng vậy!"
"Mẹ, mẹ đi xem mắt cẩn thận một chút, đừng để cho người ta coi trọng mẹ!?” Hi Hi nói.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam cười khúc khích, sau đó mở miệng, "Ở Lam Điều, ừ, bảy giờ!"
Hi Hi, "..."
Bé không có hỏi ở nơi nào, cũng không có hỏi địa điểm!
"Mẹ, mẹ xác định là mẹ đang nói chuyện với con phải không!?” Hi Hi mở miệng hỏi.
"Được rồi, mẹ đã biết, mọi chuyện sau khi xong mẹ sẽ gọi cho con!” Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi chỉ biết, mẹ nói lời kia tuyệt đối là nói cho người khác nghe.
"Được rồi, con đã biết!"
Vì vậy, cúp điện thoại.
Mà Trần Mặc đứng ở cửa, lúc nghe được Lâm Tử Lam cúp điện thoại, cũng xoay người rời đi.
Lâm Tử Lam thu hồi điện thoại di động, quay đầu nhìn cửa, bóng lưng Trần Mặc đã biến mất.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, việc cô có thể làm, cũng chỉ có bao nhiêu thôi.
Tuy rằng không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhìn hai người không hạnh phúc, hơn nữa rất đau khổ, hiện tại, cũng coi như cho bọn họ một cơ hội!
Buổi chiều lúc tan tầm, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần đi.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đem xe cho Lâm Tử Lam, đi xe Mặc Thiếu Thiên, sẽ không sợ có người chặn đường.
Đi xe Mặc Thiếu Thiên, cảnh sát giao thông nhìn, cũng đều phải nhượng bộ!
Lâm Tử Lam cũng không chối từ, có phương tiện đi lại. Vì vậy, cùng Cảnh Thần đi Lam Điều.
Trên đường, Lâm Tử Lam vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn Cảnh Thần, "Cậu mặc như vậy đi?!"
Nghe được Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, gật đầu, "Ừ, làm sao vậy!?"
Lâm Tử Lam cười, "Nhìn ra, cậu không coi trọng lần xem mắt này!”
Nói lên cái này, cả người Cảnh Thần tựa ra phía sau, tay nhẹ nhàng cầm một chút tóc, "Thích chính là tớ như vậy, thì tớ ăn mặc xinh đẹp nữa, đó cũng không phải là tớ!" Cảnh Thần nói.
Lời này, nhưng thật ra lời nói thật.
Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ, là cậu!"
Khóe miệng Cảnh Thần gợi lên một nụ cười khổ.
"Được rồi, chuyện của cậu cùng Mặc tổng thế nào rồi!?" Cảnh Thần chợt nhớ tới cái gì, nhìn Tử Lam hỏi.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, "Chúng ta dự định kết hôn!" Lâm Tử Lam vốn không định lúc này kích thích Cảnh Thần, thế nhưng cô hỏi, Lâm Tử Lam cũng không tiện chối từ, nói thẳng.
Thế nhưng Cảnh Thần không có nửa điểm không hứng thú, cả người ngồi dậy, "Sự thật? Lúc nào?"
Lâm Tử Lam lắc đầu, "Còn chưa nói xong, chỉ là hiện nay, tớ đang thiết kế nhẫn kết hôn!" Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần cũng cười, "Khi đó, tớ phải làm phù dâu!"
Lâm Tử Lam cười, "Được!"
Cảnh Thần cười, "Quyết định vậy nha!"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Được, đến lúc đó cậu sẽ làm phù dâu!"
Cảnh Thần liên tục gật đầu, "Không sai, mà Mặc tổng giúp chúng ta chọn lễ phục phù dâu!"
Mặc Thiếu Thiên chọn, tuyệt đối là đồ tốt.
Lâm Tử Lam mở miệng, "OK!"
Vì vậy, hai người đều cười cười.
Lúc này, Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, nghĩ đến chuyện Lâm Tử Lam muốn kết hôn, sau đó mở miệng, "Lâm Tử Lam, cậu thật hạnh phúc, có thể tìm được người như Mặc tổng vậy!" Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, mở miệng.
Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, đang mong đợi cô trả lời, lúc này, Lâm Tử Lam vừa lái xe, vừa cười mở miệng, "Trước kia, tớ nghĩ, tớ tuyệt đối sẽ không cùng Mặc Thiếu Thiên ở cùng một chỗ, thế nhưng mọi chuyện lại biến ra thành như thế này!”
"Sở dĩ, tớ chỉ muốn nói, mỗi người đều sẽ gặp phải định mệnh của đời mình, chỉ là có biết quí trọng hay không, Cảnh Thần, cậu cũng giống vậy!" Lâm Tử Lam nhìn cô nói.