Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái

Chương 31



Chu Từ Phưởng không biết anh phát ngốc cái gì, lời muốn nói cũng đã nói xong: "Vậy tôi đi đây."

Anh vẫn như cũ không nói lời nào.

Chu Từ Phưởng liền đi mất.

Sau một hồi lâu, Giang Chức vẫn đứng không nhúc nhích, A Vãn gọi anh.

"Ông chủ."

"Ông chủ."

Ông chủ của anh không phản ứng.

A Vãn duỗi tay quơ quơ gọi hồn anh: "Ông chủ." Giang Chức lúc này mới hoàn hồn, còn có vẻ hốt hoảng, A Vãn càng nhìn càng cảm thấy không đúng, "Mặt anh đỏ lắm nha."

Ánh mắt anh có chút dại ra, đờ đẫn nâng tay lên đè trái tim lại, sau đó thân mình lảo đảo một cái đụng vào tường, nặng nề thở gấp.

Phản ứng này làm A Vãn sợ hãi.

"Sao vậy ông chủ? Thân thể không thoải mái hả?"

Ông chủ đỡ ven tường vừa ho vừa thở gấp.

A Vãn lo lắng: "Tiêu rồi, tai của anh cũng đỏ lắm, có phải bệnh cũ tái phát không?" Anh nhanh chóng gọi điện thoại, "Alo, bác sĩ Tiết hả? Ông chủ của tôi không khỏe."

Tiết Băng Tuyết hỏi bệnh trạng trong điện thoại.

A Vãn mau chóng miêu tả tỉ mỉ.

"Ho rất kịch liệt."

"Không ho ra máu."

"Hẳn là có chút sốt, mặt đỏ lắm, ở đâu cũng đỏ."

"Anh ấy như thở không nổi." A Vãn chảy mồ hôi lạnh, "Nhìn như bệnh nhồi máu cơ tim ấy."

Năm trước cũng là thời gian này, ngày đông giá rét, ông chủ liền ho ra máu, A Vãn sợ rằng ông chủ sẽ hồng nhan bạc mệnh, tuy rằng ông chủ tính tình không tốt, nhưng anh không nỡ thấy anh ấy chết.

A Vãn sắp khóc rồi: "Đi đường cũng không vững.. Như muốn té xỉu.." Ông chủ đáng thương của tôi.. Mới hai mươi bốn tuổi.. Ông trời mở mở mắt..

Giang Chức thất tha thất thểu mà trở về phòng nghỉ, tìm hai viên thuốc an thần uống vào, không có chút hiệu quả nào, tim đập đến hốt hoảng, hô hấp anh không thuận, nằm trên ghế thở từng hồi.

A Vãn đỏ mắt đi theo một tấc cũng không rời.

"Ông chủ."

Giang Chức căn bản không có tâm trạng để ý đến anh.

A Vãn thật muốn khóc, véo đùi nhịn xuống: "Ngài sao rồi? Muốn uống chút nước ấm không?" Không đợi nghe câu trả lời anh đã chạy đi rót ly nước ấm, hai tay bưng tới cho ông chủ của anh, "Bác sĩ Tiết sẽ tới nhanh thôi, ngài kiên trì thêm một lát nữa."

Nhiệt độ trên mặt Giang Chức còn chưa lui, sắc môi đỏ hơn so với bình thường, bệnh trạng lại thêm hai phần mị hoặc, anh tựa như trong lòng rất không vui, động tác thô lỗ kéo chăn trên ghế nằm xuống ném vào tay A Vãn.

"Đưa cái này cho Chu Từ Phưởng."

A Vãn ngốc lạp bẹp biểu tình: "..."

Anh không kiên nhẫn: "Cô ấy lạnh, cậu đưa qua đi."

Tay lạnh như tảng băng, đông chết cô luôn rồi.

Khi nào thì lo tay người khác lạnh hay không vậy, A Vãn một tay cầm chăn, đưa nước ấm qua: "Ngài không lạnh sao?"

Giang Chức không nhận, mắt đào hoa như chứa nước, thần sắc bên trong mờ mịt, mơ mơ hồ hồ.

Anh nói: "Tôi nóng."

Nóng?

A Vãn thấy anh mặt đỏ tai hồng thì càng lo lắng: "Ngài có phải bị sốt hay không?"

Giang Chức thở hổn hển một hơi: "Còn không mau đi."

