Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái

Chương 15



Lạc Thường Phương khép áo choàng lại: "Là Chức Ca Nhi à."

Giang Chức đi vào.

"Nhị thẩm." Anh đáp, thái độ không nóng không lạnh.

Lạc Thường Phương lại là gương mặt tươi cười mà đón người: "Cháu tới vừa lúc, bà của cháu lại cãi nhau với Duy Nhĩ, cháu đi khuyên nhủ đi."

Duy Nhĩ trong miệng Lạc Thường Phương là con gái út của Giang lão phu nhân, xem như đứa con gái lão phu nhân lớn tuổi mới có, tuổi không lớn, chỉ hơn Giang Chức bốn tuổi, dưới gối lão phu nhân có năm đứa con, con thứ ba và thứ tư đã mất, nên rất mực yêu thương với đứa con thứ năm này, chỉ là mẹ con hai người từ trước đến nay không mấy hòa hợp.

Thật xa, đã nghe thấy hai người đang khắc khẩu.

"Cái giới kia rất loạn, con xen vào làm cái gì?"

"Sao lại hỗn loạn, Chức Ca Nhi không phải cũng là người trong giới sao, hắn vào được, sao con thì vào không được."

Giang lão phu nhân bực bội, nổi giận nói: "Con là con gái, sao có thể so với hắn được!"

"Chuyện của con không cần mẹ quản."

Tóc ngắn, mặt trứng ngỗng, tướng mạo có ba phần giống lão phu nhân, chỉ là vóc dáng không cao, bộ dạng nhìn qua có vài phần linh hoạt như cô gái nhỏ nhà bên, chỉ là tính tình ấy à, không nhu thuận chút nào.

Này đó là Giang gia lão Ngũ, Giang Duy Nhĩ. Toàn bộ Giang gia, trừ Giang Chức, cũng cũng chỉ có cô dám cùng lão phu nhân tranh luận.

Lão phu nhân tức giận ném vỡ cái ly.

Giang Chức đẩy cửa đi vào: "Sao lại nổi giận rồi?"

Lão phu nhân thấy cháu trai bảo bối tới, tức giận trên mặt tiêu vài phần: "Chức Ca Nhi cháu đừng quan tâm, cô năm của cháu càng ngày càng không có phép tắc, lại không quản, không biết còn muốn gây ra đại họa gì nữa."

Giang Duy Nhĩ cười nhạo, từ ghế trên đứng dậy: "Con đi đây."

Cô liền xách túi chạy lấy người.

Lão phu nhân khó thở, quải trượng trong tay cũng ném văng ra: "Còn nói không được con? Đứng lại cho mẹ!"

Giang Duy Nhĩ không thèm để ý, nổi giận đùng đùng mà đi ra bên ngoài.

"Con!"

Lão phu nhân vừa định phát tác, Giang Chức đã ho khan.

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ"

Anh ho đến nỗi mặt đỏ ửng.

Lão phu nhân đau lòng, lập tức ngừng lại, đi đến bên cháu trai: "Làm sao vậy? Có phải lại không thoải mái hay không?" Rồi mau chóng đi gọi người tới, "A Quế, mau đi gọi bác sĩ Tần."

Bên trong sân, con Poodle còn đang sủa, nó không quá phân biệt người, mà số lần Giang Duy Nhĩ tới tư trạch quá ít, nên hướng về phía cô mà sủa.

"Mùa đông bắt đầu rồi, thân mình Chức Ca Nhi không biết có chịu đựng được không?" Lạc Thường Phương nói như vậy rồi đi giao phó người hầu bên người tới phòng bếp bưng canh ra.

Giang Duy Nhĩ dừng lại, trả lời bà một câu: "Nhị tẩu chị yên tâm, Chức Ca Nhi tiểu hỗn đản kia sẽ tai họa để lại ngàn năm."

Lạc Thường Phương cười mà không nói.

Giang Chức ở nhà cũ hai ngày, uống mấy loại thuốc, cũng không có hiệu quả gì lắm, lão thái thái liền bảo Quế thị bên người bà lo liệu dược thiện cho Giang Chức, cách mấy ngày thì đi đưa một lần.

Thứ năm ngày đó, có đêm diễn.

7 giờ tối A Vãn đi đón ông chủ, ở dưới cầu Bát Nhất Đại, lúc chờ đèn đỏ thì thấy người quen: "Giang thiếu, dán màn hình!"

Giang Chức vốn dĩ đang nhắm mắt dưỡng thần nhấc mí mắt lên, ngữ điệu không mặn không nhạt: "Cô ấy không có tên?" Luôn kêu là dán màn hình dán màn hình!

A Vãn nhớ lại một chút: "Chu, Chu," thật sự nghĩ không ra, "Chu tiểu thư dán màn hình ở dưới cầu."

Cửa sổ xe đóng lại, Giang Chức cách kính xe nhìn dưới cầu.

Chỗ kia bày rất nhiều sạp hàng, cũng thật kỳ quái, anh liếc mắt một cái đã thấy cô, luôn mặc toàn thân màu đen, đội mũ che lại kín mít.

Rõ ràng không thích tiếp xúc với người khác như vậy, còn đi làm công khắp nơi.

Người kỳ lạ!

"Cô ấy nhìn qua tuổi không khác em tôi lắm, em tôi còn đang học đại học." A Vãn cảm thán, "Cô ấy phải dán màn hình, phải chạy đoàn phim, còn phải giao đồ ăn, không biết còn phải làm việc gì khác nữa hay không?"

