Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 469: Mặc Thiếu Thiên biết được chân tướng chuyện nhiều năm trước



Nghe Cung Ái Lâm nói, Mặc Ân Thiên nhìn bà, "Kỳ thực, là bà muốn nắm công ty trong tay sao!”

Nói lên cái này, ánh mắt Cung Ái Lâm bỗng nhiên nhìn về phía Mặc Ân Thiên, ánh mắt tràn đầy bất ngờ, thẳng đến một lát sau mới định thần lại, “Ông nói vậy là có ý gì?” Cung Ái Lâm hỏi Mặc Ân Thiên.

Mặc Ân Thiên cũng không tiếp lời, mà là nhìn bà, "Mặc kệ tôi nói có ý gì, hiện tại MK ở trong tay Mặc Thiếu Thiên phát triển không ngừng, bà vẫn nên an phận một chút!”

"Ông là đang cảnh cáo tôi sao?" Cung Ái Lâm không thể tin được nhìn Mặc Ân Thiên hỏi.

Nghe thế, sắc mặt Mặc Ân Thiên không có biểu tình gì, trải qua nhiều chuyện như vậy, ông đã lười cãi nhau.

"Mặc Ân Thiên, tôi không biết đứa bé kia cho ông ăn thuốc mê gì, hiện tại ông cho đứa bé kia vào cái nhà này, là tôi đã nhượng bộ rất lớn, cho nên ông đừng đến chạm đến cực hạn của tôi!”

Nghe nói như thế, Mặc Ân Thiên vẫn không có biểu tình gì, chỉ là ngước mắt nhìn Cung Ái Lâm, "Nếu như bà còn muốn cái nhà này này chó gà không yên, vậy thì bà cứ tiếp tục nháo!”

"Tôi nháo? Bây giờ là tôi nháo sao? Mặc Ân Thiên, mấy năm trước ông cùng người phụ nữ kia ở chung với nhau, có nghĩ tới cảm nhận của tôi sao? Sinh Mặc Thiếu Thiên có xem qua cảm nhận của tôi sao? Nếu như không phải nó, con của tôi có thể chết sao?Mặc Ân Thiên, bây giờ ông nói tôi nháo cái gì?”

Mặc Ân Thiên ngồi ở ghế trên, cũng không có nổi giận, thế nhưng nghe Cung Ái Lâm nói những lời này, bỗng nhiên đứng lên, "Bà nói đủ chưa? Chuyện đã mấy đời, cũng không cần nhắc lại, chuyện kia chính là chuyện ngoài ý muốn, cũng không cần phải trách nó!”

Đổi thành bất cứ người nào, biết mẹ mình chết, đi tìm cha của mình, có lỗi sao?

Ai có thể nghĩ tới, trong lúc đó Cung Ái Lâm sinh non, xảy ra chuyện?

Thế nhưng Cung Ái Lâm cũng không nghĩ như vậy, theo bà, chuyện này hay là do Mặc Thiếu Thiên, nếu như không phải sự xuất hiện của anh, bà cũng sẽ không bị đả kích, lại không sanh non!

"Phải? Nếu như không phải nó xuất hiện, tôi sẽ sinh non sao? Con đã chín tháng, sẽ chết non sao?” Cung Ái Lâm hận hận hỏi, nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, cả người bà tràn đầy hận ý.

Đứa bé kia, là tiếc nuối cả đời bà, không cách nào tha thứ!

"Được rồi!"

Rốt cục, Mặc Ân Thiên không nhịn được hô một tiếng, nhìn người phụ nữ trước mặt, bà không còn ôn nhu và săn sóc như trước đây? Bà bây giờ đã bị hận thù che mờ đôi mắt.

Mặc Ân Thiên nhìn bà, sắc mặt cũng không có mấy thay đổi, "Bà đừng quên những việc bà làm với nó, qua nhiều năm như vậy, coi như nó có lỗi, như vậy cũng là đủ rồi!”

Nghe thế, Cung Ái Lâm sửng sốt, càng thêm không thể tin nhìn Mặc Ân Thiên, Mặc Ân Thiên lại có một vẻ mặt không có gì, thế nhưng đôi tròng mắt kia lại sâu u đáng sợ, Cung Ái Lâm đột nhiên cảm giác được, bà không biết người đàn ông này, qua nhiều năm như vậy, bà lần đầu tiên phát hiện, bà kỳ thực một điểm cũng không biết người đàn ông này.

Ông đều biết?

Ông thực sự đều biết?

Nếu biết, sao không ngăn cản bà?

"Ông, ông có ý gì?"

