Vừa đẩy cửa đi vào phòng, lập tức thấy có bóng dáng người xông ra. An Hạ giật mình, cũng may cô không có bệnh tim, nếu không đã bị cô nhóc này làm cho
“Làm gì mà gấp gáp thế?”
Người vừa lên tiếng kêu “Chị An Hạ.” Chính là cô sinh viên đang thực tập ở công ty, công việc của cô ấy cũng giống với An Hạ, đều là thợ trang điểm cho ca sĩ ở công ty này.
Khác một điểm là cô ấy chưa là nhân viên chính thức, và đang trong giai đoạn làm việc thử.
“Chị Hạ còn chưa tới nữa chắc em nghỉ việc luôn quá!”
An Hạ đặt túi xách xuống, nhìn dáng vẻ lo lắng của Mỹ An, chắc là đã có chuyện gì rồi.
“Sao thế?”
Mỹ An vội nói: “Vừa rồi tổng giám đốc có tới, cô ấy yêu cầu trong nhóm thợ trang điểm phòng A4 cử ra một người ra để qua chỗ cô ca sĩ Diệp Phi làm việc!”
An Hạ cảm thấy việc này hình như không có gì gọi là lớn hết thì phải, sao cô bé lại làm như là chuyện động trời thế?
“Chỉ vì chuyện này mà em lo đến thế à?”
Mỹ An lắc đầu, luống cuống nói:
“Chuyện không chỉ đơn giản thế đâu chị! Ca sĩ Diệp Phi đã đăng ký tham gia cuộc thi “Sắc đẹp hoàn mỹ.” Lần này công ty cử ra một thợ trang điểm ra nhằm mục đích giúp cô ấy vượt qua các vòng loại! Nếu chỉ thế thì em đâu có lo lắng như bây giờ, quan trọng là tổng giám đốc đã nói là nếu ca sĩ Diệp Phi không vượt qua vòng thi lần này thì cả nhóm phòng A4 sẽ bị giải tán đấy!”
An Hạ nhíu mày, nghe ra thì đúng là một chuyện lớn làm người ta đau đầu.
Nhóm thợ trang điểm ở phòng A4 đã được lập ra hơn ba năm nay, có thể nói là một trong đội ngũ nhân viên có sức ảnh hưởng đến các ngôi sao ở công ty.
Có cô ca sĩ nào mà chưa từng được trang điểm bởi thợ trang điểm của nhóm phòng A4 đâu!
Những gương mặt mọc không mấy nổi bật ấy, vừa qua tay của những thợ trang điểm có kỹ thuật cao ở nhóm phòng A4, là lập tức như con gà hóa thành con công!
Thế mà giờ chỉ vì một cuộc thi mà muốn giải tán một nhóm nhân viên đã vì công ty bỏ ra biết bao nhiêu công sức nhiều năm, thật đúng là quá đáng!
“Là tổng giám đốc nào nói thế?”
Trong công ty có không ít tổng giám đốc, nên cô không biết vị giám đốc mà Mỹ An nói là người nào.
“Là giám đốc Trịnh!”
Trịnh Ý Lan? Nếu là người này nói thì chắc vụ này cũng là do cô ta bày ra!
An Hạ dặn Mỹ An đừng lo lắng, sau đó đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Trịnh Ý Lan đang xử lý vài tập hồ sơ, nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên.
“Vào đi.”
Người đi vào là An Hạ, Trịnh Ý Lan không tỏ vẻ ngạc nhiên gì mấy, hiển nhiên cô ta đã đoán trước được An Hạ sẽ tới đây.
“Ngồi đi.”
Trịnh Ý Lan nghĩ An Hạ sau khi đi vào nhất định sẽ lý luận với cô ta, đây cũng là điều cô ta mong đợi nhất. Cấp dưới không tôn trọng cấp trên, tội danh này đủ dán chức cô An Hạ này rồi!
Trịnh Ý Lan thoải mái dựa ra sau ghế, vẻ mặt mong đợi An Hạ sẽ nổi giận.
Nhưng điều cô ta mong chờ lại không xảy ra, bởi câu đầu tiên An Hạ nói ra chính là: