"Nếu em không đồng ý, vậy chỉ có thể dùng sức mạnh." Anh duỗi tay, kéo cô vào trong lòng ngực.
Chu Từ Phưởng phản xạ có điều kiện nâng tay lên.
"Khụ khụ khụ khụ.." Cằm anh gác trên vai cô, tiếng ho khan toàn bộ truyền vào tai cô, "Sức khỏe anh không tốt, đánh nhẹ thôi."
Tay cô cứng đờ giơ giữa không trung, nhưng lại không hạ xuống.
Dáng vẻ này của anh, giống như con mèo xám bị bỏ rơi ở dưới lầu nhà cô, bộ dáng rất đáng thương khiến cô mềm lòng, cũng không dám dùng sức, liền dùng một ngón tay đẩy anh: "Buông tay."
Cô đẩy rất nhẹ.
Giang Chức không buông tay, hai tay thít chặt eo cô, biết cô sức lớn, anh dùng hết sức vòng cả người cô vào trong ngực: "Đừng nhúc nhích, một lúc thôi."
Hình như có chút nóng.
Chu Từ Phưởng nhiệt độ cơ thể thấp, đã rất nhiều năm chưa từng có cảm giác vừa khô vừa nóng như vậy, làn da cũng nóng lên, cô rất không quen, dùng hai ngón tay đẩy Giang Chức ra.
Cô thật sự chỉ dùng hai phần lực.
Giang Chức cả người lảo đảo ra sau vài bước, thiếu chút nữa đụng vào bàn trà, ngực nghẹn lại, sau đó chính là một trận ho: "Khụ khụ khụ khụ khụ.." Ho đến nỗi vành mắt anh đỏ ửng, dùng một đôi mắt chứa thủy quang trừng cô, "Em cũng không nhẹ chút!"
Anh rất khó chịu, huyết khí dâng lên, trên mặt xuất hiện một tầng đỏ ửng, đôi mắt ướt sũng, giống một con ấu thú hung ác lại không có lực công kích, mặc cho ai thấy đều sẽ sinh ra ba phần thương tiếc.
Giống mèo.
Chu Từ Phưởng cảm thấy Giang Chức rất giống mèo nhỏ, loại chủng loại rất cao quý, khi không tức giận thì ưu nhã lười biếng, xinh đẹp đến nỗi khiến người khác hận không thể đem đồ ăn mèo khắp thiên hạ cho anh hết, nhưng đã giận rồi thì rất nguy hiểm, anh sẽ dùng móng vuốt đã giấu thong thả ung dung, xuất kỳ bất ý mà cào người, còn chuyên môn cào chỗ mềm trí mạng người khác.
Chu Từ Phưởng dời mắt đi, không nhìn anh: "Em đã nhẹ lắm rồi."
Nếu cô dùng sức thật thì anh đã sớm đau ngất rồi.
Giang Chức lúc này mới không tức như vậy nữa, che ngực lại nhẹ thở hổn hển trong chốc lát, giữa mày nhíu lại: "Tóc này của em, khi nào mới hết màu?"
"Tối về nhà gội sạch." Màu cô nhuộm là loại dùng một lần, gội hai lần llà hết.
Giang Chức như suy tư gì mà liếc nhìn cánh tay cô một cái.
So với với việc cởi quần áo xem xét miệng vết thương của cô, ôm cô dễ hơn nhiều, vậy ngày mai lại ôm, lúc này ôm ít quá, chưa ngửi được mùi sữa gì đã ngửi thấy mùi thuốc nhuộm tóc nồng nặc gay mũi.
Có nên ôm lại một cái không nhỉ?
Ánh mắt anh có chút thiêu đốt người.
Chu Từ Phưởng lùi ra sau một bước, thấy sắc mặt anh nháy mắt lạnh xuống, lại sợ anh tức giận, lại dịch về trước một chút: "Còn có chuyện gì sao?"
Cô đề phòng cướp à!
Giang Chức liếm răng một cái, một đôi mắt đào hoa bần sinh yêu mị câu nhân, lúc này bởi vì cảm xúc không tốt, lộ ba phần hung quang, giống dã thú sắp sửa đi săn.
Anh không lên tiếng, Chu Từ Phưởng đợi trong chốc lát mới nói: "Vậy em đi đây."
Nói xong, cô rụt người vào áo khoác, bước chân nhẹ nhàng mà xoay người.
"Chu Từ Phưởng."
Cô quay đầu lại.
Tóc ngắn màu xanh lam khói có chút rối, dưới tóc mái một đôi con ngươi đen sâu trong suốt như nước giếng mùa đông.
Đôi mắt Chu Từ Phưởng, vừa đẹp, là hình dáng anh thích nhất, anh cũng không biết gọi cô lại để làm gì, liền thuận miệng hỏi: "Em làm tóc ở đâu?"
"Anh cũng muốn nhuộm sao?" Chu Từ Phưởng liền kỹ càng tỉ mỉ nói địa chỉ cho anh, "Ở số 43 đường Xương Đô, chỗ của anh họ Phương Lý Tưởng." Cô cẩn thận nhớ lại một chút, "Tiệm làm tóc tên là tiên nữ hạ phàm."
Giang Chức: "..."
"Nếu anh nhuộm nhất định còn đẹp hơn." Cô dùng giọng điệu vô cùng chân thành mà nói, nói xong mới đi.
Giang Chức nằm lên sô pha, tay ấn ấn mi tâm, cô gái này hình như là thật tình cảm thấy anh đẹp, cũng thật tình không tham luyến sắc đẹp của anh, lúc cô nhìn anh, giống y đúc như nhìn cái bình hoa mấy trăm vạn của tổ đạo cụ.
Rầm --
Anh một chân đá thùng rác ngã lăn, nhất định là điên rồi, vậy mà lại muốn đi nhuộm tóc thật. Hộp sữa bò cô tặng bị đè dưới gối đầu sô pha, cộm đau cả cổ anh, anh lấy ra cầm trong tay thưởng thức, sờ sờ dấu răng trên hộp, cái cửa hàng kia gọi là gì nhỉ..