Gia Đình Phi Thường

Chương 15



Tôi thật đáng thương, đành phải ôm cục u thứ hai trên đầu, tiếp tục bôi đen trang thứ hai, trang thứ ba, trang thứ tư trong máu vào nước mắt… Vất vả lắm mới bôi đen xong tất cả, vừa định rút lui lại bị người phía sau nắm lấy cổ áo, ném lên trên mặt ghế: “Còn đống bản thảo chồng chất này nữa, nhanh chóng dán giấy lưới chấm lên, tóc của nhân vật nam dùng giấy lưới 60%, những nơi khác đều được ghi ở bên cạnh rồi, nhanh lên!” 

“Nhưng mà… tôi không biết dán giấy lưới chấm…” Đã sắp tới bốn giờ chiều, tôi nên đi chuẩn bị cơm tối rồi.

“Ngu ngốc!” Lần thứ ba bị người ta hung hăng gõ lên đầu, người nọ vô cùng bất mãn mắng to: “Đến việc dán giấy lưới chấm cũng không biết làm mà dám đến đăng ký làm trợ lý?”

Hiểu lầm nha, tôi có tới đăng ký làm trợ lý đâu, là bị mấy người “bắt cóc” tới đây mà.

“Nhìn kỹ, phải dán giấy lưới chấm như thế này! Dao và lưới hợp thành một góc nghiêng 45 độ… sau đó dựa theo đường nét này mà cắt xuống… thấy chưa? Hiểu chưa? Tên nhóc chết tiệt này, nhanh bắt tay vào làm đi! Thật là, đã bận rộn như vậy mà còn bắt tôi dạy cho mấy thứ căn bản nữa.”

Thì ra dán giấy lưới chấm là như thế này! May mắn là bên cạnh tôi còn có một đống thành phẩm bọn họ đã dán xong, tôi nghiên cứu một lúc, sau đó cẩn thận dán theo yêu cầu, sau khi nắm được bí quyết thì công việc cũng thú vị hơn rất nhiều. Lúc tôi vô cùng có hứng, Ngọc ca đang hăng hái chiến đấu, luôn đưa lưng về phía tôi lại đột nhiên đứng lên. Trong nháy mắt, những người khác giống như đã trải qua một cuộc huấn luyện nghiêm ngặt, lập tức lấy Ngọc ca làm trung tâm, tất cả nhảy lùi lại một mét, sau đó khủng hoảng: “Thảm rồi, đã sáu rưỡi rồi, tiên sinh mà đói bụng sẽ…”

Không đợi ông chú kia nói tiếp, Ngọc ca điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó… tính cách khủng long bạo chúa muốn ăn thịt người của anh ấy bạo phát!

Trước mắt vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người xông lên, dùng sức mạnh tập thể để ngăn chặn sức mạnh bóng tối, nhưng cuối cùng vẫn nhọc công vô ích, Ngọc ca rống giận đẩy tất cả mọi người ra, miệng phun lửa, ánh mắt đã mất đi lý trí. Còn tôi chỉ có thể ngồi im, một tay cầm dao trang trí, một tay cầm giấy lưới chấm, ngây ngốc nhìn đám “tội phạm bắt cóc” đuổi theo thú Godzilla đang phát điên.

“Nhanh lên… nhanh đè tiên sinh lại đi…”

“Tiên sinh… không có thời gian cho cậu phát điên đâu, nhất định phải nộp bản thảo trước mười hai giờ…”

“Vô ích thôi, tiên sinh đã hoàn toàn thoát ly khỏi hiện thực rồi! Trước tiên cần phải làm cho cậu ấy khôi phục lại… trời ơi!”

Khóe miệng tôi co giật vài cái, trước mắt là một loạt hình ảnh máu me bạo lực, đặt con dao trang trí cùng giấy lưới điểm trên tay xuống, cầm lấy đĩa đồ ăn nhẹ tôi mang tới lúc trước, sau đó đi đến “hiện trường quyết chiến ác liệt của bốn vị tông đồ”, đem một miếng bánh nhét vào miệng “cỗ máy chiến đấu EVA*”.

Đinh đinh đinh đinh… đinh!

