Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái

Chương 18



Giang Chức đột nhiên mở bừng mắt.

A Vãn lại nói: "Hình Chu tiểu thư vào phòng nghỉ của ngài bị chụp được, trên mạng đang lan truyền quan hệ của hai người."

Mấy tấm hình kia chụp cũng không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra được Giang Chức.

Tiết Bảo Di hỏi: "Là truyền thông nhà ai dẫn đầu?" Không có mắt như vậy.

A Vãn đáp: "Lục gia."

Chẳng trách, phần lớn truyền thông không dám chọc vị tiểu chủ tử Giang gia này, nhưng Lục gia thì khác, cùng là tứ đại thế gia, Lục gia cũng không kém Giang gia nhiều lắm, hai nhà lại xưa nay bất hòa.

Dưới chân đế đô này, dám khiến Giang Chức không thoải mái, cũng cũng chỉ có Lục gia này.

Kiều Nam Sở nhìn nhìn Giang Chức, không biết anh đang rối rắm chuyện gì, nhíu mày, ném tablet cho anh: "Đám kia paparazzi động tác nhanh thật, mới đây đã tìm được nhân vật chính."

Một gương mặt phóng đại trên màn hình, đích thị là Chu Từ Phưởng.

Tay Giang Chức cầm tablet, nhìn chằm chằm người bên trong.

Một đám phóng viên chắn Chu Từ Phưởng ở cửa phim trường, cô đội mũ lưỡi trai, tay che mặt, ánh mắt đề phòng.

"Các người là ai?"

Giọng nói của cô không còn bình đạm như trước mà lạnh đến tận xương.

"Chúng tôi là phóng viên của nhật báo Hoa Ngu."

Từ đầu đến cuối cô đều che mặt, mày nhíu chặt có thể thấy được sự đề phòng và căm thù: "Vì sao theo dõi tôi?"

Có phóng viên nói: "Chúng tôi không theo dõi cô."

Cô vẫn là câu kia: "Vì sao theo dõi tôi?"

"Chúng tôi muốn phỏng vấn cô một chút, cô và đạo diễn Giang có quan hệ gì?"

Cô trầm mặc hồi lâu, mới phản ứng lại Giang đạo là chỉ ai, đẩy máy quay ra: "Tôi và anh ấy không thân."

Phóng viên cũng không buông tha: "Vậy sao cô lại từ phòng --"

Cô kéo mũ thấp xuống, che mặt lại, chỉ thấy một đôi mắt sắc bén: "Không được theo tôi nữa."

Phóng viên còn định đuổi theo, cô liền giật cái máy quay, đập, chạy lấy người, động tác nhanh nhẹn khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối.

Video đến đây thì ngừng.

Giang Chức sắc mặt cũng đen hoàn toàn.

Dù sao cũng không phải thật, A Vãn tưởng anh tức giận bèn xin chỉ thị: "Giang thiếu, muốn đăng tin chứng thực hay không? Bác bỏ tin đồn."

Giang Chức đem tablet ném trên bàn trà, âm thanh rơi ầm một cái vang lên: "Bác cái gì đồn." Anh từ sô pha ngồi dậy, một chân đạp cái gối dựa bên chân, "Cô ấy cũng đã nói, không thân.". Gì mà khen nhan sắc của anh chứ, còn nói không thân, quỷ trứng thối.

Trọng điểm hình như trật.

Như đang tức giận, anh ngồi được một hồi lại nằm xuống, động tác nóng nảy, vẻ mặt bực bội: "Ngày mai tôi muốn ăn canh gà."

A Vãn ngốc lăng: "Hả?"

Sao đang yên đang lành tự nhiên nhắc tới canh gà?

Lông mi dài của Giang Chức vừa nhấc lên, ánh đèn liền rơi xuống một mảnh ảnh: "Làm thịt con gà đó đi."

Không thân?

Lúc tặng gà cho anh sao không nói là không thân? Lúc tặng sữa bò cho anh sao không nói không thân đi?

"À." A Vãn đã hiểu, ông chủ là tức giận tiểu thư dán màn hình, cho nên, đem cục tức rơi trên thân một con gà trống vô tội, haizz, nam nhân vô cớ gây rối mà.

Giang Chức lại ngồi dậy, lấy tablet đặt ở trên bàn trà qua, anh nhìn thấy gương mặt trên màn hình kia liền phiền: "Hôm nay làm thịt luôn."

Không thân?

Lúc khen anh đẹp sao không nói không thân?

Hừ, phụ nữ!

A Vãn: "..."

Anh ta không biết nên nói cái gì, "Được rồi."

Trong lồng ngực Giang Chức nhen nhóm một ngọn lửa, lại ho, khí cũng không thuận, bực đến nỗi muốn lật bàn.

Tiết Bảo Di thuận khí cho anh, nhìn anh cười gian tà: "Không thích hợp nha, Chức Ca Nhi, hình như cậu phản ứng có chút quá mức." Hiếm thấy, phản ứng này, Tiết Bảo Di làm mặt quỷ, "Sao vậy, coi trọng tiểu tỷ tỷ dán màn hình?"

