Theo cách nghĩ của Mặc Thiếu Thiên phương pháp tặng hoa để theo đuổi nữ nhân là một việc làm rất ngây thơ!
( vậy mà sau này lại có người làm việc rất ngây thơ này nữa mới ghê)
Bởi vì hắn từ trước đến nay chưa từng theo đuổi nữ nhân nào cả, tất cả nữ nhân chỉ cần nhìn thấy hắn sẽ tự động ngã vào lòng hắn.
" Xem ra mọi người rất rãnh rổi, không cần làm việc nữa hay sao? " Mặc Thiếu Thiên gương mặt sâu kín nói ra những lời này, thanh âm không lớn, giọng điệu lạnh lùng kinh người. Giống như hắn giẫm phải bom vậy!
Một câu nói của hắn, mọi người ão não nhanh chóng trở về cương vị của mình, tiếp tục làm việc.
Tử Lam là người thức thời, nàng không muốn xung đột gì với Mặc Thiếu Thiên nên quay người định ôm hoa trở về bàn làm việc.
Ông trời đâu để nàng được như ý..
" Lâm tiểu thư......" Chợt, Mặc Thiếu Thiên gọi nàng lại, âm thanh như gọi hồn người chết! Cả người Tử Lam cứng ngắc, da gà nổi đầy người. Nàng cũng không biết sao nữa, mỗi lần tiếp súc với hắn nàng lại cảm thấy không được tự nhiên..
Tử Lam ngẩn người, có một số việc nàng không phải muốn tránh là có thể tránh được. Ví dụ như tên ôn thần này! Âm hồn bất tán..
Tử Lam điều chỉnh lại cảm súc cá nhân, nở một nụ cười yếu ớt quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên " Mặc tổng, có chuyện gì sao? "
Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng như da em bé, trên môi mội nụ cười mỵ hoặc, đôi môi mề mại đỏ xinh, ngũ quan đẹp mắt nhìn nàng như một đóa kim liên mới nở, thuần khiết,đáng yêu, lại có chút yêu mỵ, trên tay Tử Lam đang ôm một bó hoa thật lớn vào ngực, nhìn nàng thêm mấy phần thanh thuần huyền ảo...kết hợp với bộ trang phục càng tôn lên vẽ đẹp vốn có của nàng.
Con ngươi Mặc Thiếu Thiên híp lại, hắn thế nhưng bị nàng mê hoặc..Nữ nhân này thật biết cách mê hoặc người khác.. chết tiệt!
" Về sau phải biết khiêm tốn một chút, cô tới đây là để làm việc, thế nhưng ăn mặc như vậy sẽ khiến mọi người nghĩ rằng cô là bình hoa đấy " Mặc Thiếu Thiên gương mặt yêu nghiệt cười nói, ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng rồi vụt tắt, hắn luôn làm cho người ta có cảm giác nhìn không thấu nội tâm hắn hiện tại đang nghĩ gì.
Nụ cười hắn không phải là tiếu lý tàng đao, mà chính là trọng nụ cười đó giấu toàn kim châm! Quả nhiên thật độc...âm hiểm khiến Tử Lam lạnh hết cả sống lưng.
Giết người không cần thấy thương tích! Lực sát thương kinh người!
Mặc dù hôm nay nàng ăn mặc thật đẹp mắt, nhưng hắn lại không muốn những ánh mắt thèm muốn nhìn chầm chầm vào nàng như thế? Hắn không thích, thật sự không thích những ánh mắt đó vẫn đặt trên người nàng.
Tử Lam khóe miệng giật giật liên tục, Mặc Thiếu Thiên, em gái ngươi! Có cần mở miệng ra liền nói những lời độc ác đến như vậy sao? Đàn ông gì mà giống mấy bà bán cá ngoài chợ quá, ăn mặc thế nào là quyền tự do cá nhân của mỗi người, hắn, tại sao hắn lại muốn quản việc này với nàng nữa, chết tiệt! tên ôn thần khốn kiếp!
Kiếp trước nàng mắc nợ hắn sao?
Mẹ nó, dám nói nàng là bình hoa, ở tập đoàn MK bao nhiêu là nữ nhân so với nàng ăn mặc còn đẹp hơn, hắn tại sao không đi nói những người đó, lại thích gây sự với nàng là sao? Tức quá, hừ hừ!