"À."

A Vãn vội chạy đi đưa chăn.

Trong phòng chỉ còn lại Giang Chức nằm trên ghế, hai mắt trống không, anh nâng tay lên, dùng mu bàn tay dán lên trán một chút, thật mẹ nó nóng, cả người đều nóng!

Hai mươi phút sau Tiết Băng Tuyết đến.

"Đưa tay cho tôi."

Giang Chức thu mắt lại, suy nghĩ xuất thần.

Tiết Băng Tuyết gọi anh: "Giang Chức."

Không phản ứng.

"Giang Chức!"

Anh nâng mắt lên: "Hửm?"

Tiết Băng Tuyết xem sắc mặt anh không nghiêm trọng như A Vãn miêu tả, mặt hơi trắng chút, nhưng trong mắt hàm xuân, khí sắc còn coi được: "Đưa tay cho tôi bắt mạch."

Giang Chức vươn tay gác trên tay vịn ghế dựa.

Tiết Băng Tuyết học trung y, đặc biệt công phu xem mạch là nhất tuyệt, anh đè mạch của Giang Chức thăm lại dò: "Tôi đưa thuốc cho cậu, một ngày cậu uống mấy viên?"

Giang Chức không biết nghĩ cái gì mà thất thần: "Một viên."

Thuốc đó hại phổi, uống vào liền ho, còn sẽ ho ra máu, tuyệt đối không được uống nhiều, vô sinh là việc nhỏ, làm không tốt mạng cũng không còn.

Đương nhiên, Tiết Băng Tuyết không biết ngọn nguồn, cho rằng chỉ là vấn đề của thuốc, liền dặn dò Giang Chức: "Mạch tượng của cậu rất loạn, trước tiên ngừng thuốc thử xem, mấy ngày nay cậu không cần về Giang gia, tôi kê cho cậu chút thuốc khác." Thuốc kia dù sao còn đang trong thời kỳ nghiên cứu phát minh, nói không chừng trừ bỏ vô sinh, còn có tác dụng phụ nào khác.

Cũng không biết Giang Chức có nghe lọt không, từ đầu tới đuôi anh đều nhíu mày, hồn vía lên mây.

"Hỏi cậu một vấn đề." Anh từ trên ghế nằm ngồi dậy.

Tiết Băng Tuyết đang kê thuốc: "Cậu hỏi đi."

"Xu hướng giới tính có thể thay đổi không?"

Tiết Băng Tuyết đột nhiên ngẩng đầu.

Giang Chức lặp lại một lần: "Xu hướng giới tính có thể thay đổi không?" Mày càng nhăn càng chặt.

Vì cô giống người đã chết đó sao? Hay vì cô đặc biệt cổ quái? Hay là anh tò mò với người khác phái? Cũng có thể là.. vừa vặn bởi vì trái tim nhảy loạn trong lồng ngực này.

Anh đều không xác định, duy nhất anh xác định được chính là cô rất khác biệt.

Tiết Băng Tuyết có lẽ bị vấn đề của anh làm hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ thanh tú ngơ ngác, khẽ nhếch miệng, hồi lâu mới trả lời Giang Chức: "Cậu có thể hay không tôi không biết, tôi thì không." Anh có chút thẹn thùng nhưng vẫn rất kiên định nói, "Tôi sẽ vẫn luôn chỉ thích Duy Nhĩ."

Lại kéo đến Giang Duy Nhĩ!

Tiền đồ!

Giang Chức vốn dĩ suy nghĩ đang hỗn loạn, bị anh quấy nhiễu cho càng thêm rối loạn, tức giận giáo huấn anh: "Thích thì đi đoạt lấy."

Trong nhận thức của anh, chỉ cần anh muốn, liền nhất định phải đạt được, không từ thủ đoạn cũng cần thiết đạt được.

Tiết Băng Tuyết không giống, Tiết Băng Tuyết là con được sinh lúc tuổi già, ngốc bạch ngọt được cưng chiều lớn lên: "Cô ấy có bạn trai rồi, tôi còn đoạt thì chính là tiểu tam."

Giang Chức không cho là đúng: "Vậy thì sao?"

Ngữ khí khinh cuồng, ánh mắt khiêu khích.

