khôn khéo của tôi bại dưới cái dại khờ của em, nhưng tôi cam tâm tình nguyện.
Tình hình lúc này thật kỳ lạ.
Hàn Duệ lái xe với tốc độ tên lửa, đủ để chứng tỏ sự phẫn nộ cực điểm của anh, nhưng vẻ mặt đối phương vẫn cứ thờ ơ không chút biến hóa. Kinh khủng nhất chính là, giữa đường Hàn Duệ quay đầu nhìn sang ghế phụ, làm như quan tâm hỏi Hòa Tuyết một câu: “Vừa nãy thấy em không ăn gì, có đói không?”. Giọng điệu của anh dịu dàng săn sóc như người chồng nói với bà xã mình, vậy mà lại khiến Hòa Tuyết hãi hùng. cô dồn sức lên bàn chân, hai tay nắm chặt dây an toàn và lưng ghế, ngửa người về phía sau, trong đầu không ngừng cầu thần khấn Phật. Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại sợ ai đó trên đầu không nhìn thấy mình, bèn mặc niệm: Thượng Đế là anh trai tôi, Thượng Đế là anh trai tôi, Thượng Đế là anh trai tôi…
Hàn Duệ không nghe thấy câu trả lời, lần nữa quay sang đã thấy Hòa Tuyết nhắm mắt nhắm mũi thật chặt.
“đang hỏi em đấy.”
Hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ bắt mình phải lựa chọn giữa chết đói và chết nghẹn ư?
“Có thể cho em thêm vài sự lựa chọn được không? Hai kiểu chết này nhìn không đẹp cho lắm…”
Hàn Duệ ngây người.
Thực ra Hàn Duệ đang cố gắng khống chết bản thân không nổi giận với Hòa Tuyết. Anh đã mắc nợ cô, đã thề sẽ đối xử tốt với cô, thế nên anh sẽ không chấp nhặt cô. Trước và sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, Hàn Duệ chưa từng một lần nổi giận với Hòa Tuyết, cho dù bình thường cô hay đối đầu với anh, anh tức giận đến ngứa mồm ngứa miệng vẫn làm như không có chuyện gì, cố gắng nhẫn nhịn. Duy nhất một lần vượt qua phạm vi lý trí của anh là ở hôn lễ của Cố Tây Lương và Hà Diệc Thư, Hòa Tuyết và Mạc Bắc giằng co nhau; cả hai đều bị ngã, môi chạm môi, giống như một sự cố lãng mạn và động lòng người. Lúc ấy, Hàn Duệ đứng cách đó không xa, có thể nhận ra ánh mắt của Mạc Bắc nhìn Hòa Tuyết đầy si mê. Anh không ngừng tự nói với bản thân: quả nhiên rất thâm tình, rất sâu sắc, rất đẹp đôi, nếu Hòa Tuyết lấy anh ta, hẳn là sẽ hạnh phúc, bản thân mình cũng không bị lương tâm lên án. Nghĩ rồi lại nghĩ, bỗng Hàn Duệ rơi vào mê man xưa nay chưa từng bị, cuối cùng anh đặt tay lên ngực tự hỏi: cô ấy hạnh phúc, còn hạnh phúc của mình thì sao? Nếu thật sự phải bảo vệ cô ấy, vậy thì giữ cô ấy bên cạnh chẳng phải tốt hơn ư?
Thế nên Hàn Duệ tìm hàng ngàn lý do, rốt cuộc cơn phẫn nộ nổi lên, đứng ra ngăn cản hai người họ, hành động của anh đã khiến Hòa Tuyết vô cùng sốc, thậm chí bản thân anh cũng bị chính mình dọa. Lúc ấy anh nói không cho phép cô tiếp xúc với Mạc Bắc, thực ra trong lòng cũng không quá chú ý tới vấn đề này, chẳng qua lúc đó tâm trạng không ổn định nên đột ngột thốt ra câu đó. Đến lúc bĩnh tĩnh trở lại, anh mới phát hiện bản thân chẳng khác nào người chồng hay ghen tuông, cảm thấy vô cùng nực cười.
“Em sợ anh à?”
Hàn Duệ rốt cuộc cũng chịu giảm tốc độ.
“không.”
Cảm giác được xe đang chạy chậm lại, Hòa Tuyết thả lỏng cơ thể, lưng đã đổ mồ hôi lạnh, cô rất sợ một câu nói đùa của mình khiến đối phương mất hứng, phải hi sinh cái mạng nhỏ của mình sớm.
