Gia Hữu Ác Khuyển

Chương 25: Chương 7-2



Tu lần nữa theo sau Tư Nam tiến vào phòng Uông Phong Lân, y nhìn như thế nào cũng thấy Uông Phong Lân đang cười một cách quỷ dị: “Có chuyện gì buồn cười sao?”

“Không có a!” Uông Phong Lân thu lại tươi cười “Chẳng qua là có việc quan trọng muốn cậu đi nhờ A Kha!”

“Chuyện gì?” Tu hỏi.

“Vừa nãy Tỉnh Thượng Đan có đến đây, còn nói rằng ca ca cô ta và cái tên họ Trịnh kia muốn giết tôi trong buổi lễ kết hôn.” Uông Phong Lân trần thuật .

“Cô ta tốt như vậy?” ánh mắt Tu thăm dò nhìn về phía Uông Phong Lân, vẫn cảm thấy Uông Phong Lân hình như đang cười cười cái gì đó, khóe mắt liếc qua Tư Nam, thấy cậu làm ra bộ dáng nhịn cười.

“Quả nhiên, Tu so với hai chúng tôi sâu sắc hơn.” Uông Phong Lân đối Tu dựng ngón tay cái “Lúc đầu bọn này còn chưa phát hiện ra điều gì kì lạ, nghĩ nghĩ mới cảm thấy, thái độ của cô ta đột nhiên thay đổi quá lớn.”

“Cậu là muốn tôi đi nhờ A Kha điều tra Tỉnh Thượng Đan?” Tu hỏi.

Uông Phong Lân lập tức gật đầu:“Đúng vậy!”

“Không phải lần trước, tất cả mọi việc em ấy đều nõi cho Tư Nam sao? Bảo Tư Nam trực tiếp đi tìm A Kha là được rồi?” Tu không rõ vì sao Uông Phong Lân nhất định muốn mình đi làm việc này.

“Tu” Uông Phong Lân lại nói ra những lời nói thấm thía “Chúng tôi chẳng qua là cho cậu cơ hội đấy thôi, được không? Chẳng lẽ cậu muốn mình và A Kha cứ tránh né nhau mãi như vậy sao?”

“Tôi không nhất thiết phải tìm A Kha thông qua công việc đi?” Tu bĩu môi.

“Nếu không vì công việc, A Kha sẽ ra ngoài gặp cậu sao?” Tư Nam nhẹ giọng đặt câu hỏi.

Tu sửng sốt, nhìn Tư Nam rồi lại nhìn sang Uông Phong Lân: “A Kha đã nói gì với hai người?”

Uông Phong Lân lập tức xua tay: “Tôi mỗi ngày đều nằm đây, những thứ tôi biết đều là do hai người nói mà!”

“Cũng không có gì đâu!” Tư Nam giọng điệu thoải mái “A Kha chỉ nói là có người nào đó sẽ biến thành sói nha.”

“Biến thành sói sao?” Uông Phong Lân phối hợp làm ra vẻ kinh ngạc, kéo chăn “Đáng sợ quá đi! Tiểu Nam, mau bảo vệ anh!”

“Ha ha.” Tư Nam cười ha hả, nhìn khuôn mặt than vạn năm của Tu nổi lên một mạc đỏ ửng, quả nhiên là ‘Biến thành sói’ rồi.

“Chúng tôi nghĩ, nếu ai đó lấy công việc đi tìm A Kha, thì cậu ta sẽ không sợ người đó biến thành sói đâu nhỉ?”

“Hừ!” Tu hừ một tiếng, đứng lên “Không có việc gì thì tôi ra ngoài trước!”

“Chừng nào thì cậu đi tìm A Kha?” Uông Phong Lân truy vấn.

“Tôi lập tức gọi điện cho em ấy” Tu tặng hắn cái xem thường “Sau đó tan tầm sẽ đến gặp A Kha! Tôi sẽ không làm trễ nãi công việc!”

“Chuyện đó tôi không lo lắng, tôi chỉ lo lắng cho cậu!” Uông Phong Lân nói xong còn hướng Tư Nam chớp mắt đưa tình.

Tư Nam đã sớm nhịn cười đến mức hai vai đều run lên.

