Gia Đình Phi Thường

Chương 6



Tôi chật vật mặc lại quần áo, ôm lấy cặp sách của mình, buồn bực trở lại phòng học. Cái xã hội này thật là hắc ám mà! Chẳng lẽ quá xinh đẹp cũng là lỗi của tôi sao? Có trời cao chứng giám, đừng nói tới chuyện tôi chưa từng cua bạn gái của người khác, mà từ sau khi tới trường, ngay cả một con ruồi mà tôi cũng không dám quyến rũ ấy chứ! Đương nhiên, tôi là một học sinh cấp ba bình thường trên cả mức bình thường, cũng không ghét chuyện nữ sinh tới gần mình.

Nhưng từ sau ngày nhập học cấp ba, sau khi bị Ngôn Thâm Cảnh kéo đi dạy dỗ xong, tất cả mọi người trong lớp đều không dám tới gần tôi trong phạm vi một mét, không thì càng cố gắng coi tôi như người vô hình. (Thật không hiểu nổi, chẳng lẽ trừ tôi ra, ai cũng biết Ngôn Thâm Cảnh là cháu trai của hiệu trưởng? Bọn họ cũng là học sinh năm nhất như tôi mà, sao lại nắm bắt thông tin nhanh như vậy được? Chẳng lẽ trình độ trì độn của tôi không ở mức bình thường, mà là thuộc loại siêu cấp trì độn có cơ sở, đến chính tôi còn không nhận ra?)

Nói tóm gọn, trong những năm học cấp ba của tôi, đừng nói tới bạn bè, đến cả con muỗi cũng không quen biết ấy chứ.

Vừa nghĩ tới việc sau khi tan học sẽ còn thảm hại hơn, tôi nghĩ phải chạy về trước khi tan học. Nhưng mà tôi lại quá hiếu học, vì cố gắng ghi chép trọng điểm thi đại học nên đã quên mất việc chuồn trước. Lúc tan học, khi thấy ba người kia đang đừng chờ mình thì tôi mới đột nhiên nhớ tới.

“Tiểu Lam Lam, quên mất cuộc hẹn của chúng ta rồi sao?”

Đúng vậy! Gần đây có quá nhiều việc phát sinh nên tôi có cảm giác mình già đi tới mười tuổi, già như vậy thì chứng đãng trí trước thời gian có xuất hiện thì cũng không có gì lạ cả! Đúng rồi, ba người là ai? Hình như rất quen thuộc, chúng ta có quen nhau sao? Ha ha!!! Thực xin lỗi, tôi đang vội, muốn về nhà trước…

“Đừng hòng chuồn được!”

Nhìn thấu ý tưởng thừa dịp tan học, trà chộn vào biển người mà chuồn trước của tôi, bọn họ lại tiếp tục kéo tôi đi theo lần nữa. Tôi dãy dụa (Đương nhiên có dãy dụa cũng vô dụng, nhưng lần nào tôi cũng muốn dãy dụa một chút), đương nhiên tất cả đều là phí công.

“Lam!”

Ai? Ai đang gọi tôi đấy?

Nhưng biển người sau khi tan học thật sự rất kinh khủng, tôi căn bản không thấy gì cả, có điều, là ai thì cũng không quan trọng, quan trọng là tôi tìm được một lý do để vịn vào: “Thực xin lỗi, có người tìm tôi, tôi đi trước….”

Chết tiệt! Tên Ngôn Thâm Cảnh này lại bịt miệng tôi lại, căn bản không cho tôi cơ hội nói tiếp, kéo tôi ra sau tòa nhà cũ, lần thứ hai trong ngày hôm nay hắn ném tôi xuống đất.

“Hiện tại sẽ không có ai tìm cậu!”

Hắn cười đến vô cùng khó coi, nếu như lúc này có cái gương, tôi nhất định sẽ đưa cho hắn nhìn bộ dạng xấu xí của mình, nói không chừng còn khiến hắn sợ tới mức bệnh tim tái phát, chết tại chỗ, sau này tôi bớt phải lo âu. Đáng tiếc lại không có gương ở đây, aiz… đúng là lãng phí cơ hội mà!

