Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 466: Lâm Tử Lam nghi ngờ Vi An



Vi An cười, hào phóng ngồi xuống.

Lúc này, Cảnh Thần nhìn cô, giống như nhớ tới cái gì, "Vi An tiểu thư, nghe nói cô là từ nước ngoài trở về!?"

Nghe thế, Vi An cười, "Cô gọi tôi là Vi An là được rồi!" Lập tức lại bổ sung một câu, "Ừ, trước đây ở Pháp!"

"Năng lực Vi An tiểu thư tốt như vậy, sao bỗng nhiên lại trở về nước phát triển?” Cảnh Thần ôn hoà hỏi.

"Dù sao tôi cũng là một người Trung Quốc, đương nhiên muốn trở về nước, chỉ là không nghĩ tới trùng hợp như vậy!" Nói xong, ánh mắt Vi An lần thứ hai rơi vào trên người của Lâm Tử Lam, "Ban đầu ở Pháp bắt chuyện một lần, chỉ là gặp thoáng qua, không nghĩ tới hôm nay lần thứ hai gặp lại, tôi nghĩ, đây là duyên phận!” Vi An nhìn Lâm Tử lam nói.

Lâm Tử Lam cười cười, "Đúng vậy, không nghĩ tới trùng hợp như vậy!"

Tuy rằng lời là nói như vậy, thế nhưng không làm cho người khác có cảm giác trùng hợp.

Nhìn Vi An cười, cho người cảm giác rất chân thành, Lâm Tử Lam cũng nói không cái gì, nhưng là từ đáy lòng, cô không thích cô tôi.

Lâm Tử Lam cũng không biết vì sao.

Cho cô cảm giác, rất không thoải mái.

"Nghe nói Mặc tổng rất yêu Lâm tiểu thư, hơn nữa không tìm nữ thư kí, cũng là bởi vì Lâm tiểu thư, sau đó ở công ty, phải nhiều lần Lâm tiểu thư hỗ trợ!" Vi An rất khiêm tốn nói.

Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam cười cười, "Mặc luôn luôn là một người công tư phân minh, chỉ cần không làm sai sẽ không tức giận, tôi tin tưởng năng lực của Vi An tiểu thư!!" Lâm Tử Lam cũng thập phần khiêm tốn nói.

Cảnh Thần cũng phụ họa mở miệng, "Đúng vậy, năng lực Vi An tiểu thư như thế, không có chuyện gì!" Cảnh Thần nói.

Nghe lời của bọn họ, Vi An cười cười, gật đầu.

Lúc mọi người đang nói chuyện, điện thoại di động của Lâm Tử Lam điện thoại di động vang lên.

Khi nhìn đến dãy số, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên nụ cười, lập tức nhận điện thoại.

"Alo, bảo bối..."

"Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?" Hi Hi ở trong điện thoại hỏi.

"Ừ, đang ở căn tin, làm sao vậy?" Lâm Tử Lam ôn nhu hỏi.

"Không có gì, vừa hay Mặc lão gọi điện thoại cho con, nói buổi tối cả nhà chúng tôi trở lại!" Hi Hi nói.

"Trở lại? Có chuyện gì không?" Lâm Tử Lam hỏi.

"Con cũng không biết, chỉ có nói là, buổi tối trở về sẽ nói!" Hi Hi nói, "Sau khi con tan học, Lý Thuận sẽ đưa con tới Mặc gia!” Hi Hi nói.

Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, gật đầu, "Được, mẹ đã biết!”

"Cho nên lúc tan làm hai người trực tiếp tới, không cần phải đợi con!”

"Con cẩn thận một chút!"

"Con đã biết, cứ như vậy, cúp trước!" Hi Hi nói.

"Ừ!"

Vì vậy, điện thoại bị cúp, Cảnh Thần ở một bên nhìn, "Là bảo bối sao?"

Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ!"

"Bảo bối?" Vi An lúc này đặt câu hỏi, "Bảo bối là ai?"

"A, bảo bối là con trai của Lâm Tử Lam cùng Mặc tổng, đã bảy tuổi!” Lúc Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, Cảnh Thần lại mở miệng trước.

Mặc dù là cười nói, thế nhưng Lâm Tử Lam có thể cảm giác được, Cảnh Thần nói, mang theo điểm cảnh cáo.

"Lâm tiểu thư đã có con trai? Thật là không nhìn ra, nhưng là các ngươi không phải còn không có..." Vi An nói được một nửa, nhìn Lâm Tử Lam, nói là không nói ra, nhưng là có ý gì, lại đã hiểu.

Lâm Tử Lam cười cười, không có tức giận, "Chúng tôi là có con trai trước, sau đó mới yêu nhau!” Lâm Tử Lam nói, không ngần ngại chút nào.

Căn bản, đây cũng là một sự thật.

