"Người này sao lại thấy hơi que mắt nha....Sơ Du, tớ nói này, có phải tớ từng gặp được Tiểu ca này ở
đâu không? Cười đến gió xuân say mê nha....... Ai ai tớ bị điện giật
rồi...." Lâm Ngữ Hân nhìn trái nhìn phải, lầm bầm nói.
Lê Duyệt
dùng ánh mắt giết người sắc như đao hờn giận hướng về người nào đó, khóe miệng ác ý nâng lên "Tớ nghĩ....... Có phải cậu nên thật thà, tường
tận, giải thích rõ một phen không? Hử?"
"...... Thực, thực rõ như thế sao? Duyệt Duyệt tớ thề không phải tớ cố ý......." Trịnh Sơ Du bị
nhìn chăm chú thì hoảng hốt, này, chẳng lẽ tình hình đi lệch so với dự
đoán sao? Nữ chính được vẽ không phải nên vui mừng sao? Hơn nữa vai nam
chính là...... Vậy mà Duyệt Duyệt lại tức giận.... ...
Cô cũng
không định chọc tới Duyệt Duyệt, cô đã từng được chứng kiến những đồng
bào nam trước kia đùa giỡn Duyệt Duyệt bị chết thảm đến mức nào! Một khi con nhỏ đó mà nóng giận thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm
trọng! Lúc trước nghe BF Hiểu Lộ nói, trong lúc các bạn nam ngủ trưa Lê
Duyệt đã nói sẽ là công chúa Bạch Tuyết cao quý hồn nhiên muốn chờ đợi
hoàng tử đến cứu vớt, những người hiểu rõ nội tình 419 này của cô đều
lấy chuyện này ra châm chọc, các cô ấy nhất trí cho rằng, nếu muốn so
sánh với nhân vật cổ tích, Duyệt Duyệt hắn là giống với cô bé quàng khăn đỏ, ra vẻ hồn nhiên vô hại kỳ thực lại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết
voi cao thủ giết sói – cô bé quàng khăn đỏ.
Hiện tại Duyệt Duyệt tức giận, làm sao bây giờ đây...... Cô bị áp lực thật lớn..... Trịnh Sơ Du dưới cái nhìn chằm chằm của Lê Duyệt, cho dù là mùa đông thì mồ hôi
của mình cũng không ngừng chảy ra, "Ách, cậu biết tớ không có hứng thú
lắm với mỹ nữ, cho nên muốn tớ vẽ mỹ nữ thì... Hơn nữa tớ đã quyết định
vẽ anh ấy để tỏ lòng biết ơn anh ấy đã thưởng thức tác phẩm của tớ, dù
thế nào cũng phải vẽ một giai nhân tuyệt sắc để xứng đôi với anh ấy
chứ... Vì thế, vì thế khi bị dồn đến đường cùng thì đột nhiên tớ nhìn thấy tấm ảnh bốn chúng ta chụp chung trên bàn......"
Tuy bên ngoài Lê Duyệt đang bất động thanh sắc, kỳ thật trong nội tâm đang ở vào trạng thái người thần kịch liệt giao chiến. Nếu bức tranh này được
vẽ ra từ một người không mấy thân quen, thì bức tranh này đã bị cô âm
thầm tiêu hủy không dấu vết, người thì bị cô liệt vào sổ đen vĩnh viễn
không qua lại rồi, nhưng đối tượng lại là Trịnh Sơ Du luôn đối tốt với
cô, bức tranh này lại là tác phẩm tâm huyết cô ấy dùng hết tâm tư vẽ
suốt mấy tiếng đồng hồ, cô thật đúng là hoang mang không xuống tay
được.... .... Cái gì gọi là lỡ dại đưa vào tay bạn xấu tự chặn đường
sống của mình, chính là như vậy....
"Duyệt Duyệt....... Cậu chỉ là xấu hổ thôi đúng không. " Không có được câu trả lời, Trịnh Sơ Du đành phải tự suy đoán nguyên
nhân: "Kỳ thật người con trai này cũng không giống Tiểu Lạc lắm, Hiểu
Lộ, Ngữ Hân không phải cũng không nhận ra được sao?"