Máy chiến đấu ngừng vận hành, nhai nhai miếng đồ ăn nhẹ trong miệng, nuốt xuống.

“Có ngon không, Ngọc ca?”

Ngọc ca ngẩng đầu, rốt cuộc thấy được tôi, kẻ không nên xuất hiện ở nơi này. Trong mắt anh ấy không chút kinh ngạc, ngược lại còn híp nhẹ đôi mắt: “Đây là cái gì?”

“Sushi cuốn lá tảo, đáng tiếc, để quá lâu nên ăn không ngon lắm.” Tôi cũng đút một miếng vào miệng mình, ừm, vị không còn ngon như lúc trước.

Tôi đặt đĩa đồ ăn xuống: “Sắp tới giờ ăn cơm rồi, anh ăn cái này cầm cự một lát, em đi nấu cơm ngay đây.” Lúc ra khỏi phòng, tôi quay đầu lại tặng cho bọn họ một nụ cười: “Cố gắng hoàn thành bản thảo, đợi tôi làm xong cơm tối sẽ tới giúp đỡ mọi người.”

Không biết bọn họ dùng biểu hiện như thế nào nhìn tôi rời khỏi đó, dù sao tôi cũng dùng tốc độ ánh sáng để hoàn thành việc nấu bữa tối ngày hôm nay. Cho nên mới nói, ngàn vạn lần không được phép bỏ đói phần tử khủng bố của thế giới hắc ám, nếu Ngọc ca đói bụng, tôi cũng không cảm thấy lạ nếu anh ấy ăn luôn “nhóm tông đồ” kia.

Làm xong bữa tối cho mấy ông anh trai, tôi mang những món còn lại vào phòng làm việc, mấy cỗ máy chiến đấu kia không hẹn mà cùng lao tới, dùng tốc độ ánh sáng đánh chén hết số đồ ăn trên tay tôi. (Khóc, tôi vẫn chưa được ăn miếng nào đâu, chỉ còn lại mỗi cơm trắng thôi.)

“Nhóc làm thêm, cậu cũng nhiều tài vặt phết nhỉ… nhưng cũng không nên dừng lại, nhanh bắt tay vào vẽ tiếp đi! Chồng tranh này cần phải trang trí! Nhanh lên!”

Xem ra tội phạm bắt cóc vẫn chưa nhận ra thân phận của tôi, mà Ngọc ca đang bề bộn công việc cũng không có thời gian giúp tôi làm sáng tỏ sự thật. (Thậm chí, khả năng anh ấy có ý muốn giúp tôi giải thích cũng không có.). Tôi chỉ biết rơi nước mắt hỏi: “Xin hỏi… trang trí là cái gì?”

Ông chú kia cầm quyển manga dày cộp còn cứng hơn cả gạch nện vào đầu tôi, tôi phải dùng lực chín trâu hai hổ mới có thể lấy nó từ trên đầu xuống, vội vàng mở ra, a~~~ thì ra cái này gọi là trang trí!

Tôi cúi xuống bàn, cẩn thận mô phỏng theo nét trang trí của người khác, sau đó lại bị một chồng bản thảo bay tới, đụng trúng đầu chảy cả máu, lần này lại đến việc thực hiện nét vẽ hiệu ứng. Aizz, lại mở quyển sách manga kia ra, nét vẽ hiệu ứng là…

Mặc dù không muốn, nhưng nhìn mọi người bận rộn, cố gắng tới mức kia, tôi cũng không đành lòng rời đi.

Có lẽ đã sống một mình quá lâu nên tôi rất thích cảm giác mọi người cùng nhau cố gắng vì một mục tiêu nào đó.

Tuy rằng mệt mỏi, tuy rằng hỗn loạn, tuy rằng bị người ta gõ đầu đến mức chảy máu, nhưng cảm giác thật sự thoải mái. (Quả nhiên tôi là M… *chảy mồ hôi*)

Bối cảnh, vẽ màu, nét vẽ hiệu ứng, bôi đen, giấy lưới, tẩy nét phác thảo… đến khi hoàn thành bức tranh cuối cùng thì một nửa số người trong phòng đã ngã lăn trên mặt đất, có thể tụng kinh siêu độ cho bọn họ được rồi.

