Gia Đình Hạnh Phúc Của Trương Thanh Hạc

Chương 6: Mì trộn tương



Trương Thanh Hạc đứng ở cửa, cứng đờ như một pho tượng.

Tại Dã cũng hiểu được cảm xúc của cô, cả hai cùng giữ im lặng.

Chỉ có Thiên, cô bé không nhận ra mình đã đối xử tàn nhẫn như thế nào với người mẹ trẻ không hề biết gì, sau khi tặng mẹ hoa như những năm trước, bé cảm thấy mình sẽ được khen thưởng.

Ngửi được mùi thơm bay ra từ trong bếp, cô bé ôm lấy chân Trương Thanh Hạc, nhảy lên: “Mẹ đang làm mì trộn tương! Con cũng muốn ăn!”

Trương Thanh Hạc có một món “tủ”, cô làm món mì trộn tương rất ngon, đặc biệt là phần sốt tương thịt bằm, bé Thiên có thể ăn cả chén mà không ngán.

Chỉ là phó tổng giám đốc Trương không hay vào bếp, trong những năm Tại Dã và phó tổng giám đốc Trương quen nhau, anh chưa bao giờ được ăn mì do cô làm, mãi sau khi con gái chào đời, anh mới biết món mì trộn tương của vợ mình làm ngon như thế nào.

Khi mới biết chuyện này, anh thật sự không thể tin nổi, nhưng phó tổng giám đốc Trương lại bình tĩnh hỏi anh: “Em với anh luôn ở bên nhau, ngày nào em cũng tăng ca mệt mỏi vô cùng, anh còn muốn em nấu mì cho anh sao?”

Lúc đặt cơm hộp, cô cũng nhớ đặt thêm một phần cho anh, thế đã là tình sâu nghĩa đậm rồi.

Sếp Tại ngậm miệng không nói nên lời, chỉ có bé Thiên ở bên cạnh vừa ăn một miệng đầy sốt tương thịt bằm, vừa hét lên: “Sếp xấu bụng! Sếp xấu bụng!”

Kể từ khi “món tủ” này của phó tổng giám đốc Trương bị bại lộ, mỗi lần Tại Dã và bé Thiên làm được việc tốt và được yêu cầu Trương Thanh Hạc làm gì đó cho mình, hai cha con đều nói cô làm món mì trộn tương.

Hóa ra bây giờ cô đã biết làm, rèn luyện tay nghề nhiều năm như vậy bảo sao món mì đó lại ngon như thế.

Bé Thiên cởi giày bước vào nhà, Tại Dã cũng đi theo sau, đưa bó hoa tulip lớn trên tay trao cho Trương Thanh Hạc.

Cả hai người họ đều bước vào, Trương Thanh Hạc không còn cách nào khác ngoài việc ôm bó hoa tulip rồi đóng cửa lại, lấy dép trong nhà cho họ.

Nhà của Trương Thanh Hạc không lớn, đó là một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách trong một khu chung cư cũ, căn phòng sáng sủa là của cô, căn phòng tối kia là của anh trai cô.

Nhưng vì anh trai cô đi công tác quanh năm hiếm khi về nhà, nên cửa phòng ngủ đó luôn đóng lại.

Trong phòng đồ đạc không nhiều, nhưng được lau rất sạch sẽ, sàn nhà lát gạch men nhẵn bóng, cửa ban công mở rộng, ga trải giường và vỏ gối có mùi bột giặt đang được phơi nắng.

Cùng với mùi thức ăn tỏa ra từ phòng bếp, toàn bộ ngôi nhà trông ấm áp và sáng sủa, tràn ngập hơi thở của cuộc sống.

Bé Thiên đến đây xem đây như là nhà của mình, bé đi dạo nhìn ngó xung quanh, toàn bộ căn nhà của cô đều nghe thấy tiếng bước chân của cô bé.

Tại Dã thì có vẻ khách sáo hơn nhiều, như thể anh trở lại lần đầu tiên anh mang theo quà đến nhà phó tổng giám đốc Trương.

Nhưng so với lúc đó thì bây giờ bớt đi một người anh trai với cặp mắt sắc bén, nên anh nhanh chóng thả lỏng người, ngồi xuống sô pha.

Bé Thiên đã chạy vào nhà bếp để xem nước sốt tương, Trương Thanh Hạc vội vàng đi theo để tránh cho cô bé bị bỏng.

“Con không được chạm vào lửa và cái nồi này, dụng cụ cắt gọt cũng không được đụng.”

“Mẹ, con biết mà, con nghe lời lắm, con chỉ đứng ở chỗ này thôi, không nhúc nhích đâu. Mẹ ơi, con còn có thể giúp mẹ rửa rau nữa nè.”

вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé

Bây giờ anh đã không còn là chàng trai trẻ cầu cứu khi vừa phải đi chợ vừa mang con theo nữa, cho dù mua cái gì anh cũng đều thành thạo.