"A? Tiểu
Lạc!... .... Lạc Thiếu Thừa?!" Lâm Ngữ Hân nhất thời sáng tỏ vì sao
người con trai này nhìn vừa thuận mắt vừa quen mắt như thế. Vốn cô cũng
muốn nói quả thật là một bức tranh đẹp, nhưng khi phát hiện bầu không
khí có điểm không tốt, liền nói đỡ: "Ách, vừa rồi quả thật không, không
phát hiện." Duyệt Duyệt không ngừng thở dốc, giờ này còn nói giúp cho
Trịnh Sơ Du, khúc mắc này vẫn cứ đọng lại trong lòng Duyệt Duyệt, cô
đành gặng hỏi người khác.
"Hiểu Lộ, cậu thấy thế nào?" Lê Duyệt nghiêng đầu hỏi người duy nhất không tỏ thái độ trong phòng ngủ.
"Duyệt Duyệt...... Rất đáng tiếc, tớ chưa từng thấy Lạc Thiếu Thừa." Nhan Hiểu Lộ rút quyền bỏ phiếu.
"Duyệt Duyệt, chỉ lần này thôi, lần sau sẽ không thế nữa đâu, lần này thật sự
là xin lỗi, tớ không biết cậu sẽ tức giận, cậu tha thứ cho tớ đi....... Xin lỗi mà......."
"Duyệt Duyệt, Sơ Du cậu ấy vẽ tranh lâu như vậy, rất hiếm đó, con nhóc kia vất vả khổ cực như vậy, cậu cũng đừng gây áp lực cho nó nữ.... ..."
"Duyệt Duyệt, Sơ Du hiếm khi vẽ được một bức tranh BG...... Nếu ngay cả chúng
ta cũng không chấp nhận được, cậu ấy sẽ càng không thể quay đầu.... ..."
Nhìn Trịnh Sơ Du đã giơ hai tay tạo thành hình chữ thập bái phật sám hối,
chị em trong phòng ngủ thì khuyên giải an ủi, Lê Duyệt đành phải nhận
tranh, trong lòng đau khổ: được rồi, không tạo áp lực cho cô ấy, áp lực
này đành đổ hết lên đầu mình thôi, hôm nay đã là hạn nộp tranh rồi, nghĩ đến việc bức tranh này bị bộ trưởng nhìn thấy, bị cán sự khác nhìn thấy rồi sau đó được dán lên để cho tất cả mọi người cùng nhìn thấy, nhất là người kia.... ..... Mất mặt, vô cùng mất mặt mà..... Aiz thật muốn tìm
một đêm đen nào đó tự treo mình lên gốc cây cho rồi!
Áp-phích
phải giao lần này khiến cho Lê Duyệt còn bất an hơn cả lần trước, may mà Hàn Dịch còn rất nhiều việc bận, nghĩ đến cô đã vẽ một lần rồi, không
muốn làm khó, chỉ kêu cô đặt tranh bên cạnh, xong xuôi, Lê Duyệt vội
vàng tìm cớ rút về phòng ngủ. Vừa trở về, liền lập tức bổ nhào vào máy
tính khởi động máy đăng nhập vào trò chơi, cô cần trốn tránh, rời xa thế giới hiện thực đầy khủng bố,... .... Đều là vì nhiệm vụ cực kỳ độc ác
bức tranh cực kỳ độc ác kia mà....... Khó có khi, người cường thế như Lê Duyệt cũng phải làm đà điểu bịt tay trộm chuông lừa mình dối người.
Vừa tiến vào thì hệ thống báo có tin nhắn mới, mở ra, đúng là Bạch Y Ngự Phong gửi tới.
"Tiểu Nguyệt, sau này chừng nào login thì cứ gọi tôi một tiếng, tôi dẫn cô đi."
Lê Duyệt nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, nhớ lại lời hôm qua của Bạch Y
Ngự Phong, vốn cho là anh ta chỉ nói đùa một chút thôi, không nghĩ
tới.... Kỳ thật người cấp cao mang theo người có cấp bậc kém quá xa là
một chuyện rất phiền toái, giống như mình không thích nhận đồ đệ, tối đa chỉ ngẫu nhiên nhìn không thuận mắt thì chỉ điểm một hai cái, so sánh
hai người, Bạch Y Ngự Phong thật sự là một người tốt hiếm có nha.......