Hàn Duệ nhận được câu trả lời cũng không nói gì thêm, tập trung lái xe theo hướng về công ty của Hòa Tuyết.
Lúc này ngồi đây với Hàn Duệ, Hòa Tuyết quên triệt để “sứ mệnh quang vinh” của mình cùng lời hứa với sếp Vương Hạo: “Yên tâm, không kí được hợp đồng em sẽ không quay lại!”
Có lẽ cảm thấy sự im lặng này quá nặng nề, Hòa Tuyết đánh bạo lên tiếng, hỏi một câu luôn băn khoăn từ lâu và có phần không được e lệ cho lắm.
“Anh ghen à?”
Câu trả lời không chút do dự: “không”.
Thế là họ bắt đầu trò chơi hỏi đáp nhàm chán.
“Còn thích Mạc Bắc?”
Câu trả lời chắc như đinh đóng cột: “không”.
Đến lượt Hòa Tuyết.
cô mím môi, trong mắt hiện rõ vẻ nghiền ngẫm. Thế nên về sau khi một người đi lướt qua mình như người qua đường, cô vẫn nhớ kỹ ngày hôm nay, rất muốn, rất muốn quay về quãng thời gian mình vô tư, không hề kiêng dè điều gì.
“Anh không thích em?”
“không.”
…
Hàn Duệ lái xe, không chú ý đối phương hỏi gì, anh chỉ thầm nghĩ cho dù câu hỏi như thế nào, mình cũng đều phải phủ nhận, dù sao thì có những lời không dễ dàng gì có thể nói thẳng, đặc biệt là trước khi bản thân chưa xác định rõ tình cảm của mình. Nhận thấy trên gương mặt cô gái là nụ cười ẩn nhẫn, Hàn Duệ bấy giờ mới vỡ lẽ ra mình đã nói cái gì. Xe vừa tới trước cửa công ty của Hòa Tuyết, Hàn Duệ dừng xe. Hòa Tuyết mở cửa lao ra ngoài nhưng bị anh giữ lại, không tốn sức lực đã ôm gọn cô trở vào.
Hai người đối diện nhau, Hòa Tuyết có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông phả vào mặt mình, từng luồng khí đều đều phảng phất mùi thuốc lá. Sau đó, cô thấy đôi môi của người đó khẽ động đậy, giọng nói giòn tan mang theo ngữ điệu nghi vấn lọt vào lỗ tai cô.
“Em thích anh?”
Vốn chỉ là một câu hỏi đơn giản, lại bị hỏi tới hỏi lui khiến cho mọi thứ trở nên thật rắc rối. Đoàn người qua lại trên phố vẫn đông vui náo nhiệt như thường, nhưng cả người đi bộ lẫn người lái xe đều không ai chú ý tới cảnh tượng này.
Có một số việc buộc bản thân phải đối mặt, cho dù người kia cực kỳ thân thiết với bạn, anh ta có thể cọ rửa lau chùi cho bạn khi bạn không thể cử động, anh ta có thể cẩn thận băng bó cho bạn khi bạn bị thương, nhưng anh ta không thể thay thế được chính bản thân bạn, không thể khiến bạn có đủ dũng khí để rời khỏi phòng bệnh được. Tựa như lúc này, chỉ Hòa Tuyết mới có thể đưa ra một đáp án hoàn hảo cho câu hỏi kia.
Thế nhưng hiện giờ điều mà cô băn khoăn không phải là thích hay không, cô chỉ cảm thấy Hàn Duệ hỏi câu này là thừa. Vì sao phải hỏi như thế? Nếu không thích anh, em đâu cần để tâm những điều anh nói, đâu cần nghe lời anh như thế? Nếu không thích anh, em cần gì phải lãng phí tuổi thanh xuân ở bên cạnh anh, để mặc anh tự do thích đến thì đến thích đi thì đi? Nếu không thích anh, em làm sao có dũng khí đối mặt với những lời đồn đại ngoài kia?
Đúng lúc đáp án được miêu tả sinh động trong đầu Hòa Tuyết thì Hàn Duệ lên tiếng cắt ngang. Anh chậm rãi buông bàn tay đang nắm cánh tay của đối phương ra, rành mạch nói: “Đừng thích anh, Hòa, Tiểu, Tuyết!”
Anh không muốn bản thân tiếp tục trầm mê thêm nữa, không muốn em trở thành mũi kim đâu sâu vào trái tim anh, bởi vì anh biết, sẽ có một ngày em rời bỏ anh mà đi, vĩnh viễn không quay đầu lại.
