Gia Đình Phép Thuật - Tia Sáng Cuối Cùng

Chương 97: C97: Chap 150.



- Con bé thế nào rồi?

Giọng nói lạnh lùng của Hoa Lan vang lên trong căn nhà hoang cũ kĩ.

- Cô chủ vẫn ngồi im một góc trong miền vô thức, đã một hôm rồi. Nếu không mau thả ra, e rằng....

- E rằng sức mạnh phép thuật của nó sẽ bị hút sạch và thậm chí sẽ ở trong đó mãi mãi.

Miền vô thức là một loại phép thuật cấm kị trên thế giới phép thuật. Bên trong mỗi nhà phép thuật đều một miền vô thức của riêng mình. Nói cách khác, đó là nơi để xám hối những tội lỗi mà mình đã gây ra. Khi ở bên trong, họ sẽ bị hút dần sức mạnh phép thuật của mình đến triệt để, thậm chí nếu không thoát ra nhanh sẽ bị nhốt ở trong đó mãi mãi. Loại phép thuật này không khó, nhưng là cấm kị vì nó gây ra nhưng tai hoạ rất lớn.

Át Chuồng liền gật đầu. Cô chủ là hắn vừa nhắc đến không ai khác chính là Ngọc Linh. Cô bé vừa bị Hoa Lan nhốt vào trong miền vô thức của mình, đến giờ vẫn chưa thể thoát ra.

Hoa Lan liền búng tay, một luồng phép thuật kì lạ xuất hiện. Hiện ra trước mắt là Ngọc Linh đang ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm lấy hai chân, đầu gục lên đầu gối.


Ngọc Linh cảm thấy kì lạ liền ngước mặt lên nhìn xung quanh. Cô bé ngạc nhiên khi thấy mình xuất hiện ở đây. Cuối cùng Hoa Lan cũng đã đưa Ngọc Linh ra khỏi đó.

- Mẹ, mẹ tha lỗi cho con rồi ạ? Đây là...

Ngọc Linh vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình xuất hiện ở đây. Đây chẳng phải là thế giới loài người sao? Cuộc chiến thật sự ở thế giới loài người đã chính thức bắt đầu.

- Thế giới loài người, muốn ta tha lỗi, thì phải mau mau hoàn thành nhiệm vụ tốt của ta giao cho.

Ngọc Linh phủi bụi đứng dậy, nói.

- Vâng, nhiệm vụ lần này của con là gì ạ?

- Con bé Ngọc Yến... Sẽ cản trở ra khá nhiều trong việc gia đình Suri, ta có thể cảm nhận được, bên trong Ngọc Yến, có một nguồn sức mạnh phép thuật vô cùng mạnh mẽ.

Ngọc Linh nghe nhắc đến Ngọc Yến thì vẫn còn chút lo sợ, thật sự thì Ngọc Linh vẫn luôn coi Ngọc Yến là một người bạn vô cùng tốt đối với mình. Nhưng không thể vì tình bạn mà phụ tình người thân của mình được.

- Mẹ muốn con làm gì ạ?

- Đem con bé đó về đây.

- Tại sao chứ...


Ngọc Linh ấp úng hỏi. Hoa Lan nghe vậy thì cười nhếch mép.

- Một là làm theo, hai là ta sẽ cho con vô lại nơi đó một lần nữa. Hãy vứt ngay cái tình bạn dơ bẩn ở thế giới loài người này đi. Không nghe lời ta, hậu quả thì biết thế nào rồi đấy, chẳng phải con là người hiểu rõ nhất sao? Con gái yêu.

Hoa Lan cố tình nhấn mạnh ba chữ "con gái yêu" làm cho Ngọc Linh không khỏi hoảng sợ nhưng chẳng thể làm gì khác. Ngọc Linh đành phải nghe theo lời mẹ mặc dù không hề muốn làm điều đó chút nào.

Tối hôm đó, Ngọc Linh đã một mình dịch chuyển đến nhà của Ngọc Yến. Đứng trước ngôi nhà mà trước đây Ngọc Linh từng coi là ngôi nhà của minh với những niềm vui, niềm hạnh phúc mà mọi người đem lại.

Ngọc Linh dịch chuyển không gian vào trong phòng khách tầng một, nhìn lại mọi thứ, thật sự rất quen thuộc, Ngọc Linh rất nhớ cái cảm giác đó.

Nhưng còn nhiệm vụ, Ngọc Linh nhớ đến nhiệm vụ và bước nhanh vào phòng của Ngọc Yến. Cả hai chị em Hoàng Lan và Ngọc Yến vẫn còn đang yên giấc trên giường.

Ngọc Linh bước đến bên cạnh giường của Ngọc Yến. Dùng phép thuật của mình và nhấc cô bé ấy lên khỏi giường. Ngọc Linh nhanh chóng dịch chuyện không gian ra khỏi nhà. Đúng trước nhà Ngọc Yến. Ngọc Linh cảm thấy vô cùng có lỗi. Cô bé đang rất phân vân rằng không biết mình có nên tiếp tục nhiệm vụ này không.

- Ngọc Linh...


Ngọc Yến hoảng sợ lên tiếng. Ngọc Linh nghe vậy thì liền giật mình quay lại, Ngọc Yến đã tỉnh lại.

- Tại sao mình lại ở đây? Mình chẳng phải đang ở trong phòng ngủ sao? Còn Ngọc Linh.... Sao bạn lại ở đây? Chả lẽ...

Ngọc Linh lắc đầu.

- Chuyện dài lắm, đi theo mình, bạn sẽ biết....

Chưa kịp dứt câu, Ngọc Linh đã bị một luồng phép thuật mạnh mẽ tấn công từ phía sau.

- Mau thả Ngọc Yến ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.