“Tôi có ý gì, bà rất rõ ràng, đã nhiều năm như vậy, oán hận của bà cũng nên tiêu giảm, không nên áp đặt việc này lên người một đứa nhỏ!”Mặc Ân Thiên nhìn Cung Ái Lâm một chữ một nói.

Nghe thế, Cung Ái Lâm chợt nở nụ cười.

Quả nhiên, cái gì ông cũng đều biết!

Ông cái gì cũng đều biết!

Mà bà, còn tưởng rằng ông cái gì cũng không biết, nhưng là bây giờ, bà mới biết được, ông đều biết!

Khóe miệng Cung Ái Lâm gợi lên một cái cười khổ, "Ông cái gì cũng biết, quả nhiên, cái gì ông cũng biết!”

Nghe thế, Mặc Ân Thiên cũng không có phủ nhận, chỉ là mặt không thay đổi nhìn bà.

Mà ngay vào lúc này, Mặc Vũ đang cùng Hi Hi gọi điện thoại, đứng ở cửa, cậu lần đầu tiên nhìn thấy ông nội cùng bà nội cãi nhau, cầm điện thoại di động đứng ở cửa nhìn, đã sớm quên cùng Hi Hi nói chuyện.

"Mặc Vũ, Mặc Vũ..." Hi Hi ở trong điện thoại kêu.

"Mặc Ân Thiên, ông đều đã biết,những chuyện kia là tôi làm đối với Mặc Thiếu Thiên, vậy vì sao ông không ngăn cản tôi?”Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên hỏi.

Khi nghe được những lời này, Hi Hi trong nháy mắt sửng sốt, cũng im lặng không nói gì.

Tuy rằng tiếng nói không phải rất lớn, thế nhưng Hi Hi lại nghe thấy rất rõ ràng.

Mà bên kia, Mặc Ân Thiên cũng không nói gì, chỉ là nhìn Cung Ái Lâm, nhìn chằm chằm vào bà.

"A, ông cũng hận nó có đúng hay không? Thật ra, ông cũng tán thành tôi làm như thế không phải sao?”Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên một chữ một hỏi, giọng nói mang theo trào phúng.

Mặc Ân Thiên nhìn bà, "Tôi không nói ra, không phải tôi tán thành cách làm của bà, hiện tại tôi cảnh cáo bà, bà nên khiêm tốn một chút, Mặc Thiếu Thiên bây giờ không phải là người có thể chọc nổi, nếu như chuyện này để nó biết, bà nhất định chịu không nổi!” Mặc Ân Thiên nhìn bà một chữ một cảnh cáo.

Mà Cung Ái Lâm lại không thèm để ý chút nào, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, "A... Ha hả a... Chịu không nổi? Tốt, bây giờ ông sẽ đi nói cho nó biết! Nói cho nó biết, nó ở nước Mỹ làm những chuyện kia, đều là tôi làm hại, nó vài lần thiếu chút nữa là chết, cũng đều là tôi cho người đi làm!”Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên bỗng nhiên hô to lên, tâm tình thoạt nhìn đã không có cách nào khống chế.

Mặc Ân Thiên nhìn bà, đã không biết nên nói cái gì cho phải.

Mà Mặc Vũ đứng ở cửa, nhìn tất cả trong cửa, tuy rằng không biết bọn họ nói có ý tứ gì, thế nhưng cũng hiểu được là bọn họ đang cãi nhau, hơn nữa, cho tới bây giờ cậu chưa thấy bà nội cãi nhau như vậy, cầm điện thoại, vô cùng lo sợ.

Mà Hi Hi ở đầu bên kia điện thoại, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Thật là bà ta!

Là Cung Ái Lâm!

Là bà!

Lúc nghe Cung Ái Lâm nói ra những lời này, Hi Hi khiếp sợ, cửa chợt bị đẩy ra, mà Mặc Thiếu Thiên đứng ở bên ngoài.

Thật trùng hợp, bé quên không có đóng cửa.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi có chút lo lắng, “Cha.......”

Mặc Thiếu Thiên không có biểu tình gì, từ từ đi vào phòng Hi Hi, lúc Hi Hi vừa muốn cúp điện thoại, Mặc Thiếu Thiên chợt cầm lấy điện thoại, từ trong tay của bé, đặt ở bên tai.

Hi Hi ngồi ở chỗ kia, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là rất lo lắng nhìn Mặc Thiếu Thiên.

"Được rồi, tôi không muốn nói với bà?” Mặc Ân Thiên không nhịn được nói, nhìn Cung Ái Lâm, biết nói thêm gì đi nữa, cũng nói không nên kết quả gì.

"Không muốn cùng nói? Thế nào? Hiện tại bắt đầu đau lòng?" Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên hỏi.