Mọi người đã từng thử chưa? Thực ra, câu “đừng thích anh” so với “anh không thích em” còn đau thương hơn nhiều. Hóa ra anh chẳng những không thích em, mà ngay cả quyền được thích của em cũng bị anh cướp đoạt.
Nghe được lời chối rõ ràng của Hàn Duệ, bao nhiêu từ ngữ ngọt ngào trong lòng Hòa Tuyết đều không thể thốt ra được nữa. đã vậy anh giữ em bên cạnh làm gì? Để lúc buồn chán có người đấu khẩu cho vui thôi ư?
“Mạc Bắc từng nói tôi là người tự cao tự đại nhất trên đời, không ngờ còn có người tự cao hơn cả tôi. Hàn Duệ, ai thích anh chứ? Đứa quái nào thèm thích anh chứ?”
Gào lên một hồi, Hòa Tuyết dùng sức đẩy cửa ra rồi đóng “sầm” lại, cô sải bước chạy về hướng tòa nhà văn phòng, giống như đang mải miết chạy trốn cái gì. Hàn Duệ duy trì tư thế bất động rất lâu, ánh mắt chăm chú dán vào bóng người nhỏ bé kia, mãi đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt.
Cả buổi chiều ngẩn ngơ, Vương Hạo làm sao không nổi trận lôi định cho được khi nghe thấy Hòa Tuyết về tay không? Thế nhưng Hòa Tuyết chỉ hờ hững đáp lại mấy chữ:
“Ừm.”
“Vâng.”
“Xin lỗi.”
Vương Hạo thở dài: “Gặp phải cô đúng là xui xẻo tám kiếp của tôi!”.
hiện giờ Hòa Tuyết chỉ một mực lo lắng, mình không thể tiếp tục ở lại căn hộ của Hàn Duệ được nữa, quan hệ giữa hai người bây giờ là gì? May mà quần áo và đồ dùng của cô ở đó không nhiều lắm, lúc nào lấy về cũng được. Hết giờ làm, Hòa Tuyết quay lại căn hộ của Hàn Duệ, trong nhà không bóng người, có lẽ anh đã đi xã giao. cô lập tức thu dọn đồ đạc của mình, chiếc vali màu hồng cỡ nhỏ đã bị phủ một lớp bụi mỏng, rõ ràng đã rất lâu không được ai nhòm ngó đến. cô vác vào phòng tắm lau chùi một lượt, vừa lau vừa nghĩ tới câu nói vô tình và gương mặt lạnh lùng của Hàn Duệ.
Đừng thích anh.
Nỗi ấm ức lại dâng trào, khóe mắt ẩm ướt, Hòa Tuyết dừng tay lại, cố gắng ngẩng đầu lên ngăn cản chất lỏng trong mắt chảy ra. Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ai thèm thích anh? Đầu óc tôi không có vấn đề! Anh cho rằng mình là trung tâm vũ trụ chắc!”
Hàn Duệ đã đứng ngoài cửa từ lâu, tiệc xã giao hôm nay gần tới giờ thì bị hủy.
Anh đi dép xỏ ngón, từ trong thư phòng bước ra, nhìn thấy một cô gái đang kéo chiếc vali, dáng vẻ rất kiên quyết. Anh cố gắng kìm nén nỗi kích động, nhưng đến khi thấy đối phương ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ra sức nói: “Ai thèm thích anh!”, rốt cuộc cũng không nhịn được mà thong thả đi tới phía sau cô. Anh ngồi xổm xuống, kéo khuôn mặt cô quay lại nhìn mình.
Hòa Tuyết hoảng hốt, nước mắt sắp ứ đọng trong hàng mi. Ánh mắt hai người chạm nhau, bao nhiêu vui vẻ, tranh chấp đều bị đẩy lùi. Lúc này, đôi mắt người đàn ông không để lộ tâm trạng, khuôn mặt anh cứ phóng đại dần trước mắt Hòa Tuyết, mãi đến khi cảm giác môi mình như bị muỗi chích, cô mới giật mình nhận ra đối phương đang làm gì.
Ai bảo em dùng vẻ đẹp của mình đâm vào trái tim tôi? Ai khiến tôi dùng sự tuyệt tình của mình khắc vào cuộc đời em?