Giang Chức chính là cái tính tình này, làm cái gì cũng bày tính khí ra, đừng giảng thị phi đúng sai với anh, thị phi đúng sai của anh đều do anh quyết định, ai cũng không thay đổi được.

Chính là cái chủ nghĩa duy ngã.

Tiết Băng Tuyết không cãi cọ với anh, nhăn mặt, vẻ mặt đau khổ.

Giang Chức không nhìn nổi bộ dạng muốn chết lại không chết này của anh, một đôi mắt lạnh xinh đẹp, ngữ khí rất là tùy tâm sở dục: "Nếu là người tôi thích," anh liếm môi dưới, "Kết hôn rồi tôi cũng làm cô ấy ly hôn." Không đạt được là không thể.

Làm.. Làm ly hôn?

"!"

Ngốc bạch ngọt Tiết Băng Tuyết trợn mắt há hốc mồm, tam quan vỡ nát!

Thình lình một âm thanh chen vào: "Làm cái gì?" Cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, Giang Duy Nhĩ nhấc váy đi vào, liếc mắt Giang Chức một cái, "Nói chuyện văn minh chút cho cô."

Tiết Băng Tuyết lập tức đứng lên, mặt nháy mắt đỏ bừng, nuốt một ngụm nước miếng to: "Duy, Duy Nhĩ."

Giang Duy Nhĩ nhìn tai anh đỏ lên: "Có phải Chức Ca Nhi lại khi dễ cậu hay không?"

Anh đầu lắc thành trống bỏi: "Không có!"

Giang Duy Nhĩ không mấy tin được liếc nhìn anh một cái, lại nhìn Giang Chức híp mắt giống con sói lực công kích mười phần, so sánh như vậy, Tiết Băng Tuyết quả thực là con tiểu bạch thỏ hồn nhiên.

Cô lời nói thấm thía mà dặn dò Tiết Băng Tuyết: "Sau này cậu bớt theo chân mấy người bọn họ chơi, bớt cho dạy hư cậu." Tiết Bảo Di là tên trác tác bất kham, Kiều Nam Sở kia cũng là phúc hắc gian tà, không một người thành thật!

Tiết Băng Tuyết vô cùng nghe lời, gật đầu liên tục như gà con mổ thóc: "Ừm ừm ~" Duy Nhĩ nói gì cũng đúng! Duy Nhĩ nói gì anh cũng nghe!

Giang Duy Nhĩ nhìn đôi mắt anh phát sáng giống động vật nhỏ vô hại, có loại xúc động muốn vuốt lông cho anh, năm đó trong đám công tử ca ở đại viện tính ra mỗi anh ngoan.

Chỉ là quá ngoan dễ bị lừa đi.

Đang nghĩ ngợi thì có điện thoại, Giang Duy Nhĩ nhìn thoáng qua số điện thoại, quay người đi nhận.

"Tới rồi sao?"

Thanh âm ôn nhu ngọt ngào.

Là điện thoại của Tiếu Lân Thư.

Lời cô nói với anh ôn nhu như đóa tiểu bạch hoa: "Anh ở trên xe chờ em nhé." Cúp điện thoại, ngữ khí liền biến thành bá vương hoa, "Cô có việc đi trước, Chức Ca Nhi, bớt khi dễ Băng Tuyết nghe chưa."

Giang Chức cho cái mặt lạnh.

Giang Duy Nhĩ vẫy vẫy tay, đi rồi, Tiết Băng Tuyết lưu luyến không rời mà đuổi tới cửa, ánh mắt doanh doanh, cực kỳ bi thương.

Giang Chức nhéo nhéo giữa mày, muốn đánh tên túng quẫn này, kêu một tiếng: "A Vãn."

A Vãn tiến lên.

Anh lại nhăn mi: "Hẹn bác sĩ tâm lý giúp tôi."

Anh phải làm rõ ràng, anh đối Chu Từ Phưởng là tâm tư gì. Vì cô giống thiếu niên kia? Giống như lại không phải?

A Vãn cảm thấy ông chủ hôm nay đặc biệt kỳ quái, rất tò mò: "Ngài gọi bác sĩ tâm lý làm gì vậy?" Chẳng lẽ là bệnh quá nặng tâm lý vỡ vụn rồi?

Giang Chức ngẩng đầu, con ngươi không nóng không lạnh đảo qua.

A Vãn nhanh chóng ngậm miệng lại, tỏ vẻ sẽ không lắm miệng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.