Thì ra tất cả những bất hạnh trong hai ngày nay cũng gom lại được thành
một chuyện may mắn. Lê Duyệt có chút cảm động, vội vàng mở danh sách hảo hữu, hồi phục nói:
[Thì thầm] Hoang Thành Minh Nguyệt: Sư phụ Bạch Y, con đến đây.
Con cả mắc câu rồi hả? Chỉ là.... Anh cũng không nói sẽ làm sư phụ của cô,
bất quá vốn định dẫn cô theo bên cạnh để thăm dò nội tình, có thể lợi
dụng thì lợi dụng, không thể lợi dụng thì giẫm một cước....... Ai ai
đáng tiếc hôm vậy mà "thành sự phụ" sao..... Thôi, nếu tất cả mọi người đều diễn trò, vậy
thì cùng chơi đi, sắm vai một đạo sư hiểu rõ nhân sinh thích lên mặt dạy đời... Nhìn thấy dưới màn hình lộ ra một hàng chữ nhỏ, Lạc Thiếu Thừa
hứng thú nhếch môi.
[Thì thầm] Bạch Y Ngự Phong: Tiểu Nguyệt, cô đã gọi tôi một tiếng sư phụ, tất nhiên tôi càng phải giúp cô thật
tốt... Bất quá, cô cũng biết trước đây chúng ta chưa từng đánh quái với
nhau lần nào, cho nên..... Có thể hỏi cô mấy vấn đề không?
[Thì thầm] Hoang Thanh Minh Nguyệt: Có thể chứ, sư phụ cứ việc hỏi, con biết thì nhất định sẽ nói.
Kỳ thật nhìn thấy lời này của Bạch Y, Lê Duyệt có hơi lo sợ một chút, anh ta, anh ta tới cùng là muốn hỏi
cái gì? Đang nghĩ ngợi, vấn đề của Bạch Y Ngự Phong đã đến:
[Thì
thầm] Bạch Y Ngự Phong: Tiểu Nguyệt, cô đã bị Chuyên Giết Thích Khách
luân bạch thành tình trạng hiện nay, vậy lúc trước từng luyện đến cao
nhất là cấp mấy?
"Chuyên Giết Thích Khách" sở dĩ có thể trở thành ác nhân nổi tiếng, là vì đã từng giết qua những thích khách cấp cao
50+, mà chỉ bị mấy thích khách cấp cao 50+ nặc danh luân bạch lại đến
cấp 40 thì trốn thoát. Thích khách không thích hợp để đánh lâu dài, mà
phàm là người luyện thích khách, khi đánh với người chơi không phải NPC, trong thời gian ngắn không thể sử dụng quá nhiều kỹ năng, nhiều sẽ dễ
bị lộ danh tánh tung tích, sẽ bị người ta phản công lại.
Bởi vì "Chu yên Giết Thích Khách" có thứ bậc cao từng đứng thứ năm trong bảng xếp hạng
đao khách, mà bỏ qua không đề cập tới thâm thù đại hận với thích khách,
chỉ nói tính tình, nhất là đối với đao khách, thì tương đối ngay thẳng,
nguyện ý hỗ trợ, có thể vì giúp đỡ anh em mà không tiếc cả mạng sống
mình, cho nên khi Chuyên Giết Thích Khách bị người luân bạch, cả nhóm
quần chúng đao khách đều kích động, đồng loạt tấn công, lấy khẩu hiệu
"Đuổi nhân vật thích khách ra khỏi trò chơi."