Mặc dù hai người ở bên nhau khá lâu, Hàn Duệ rất biết quan tâm, chăm sóc Hòa Tuyết, nhưng anh luôn tôn trọng cô, đừng nói là hôn môi, ngay cả cầm tay cũng rất ít. Anh tự nhắc nhở bản thân, cần phải tỉnh táo, không được nằm mơ, quan hệ giữa hai người không như những đôi nam nữ khác chỉ cần có tình yêu là thành. Có một vài bí mật thậm chí còn độc hơn cả thạch tín, một khi uống vào thì sẽ bị đầy đọa cả vạn năm.
Nhưng vỏ bọc của Hàn Duệ cuối cùng đã bị phá vỡ bởi vẻ quật cường của Hòa Tuyết và sự xáo trộn nơi đáy lòng của chính anh.
Cho dù một giây sau bầu trời này có sụp xuống thì đã sao?
sự khôn khéo của tôi bại dưới cái dại khờ của em, nhưng tôi cam tâm tình nguyện.
Bước va chạm đầu tiên chỉ là thăm dò, cảm nhận được Hòa Tuyết vẫn chưa kịp phản ứng, Hàn Duệ mới cắn nhẹ vào môi cô, khiến cô khẽ bật ra một tiếng, anh dễ dàng đưa đầu lưỡi luồn sâu trong miệng cô. Kem đánh răng hương chanh hòa quyện với vị ni cô tin của thuốc lá. “Tương nhu dĩ mạt”[1] có phải là để hình dung thời khắc này không?
[1] Tương nhu dĩ mạt: Gần nghĩa với đồng cam cộng khổ.
Giây phút này Hòa Tuyết bỗng thấy rất an tâm, thứ cảm giác này khi ở bên Mạc Bắc cô chưa từng có. Có lẽ là vì từ khi yêu nhau, Hàn Duệ chưa từng để xuất hiện bất cứ tai tiếng nào, giữ mình trong sạch, thế nên cô mới có tự tin này chăng? Cảm nhận được hơi thở mỗi lúc một nặng nề của anh, trái tim anh cũng đang đập nhanh giống mình, Hòa Tuyết thậm chí còn nghĩ, rốt cuộc cũng đã tìm được một chốn bình yên để mình dựa vào. Cho dù tương lại có phải hối hận đi nữa, nhưng Hàn Duệ, khoảnh khắc này, em yêu anh.
Trong phòng chưa bật đèn, rèm cửa rất dày, chút ánh sáng yếu ớt của màn đêm không thể xuyên qua, bằng không sắc mặt của Hòa Tuyết lúc này nhất định giống như sắp búng ra máu. Hàn Duệ nằm phủ phục trên người cô, ánh mắt cơ hồ nhìn thấu cô. Sức nặng đè lên cơ thể khiến đại não Hòa Tuyết nhất thời đình chỉ hoạt động, chỉ còn một bước cuối cùng, đối với cô mà nói, sẽ là hoàn thành một sự gắn kết thiêng liêng. Nhưng đúng lúc này Hòa Tuyết lại chợt nhớ đến buổi tối ở Pháp với Mạc Bắc, vì một cô gái mà hai người cãi nhau, Mạc Bắc tức giận đè cô trên giường mà hôn, kịch liệt đến nỗi cô không ngừng giãy giụa, tay đấm chân đá, cuối cùng hai người không hề diễn màn ân ái triền miên, mà thay vào đó là cuộc ẩu đả sống chết một phen.
Có lẽ bị Hàn Duệ nhìn đến mức đại não tê dại, Hòa Tuyết ngây ngô tìm chuyện để nói.
“Hic, anh còn nặng hơn cả Mạc Bắc.”
Căn phòng yên tĩnh.
Người nào đó nghe xong, thân thể thoáng cái cứng đờ, tức giận đến mức muốn cắn nát cơ thể nằm dưới.
“Hai người từng lên giường?”
Thực ra Hàn Duệ đã từng nghĩ tới chuyện Mạc Bắc là một công tử chơi bời trăng hoa, những cô gái mà anh ta qua lại sao còn giữ được mình nguyên vẹn? Nhưng giờ nghe chính Hòa Tuyết nói ra, Hàn Duệ vẫn không kìm được cơn phẫn nộ. Trong khi đó, Hòa Tuyết lúc này đã ném chỉ số thông minh lên đến chín tầng mây, coi hai chữ “lên giường” trong miệng anh chỉ là đơn thuần nằm trên giường mà thôi, cô vô tư trả lời: “Có thể nói như vậy!”.