Trương Thanh Hạc nghe anh nói một loạt nguyên liệu cũng vô cùng kinh ngạc, sau đó cô thầm nghĩ, cho dù anh biết nguyên liệu làm món mì xào sở trường của cô thì cũng chẳng là gì, lần này anh chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt âm thầm suy nghĩ của cô, Tại Dã thầm cười, anh nhàn nhã đút tay vào túi quần, đi xuống lầu để mua đồ ở chợ gần đó.

Mười phút sau, Trương Thanh Hạc nhận được một cuộc gọi cầu cứu.

Tại Dã đo chợ không mang theo tiền mặt nên không thể thanh toán được.

Trương Thanh Hạc không nói nên lời, cô thay quần áo rồi đưa Thiên đến chợ để chuộc người.

Tại Dã đang cầm túi ni lông, đứng đợi trước quầy thịt, khi nhìn thấy cô, anh giải thích: “Anh tưởng ở đây có thể thanh toán bằng điện thoại, nhưng có vẻ chợ ở khu này vẫn chưa phổ biến hình thức thanh toán online.”

Anh từ 10 năm sau xuyên về nên quên mất hầu hết những người bán hàng nhỏ lẻ, chẳng hạn như ở chợ nông sản nhỏ này, vẫn chưa tham gia thanh toán online, họ chỉ chấp nhận tiền mặt.

“Gần đây không có chỗ nào có thể đổi tiền.” Giọng Tại Dã ngày lúc càng nhỏ xuống, nói chuyện cũng trở nên ngượng ngùng.

Vừa rồi anh muốn đổi tiền ở sạp báo đằng kia, nhưng ông chủ lớn tuổi cho rằng anh là kẻ lừa đảo, một kẻ lừa đảo qua điện thoại.

“Chú Lý, miếng thịt này bao nhiêu tiền?” Trương Thanh Hạc chào chủ hàng thịt, lấy tiền trong ví ra.

“Là Tiểu Hạc à, sao không nói cháu muốn mua thịt, nếu vậy chú đã bảo nó về rồi, lần tới cháu ra trả cũng được.” Chủ quầy thịt cười nói, nhìn về phía Tại Dã, hỏi lại, “Đây có phải là bạn của cháu không?”

“Là bạn cháu ạ.” Trương Thanh Hạc cũng không giải thích nhiều, chủ yếu là vì cô không giải thích được, mối quan hệ của bọn họ rất phức tạp.

Tại Dã một tay cầm theo túi ni lông, tay còn lại cầm tay bé Thiên – người vô hình trong mắt người khác – đi phía sau Trương Thanh Hạc đến quầy rau, chờ cô chọn nguyên liệu, thanh toán tiền xong thì tiến lên xách cái túi đó.

Đây là nơi Trương Thanh Hạc thường mua rau, hầu hết các chủ sạp đều quen biết cô, lúc họ nhiệt tình chào đón cô sẽ hỏi thêm vài câu về Tại Dã.

Trương Thanh Hạc chỉ có thể tự an ủi mình, may mắn là họ không thể nhìn thấy Thiên, nếu không việc giải thích sẽ càng trở nên rắc rối.

Sau một hồi đi chợ, Thiên cuối cùng cũng được ăn món mì trộn tương mà cô bé đã mong mỏi bấy lâu, mỗi người đều ăn hai chén, số mì Trương Thanh Hạc chuẩn bị cho buổi tối cũng ăn hết sạch.

вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé

Trên đường về nhà, anh gõ gõ điện thoại, gửi cho Trương Thanh Hạc một bao lì xì.

“Con ăn nhiều như vậy, làm mẹ sạt nghiệp mất.” Anh xoa xoa đầu bé Thiên.

Trước đây anh đã biết, khi còn trẻ phó tổng giám đốc Trương và anh trai nương tựa lẫn nhau, cuộc sống của họ tương đối eo hẹp, bây giờ tận mắt nhìn thấy anh vẫn có chút xót xa.

Vô duyên vô cớ chuyển một số tiền lớn, anh sợ Trương Thanh Hạc sẽ không nhận, nếu không anh đã chuyển một số tiền lớn hơn cho cô rồi.

Điện thoại báo tin nhắn đến, Trương Thanh Hạc nhanh chóng nhận tiền, gửi lại một tin nhắn.

Trên đó liệt kê giá cả các món ăn vặt cô đã mua cho Thiên ở trường vào tuần trước và chi tiêu mua thịt, rau cho bữa ăn trưa nay.

Dòng cuối cô nhắn: “Anh cần đưa em thêm 24 tệ rưỡi, em không tính tiền công nấu nướng.”

Tại Dã: “……..”

Chính là cảm xúc quen thuộc này. Phó tổng giám đốc Trương trước giờ luôn rạch ròi về mặt tiền bạc.

Tại Dã lại xoa đầu bé Thiên, thở dài: “Mẹ con đúng là thương con, mẹ không thu tiền công nấu cho chúng ta ăn đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.