Giang Chức ghét bỏ đẩy tay anh ra: "Tôi là cong." Có một số người, ngoài miệng nói anh đẹp, sau lưng, hận không thể cùng anh phủi sạch sẽ quan hệ, làm lơ như vậy, đùa bỡn anh, anh còn không được tức giận sao?

Nói xong, anh nhìn chằm chằm Tiết Bảo Di.

Lại tới nữa, ánh mắt đào hoa câu người này!

"Cậu đừng nhìn tôi như vậy." Tiết Bảo Di lùi ra sau, "Tôi là thẳng." Đừng nghĩ bẻ cong anh, anh có ý chí sắt thép đó, anh liều chết không từ!

Giang Chức ánh mắt khinh bỉ, quét anh ta liếc mắt một cái: "Tôi còn chưa tới nỗi bụng đói ăn quàng."

Tiết Bảo Di: "..."

Này nếu không phải là một mỹ nhân, anh đã sớm đánh.

Bị quấy rầy một trận như vậy, Giang Chức hoàn toàn không có hứng thú chơi đùa, cầm áo khoác đứng dậy chạy lấy người, mới ra ghế lô, lại dừng lại.

A Vãn nhanh chóng tiến lên, không biết ông chủ hỉ nộ vô thường lại muốn làm chuyện xấu gì.

"Đừng làm thịt." Anh nói.

"Hả?" A Vãn thật sự theo không kịp suy nghĩ âm tình bất định của ông chủ.

"Con gà kia."

Nói xong, anh dường như cũng tức giận với chính mình, bước đi thật nhanh.

Ông chủ đột nhiên tốt bụng rồi.

A Vãn theo sau: "Vậy tôi nuôi tiếp?"

Giang Chức vào thang máy, dựa sang bên cạnh, lông mi rũ xuống, bóng của ánh đèn che khuất cảm xúc đáy mắt anh, chỉ nghe tiếng nói, ba phần giận, bảy phần bực: "Bỏ đói nó mấy bữa trước đi."

"..."

Ấu trĩ thật.

Tai tiếng của Giang Chức ở trên hot search hai ngày, lúc sau, nhiệt độ bị tin tức giải trí oanh động bao trùm -- một ngôi sao nữ nổi danh tự sát, để lại di thư vạch trần vụ gièm pha công ty giải trí Thiên Tinh.

Thiên Tinh cũng là công ty giải trí đứng đầu trong nước, là đối thủ một mất một còn của Bảo Quang Tiết Bảo Di.

Nghe được tin tức này, Tiết Bảo Di rất là vui sướng khi người gặp họa: "Thiên Tinh lần này chỉ sợ muốn lột một tầng da."

Trên bàn cơm, cũng tùy ý một ít, nói chuyện cũng không bận tâm.

Kiều Nam Sở tiếp: "Không nhất định." Chuyện của đội hình trinh bên kia anh cũng có đề cập, "Người bị hại mấy ngày hôm trước tới cục cảnh sát báo án, vừa mới lập án đã rút, hẳn là có người phía sau cản trở."

Một nghệ sĩ nhỏ, sao có thể bật được một công ty lớn, thực tế là nơi nơi vấp phải trắc trở không chỗ giải oan.

Tiết Bảo Di đổ một chén nhỏ rượu vang đỏ, lắc lắc: "Đám súc sinh này chứ, thế nào cũng phải ép người tự sát."

Giới giải trí chính là như vậy, nhất thiết phải dùng mạng người mới ép ra chút nhân tính, người không chết thì sẽ không khơi được chuyện lên.

Lúc này, thư ký của Tiết Bảo Di đi vào, đưa tablet cho anh, nhắn lại hai câu liền đi ra ngoài, là chuyện này lại có đoạn tiếp theo.

"Thủ đoạn của Thiên Tinh thật lợi hại, phương án ném nồi úp sọt đã ra rồi." Tiết Bảo Di đưa tablet cho Giang Chức.

Trình Phi Nhiên tự sát không thành, giải trí Thiên Tinh trước tiên đem nước bẩn toàn bộ hắt ngược lại, công bố ngôi sao nữ vì nhiệt độ, bịa đặt sự việc *có lẽ có*, hơn nữa tỏ thái độ sẽ truy cứu đến cùng.

Giang Chức cầm một cốc nước thong thả ung dung uống: "Ai là quản sự của Thiên Tinh?"

"Lạc gia là cổ đông lớn nhất, hẳn là Lạc Thanh Hòa đang quản." Kiều Nam Sở tay đáp ở lưng ghế, lười nhác dựa vào, "Cậu cũng muốn chen một chân?"

Anh không tỏ ý kiến: "Kém một chút chứng cứ xác thực." Canh chỉ uống hơn một nửa, ngấy, "A Vãn, đến bệnh viện tra nữ nghệ sĩ tự sát chưa thành kia xem."

"Vâng."

Vì ban ngày không có việc gì, Chu Từ Phưởng ở nhà ngủ, ngủ từ sáng đến hoàng hôn mới tỉnh, cả ngày chưa ăn uống gì, cô đói bụng, đi đến tủ lạnh kiếm ăn, mới vừa uống xong một hộp sữa bò Sương Hàng đã tìm cô.