“Hai người!!!” Tu hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài, thật sự là bị hai kẻ bát quái này đánh bại, nếu đám nữ nhân trong công ty biết hai soái ca của bọn họ lên cơn như thế này, không biết có bao nhiêu ánh mắt sẽ rớt ra ngoài cửa sổ.

Tan tầm, Tư Nam mang theo A Kim mai phục trong một chiếc xe ở bãi đổ xe, đây là một trong số những chiếc xe của Uông Phong Lân, liếc mắt một cái cũng biết đây không phải là loại ô tô trong nước. Thấy Tu xuất hiện, hai người lập tức khởi động xe, đuổi theo.

Xe của Tu tiến vào bãi giữ xe của một khách sạn của tập đoàn Uông thị, Tư Nam cũng mang theo A Kim vào bãi giữ xe, chuẩn bị tiến vào khách sạn.

“Không xong, khách sạn không cho cẩu cẩu tiến nga!” Tư Nam bỉu môi nhìn về phía A Kim.

“Gâu gâu!” [Vậy làm sao đây?] cẩu cẩu cũng không chịu được.

“Hảo đáng tiếc nga!” Tư Nam dựa vào ghế, ngửa người ra sau.

Khoe mắt đại cẩu lướt sơ qua, nút áo sơ mi đã bị bung đến ngực, mơ hồ thấy được phần ngực trắng nõn, mà cái không gian nhỏ hẹp trong xe rất thích hợp để…… Ô, không xong, lại chảy máu mũi .

“Này, làm sao vậy?” Tư Nam cuống quít lấy khăn lau giúp hắn “Anh không thoải mái ư? Có phải là có chút muốn?”

Không dám trả lời, tuy rằng mình có trả lời thì em ấy cũng không hiểu. Nhưng mà nếu nói cho Tư Nam biết mình muốn ‘ba ba ba’ em ấy trên xe, liệu có bị đạp xuống xe không nhỉ? Vẫn là để sau này làm thì tốt hơn! Không thể cho em ấy biết được.

“Được rồi!” Mắt Tư Nam hơi gợn sóng “Để em gọi cho Tu, nói cho y là em muốn mang anh lên.”

“Ẳng?” [Hả?]

“Đã nói là anh……” Tư Nam đang nói bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn theo mục tiêu đang di chuyển bên ngoài xe.

“Ẳng!” [Này!] nhỏ giọng kêu một tiếng, phóng một cái, ngồi xổm lên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng chẳng phát hiện ra cái gì.

“Em thấy An Chi Huyến và Từng Khải Ninh cùng nhau lên đó!” Tư Nam vẻ mặt cảnh giác, quay đầu nói với cẩu cẩu “Xem ra, em phải thực sự gọi cho Tu rồi, nhờ y thông báo cho quản lí, để chúng ta đi lên!”

“Gâu!” [Tốt!] ai, bản thân mình là tổng giám đốc đại nhân, vậy mà bây giờ muốn vào khách sạn lại phải thông báo với người khác!

Tư Nam gọi cho Tu, lập tức nghe thấy âm thanh của Tu: “Này? Chuyện gì, Tư Nam?”

“Tu, tôi và A Kim đang ở khách sạn Tư Thịnh của Uông thị, nhìn thấy An Chi Huyến và Từng Khải Ninh đi cùng nhau, nên muốn đi theo. Nhưng là A Kim lại không được vào!” Tư Nam tận lực rút ngắn câu chuyện.

“Vậy sao?” Tu suy nghĩ một chút,“Cậu chờ một chút, tôi lập tức cho quản lí khách sạn xuống đón hai người.”

“Ok!” Tư Nam gật đầu “Tôi và A Kim đang ở trên chiếc xe có bảng số 0902 của Phong Lân, trong bãi đổ xe.”

“Hảo! Tôi lập tức cho người xuống dưới.” Tu tắt điện thoại.

Tư Nam vuốt lông A Kim :“Tu bảo chúng ta chờ một chút, y lập tức sẽ cho người xuống đây.”

“Ẳng!” [Hảo.] tựa đầu lên đùi Tư Nam.