Bao nhiêu năm, Lâm Tử Lam đã thành thói quen.

Chỉ là, bảo bối vẫn là kiêu ngạo của cô, cô không cảm thấy mất mặt.

Nghe thế, Vi An tỏ ra kinh ngạc, "Lâm tiểu thư thật hạnh phúc!"

Lâm Tử Lam chỉ là hướng cô tôi cười cười.

Cảnh Thần mở miệng, "Đúng vậy, Lâm Tử Lam rất hạnh phúc, bao nhiêu phụ nữ có ý với Mặc tổng, thế nhưng hiện tại Mặc tổng cũng không có nhìn đến, nhìn ra, Lâm Tử Lam cùng Mặc tổng rất yêu nhau!” Cảnh Thần cười nói.

Như có như không, Cảnh Thần luôn luôn nói ra lời cảnh cáo.

Cũng không có khác, người phụ nữ này làm bộ đơn thuần, Cảnh Thần rất không thích loại cảm giác này.

Còn không bằng có sao nói vậy.

Vi An gật đầu, "Ừ!"

Nhìn dáng vẻ Vi An, Cảnh Thần cũng không nói gì, ngước mắt cùng Lâm Tử Lam nhìn nhau, hai người trao đổi ánh mắt, tiếp tục ăn.

Vi An tùy ý ăn vài miếng, nhìn bọn họ, "Tôi ăn no, các người từ từ ăn, tôi lên phòng làm việc trước!”

Lâm Tử Lam nhìn của hộp đồ ăn của cô nói, “Cô mới ăn một chút!”

Vi An cười, "Tôi giảm béo!" Nói, "Các cô từ từ ăn, tôi đi trước!"

Lâm Tử Lam gật đầu, vì vậy, Vi An xoay người đi.

Cô mới vừa đi, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, "Cậu nói lời này làm gì? Để cho người khác nghe xong, còn tưởng rằng chúng ta xa lánh cô ấy!”

" Tớ đây là vì để cho cô ta sớm chặt đứt ý niệm trong đầu, cậu không nhìn trang phục của cô ta, cũng cậu rất giống nhau, người khác không nói, cậu thật sự không biết sao? Cố ý mặc như vậy, không phải là muốn hấp dẫn chú ý của Mặc tổng hay sao?” Cảnh Thần nói.

Nghe thế, Lâm Tử Lam cười, " Dù vậy, câu cũng không nên đánh giá như vậy!”

"Đúng vậy, lớn lên giống còn chưa tính, trang phục, phong cách cũng như nhau, vậy là trùng hợp quá mức!" Cảnh Thần nói.

Những lời này, Lâm Tử Lam không nói gì, kỳ thực, trong lòng cô cũng cảm thấy như vậy, chỉ là cô không nói ra mà thôi.

Lúc này, Cảnh Thần nhìn cô, "Cậu để ý một chút đi, mặc kệ cô ta là thật thích phần công việc này, hay là còn có mục đích, cậu nên suy nghĩ một chút đi!”

"Tớ đã biết!" Lâm Tử Lam cười, nhìn cô, "Được rồi, mau ăn đi!"

Cảnh Thần cũng cười cười, biết Lâm Tử Lam cũng không phải là người mặc cho người khác khi dễ, nên cũng yên lòng, tiếp tục ăn.

Vi An ở công ty, sau vài ngày, cũng đã quen thuộc với công việc của MK.

Vì có thể lực, không ít người trong công ty bội phục.

Vì chuyện này, bộ phận thiết kế không ngừng bàn tán, Lâm Tử Lam cũng chỉ cười cười, không nói gì.

Lúc buổi chiều, Lâm Tử Lam đến phòng giải khát rót nước, lúc từ phòng giải khát đi ra, trong một phòng làm việc truyền ra một cuộc đối thoại.

" Thiết kế ở bộ phận quảng cáo, đều không phải do quản lí kí xong mới đưa qua cho Mặc tổng sao?”

"Là như vậy, thế nhưng, rõ ràng văn kiện tôi làm đưa đi, không có khả năng không gặp!" Quản lí bộ phận quảng cáo nóng nảy nói.

Nghe được lời của cô, Vi An cau mày. Lúc này, cô đi tới, trực tiếp cầm một văn kiện lên, tùy ý mở ra, sau đó rút ra một tờ, cầm lên nhìn một chút, "Là cái này sao?"

Quản lí bộ phận nghe được, lập tức đi tới nhìn một chút, khi nhìn đến đồ vật bên trong thì, liên tục gật đầu, "Là, chính là cái này, nhưng là tại sao lại ở chỗ này!?" Quản lí hỏi.

"Ở đây quá nhiều tư liệu, không cẩn thận sẽ đem tư liệu quan trọng để ở chỗ này, đây là lỗi mà mỗi quản lí bộ phận quảng cáo dễ phạm phải!” Vi An nhìn tư liệu một chữ một nói.