Dứt lời, Hòa Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì đôi mắt Hàn Duệ đã mộng mị, không do dự mà ra sức xông vào, hành động mang theo ý tức nghiêm phạt. Cảm giác đau đớn nhắc nhở Hòa Tuyết có gì đó đã thay đổi, toàn thân đau đến co thắt. Hàn Duệ cũng cảm thấy một tầng cản trở vừa bị mình phá tan, anh không dám động đậy, cúi xuống nhìn người con gái dưới thân, vẻ mặt ngây ngốc.
“Em… em…”
Lần đầu tiên trong đời anh nói lắp.
“Sao em nói từng lên giường với Mạc Bắc?”
Hòa Tuyết chống hai tay trước ngực người đàn ông, đau đến mức suýt đạp cho anh ta một cái. Cơn đau thắt nơi bụng dưới khiến hô hấp của cô ngắt quãng liên tục, vậy mà vẫn phải dồn hết sức để trả lời câu hỏi kia.
“Đánh nhau trên giường… không được à?”
Ba vạch đen xì[2] xuất hiện bên thái dương của Hàn Duệ. Anh khôi phục lại thần sắc, bỗng có một cảm giác may mắn khó tả.
[2] Ba vạch đen bên thái dương là hình ảnh thường xuất hiện trong truyện tranh hoặc phim hoạt hình.
Cái đồ ngốc này!
Hàn Duệ thống khổ duy trì tư thế hiện tại, không dám hành động thiếu suy nghĩ như vừa rồi nữa. Anh cúi đầu xuống chop mũi của cô vừa bị mình cắn, sợ cô đau nên vội ngẩng đầu lên. Anh nghiêng mặt, bất giác bật cười thành tiếng. Tựa như một đóa hướng dương bị nhốt trong bóng tối đã lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được phơi bày giữa ánh mặt trời, ngẩng cao đầu mà nở rộ. Cảnh đẹp ngày vui, coi như không uổng phí.
Hóa ra, tất cả mọi thứ đều có thể vì tình yêu mà hèn mọn.
Bị hành động quan tâm vào bảo vệ của Cố Tây Lương làm cho rối lòng, Nguyễn Ân trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được. Nghe ngóng âm thanh phòng sát vách, xác định anh đã ngủ, cô mới ra khỏi phòng, xuống tầng một pha một tách cà phê rồi ngồi trên sofa mềm mại, bên cạnh là chiếc di động kiểu gập mà chiều nay Cố Tây Lương đưa cô đi mua. Nguyễn Ân mở thư mục ảnh ra xem, bên trọng chỉ có một bức ảnh, lúc đó cô lấy cớ thử camera của điện thoại, bắt Cố Tây Lương chụp một kiểu. nói mãi anh mới chịu gượng gạo cười một cái.
Quả nhiên là một người đàn ông không biết phong tình, haizzz, nhưng biết làm sao đây, cô rất thích!
Nhấp một ngụm cà phê, Nguyễn Ân còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì có tin nhắn đến. cô thoát ra khỏi thư mục ảnh, là tin nhắn của Hòa Tuyết, không hiểu sao giờ này đối phương còn chưa ngủ, mở ra thấy một dòng nội dung ngắn gọn: “Đúng là đau đến tận tim gan…”
Nguyễn Ân lập tức nhớ tới ngày mình và Cố Tây Lương kết hôn, đêm động phòng triền miên gượng gạo, sau đó Hòa Tuyết tò mò hỏi cô có cảm giác gì. Phản ứng đầu tiên của cô chính là bốn chữ “đau tận tim gan”. Ngụm cà phê trong miệng Nguyễn Ân ứ tại cuống họng, nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, cuối cùng sặc sụa ho liên hồi.
Cố Tây Lương lúc này vẫn chưa ngủ, anh đang nghiên cứu giá giao dịch thị trường, lúc mở cửa sang phòng làm việc tìm tài liệu thì nghe thấy tiếng ho khan. Anh thong thả bước xuống tầng dưới, đập vào mắt chính là hình ảnh Nguyễn Ân tay cầm di động, tay xoa ngực, có lẽ đã uống khá nhiều nước nên mới sặc lâu như thế, mặt cô đỏ bừng. Tưởng cô nhận được tin nhắn quấy rầy, Cố Tây Lương bèn đi tới giật điện thoại xem. Nguyễn Ân đứng dậy muốn cướp lại nhưng anh lập tức xoay người đi, không cho cô cơ hội.