“Tổng cộng 48 tờ, tất cả đều OK! Tiên sinh, vất vả cho cậu! Tôi đi trước!”

Rốt cuộc tên biên tập thuộc tầng lớp tư bản chủ nghĩa, chịu trách nhiệm giám thị hiện trường từ lúc mười một giờ đến hiện tại cũng gật đầu thỏa mãn, nhìn đám người sắp ho ra máu nằm la liệt trên mặt đất, một chân bước lên cầu Nại Hà, liên tục vươn tay cầu cứu về phía hắn, sau đó hắn cầm tập bản thảo, nhanh chóng chạy mất. (Qua sông phá cầu, thì ra từ này dùng để hình dung về những người làm biên tập viên.)

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ. Mệt mỏi quá, chóng mặt quá, xem ra hôm nay không thể làm bài tập nữa rồi, hay là đi ngủ sớm một chút.

Đang định rời đi, đột nhiên Ngọc ca gầm lên từ phía sau.

“Tiên sinh, có vấn đề gì vậy?” Đám tử thi kia lập tức bật dậy, khẩn trương vây quanh Ngọc ca.

Gương mặt tối sầm của Ngọc ca còn đáng sợ hơn bình thường, tơ máu che kín mắt, ánh mắt có thể rape người khác: “Mẹ nó chứ! Kỳ này cần phải có ba trang bản thảo vẽ màu, hình như trang thứ ba… còn chưa tô màu… đã nộp rồi? Fuck! Mấy người không chịu kiểm tra hả?”

“Nhưng lúc biên tập kiểm tra cũng không nói thiếu thứ gì, tôi nhớ đã tô màu rồi mà, không phải tiên sinh tô sao? Vậy thì… ai tô màu?”

Mọi người nhìn nhau một lượt.

“Không phải tôi, tôi chỉ chăm chú tô lại nét vẽ.”

“Không phải tôi, tôi cũng bận đối chiếu lại bối cảnh xem có vấn đề hay không.”

“Lại càng không phải tôi nha, tôi còn chưa chạm qua màu vẽ…”

“Đó là…”

Tôi lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt trắng bệch, tự cắn ngón tay của mình… chuyện này… thảm~~~~rồi…

Đang chuẩn bị thừa dịp bọn họ không chú ý để chuồn êm, sau lưng đã bị bốn bàn tay to lớn cùng lúc nắm lấy… *khóc* mẹ ở thiên đường ơi, lần này mẹ nhất định phải cứu con!

“Nhóc làm thêm chết tiệt này! Ai cho phép cậu tô màu bản thảo hả? Cậu định dùng kỹ thuật nghiệp dư của mình để phá hủy bản thảo của tiên sinh hay sao?”

“Thực xin lỗi!” Tôi muốn khóc thét lên.

“Đừng đụng vào cậu ấy, nhanh cầm bản thảo đến đây xem! Mọi người gọi biên tập đem bản thảo về đây, sau đó trực tiếp đưa tới nơi in ấn là được rồi!”

“Ai cho phép cậu đụng tới bản thảo màu của tiên sinh! Bản thảo trang bìa rất quan trọng, cậu muốn phá hủy danh tiếng của tiên sinh đúng không!”

Đám phạm nhân bắt cóc vây quanh tôi, để ngừa tôi chạy trốn, gương mặt thiếu ngủ nhiều đêm của Ngọc ca càng thêm khủng bố gấp bội. Tôi không dám liếc nhìn, chỉ chờ đợi thời khắc anh ấy mang tôi đi xử bắn.

Đến lúc hình ảnh trên máy tính được mở ra, ôi trời, quả nhiên là bức tranh tôi tô loạn. Tiêu rồi! Nhất định sẽ bị phanh thây! Nhất định… Hả? Kỳ quái, vì sao tất cả mọi người đều ngây ngẩn ra vậy? Bức tranh này thực sự bết bát tới độ khiến mọi người phải ngây ra như vậy sao? Aizzz, tôi đã nói tôi không phải là trợ lý vẽ truyện tranh mà. Từ nhỏ tới giờ tôi đã từng học chút hội họa nào đâu, làm sao tôi có thể làm tốt mấy thứ này…

“Mẹ nó chứ!” Ngọc ca quay đầu, dùng biểu hiện quỷ dị nhìn tôi: “Lam, mấy cái này đều do em tô màu thật sao?”