Lúc ấy chuyện đó
gây náo loạn rất lớn, tương tryền rằng sau đó Minh chủ Mặc Vũ Lưu Thương và phó minh chủ Bỉ Ngạn Trà Hoang của đồng minh ám sát Cửu Châu đã ra
mặt can thiệp uống máu ăn thề nói chuyện với đao khách, cuối cùng đề ra
phương pháp giải quyết là: đao khách phải uống máu thề là sẽ ước thúc
thủ hạ không được tùy ý đồ sát thích khách, nhất là những thích khách 30+ có nhiệm vụ trong
người đã gia nhập đồng minh ám sát Cửu Châu, đồng minh ám sát Cửu Châu
cũng sẽ trừng phạt những thủ hạ ác ý ám sát đao khách trong khi thi hành nhiệm vụ, mà cấp bậc của "Chuyện Giết Thích Khách" đã bị giáng xuống
cấp 40, không tạo thành uy hiếp đối với thích khách cấp cao, xem như là
bỏ qua.
Câu hỏi của Bạch Y Ngự Phong đương nhiên là một vấn đề
cực kỳ bình thường, bất quá Lê Duyệt vừa trả lời vừa không khỏi cảm khái trước đó mình đã từng suy nghĩ qua, nếu không sẽ không thể đưa ra được
đáp án chỉ trong nháy mắt như vậy.
[Thì thầm] Hoang Thành Minh
Nguyệt: con đã gặp qua hắn ta vài lần, thời điểm cao nhất… trước khi bị
luân bạch từng luyện đến cấp 47.
Sao có ai có thể không nhớ mình đã từng luyện đến bao nhiêu cấp chứ, nếu vấn đề này mà Hoang Thành Minh Nguyệt không trả lời được, vậy thì những chuyện đã nói tối hôm qua tất nhiên là có vấn đề, mà nếu câu trả lời số cấp của
cô kép quá lớn so với thực lực, cũng rất khó khiến người ta tin tưởng.
Chuyện Giết Thích Khách từng giết qua thích khách 50+ không sai, bất
quá…….. Dựa vào trình độ thao tác của hắn, nếu là cầp 50+ gặp được
Chuyên Giết Thích Khách, chỉ sợ người chết không phải là cô mà là đối
phương. 47 cấp thôi, trái lại khó nói….
Câu trả lời này, quả thật khiến người ta tìm không ra kẽ hở, nếu là người không biết nội tình, sợ là đã bị lừa gạt rồi. Đáng tiếc….. Anh cũng không nhớ rõ những thích
khách ám sát cấp 45+ khi nào thì xuất hiện thêm tên của Hoang Thành Minh Nguyệt……. Thôi, tạm thời cho qua,…… Trước màn hình khóe miệng Lạc Thiếu Thừa gợi lên nét cười lạnh, mắt mang vẻ giảo hoạt, tay đánh chữ thần
tốc:
[Thì thầm] Bạch Y Ngự Phong: Vậy cô nên biết thích khách
trước cấp 47 luyện cấp ở nơi nào thì thích hợp đúng không? Kỳ thật hiểu
biết của tôi với thích khách cũng không khoa trương như Khen Thưởng nói, chỉ dẫn thì vẫn được, nhưng còn tìm địa điểm phù hợp với chức nghiệp để luyện cấp, phải phiền cô tự lực cánh sinh rồi.
[Thì thầm] Hoang Thành Minh Nguyệt: Không hề gì, trước tiên chúng ta có thể
đến Hàn Vụ Lĩnh, trước cấp 30 con đều luyện cấp ở đó, 30-35 thì đến
Hoành Đao Phong, 35-40 thì đến Thủy Nguyệt Lưu Tố, 40-45 đi Khánh Quốc
Di Chỉ…..
Lê Duyệt thở ra, thật tốt sáng nay mình có lật xem sách hướng dẫn, nếu không thì hiện tại đã bị hỏi đến á khẩu không trả lời
được. Bạch Y Ngự Phong là người nơi nào chứ, cho dù anh ta chỉ thuận
miệng hỏi một chút, mình cũng không thể tùy tiện nói lung tung, nếu
không lỡ khiến anh ta hoài nghi thì không hay rồi.