Ánh mắt Cố Tây Lương dừng lại trên màn hình hiển thị tin nhắn, sau đó anh nghiêng mặt liếc nhìn Nguyễn Ân. Lúc đầu còn không rõ lắm câu này của Hòa Tuyết có ý tứ gì nhưng thấy hai gò má đỏ ửng của Nguyễn Ân, Cố Tây Lương lập tức hiểu ra, thoáng cảm thấy gượng gạo.
“Cuồng nhìn lén!”
Phớt lờ sự khiêu khích giấu đầu hở đuôi của Nguyễn Ân, Cố Tây Lương “khụ” một tiếng rồi trả lại di động cho cô, nói: “Ngủ sớm đi!” rồi quay lưng bỏ lên gác. Nguyễn Ân vội vàng xóa tin nhắn kia đi, màn hình vừa hiện lên dòng nhắc nhở đã xóa thành công thì ai kia đã quay lại, giọng điệu đầy vẻ trầm tư: “Đau như vậy thật à?”.
“Cố! Tây! Lương!”
“Đừng hét, muốn tịt giọng nữa à?”
…
Nếu không học lái xe, Nguyễn Ân sẽ chẳng bao giờ biết được mình mắc chứng chân tay cùng hoạt động.
Theo đúng trình tự, học lý thuyết xong, mỗi người đều phải đăng ký thời gian tập lái vì học viên quá đông, thường thường phải đợi một tháng sau mới được ngồi vào xe. Nhưng nhờ có Cố Tây Lương mà Nguyễn Ân ngay hôm sau đã được cầm vô lăng. Cố Tây Lương vô cùng lo lắng, nghỉ việc một ngày để đi cùng cô, còn kiên quyết đòi ngồi trong xe để chỉ đạo. Trong khi anh sợ cô xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì Nguyễn Ân lại rất tự tin vỗ ngực mà nói: “không tin tưởng em à?”
Bị gán tội một cách trắng trọn, Cố Tây Lương chẳng nói chẳng rằng mở cửa xuống xe, ngẫm nghĩ một hồi, anh mời thêm một người hướng dẫn có kinh nghiệm ra giúp. Hai thầy giáo, một người trợ giúp giẫm phanh, một người nhìn phía trước chỉ huy.
Chạm tay vào vô lăng, Nguyễn Ân mới bắt đầu cảm thấy bồn chồn, tim đập nhanh, cô tự trấn tĩnh bản thân: đây là xe thật, không phải mô hình, nhất định phải cẩn thận, không được căng thẳng. Thế nhưng lẩm nhẩm hơn mười lần, bàn tay vẫn chưa hết run. Cửa sổ bên ghế lái đang mở, Cố Tây Lương cúi xuống thò đầu vào, cô hít sâu rồi lại thở dài, biết rõ cô đang hồi hộp, bèn cố gắng lần nữa thuyết phục cô từ bỏ ý định.
“Hay là đừng học nữa? Em muốn đi đâu đã có anh.”
Em muốn đi đâu đã có anh!
Câu này có thể nghĩ sâu xa thành “một tấc cũng không rời” hay không? một câu ấm lòng như thế, nếu nói khi chỉ có hai người, Nguyễn Ân nhất định sẽ rất cảm động, nhưng hiện giờ trong tai, trong mắt, trong tâm tưởng cô chỉ có hai chữ: lái xe, không rảnh để bận tâm tới anh.
Hai vị thầy giáo đã định liệu trước, nghe Cố Tây Lương nói vậy liền kẻ tung người hứng: “Giám đốc Cố yên tâm, ai mới học lái xe cũng đều căng thẳng như thế, chứ không có vấn đề gì to tát đâu.”
Nghe hai người họ nói có lý, lại thấy Nguyễn Ân liên tục lắc đầu, Cố Tây Lương đành bất đắc dĩ nói một câu: “Cẩn thận!” rồi đi ra chỗ khác.
Đường tập xe khá rộng và bằng phẳng, thỉnh thoảng lại có những biển báo nhằm nhắc nhở người lái xe lúc nào cần ngoặt, cần tăng giảm tốc độ. Nguyễn Ân dựa vào những điều đã được học, chầm chậm nhấn chân ga, thế nhưng mãi không thấy xe có động tĩnh gì. Thầy giáo ngồi ghế phụ tốt bụng nhắc nhở cô: “Cố phu nhân, cô… cô còn chưa cắm chìa khóa xe…”
Nguyễn Ân đỏ mặt vớ lấy chìa khóa xe trên mặt đồng hồ hiển thị, nhưng bỗng nghe thấy tiếng cười đã cố nín nhịn của người đàn ông bên ngoài xe, cô phóng ánh mắt túng quẫn nhìn ra. Cố Tây Lương thấy bộ dạng thẹn quá hóa giận của cô, lập tức mím môi im lặng, người đứng thẳng, tạo tư thế xin mời. Nguyễn Ân không nhìn anh nữa, tức giận cắm chìa khóa vào khởi động xe, động tác nhanh nhẹn không chút căng thẳng.