“Xin lỗi…” Hiện tại, tôi chỉ biết sợ hãi như con chuột bạch sắp bị đem ra thí nghiệm, rơm rớm nước mắt: “Bởi vì… Bởi vì… không biết ai đột nhiên ném đến chỗ em, bảo em phải tô màu… em hỏi một lúc lâu nhưng vẫn không có ai để ý. Em… em chỉ mô phỏng theo phong cách của Ngọc ca trên mấy kỳ tạp chí trước thôi… Em… Em thật sự không cố tình…” Tôi sợ tới mức đầu óc mơ hồ. Nếu như anh ấy nghe xong lời giải thích này mà buông tha cho tôi thì anh ấy có còn là Ngọc ca của tôi không cơ chứ!

Chẳng hiểu vì sao, án tử hình phân thây của tôi không tới, ngược lại, mọi người ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, tự tìm đồ của mình, vừa ngáp vừa rời đi. Đến lúc căn phòng chỉ còn lại tôi và Ngọc ca thì tình cảnh càng thêm xấu hổ.

Ở cùng một chỗ với Ngọc ca thật sự quá nguy hiểm. (Tuy nhiên, anh ấy vừa hoàn thành bản thảo nên rất mệt mỏi, nhưng tôi cho rằng: tuyệt đối không thể dùng tiêu chuẩn “người thường” để đánh giá hành động của Ngọc ca), để phá vỡ tình thế xấu hổ, tôi cười “hì hì” hai tiếng: “Ngọc ca, anh… đói bụng không? Em đi làm một chút thức ăn khuya cho anh nhé?” Em van anh, hy vọng anh muốn ăn khuya cũng không mang em ra ăn đấy!

Ngọc ca cầm lấy áo khoác: “Em cũng mệt rồi, không cần phải làm đồ ăn khuya nữa, ông đây mời em ra bên ngoài ăn.”

Tuy rất muốn nói “em mệt lắm, cho em về phòng đi ngủ đi.”, nhưng khi chạm tới ánh mắt hắc ám của Ngọc ca, tôi đã thất bại hoàn toàn, không dám phản kháng. (từ trước tới giờ, mỗi khi đối mặt với Ngọc ca là tôi trở nên cực kỳ nhát gan.)

Tôi run run đi theo phía sau Ngọc ca, tới một nhà hàng gia đình luôn mở cửa 24/24. Ngọc ca gọi vài món, từ từ thưởng thức, tôi không dám thúc giục, rốt cuộc cũng có thể tự mình trải nghiệm cảm giác gần vua như gần hổ.

Ăn cơm xong, Ngọc ca mới mở miệng nói: “Mẹ nó chứ! Tiền công làm trợ lý hôm nay của em, khi nào nhận được tiền nhuận bút thì ông đây sẽ trả. Có điều, thằng nhóc này phải trả lời thành thật cho tôi!”

“Vâng!” Tôi trả lời theo phản xạ có điều kiện, cảm giác bản thân còn nhanh nhẹn hơn cả binh lính đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

“Đây thật sự là lần đầu tiên em vẽ truyện tranh sao?”

Hả?

Tôi chột dạ nhìn Ngọc Ca, anh ấy không nói tới việc tôi đánh anh ấy sao? Quả nhiên là vì… xem ra vấn đề mấy bức tranh kia còn nghiêm trọng hơn. Án tử hình lúc nãy được trì hoãn, hiện tại cũng tới lúc hành hình: “… Ngọc ca… em không cố ý, em…”

“Mẹ nó! Ông đây không hỏi em có cố ý hay không!”

“Vâng!” Thật đáng sợ. Tôi nhỏ giọng trả lời: “Em không học hội họa, bởi vì… anh cũng biết rồi, học phí dành cho những việc như vậy rất cao. Nhưng hồi tiểu học em đã tham gia một câu lạc bộ nhỏ, bởi vì việc đó không cần tiền… nhưng từ đó về sau, ngoại trừ những tiết học vẽ trên lớp, em cũng không học thêm ở bên ngoài.”