“Buông tay! Đừng đụng đến quần áo của tôi… các cậu… mau buông tay…”

Tôi có kêu gào thì cũng không ai để ý tới. Trên thực tế, loại kêu gào vô nghĩa này còn thúc đẩy tội phạm càng thêm hưng phấn, vậy nên bọn họ càng thêm nhiệt tình lột quần áo của tôi!

Quên đi! Dù sao thì bọn họ cũng chỉ muốn trêu đùa tôi, không có nguy cơ thực sự mất đi trinh tiết, nói một cách khách quan thì tôi thấy Ngọc ca còn đáng sợ hơn….

“Đệch mợ nhà nó chứ! Chúng mày đang làm cái gì đấy?”

Đúng! Chính là tiếng rống nóng nảy này! Tiếng chửi bới thô tục của Ngọc ca!

“Nếu chúng mày không dừng tay thì ông đây fuck chết cha chúng mày!”

Hả? Sao thanh âm này lại rõ ràng vang dội tới vậy? Giống như rất gần, giống như… đang ở bên cạnh vậy…

Tôi mở mắt ra, cả gan ngẩng đầu, nhìn thấy một bộ tóc dựng ngược lên trời, rõ ràng… thật sự là Ngọc ca mà! Hắn lại nổi giận đùng đùng, trên thực tế, tôi chưa thấy ông anh trai này vui vẻ bao giờ cả.

Bọn Ngôn Thâm Cảnh cũng giật mình. Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cách hóa trang kinh người như vậy (mặc dù hiện tại hắn trang điểm đã nhạt hơn trước), không bị dọa chết thì đã được tính là trái tim vô cùng khỏe mạnh. Đương nhiên, bởi vậy có thể chắc chắn rằng, tôi là một người rất khỏe mạnh. (Từ nay về sau, bệnh viện nên dùng câu “nhìn thấy Ngọc ca có sợ bị dọa chết hay không” để chẩn đoán bệnh tim, đảm bảo chính xác, hiệu suất cao)

Tình huống hiện tại phải hình dung như thế nào mới đúng đây?

Tôi nằm trên mặt đất, quần áo xộc xệch, hai mắt đẫm lệ mông lung (Chẳng lẽ còn muốn tôi trưng bộ mặt tươi cười sáng lạn để đối mặt với ba tên khốn nạn đang bắt nạt mình hay sao?) Bên cạnh là ba tên nam sinh cấp ba đang muốn cởi sạch quần áo của tôi, mà cách tôi một bước là người có cách ăn mặc kinh người, ông anh trai sống ở tầng thứ hai, đã từng có ý đồ cường bạo tôi (Mặc dù có một lần là do tôi hiểu lầm)

Ngọc ca nhìn quét qua ba người Ngôn Thâm Cảnh. Tên nào bị Ngọc ca liếc qua cũng hoảng sợ tới mức tuôn đầy mồ hôi lạnh, đến cuối cùng, ánh mắt của Ngọc ca rơi tới trên người tôi. Hắn đi tới, dùng ánh mắt như muốn cường bạo mà trừng tôi (Chuyện này tuyệt đối không phải do tôi khoa trương, là thật đấy! Mọi người nhìn đi, mau nhìn ánh mắt của hắn đi, là sự thật đó!), đột nhiên, vô cùng bất ngờ, hắn cởi áo khoác của mình, đem cả người tôi bao lại, giúp tôi đứng lên. (Thật sự là rất bất ngờ! Mọi người đã từng thấy người nào cầm đao chỉ vào mình, bộ dạng hung hãn như muốn cướp của, sau đó lại đưa tiền cho mình chưa? Nếu đã nhìn thấy rồi thì sẽ biết hiện tại tôi đang kinh ngạc tới mức nào, cơ hồ muốn tát mình một cái để xác minh xem mình có đang mơ tưởng hão huyền hay không.)