Thật là một cô gái đáng thương, trong nhà nhất định rất khó khăn, không chừng còn có một đám em trai em gái phải nuôi.. Đang nghĩ ngợi, Giang Chức đá đá ghế dựa chủ điều khiển: "Nhìn đường."

Đèn xanh.

"Vâng." A Vãn nhanh chóng khởi động xe.

Vừa qua khỏi ngã tư --

Giang Chức lười biếng bảo: "Dừng sang bên đi."

Hôm nay ông chủ vẫn như cũ âm dương quái khí không thể hiểu nổi, A Vãn dừng xe sang một bên.

Ông chủ tùy ý mà chơi hộp kẹo pha lê của mình: "Di động của cậu có dán màn hình chưa?"

Kẹo trong hộp pha lê là do A Vãn sáng nay mới vừa bỏ thêm, là nhãn hiệu ông chủ thích ăn, nhãn hiệu đó vốn dĩ đã ngưng sản xuất, anh ta cố hết sức mới thu mua được cái nhà máy đã phá sản kia, sau này sẽ chuyên môn cung cấp cho một mình ông chủ đại nhân.

Con nhà có tiền nha.

A Vãn đáp: "Chưa dán."

Giang Chức mở hộp pha lê ra, lấy một viên kẹo, ngậm trong miệng, liếm liếm môi: "Đi xuống dán màn hình rồi quay lại."

"Hả?" A Vãn vẫn chưa phản ứng.

"Đi xuống dán màn hình."

Anh ta sửng sốt một chút: "À."

Tháo đai an toàn, vừa định mở cửa xe đi ra ngoài, người đằng sau ném lại đây một câu: "Mua thêm cái ốp điện thoại." Ho một cái, ông chủ dùng giọng điệu ghét bỏ nói, "Di động của cậu quá xấu."

A Vãn: "À."

A Vãn đi xuống dán màn hình, hơn nữa mua cái ốp di động cool ngầu mới quay về. Vừa lên xe thì thấy Giang Chức đang ngẩn người có chút đăm chiêu.

A Vãn đưa cái ốp di động mới mua cho anh xem: "Giang thiếu, tôi thấy anh rất tốt với Chu tiểu thư". Anh ta biết Giang thiếu ghét phụ nữ bao nhiêu, Chu tiểu thư là ngoại lệ, Giang thiếu không chỉ nhận lễ vật của cô, còn quan tâm đến buôn bán của cô ấy.

Giang Chức không nói nữa, ngón tay cầm hộp kẹo thoáng hạ xuống: "Lái xe".

Qua gương chiếu hậu, A Vãn thấy người ngồi đằng sau nhíu mày, như khó hiểu, như ảo não, như phiền muộn.

8 giờ tối. Chu Từ Phưởng lại nhận được tin tức trưởng nhóm chiêu mộ diễn viên quần chúng, cô báo danh, ngồi ở trước bàn máy tính ăn cơm hộp, bên cạnh cái bàn còn để một hộp sữa bò.

Máy tính tích một tiếng, tự mở.

Cậu Bé Bọt Biển xuất hiện, tin tức của Sương Hàng hiện lên: "Có một học sinh cao trung, trả năm vạn, muốn hỗ trợ làm bài tập, nhận không?"

Đầu năm nay, còn có người mướn người làm bài tập.

Chu Từ Phưởng lắc đầu, không tiếp.

Sương Hàng đánh chữ lại, hỏi: "Là tiền thuê quá ít à?"

Chiếc đũa trong tay cô dừng một chút, vùi đầu trầm mặc hồi lâu, ánh mắt có chút mất tinh thần nói: "Tôi không biết tôi học tới lớp mấy rồi."

Sương Hàng đã phát cái dấu chấm hỏi tới.

Cùm cụp.

Chu Từ Phưởng mở hộp sữa bò ra, uống một ngụm, vẻ mặt đã khôi phục như thường, là không có biểu cảm gì: "Tôi bị bắt đến một phòng thí nghiệm, bọn họ tiêm cho tôi rất nhiều thuốc, việc trước kia đều không nhớ rõ."

Chỉ là sau khi bị tiêm quá nhiều thuốc vào người, cô liền không bình thường. Trên cổ cô có đeo một tấm thẻ, ở trên viết tên cô, còn lại cô cũng không biết, cô cũng không biết mình bao nhiêu tuổi rồi.

Cô mím môi, uống một ngụm sữa bò.

Sương Hàng không hỏi việc riêng của cô: "Tôi có thể làm bài tập, tôi nhận được không? Vẫn là cô bảy tôi ba."

"Không cần chia cho tôi."

Lạch cạch.

Cô lại khui một hộp sữa bò, trước kia cô không uống sữa bò, lúc mua cho Giang Chức, cô mua thêm một thùng, sau đó thần kỳ phát hiện, cái nhãn hiệu sữa bò đó uống vô cùng ngon.

------ lời nói ngoài lề ------

Sơ đồ quan hệ của Giang gia như sau:

Lão thái thái Hứa Cửu Như.

Con lớn: Giang Duy Lễ, con trai Giang Hiếu Lâm.

Con thứ hai: Giang Duy Khai, vợ Lạc Thường Phương, con gái Giang Phù Ly

Con thứ ba: Đã qua đời, một con trai là Giang Chức.

Con thứ tư: Đã qua đời, một con gái là Giang Phù Tịch.

Con thứ năm: Giang Duy Nhĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.