Hôm đó là một ngày nắng đẹp , Oa Nhi đang ngồi ngẩn người nhìn ra cửa sổ thì cánh cửa bị đẩy vào , Sở Mạnh Thiên lạnh lẽo bước tới gần Oa Nhi , anh mỉm cười vuốt ve tóc cô rồi rất đỗi nhẹ nhàng nói với cô
- “ Oa Nhi à , cô giỏi lắm ! Cô có biết chỉ vì cô mà bà nội tôi có nguy cơ không thể tỉnh lại nữa không vậy ? Lúc nãy tôi ở bệnh viện bác sĩ đã nói nếu trong hôm nay bà mà không tỉnh lại thì bà sẽ biến thành người thực vật , cô biết không vậy ? hả ”
Sở Mạnh Nhiên nói rất dịu dàng xoa xoa khuôn mặt của cô , nhưng lời nói âm trầm của anh là cho cô sợ hãi
-“ Không ! Không phải em mà , em không có đẩy bà với Diệp tiểu thư xuống cầu thang ” Oa Nhi sợ hãi cố giải thích
- “ Đủ rồi ! Tôi không muốn nghe những lời dối trá của cô nữa ! Ngoan ngoãn một chút ở lại đây chờ bọn tôi … Trừng Phạt cô ! ”
Nói dứt lời Sở Mạc Thiên đi ra khỏi phòng bỏ lại Oa Nhi yên lặng rơi lệ .
Cạch
Tiếng cửa mở ra lần nữa làm Oa Nhi ngạc nhiên nhìn ra cửa thì thấy Sở Lăng Sa đi vào
- “ Oa Nhi ! ”
- “ Tiểu thư ! Cô có việc gì cần không ạ ! ” Oa Nhi đứng lên rụt rè hỏi
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Oa Nhi làm Lăng Sa cảm thấy thương tiếc , cô dịu dàng nhìn Oa Nhi rồi nhẹ giọng nói
- “ Chị cần em ra ngoài mua đồ cùng chị ! ”
- “ Nhưng hai thiếu gia ! ”
- “ Không sợ có chị ở đây rồi nhanh mặc áo khoác vào rồi đi cùng chị ! ”
- “ Vâng ”
***********
Tới trung tâm thương mại , Lăng Sa lôi kéo Oa Nhi đi hết cửa hàng này tới cửa hàng khác , bắt Oa Nhi thử một đống đồ . Tới cửa hàng bán valy , Lăng Sa mua một cái Valy màu hồng thật to rồi nhét hết đống quần áo mới mua vào trong làm cho mọi người quanh đó sững sờ
-“ Tiểu thư , sao cô lại cho số quần áo đó vào valy vậy ạ ? ” Oa Nhi thấy khó hiểu hỏi Lăng Sa , đáp lại cô là nụ cười bí hiểm
- “ Có lý do của nó ! Nhanh qua giúp chị mang nó ra xe . ”
- “ Vâng ạ ! ” Oa nhi lại gần kéo chiếc valy đi bị Lăng Sa lôi đi đủ cửa hàng ăn uống xong mới trở về xe , thì trời cũng đã xầm tối .
Ngồi trên xe được một lúc Oa Nhi bất chợt thấy buồn ngủ , hai mắt cứ díp lại rồi ngủ mất . Lúc Oa Nhi tỉnh lại lần nữa thì cô đã ở trên một truyến tàu lạ , cô bất giác hoảng loạng không biết phải làm gì thì nhìn thấy một bức thư trên bàn
- “ là thư của tiểu thư ! ” Oa Nhi mở ra xem mà nước mặt chực rơi
gửi Oa Nhi của chị
Oa Nhi à ! Khi em đọc được lá thư này thì chuyến tàu của em cũng đã đi được nửa chặng đường mà dù em hay chị cũng không biết điểm đến của nó , chị xin lỗi vì đã để hai người họ nhục nhã em nhưng hãy hiểu cho chị hai người đó là người thân của chị , chị không thể làm gì hơn là đưa em đi xa khỏi họ , chuyến tàu không bến này và chiếc valy hành lý kia là thứ duy nhất chị có thể cho em , khi tàu tới ga em hãy quên mọi thứ và bắt đầu cuộc sống mơi . Chị xin lỗi và chúc em hạnh phúc