“Anh lười quá nha!” Tư Nam xoa xoa cái đầu lông vàng của hắn đến rối tung.

Quản lí khách sạn đi vào bãi giữ xe, hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó mới phát hiện ra chỗ hai người đậu xe.

“Đường tiên sinh” Quản lí ở bên ngoài xe đối Tư Nam gật đầu “Tôi là quản lí của khách sạn Tư Thịnh, quản lí Hoàng, ngài có thể gọi tôi là Ken. Tu đã dặn dò tôi xuống đây đón tiếp hai người .”

“Cám ơn!” Tư Nam trước mở cửa bên kia cho A Kim, sau đó cũng bước xuống xe “Bởi vì biết khách sạn không cho cậu cẩu đi vào, nên mới phiền toái Hoàng quản lí xuống đây đón chúng tôi.”

“Đường tiên sinh, đừng khách khí! Chúng tôi đã sớm nghe người ở tổng bộ kể về ngài và A Kim, thực khốc nga!”

A Kim mặc kệ hắn, nghênh ngang đi đến thang máy.

“Oa, quả nhiên lợi hại! Lần đầu tiên tôi thấy cẩu cẩu biết đi thang máy đó.” Ken kinh ngạc nhìn bóng dáng A Kim.

“Tôi nghĩ, A Kim còn biết cách sử dụng thang máy bí mật của tổng giám đốc nữa đấy!” Tư Nam hừ một tiếng, nghĩ đến tên kia, lúc trước đã đem biết bao nhiêu mỹ nữ ngực bự đi vào thang máy dành cho tổng giám đốc, không khỏi bẹt miệng.

Nghe Tư Nam nói như vậy, đại cẩu cẩu lập tức đứng lại, chạy đến bên cạnh Tư Nam kéo kéo ống quần, cọ cọ mấy cái, ngẩng đầu lên lấy lòng cậu: “Gâu gâu!” [Đừng giận, đừng giận!]

Cảm thấy mình vô duyên vô cớ ăn giấm chua cũng là không có đạo lý, Tư Nam cười khẽ một chút: “Ken, Tu đã nói qua là chúng tôi muốn tìm ai rồi chứ?”

“Nói qua! Tu tổng ở tầng hai mươi bảy. Từng tiên sinh cũng là hội viên, cho nên ở cách phòng Tu vừa vặn một phòng.” Ken giải thích .

“Tốt lắm, tôi sẽ lấy cái phòng trung gian kia!” Tư Nam thói quen sờ đầu A Kim “Nào, đi lên!”

“Ẳng!” [Hảo!]

Ken nhìn một người một cẩu, sờ sờ trán mình, đúng là không có sốt, cũng không phải ảo giác, vậy tại sao mình lại thấy hình ảnh của hai tên kia vô cùng ái muội chứ? Tuy là đã sớm nghe qua, ở tổng bộ có một trợ lí trẻ trung và rất soái, còn được đặc cách, có quyền mang theo cẩu cẩu đi làm. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy thì thực sự kinh ngạc. Cái vị trợ lí kia không chỉ soái mà còn rất xinh đẹp nữa, làm cho bao nhiêu cô gái phải cảm thấy xấu hổ, còn đại cẩu kia cũng thông minh quá đi? Lại còn có vẻ rất quen thuộc đường đi ở đây, hơn nữa bộ dáng lúc lấy lòng chủ, nhìn thế nào cũng thấy áo muội.

“Ken?” Tư Nam hồi đầu gọi hắn “Phiền ngài có thể đem chìa khóa phòng lên giúp tôi!”

“Vâng! vâng! Ngài đứng ở thang máy dành cho tổng giám đốc lầu hai mươi bảy chờ tôi được chứ?”

“Hảo!” Tư Nam gật đầu “Hẹn gặp lại.” Nhìn thang máy, Tư Nam nghĩ, thủ tục ra vào chắc cũng rất lâu, hẳn là bọn họ không nhanh hơn mình đâu nhỉ!?

Ngồi xổm trong thanh máy dành cho tổng giám đốc, Tư Nam chà đạp mớ lông trên người đại cẩu, cẩu cẩu vẫn như thường hưởng thụ “Tra tấn”.