"Từ Phưởng, bên Trình Phi Nhiên có tình huống rồi."

Trang web trên màn hình máy tính tự mở, chuyển ra toàn bộ quá trình sự kiện về Trình Phi Nhiên.

Chu Từ Phưởng xem xong, ném vỏ hộp sữa vào thùng rác: "Đã cứu được rồi sao?"

Trên mạng nói về Trình Phi Nhiên cũng chỉ có ít ỏi vài nét bút, đem tình huống của trước mắt của cô ta khái quát thành tám chữ -- tự sát chưa thành rắp tâm không rõ, hẳn là cùng đường tứ cố vô thân rồi, người không chết, dư luận cũng không đứng về phía cô ta.

Trên màn hình đều là trang web, Sương Hàng không đánh chữ được nên dùng phần mềm ngữ âm đặc biệt gửi ghi âm giọng nói đã chỉnh sửa tới: "Đã thoát hiểm, người còn ở bệnh viện."

Chu Từ Phưởng ngồi vào trước máy tính, mở điện thoại ra gọi đồ ăn: "Hôm nay là ngày thứ bảy rồi." Người ủy thác nói bảy ngày sau giao đồ, "Gửi chi tiết thông tin về người nhận hàng cho tôi"

Sau một trận âm thanh sột sột soạt soạt, máy in cạnh máy tính liên tiếp rơi xuống mấy tờ giấy A4, Chu Từ Phưởng nhặt lên.

Âm thanh tích hợp máy móc mà đọc: "Chu Thanh Nhượng, nam, người chủ trì Bản Tin Thời Sự, ba mươi bảy tuổi."

Người này, chính là một con đường sống cuối cùng mà Trình Phi Nhiên giữ lại cho chính mình.

Chu Từ Phưởng nhìn thông tin trên giấy, lật từng tờ một: "Người có thể tin được không?"

Sương Hàng không trả lời, hỏi lại: "Từ Phưởng, có phải cô định làm chuyện gì không?"

Ngoài chuyện trong phạm vi được ủy thác, các cô chưa bao giờ nhúng tay vào những việc khác, cô có dự cảm, lần này Chu Từ Phưởng muốn phá lệ.

"Trình Phi Nhiên không nói dối, những người đó là kẻ xấu." Chu Từ Phưởng chỉ đánh người, sẽ không mắng chửi người, nhưng cô vẫn muốn mắng, "Bọn họ đều là súc sinh!"

Súc sinh..

Sương Hàng nghe theo cô: "Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cô." Lại nói, "Tôi đã gửi toàn bộ thông tin của Chu Thanh Nhượng cho cô, anh ta hẳn là đáng tin cậy, anh ta và Lạc gia đứng sau giải trí Thiên Tinh có thù oán, nhất định sẽ công khai chứng cứ của Trình Phi Nhiên."

Trình Phi Nhiên ủy thác cho các cô chính là video về cưỡng bức xâm phạm tình dục, là sự việc có bằng chứng thật sự, cô ta đại khái cũng biết mình sẽ không chỗ giải oan, cũng định liệu được giải trí Thiên Tinh sẽ không bỏ qua cô ta, mới chuyển chứng cứ đi nơi khác trước.

Chu Từ Phưởng nhìn ảnh chụp trên giấy A4: "Anh ta trông thật trẻ."

Ba mươi bảy tuổi, cũng gần bốn mươi rồi, không biết có phải vì da trắng quá hay không, nhìn qua cực kỳ trẻ, tướng mạo cũng rất đẹp, tuấn dật thanh nhã, chỉ là mặt mày đạm mạc, ít vài phần khói lửa.

"Chu Thanh Nhượng nằm viện mười lăm năm, mười bốn tuổi bị tai nạn xe cộ vào bệnh viện, một chân bị cắt, một chân gần tàn phế, bác sĩ chẩn đoán là người thực vật, đến hai mươi chín tuổi mới tỉnh lại." Âm thanh được chỉnh sửa thở dài, "Lạc gia không biết là tạo cái nghiệt gì."

Vốn nên là chàng trai nhanh nhẹn, lại đi đứng không tốt, mười lăm năm, từ thiếu niên đến thanh niên, độ tuổi tốt nhất của một người con trai, toàn bộ chôn ở bệnh viện.

Chu Từ Phưởng vuốt khuôn mặt trên ảnh chụp: "Anh ta cũng họ Chu."

Đúng vậy, cũng họ Chu.

Chu Thanh Nhượng, nghe liền thấy là một cái tên thanh nhã sạch sẽ.

------ lời nói ngoài lề ------

**

Lời tác giả:

Từ kẹo đường đến Giang Chức, đến con nuôi Lạc gia, đến Chu Thanh Nhượng, đến Chu Từ Phưởng, đến Chu Từ Phưởng bị bắt tới phòng thí nghiệm trên cơ thể..

Các bạn chắc hẳn là đoán được, A Phưởng chính là con nuôi Lạc gia, về phần vì sao cô bị nuôi thành con trai, hồi sau sẽ rõ.

*Có lẽ có: Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.