Ngay sau đó, Ngọc ca xoay người, dùng ánh mắt giận giữ mà trừng bọn Ngôn Thâm Cảnh, đấm mạnh lên vách tường, khiến bọn họ sợ tới mực rét run: “Tao chửi con mẹ nó chứ! Chúng mày dám đè em trai ông mày á! Có phải thiếu người fuck chúng mày rồi hay không?”

Bọn Ngôn Thâm Cảnh vội vàng lắc đầu: “Nào có… chúng tôi… chỉ đang đùa giỡn thôi…. tuyệt đối không muốn đè hắn…”

Đáng tiếc, những lời này có nói trước mặt Ngọc ca thì cũng vô dụng, bởi vì Ngọc ca lại đấm mạnh lên vách tường một lần nữa, ba người bọn họ sợ tới mức lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa! (Tôi rất muốn hỏi “Ngọc ca, tay anh không đau sao?” Nhưng mà, hiện tại tôi cũng không dám ói ra nửa chữ…)

Rốt cuộc, tên chó săn A sợ không chịu nổi, đột nhiên chỉ tay về phía Ngôn Thâm Cảnh: “Không! Chuyện này không liên quan tới tôi, là hắn muốn chúng tôi làm như vậy….”

Không để ý tới sắc mặt muốn hắn câm miệng lại của Ngôn Thâm Cảnh, tên chó săn B cũng vội vàng trốn tránh trách nhiệm: “Đúng vậy! Thật sự là do hắn ra lệnh cho chúng tôi làm như vậy. Kỳ thực chúng tôi luôn phản đối làm như vậy với em trai của anh… đều do hắn… là một mình hắn động thủ…”

Lần này thì Ngôn Thâm cảnh gặp đại họa rồi! Sắc mặt hắn đại biến, ngay cả tôi cũng nhận thấy hắn sẽ rất xui xẻo. Mặc dù tôi cũng không quá hiểu biết Ngọc ca, nhưng qua một ngày tiếp xúc đã khiến tôi vô cùng hiểu rõ ông anh độc nhất vô nhị này khủng bố như thế nào!

Quả nhiên, Ngọc ca di chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm Ngôn Thâm Cảnh, không nói một lời, đi tới lôi hắn lên, không để ý tới lời cầu xin của Ngôn Thâm Cảnh, kéo hắn tới sau góc tường. Không biết bọn họ đang làm cái gì, nhưng tiếng kêu thảm thiết của Ngôn Thâm Cảnh dần dần trở nên kỳ quái: “Không… Đừng… cầu xin anh… A… A… Ưm… A….”

Cái này… tuy tôi là một nam sinh vô cùng trong sáng, nhưng cũng cực kỳ rõ ràng: Đây không phải là tiếng rên rỉ sao? Còn rên lên như rất thỏa mãn?

Điên cuồng đổ mồ hôi!

Ngọc ca, đến tột cùng thì anh làm gì Ngôn Thâm Cảnh vậy?

Đang lúc tôi tò mò muốn tới gần xem, đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tận lực bồi tiếp tiếng kêu cứu mạng đứt quãng của Ngôn Thâm Cảnh. Kêu thật thảm thiết thật thê lương, quả thực khiến người từng bị hắn hãm hại là tôi đây cũng thấy đồng tình, hình như là đã chịu cực hình gì đó đau đớn lắm?

Năm phút đồng hồ sau, Ngọc ca một mình bước tới, tinh thần sảng khoái, trang phục chỉnh tề, nhìn không ra một chút khác biệt. Hắn đách thèm nhìn hai tên chó săn đang chết đứng một chỗ, đi thẳng tới cổng trường. Tôi vội vàng nhặt sách vở lẫn túi tắm liền theo sau hắn, qua đầu lại vẫn chưa thấy Ngôn Thâm Cảnh đi tới, chó săn AB hình như đang do dự có nên tới xem hắn hay không.

Khóe miệng nhịn không được mà giật giật, rốt cuộc Ngọc ca làm gì Ngôn Thâm Cảnh vậy?