Ánh mắt của Ngọc ca thật sự nguy hiểm, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu mới chậm rãi thốt lên một câu: “Lam, em có muốn học hội họa hay không?”

“Dạ?”

Ngọc ca dập tắt điếu thuốc trên tay: “Không nhất định là truyện tranh, bắt đầu học từ những kiến thức cơ bản nhất về hội họa chính quy.”

“Sao?”

“Lam, em cho rằng tranh mình vẽ vô cùng kém cỏi hả? Đúng vậy, nét vẽ thô thiển, có nhiều nơi tô màu nhập nhèn, nhưng em che giấu rất khá. Chỉ nhìn qua những bản vẽ trước kia của tôi lại có thể học được phương pháp phối màu của tôi tới tám chín phần…” Lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc của Ngọc ca, trừ những lúc muốn đè tôi: “Cảm nhận về màu sắc của em rất tốt. Lần đầu tiên vẽ truyện tranh, chỉ tham khảo tranh của người khác trên tạp chí lại có thể phác nét, vẽ hiệu ứng rất tốt, dán giấy lưới chấm cũng không tồi, đây không phải là việc ai cũng có thể làm được.”

Lời của Ngọc ca thật sự khiến tôi bất ngờ.

Tôi đột nhiên nhớ tới, giờ học đầu tiên khi tôi tham gia ngoại khóa hồi tiểu học, thầy giáo kêu chúng tôi vẽ một bức tranh về những gì mình yêu thích. Tôi nhớ rõ mấy tên con trai khác đều vẽ siêu nhân và quái thú, người máy, đám con gái thì vẽ dũng sĩ hoặc công chúa.

Còn tôi, bức tranh tôi vẽ là về mẹ.

Lúc thầy giáo phụ đạo nhìn thấy bức tranh của tôi cũng hỏi: “Có phải trước kia em từng học vẽ?”

Tôi không nhớ mình đã trả lời như thế nào, chỉ nhớ rõ buổi tối về tới nhà, tôi đưa bức tranh mình vẽ cho mẹ xem, trong mắt mẹ có chút nước mắt, ôm tôi vào lòng.

Sau khi mẹ qua đời, tôi tìm được bức tranh đó trong số di vật. Bức tranh vẽ từ mười năm trước lại được giữ gìn một cách hoàn hảo như báu vật, cẩn thận, cất trong hộp, giống như sợ nó hư hao dù chỉ một chút.

Và tôi, hiện tại cũng quý trọng, giữ gìn nó như báu vật.

Ăn khuya xong, tôi đem bức tranh đó cho Ngọc ca xem. Ngọc ca luôn nóng tính lại không nói câu gì, chỉ im lặng cau mày nhìn kỹ bức tranh.

“Thực sự… Em vẽ bức tranh này năm lớp một? Mẹ nó chứ! Thật sự quá lãng phí!” Ngọc ca ném bức tranh trả lại cho tôi, mạnh tay dập tắt điếu thuốc: “Tiểu tử em nhanh chóng học mỹ thuật tạo hình đi! Có tài năng tốt như vậy… Fuck! Mấy tên thầy giáo trước kia dạy em đều là đồ đầu heo, không có ai nói cho em biết sao?”

Tôi lắc đầu.

“Hay tiểu tử em không thích hội họa?”

Không thích?

Tôi nâng bức tranh trong tay, nhớ tới những giọt nước mắt cảm động trên khóe mi của mẹ năm đó, có lẽ mẹ đã sớm nhận ra tài năng của tôi, nhưng trong nhà lại không có tiền cho tôi theo học.

Tuy nhiên, tôi rất thích cảm giác này.

Tuy rằng hình ảnh mọi người cố gắng hoàn thành bản thảo giống như địa ngục, tinh thần hăng hái giống như phải xông pha ra chiến trường giết giặc, sẵn sàng hy sinh vì sự nghiệp vĩ đại… Nhưng cảm giác cùng mọi người và Ngọc ca cố gắng lại vô cùng vui vẻ.

“… Xin lỗi….trang trí là cái gì vậy?”

Tuy đều phải ngồi trước bàn, nhưng cảm giác này lại không giống với việc đọc sách hay học thuộc các công thức.

Nó khiến người ta vô cùng thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.