Không được, nàng là một cô gái rất có tu dưỡng, tức giận là ma quỷ! Không thể tiếp tục như vậy! Phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Mặc dù trong lòng TỬ Lam rất bất mãn, hận không thể nhào tới xé miệng hắn ra cho hả giận nhưng hiện tại nàng đang đứng dưới mái hiên nhà người ta cho nên cũng không tiện phát tác, đành vậy, nhịn thôi " Dạ,tạ ơn Mặc tổng đã nhắc nhở, về phần tôi có phải hay không giống với bình hoa thì tôi tin thời gian sẽ chứng minh tất cả, huống chi ánh mắt mọi người đều là sáng như tuyết đấy thôi! "
Nàng cười nhún nhường, giống như chuyện này đối với nàng không quan tâm cũng không thèm để ý tới!
Mặc Thiếu Thiên gật đầu vừa ý, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn, chỉ là nụ cười không đạt tới đáy mắt. Hắn làm sao không biết nữ nhân đó đang nghĩ gì trong lòng. Trên mặt thì cười nhưng trong lòng chắc có lẽ đang thầm mắng hắn. Thấy nàng tức giận mà không cách nào phát tác hắn cảm thấy thật sảng khoái.
" Cho nên trong thời gian mọi người chưa chứng thực được vậy thì cô tốt nhất ăn mặc khiếm tốn lại một chút cho tôi, biết không? " Lời nói của hắn thật bá đạo.
Tóm lại một câu, cô nhất định phải phục tùng nghe theo!
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, hắn cũng đang nhìn cô, nhất thời ánh mắt hai người bắn ra vô số tia lữa, đối chọi gay gắt..
Hai người đối thoại mọi người nhìn vào thì cảm thấy thật bình thường nhưng có mấy ai biết được đây thật sự là một cuộc chiến không thấy máu, sóng ngầm mãnh liệt!
Cảnh Thần nhìn Tử Lam rồi lại nhìn sang Mặc Thiếu Thiên, nàng cảm thấy giữa hai người bọn họ có điểm gì đó là lạ! Không được bình thường...
" Được, tôi biết rồi! " Tử Lam thu lại ánh mắt đầy sát khí, nàng không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa, cho nên biện pháp duy nhất đó là nàng phải thỏa hiệp!
Bảo bối á, điều là do con gây họa, khi không bắt mẹ ăn mặc thành ra như vậy làm chi,được rồi, để cho Mặc Thiếu Thiên có cơ hội đâm nàng một cái thật đau luôn á!
Mặc Thiếu Thiên thích nhất nhìn thấy Tử Lam bộ dáng tức giận nhưng phải phục tùng mệnh lệnh, cảm giác rất có tính khiêu chiến, so với hắn nhận được một case khó có được xem ra thú vị hơn rất nhiều, rất có cảm giác thành tựu.
" Ngày mai, tôi muốn thấy những mẫu thiết kế mới của cô nằm trên bàn làm việc của tôi, hiểu không Lâm tiểu thư? " Nói xong hắn xoay người muốn đi về phòng.
Ngày mai....
Mẹ nó! Mặc Thiếu Thiên đúng thật là cố ý mà!
Chỉ là, tính tình của nàng quật cường, những việc như vậy mà muốn làm khó nàng hay sao... nằm mơ đi, như vậy chỉ càng làm nàng càng trở nên cường hãn.
Một ngày thì tính là cái gì! Nàng chỉ cần 3 tiếng là hoàn thành xong tất cả...
" Tôi biết rồi, Mặc tổng! " Tử Lam cả người tức giận nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Mặc Thiếu Thiên vừa bước đi được mấy bước, như nhớ tới cái gì, hắn liếc mắt sang nhìn Tử Lam " Ah, đúng rồi, về sau yêu đương thì có thể ở nhà mà yêu, không được phép cho người đem hoa đưa đến công ty! " Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam nhếch miệng lên cười khiêu khích,sau đó bổ sung thêm một câu " Tôi dị ứng đối với phấn hoa..."
Mẹ nó! Dị ứng em gái ngươi đó Mặc Thiếu Thiên! Tử Lam trong lòng gào thét mắng chửi tổ tông nhà hắn!