"Mặc Ân Thiên, tôi cho ông biết, muốn tôi dừng tay, trừ khi Mặc Thiếu Thiên cút khỏi Mặc gia, trừ phi nó giao cho tôi tất cả, trừ khi nó không mang họ Mặc!” Hô xong, Cung Ái Lâm không... nói cái gì nữa, xoay người rời đi.

Mà Mặc Vũ đứng ở cửa, thấy Cung Ái Lâm đi ra, cậu đứng bất động ở nơi đó.

Lúc Cung Ái Lâm mở cửa, thấy Mặc Vũ đứng ở cửa, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, "Tiểu Vũ..."

Mặc Vũ cũng nhìn Cung Ái Lâm, một giây kế tiếp, bé mới hoàn hồn, xoay người chạy.

Mà điện thoại di động trong tay cũng rơi trên mặt đất.

Cung Ái Lâm nhìn điện thoại di động trên đất, nhíu mày, theo Mặc Vũ về phòng bé.

Mà Mặc Ân Thiên đứng ở nơi đó, lúc thấy Mặc Vũ đứng ở cửa, nhíu mày, tuy rằng chuyện bọn họ nói, Mặc Vũ khó có thể lý giải, thế nhưng có thể bị một đứa nhỏ nhìn thấy một màn như vậy, thật là không tốt!

Chỉ là thấy Cung Ái Lâm đuổi theo, ông lúc này mới yên tâm!

Cung Ái Lâm tới phòng Mặc Vũ, nhưng mà đóng khóa trong, nghĩ tới đây, Mặc Ân Thiên lúc này mới thở hổn hển, ngồi ở trên ghế, về những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, ông cau mày lại.........

Mà bên kia, Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại, không có biểu tình gì.

Hi Hi ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, không nói ra được lo lắng.

"Cha..." Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên gọi một tiếng.

Mặc Thiếu Thiên lại không trả lời bé, mà là càng thêm trầm mặc.

Mặc Thiếu Thiên càng trầm mặc, Hi Hi càng lo lắng.

"Cha..." Hi Hi hô một tiếng, lúc này, Mặc Thiếu Thiên mới hồi phục lại tinh thần, nhìn Hi Hi.

"Cha, cha không có việc gì chứ?”Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên rất lo lắng hỏi.

Chuyện này, anh đã sớm hoài nghi, thế nhưng không có cùng cha hỏi, ngày hôm nay nghe được chuyện này, hoàn toàn ngoài dự liệu của anh.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, lắc đầu, "Cha không sao!"

"Thế nhưng..."

"Cha có chút việc phải xử lí, con nghỉ sớm một chút, thuận tiện nói với mẹ con một tiếng!”Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.

"Cha!" Hi Hi ở sau hô một tiếng, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng không có quay đầu lại, mà là trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát, nghe thấy âm thanh ở cửa, Hi Hi biết, Mặc Thiếu Thiên đã đi ra ngoài.

Một giây kế tiếp, bé từ trên giường bước xuống, chạy thẳng ra ngoài cửa.

Lâm Tử Lam cũng vừa đi ra, thấy bóng lưng Mặc Thiếu Thiên, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, cô nhìn Hi Hi, Hi Hi cũng nhìn Lâm Tử Lam.

Qua mấy phút sau, hai mẹ con ngồi trên sô pha, Hi Hi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lâm Tử Lam nghe, sau khi nghe xong, Lâm Tử Lam cau mày.

Không nghĩ tới mọi chuyện là như vậy!

Nghĩ đến Hi Hi nói dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cảm thấy rất đau lòng.

Trách không được sau khi Mặc Thiếu Thiên biết lại có biểu tình như vậy, vẫn luôn nghĩ Mặc Ân Thiên làm, thế nhưng không nghĩ tới, hận vài chục năm, lại hận sai người.

Còn bên kia, còn lại là, Mặc Ân Thiên biết rất rõ ràng chân tướng, nhưng là ngay cả ngăn cản cũng không có, điều này cũng làm cho Mặc Thiếu Thiên không nói ra được khổ sở.

Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ đó, giống như có thể cảm giác được cảm giác nặng nề mà Mặc Thiếu Thiên phải trải qua.

Mà Hi Hi còn lại là rất lo lắng, "Mẹ, cha sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hi Hi lo lắng nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lâm Tử Lam lắc đầu, "Cũng sẽ không, mẹ đoán chừng là cha con muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, dù sao chuyện ngoài dự liệu của cha con, khó tránh khỏi như vậy, cha con cũng không muốn chúng ta thấy một mặt yếu ớt đó!” Lâm Tử Lam nói, giống như, đáng lí giải cho Mặc Thiếu Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.