Lúc chiếc xe nhỏ bắt đầu lăn bánh trên đường lớn, Nguyễn Ân muốn thét chói tai, trong lòng thầm nghĩ, thảo nào mỗi lần bực bội Cố Tây Lương thường lái xe ra ngoài hóng gió, hóa ra đây cũng là một kiểu trút giận. Cảm giác lái xe thật là sảng khoái, nhất là lúc mở cửa sổ, tốc độ chạy của xe sẽ quyết định sức gió tạt vào khuôn mặt bạn. Điều này cũng giống như tính cách của con người, mỗi người có một cách biểu đạt sự dịu dàng riêng, có loại nồng nhiệt như vận tốc xe đua, lại có loại ôn hòa như gió nhẹ mơn man, còn có loại chỉ giữ ở trong tim.
Vậy thì sự dịu dàng của Cố Tây Lương, có phải chính là giữ ở trong tim không?
Có lẽ do phân tâm hoặc là trong tiềm thức vẫn còn căng thẳng, khi xe chạy đến khúc rẽ, đầu óc Nguyễn Ân đột ngột trống rỗng, chân tay không nghe lời. Thầy giáo không ngừng nhắc nhở cô bẻ bánh lái bao nhiêu độ, nhưng dường như cô đều không nghe thấy. Mãi đến khi Nguyễn Ân định thần lại, xe vẫn đang chạy về phía trước, não bộ lập tức ngừng hoạt động. Người ta bảo cô rẽ trái thì cô rẽ phải, bảo cô thả chân ga thì cô lại giẫm hết cỡ, không hét còn đỡ, càng hét cô càng hoảng. Cố Tây Lương ngay từ đầu thấy xe chạy sai hướng đã cảm thấy không ổn, biết rõ cô sẽ không nghe lọt tai cái gì, nhưng vẫn chạy song song gào thét bảo cô rẽ. Đương nhiên, tất cả đều vô dụng.
Thầy giáo đờ đẫn, hình như trước giờ chưa từng gặp phải học sinh nào khó bảo đến thế. Có lẽ nể thân phận Cố Tây Lương nên hai người họ không dám nói nặng lời. Nhưng lúc này một chiếc xe đi hướng ngược lại cũng đang rẽ, hai chiếc xe sắp đụng nhau, Nguyễn Ân luống cuống đến mức nhắm tịt mắt lại. Người hướng dẫn ngồi ở ghế phụ lái bấy giờ mới ý thức được mình đang khống chế phanh xe, lập tức giẫm mạnh một cái. Bánh xe trơn tuột ma sát với mặt đường vang lên một tiếng rít chói tai. Chiếc xe đối diện lại ngoài ý muốn chệch khỏi đường, đâm vào cột biển báo khá gần Nguyễn Ân, may mà chỉ bị tổn hại nhẹ, xem như đã ngăn chặn thành công một vụ tai nạn.
rõ ràng lúc này đã là cuối thu đầu đông, khí trời lạnh dần, Cố Tây Lương đuổi theo nãy giờ, không còn phong thái vững vàng như trước nữa, rõ ràng đã bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh. Mãi đến khi thấy xe kịp thời dừng lại trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, anh lập tức lao tới, vừa thở hồng hộc vừa giật mạnh cửa xe ra, sắc mặt tái nhợt.
“Xuống!”
Lần này thì đừng hòng học lái xe nữa!
Nguyễn Ân cũng sợ đến kinh hồn bạt vía, bình thường thấy Cố Tây Lương lái xe rất bình thản, rất hiên ngang, không hiểu sao đến lượt mình thì lại như con cá nắm trong lòng bàn tay, tóm đầu thì đuôi giãy.
Trải qua cú sốc kinh hoàng, đã vậy còn bị Cố Tây Lương gắt gỏng, Nguyễn Ân cảm thấy cực kỳ tủi thân, nhưng chỉ có thể ngồi bất động.