Cũng chính là nghe thế, bước chân của Lâm Tử Lam dừng lại ở đó.

Quay đầu lại nhìn bên trong.

Lúc này,quản lí bộ phận quảng cáo liên tục gật đầu, lập tức cũng tò mò nhìn Vi An, "Vi An tiểu thư, cô làm sao sẽ biết?"

Đích xác là bình thường anh hay phạm phải sai lầm như vậy.

Nghe thế một, Vi An sửng sốt, biểu tình cũng cứng nhắc lại, lập tức mở miệng, "Thời gian tôi ở nước ngoài công tác, cũng là như bây giờ như vậy, luôn luôn không cẩn thận để tư liệu quan trọng và không quan trọng để cùng nhau!” Vi An cười nói.

"A a, là như thế này!" Quản lí cười nói, "Không biết, tôi còn tưởng rằng Vi An tiểu thư đã từng công tác qua ở chỗ này!”

Quản lí nói những lời này, chạm đến đáy lòng của hai người.

Vi An lập tức cười nói, "Làm sao có thể, tôi mới tới đây có mấy ngày!”

Quản lí gật đầu cười.

Lâm Tử Lam đứng ở cửa, nghe đối thoại của bọn họ, cau mày lại, giống như nghĩ tới cái gì.......

"Tư liệu tôi cầm đi trước!" Lúc này, Vi An mở miệng nói.

Nghe thế một, Lâm Tử Lam xoay người đi trước.

Khi Vi An đi ra, Lâm Tử Lam đã rời đi rồi.

Sau khi Vi An từ bộ phận quảng cáo đi ra, vừa đi vài bước, liền thấy Lâm Tử Lam.

Vì vậy, Vi An cau mày.

"Lâm tiểu thư!" Cuối cùng, Vi An là người lên tiếng cười chào hỏi.

Nghe được tiếng nói, Lâm Tử Lam quay đầu lại, lúc thấy Vi An, trong con ngươi trong suốt mang theo vài phần đánh giá cô ta, cuối cùng ánh mắt rơi trên tu liệu trên tay Vi An, "Vi An tiểu thư rất nỗ lực!"

Nghe Lâm Tử Lam nói, khóe miệng Vi An gợi lên một nụ cười, “Cầm tiền lương để làm việc, hơn nữa, ai cũng biết Mặc tổng không nuôi phế nhân, tôi đương nhiên sẽ phải nỗ lực một chút, sợ bị cuốn gói, hơn nữa, Mặc tổng không muốn nữ thu kí lười biếng dưới mọi tình huống!”Vi An cười nói, ngôn từ trong lúc đó, đều là chân thành, làm cho người khác không xoi mói được cái gì.

Lâm Tử Lam gật đầu, khóe miệng gợi lên một cái cười yếu ớt, "Ừ, mới có vài ngày, xem ra MK đối với Vi An tiểu thư rất quen thuộc!” Lâm Tử Lam nói lời này, câu nói có hàm ý khác, người có lòng, nhất định sẽ rõ ràng.

Lời này, Lâm Tử Lam cũng là cố ý nói cho Vi An nghe, hay muốn nhìn một chút, biểu tình cô như thế nào.

Ai biết, Vi An chỉ là dừng một giây đồng hồ, lập tức mở miệng, "Năng lực thích ứng của tôi rất mạnh, hầu như, nửa ngày tôi có thể nhớ rõ các bộ phận!”

Nhìn dáng vẻ Vi An tự nhiên hào phóng, Lâm Tử Lam cũng cười, "Trí nhớ tốt!"

"Cảm ơn khen ngợi, được rồi, tôi còn có chuyện phải làm, đi về làm việc trước!" Vi An nói.

Lâm Tử Lam gật đầu, "Tốt!"

Vì vậy, Vi An hướng cô cười cười, xoay người rời đi.

Lâm Tử Lam bưng cái chén, đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Vi An, cau mày, mong muốn, không phải những gì cô tưởng tượng vậy.........

Một buổi chiều, trong đầu Lâm Tử Lam đều vang lên những lời quản lí bộ phận quảng cáo nói, Vi An cùng quản lí đối thoại.

Vi An nói một câu, giống như là rất quen thuộc MK.......

Lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới Diệp An Nhiên, cô nhớ kỹ, Diệp An Nhiên từng công tác qua ở bộ phận quảng cáo.

Chẳng lẽ là... Cô ta?

Không, bảo bối nói qua, cô ta đã chết, lúc ở Italya, đã chết, làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này?

Hơn nữa, dáng dấp không giống nhau!

Nhưng là sẽ là ai?

Lâm Tử Lam có một loại dự cảm rất mãnh liệt, người này, nhất định biết bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.