Khi tôi nén không được hiếu kỳ muốn mở miệng, Ngọc ca lại quay về, khiến tôi húc đầu vào người hắn, đập đầu tôi một cái, hung hăng mắng: “Mẹ nó chứ! Cậu là đồ ngu mà! Cư nhiên còn để người ta bắt nạt như vậy! Nếu như ông đây không tới, có phải cậu sẽ để cho người ta đè ra hay không hả! Ông đây còn chưa đè cậu đâu, làm sao để mấy tên không quen biết kia chiếm được tiện nghi!”

Quả nhiên! Tôi biết Ngọc ca sao chịu hảo tâm cứu mình chứ… thì ra là lo lắng tôi bị ăn hết trước khi bị bọn họ ăn hết thôi sao? Mất công trong lòng tôi mới có chút cảm động, còn cho là hắn thật sự dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân.

“Nhưng mà… sức lực của ba người bọn họ lớn hơn em… lại là thân thích của hiệu trưởng….” Tôi giải thích, ít nhất cũng đừng hiểu lầm là tôi tự nguyện nha!

“Bà nội nhà cậu! Nói qua nói lại, rốt cuộc vẫn là bị cường bạo thôi! Cậu còn không biết trước khi bị cường bạo thì phải cường bạo đối phương trước hả! Con bà nó chứ, đi ra ngoài đừng nói quen ông đây nhá! Khiến ông đây mất mặt quá mà!”

Thực không hổ là Ngọc ca, còn ‘trước khi bị cường bạo thì phải cường bạo đối phương trước’, chẳng lẽ bắt tôi đi cường bạo loại người như Ngôn Thâm Cảnh? Có điều, ít nhất tôi cũng nên uốn nắn lại một lỗi sai nho nhỏ của hắn: “Ngọc ca, kỳ thực bà nội của em thì cũng là bà nội của anh mà…” Hắn mắng như vậy chẳng phải mắng luôn cả bà nội mình hay sao.

“Cậu bị cường bạo mà còn dám mạnh miệng!”

Quả nhiên, một chút tâm tư ‘uốn nắn’ tốt bụng của tôi lại đổi lấy một chặp nước miếng, không có tác dụng nào khác. Chẳng lẽ bị cường bạo cũng là lỗi của tôi?

Chúng tôi đi thẳng đến cổng trường mới phát hiện mọi người chung qunh đều nhìn mình. Ngoại hình của tôi ở trường quả thực hấp dẫn ánh nhìn của người khác, tập mãi cũng thành thói quen, nhưng lần này hiển nhiên không giống với trước kia, ánh mắt e lệ của đám nữ sinh chỉ có hai phần là dành cho tôi, mà tám phần còn lại… đều rơi vào trên người Ngọc ca?

“Đẹp trai quá! Là sinh viên của học viện mỹ thuật bên cạnh sao?”

“Đúng vậy, thật là đẹp trai!”

“Mắt của anh ấy màu tím, là kính sát tròng sao? Thật là đẹp!”

Ánh mắt sáng như sao của bọn họ đều rơi trúng người Ngọc ca, lúc này tôi mới nhớ ra, khi Ngọc ca không hóa trang bằng mấy dòng chữ như gà bới kia thì hắn vô cùng đẹp trai. Trên thực tế, năm ông anh của tôi đều siêu cấp xuất sắc, thân là em trai bọn họ, trước kia ở trường học thì tôi cũng coi như nổi danh (Loại danh hiệu gì thì đừng nói) nhưng nếu đứng chung với bọn họ thì lập tức nhạt nhòa.

Đúng vậy mà, tính cách thực sự là… vượt qua người trái đất…

Nếu như mọi người vẫn ôm hy vọng với Ngọc ca trước mặt tôi, vậy thì mau mau tới phòng chữa cháy mà xối nước lạnh để dập tắt hy vọng đó đi.

Từ hôm nay trở đi, có đánh chết tôi cũng không tin câu “mặt tùy tâm sinh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.