Hàn Vụ Lĩnh? Quái vật nơi đó tuy máu nhiều, nhưng đa số đều là công kích bị động, mà kinh nghiệp lấy được sau khi thắng lại cao hơn quái ở những nơi cùng cấp khác, đối với người bình
thường thì tiểu chuẩn cấp 30, nhưng thích khách trên cấp 20 biến thái
như cô, đến nơi này luyện quả là thích hợp. Đến cả soát quái luyện cấp
những nơi như Hoành Đao Phong, Thủy Nguyệt Lưu Tố, Khánh Quốc Di Chỉ
cũng rất phù hợp với cấp bậc… Chỉ nhìn kết quả của hai câu hỏi, đủ biết
cô đã có chuẩn bị trước, vì thế anh quyết định tạm chấm dứt việc hỏi đáp thăm dò này lại, nếu đường này không thông, không bằng đổi sang phương
thức khác.
Bạch Y lại nói tiếp.
[Thì thầm] Bạch Y Ngự
Phong: Hàn Vụ Lĩnh thích hợp luyện một mình, có tôi ở đây thì cũng không nhất thiết….. Giờ em thuấn di đến cửa Thanh Lẫm Cung đi.
Thanh
Lẫm Cung? Là ma cung mà người chơi trên cấp 45 mới dám bước vào, đám NPC ma giáo BT trong Thanh Lẫm Cung kia sẽ đuổi theo rất nhanh để chủ động
công kích, nếu như bám lấy sẽ rất khó bỏ lại phía sau. Tuy Bạch Y Ngự
Phong được tính là máy bay chiến đấu cực phẩm BT trong BT, nhưng mình
chỉ là một con chim non mới cấp 23 nha! Hơn nữa hai người bọn họ một thích khách, một đạo sĩ, đều là người máu ít không thể chiến đấu lâu dài. Bạch Y anh ta thật sẽ không lo lắng, sẽ xui xẻo mà chết ở
đó sao, cho dù là bị muỗi chích, nhưng NPC cấp 46-48 đối với mình hiện
tại chỉ khẽ đụng một cái cũng đủ chết rồi.
[Thì thầm] Hoang Thành Minh Nguyệt: có cần gọi thêm dược sư tới không?
[Thì thầm] Bạch Y Ngự Phong: Không cần, hai ta đủ rồi.
Lê Duyệt nghe vậy thì sững sờ, rất muốn nói: nếu con bất hạnh bị rơi rụng
lại trên đường thì làm sao bây giờ? Cô cũng không phải đau lòng cho chút kinh nghiệm ít ỏi của mình, mà là sợ những trang bị thích khách cấp 55+ lúc trước Cửu Lê Nguyệt Lạc đặt vào đây đến lúc đó nhân phẩm không tốt sẽ bị rơi ra! Vậy thì lúc đó
không phải chỉ nói hai câu “Đây là con bảo quản dùm người ta” đơn giản
như vậy rồi! Nhưng Bạch y đã nói vậy, nếu mình còn nói tiếp, chẳng phải
là nghi ngờ khả năng của Bạch Y sao? Được rồi, vậy thì cô nghi ngờ khả
năng của mình đã được chưa:
[Thì thầm] Hoang Thành Minh Nguyệt: Sư phụ à, con sẽ ôm chân sau của người….
Lạc Thiếu Thừa nhích ghế dựa, đổi một tư thể thoải mái, cô cũng sợ sao? Cấp 23, rất biết tự hiểu lấy mình đó….. Nếu như may mắn rơi rụng giữa đường vậy thì không gì tốt hơn rồi, biết đâu sẽ trùng hợp rơi ra cái gì đó,
vừa vặn cho tôi biết được rốt cuộc là nhân vật nào ở sau lưng Hoang
Thành Minh Nguyệt cô. Cho nên hiện tại tôi cũng không thể để cô bỏ trốn
nha…
[Thì thầm] Bạch Y Ngự Phong: Cô đã từng ôm chân ai khác
sao?.....Chờ lát nữa tôi đi phía trước, cô chỉ cần theo sát là được rồi. Nắm chắc cự ly của mình, tôi tin cô có thể làm được.
Điển hình
của phép khích tướng, cộng thêm việc trao phó sự tín nhiệm rất lớn cho
cô, Lê Duyệt nhận mệnh thở dài, thống khổ xóa sạch câu từ chối đã chuẩn
bị tốt, kiên trì sử dụng phù thuấn di kéo mình tới cửa Thanh Lẫm Cung.