Chờ Tiêu Manh Á ăn no rồi trèo lên giường Ngụy Cốc ngủ đến là thỏa mãn anh mới lộ ra khuôn mặt có chút bất đắc dĩ.
Rõ ràng là anh muốn hỏi chuyện cậu, sao bây giờ lại hầu hạ cậu như tiểu tổ tông rồi?
Sau khi vượt qua xúc động ban đầu, Ngụy Cốc cũng đã bình tĩnh lại, anh tin chắc rằng đây là con vịt do anh nhặt về, chỉ là quá trình chuyển từ vịt thành người quá nhanh, anh không thể tiếp thu ngay được.
Anh đã quen với việc mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, bây giờ bỗng nhiên lại có một con vịt tinh không nằm trong sự dự đoán của Ngụy Cốc, anh nhất thời không biết nên làm thế nào.
"Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi ngủ sao?"
"Đừng có gọi tôi là chủ nhân" Ngụy Cốc xoa xoa mi tâm.
"Không gọi chủ nhân thì gọi là gì đây?"
Ngụy Cốc không nói nên lời, đối diện với ánh mắt trong suốt lấp lánh của vịt nhỏ, đành phải đáp: "Gọi ca ca"
"Ca ca? Nhưng tôi không có anh trai nha"
"....."
Tiêu Manh Á thấy sắc mặt Ngụy Cốc không ổn, đành điên cuồng gật đầu
"Ca ca chính là ca ca!" Tuy rằng trong lòng cậu vẫn thích cách xưng hô chủ nhân hơn.
Lăn lộn một hồi đến hừng đông, cuối cùng Ngụy Cốc cũng đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thế nhưng khi nhìn thấy vịt nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giường mình, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh, Ngụy Cốc chợt muốn bảo vịt nhỏ sang ngủ ở phòng khác, lời nói đã đến bên miệng lại bị hắn nuốt xuống.
"Tôi đến ngủ ở thư phòng, cậu ngoan ngoãn ngủ ở đây đi"
"Đừng! Đừng mà ca ca!" Tiêu Manh Á nắm lấy cổ tay Ngụy Cốc, buồn bã hỏi "Anh ghét tôi sao?"
"Không phải...!cậu đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi"
"Nhưng tại sao anh lại không ngủ chung với tôi?"
"Chúng ta đều là đàn ông, không tiện ngủ chung"
"Vì sao hai người đàn ông ngủ chung thì lại không tiện? Giường lớn như vậy, thân hình tôi nhỏ, không chiếm nhiều chỗ đâu! Hơn nữa...!trước đây tôi thường cùng với đồng loại cùng ngủ trong một ổ vịt, rất ấm áp!"
Ngụy Cốc: "....." Mấu chốt vấn đề không phải như vậy! Trong lòng tổng tài sóng dậy cuồn cuộn, nhưng trên thực tế hắn chỉ nhỏ nhẹ nói với vịt nhỏ: "Buổi sáng tôi phải dậy sớm đến công ty, sẽ làm cậu tỉnh."
Tiêu Manh Á vẻ mặt rối rắm, Ngụy Cốc là vì muốn tốt cho cậu, nếu cậu cứ dây dưa mãi không thôi có thể anh sẽ ghét cậu không? Tiêu Manh Á lắc lư một chút rồi cũng đành đồng ý để Ngụy Cốc ngủ ở thư phòng.
Trước khi anh đóng cửa, cậu còn vô cùng tri kỷ dặn dò ngàn lần nếu thư phòng lạnh nhất định phải về phòng cùng nhau ngủ!
.................!
Tiêu Manh Á lăn lộn đến ba giờ sáng, mãi cũng không ngủ được, cậu rón rén đi đến thư phòng, nhìn Ngụy Cốc đang ngủ say trộm cười thỏa mãn.
Tiêu Manh Á nhẹ nhàng vén chăn lên, cuộn người nằm bên cạnh hắn..