“Đường tiên sinh, đây là chìa khóa.” Ken rất nhanh đi lên, giao chìa khóa trong tay cho Tư Nam.

“Cám ơn!” Tư Nam đối Ken gật đầu, sau đó nhìn A Kim, ra dấu im lặng, dẫn đại cẩu vào cái phòng trung gian kia, khóa cửa lại.

“Gâu gâu?”[Làm sao chúng ta có thể biết cách vách đang làm cái gì?]

Tư Nam cũng không để ý đến hắn, từ trong túi lấy ra hai vật nhỏ màu đen nhìn như nút áo.

“Gâu ẳng?” [Đây là cái gì?]

“Anh là tổng giám đốc mà không biết cái này á!” Tư Nam hừ một tiếng “Sản phẩm mới của bộ phận kỹ thuật, điện thoại nghe trộm có thể phóng lớn âm thanh.”

“Ảng?” [Ế?]

Tư Nam đem một cái để lên phía tường đông, sau đó đem một cái khác để lên điện thoại để khuếch đại âm thanh, sau đó ấn nút khởi động.

“Ô, nga nga……” Cư nhiên điện thoại lại truyền đến tiếng thở dốc ái muội.

“A?” Tư Nam che miệng lại, nhìn cẩu cẩu bên chân đang tò mò “Bên này là Tu và A Kha? Không phải Ken nói bên này là An Chi Huyến và Từng Khải Ninh sao?”

“Gâu!” [Đúng vậy!]

“Nga a a, a…… Chậm một chút……”—vẫn là tiếng thở dốc ái muội kia

“Này không phải là tiếng của A Kha!” Tư Nam nhỏ giọng nói.

“Gâu!” [Kỳ quái!]

Tư Nam đứng dậy, đem vật nhỏ kia chuyển sang phía tường tây.

“Đừng có chạm vào tôi!” Lần này là giọng của A Kha “Ô……” Rõ ràng là bị cưỡng hôn!

Tư Nam che miệng lại, ánh mắt buồn cười trừng lớn.

“Em vẫn luôn ngon miệng như vậy!” Lần này là giọng của Tu, có vẻ rất gấp gáp.

“Tôi không phải là bánh bơ ngọt!” Hô hấp của A Kha không còn ổn định.

“Em so với bánh bơ ngọt còn ngon miệng hơn!” Âm thanh của Tu bao phủ tiếng ma sát mờ ám kia.

Tư Nam rốt cục cũng không nhịn được nữa, nghiêng người cười ha hả.

Mặt A Kim cũng cười đến mức bị lệch sang một bên. Khó có thể tưởng tượng được, Tu trưng cái mặt ‘núi băng nghìn năm’ ra nói câu đó, lại càng khó tưởng tượng được biểu tình của A Kha khi nghe Tu nói câu này. (Ôi, hai người chơi lầy quá nha, người ta đang làm chuyện ‘quan trọng’ mà cũng nghe lén được nữa =)))

Tư Nam lại đem vật nhỏ hồi về phía tường đông.

“Thế nào?” Một thanh âm lạnh lùng hỏi.

“Đủ rồi!” Là một âm thanh khác.

“Ẳng……”

A Kim vừa kêu, Tư Nam liền làm ra động tác im lặng, cẩn thận lắng nghe: “Có tới ba người!”

“Ẳng!” [Đúng vậy!] đúng vậy, trừ hai người đang nói chuyện, còn có một người khác đang thở dốc.

Tư Nam nhíu nhíu mày, không phải chỉ có hai người sao? Người thứ 3 kia là ai?

“Không còn việc gì nữa, cậu có thể đi!” Là Từng Khải Ninh.

“Có việc gì thì cứ tìm tôi!” Là một người khác, sau đó là tiếng mở cửa.

Tư Nam đứng dậy, mở cửa ló đầu nhìn ra ngoài, một người đàn ông lạnh lùng đi ra từ phòng bên cạnh, hình như có chút quái dị? Tư Nam hạ ánh mắt, nhìn A Kim bên chân, cẩu cẩu vẻ mặt hiểu rõ, Tư Nam mơ hồ cũng biết đó là ai. Sau đó quay lại phòng tiếp tục nghe lén!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.