Trấn tĩnh lại, Cố Tây Lương thấy cô vẫn ngồi im trên xe, mặt cúi gằm, bấy giờ anh mới hòa hoãn sắc mặt, lặp lại một lần nữa: “Xuống xe”.
Nguyễn Ân đột ngột òa khóc, nước mắt trào ra như nước lũ vỡ đê. cô vừa khóc vừa nói: “Em cũng muốn xuống lắm chứ, nhưng chân không nhấc lên được…”.
Sau đó, cô còn hùng hồn chỉ trích Cố Tây Lương không nói cho mình biết lái xe đáng sợ như vậy, kinh khủng như vậy.
Quên bẵng hai người hướng dẫn còn ngồi trên xe, Cố Tây Lương kéo Nguyễn Ân vào lòng theo bản năng, hai bàn tay vỗ vỗ lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ con, mái đầu nhỏ bé của cô tựa trước ngực trái của anh, có thể cảm nhận được nhịp tim hai người đồng điệu.
Cái ôm ấy hóa ra vẫn ấm áp như vậy, sống mũi Nguyễn Ân cay cay. Cố Tây Lương không dám nói thêm bất cứ lời trách móc nào nữa, chỉ sợ cô khóc mãi không ngừng. Hơn nữa, lúc này anh nghĩ, cảm giác được làm người cô cần tới thật tuyệt vời.
Từ trong chiếc xe đối diện, Ninh Lam Nhân bước ra, trên người mặc một bộ đồ màu trắng toát lên vẻ mặn mà, mái tóc cắt ngắn tôn thêm sự nhanh nhẹn, khéo léo. cô ta đi về phía Cố Tây Lương và Nguyễn Ân, cúi đầu hỏi: “Chị không sao chứ?”
Nguyễn Ân ngẩng đầu lên, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đến khi nhìn thấy chiếc xe phía trước bị xước một ít, cô mới biết cô gái này là người lái xe. thật là xấu hổ, kỹ thuật lái xe của mình không tốt, suýt nữa làm liên lụy tới người khác, vậy mà đối phương còn nhã nhặn tới hỏi thăm mình.
Vì thế, Nguyễn Ân hít sâu vài cái, cố gắng ngừng khóc rồi liên tục lắc đầu, nói: “Tôi không sao, xin lỗi, suýt nữa hại chị.”
Ninh Lam Nhân gật đầu: “không sao”. Sau đó, cô ta đảo ánh mắt qua Cố Tây Lương rồi quay đầu nhấc chân đi thẳng.
trên đường về nhà, Nguyễn Ân không hề nhắc tới chuyện học lái xe nữa, cũng không dám ngồi trên xe nửa phút, cho dù là Cố Tây Lương lái xe, cô vẫn cảm thấy chưa hết bàng hoàng. Biết cô sợ hãi, Cố Tây Lương liền chủ động đề nghị đi bộ về nhà, lập tức nhận được cái gật đầu như giã tỏi của cô. Cũng may chỗ này cách nhà không quá xa, đi bộ chỉ mất chừng hai mươi phút.
Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, tới nửa đường, Nguyễn Ân bỗng thấy bụng dưới đau âm ỉ, gắng chịu đựng đi thêm được một đoạn thì không thể chống cự nổi nữa, cơn đau càng lúc càng rõ ràng, có lẽ do mấy ngày nay ăn đồ lạnh và cay. cô co ro người lại, kéo tay người bên cạnh. Cố Tây Lương hoảng sợ, tưởng vừa rồi cô bị thương, đang định gọi điện cho người tới đưa cô đi bệnh viện thì lại thấy cô ngẩng đầu, cố gắng lắm mới thốt lên được một câu: “không phải bị thương”.
Cố Tây Lương sững người, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, lập tức hiểu ra vấn đề.
Nguyễn Ân than thầm, vì sao cứ liên tục mất mặt trước mặt anh ấy?
Cố Tây Lương nhanh nhẹn cởi áo vest, khoác lên người cô, sau đó anh ngồi xổm trước mặt cô, thấp giọng nói: “Lên đi”.
Nguyễn Ân nhăn mặt, lúng túng một hồi, sau thấy Cố Tây Lương không có ý định đứng dậy, đành phải leo lên, hai tay ôm lấy cổ anh, sắc mặt càng thêm đỏ.
Đoạn đường ngắn ngủi bỗng trở nên xa xôi, người đi đường ai nấy cũng phải ngoái lại nhìn họ, thậm chí còn chạm mặt với một vài người từng hợp tác làm ăn với Cố Tây Lương. Đối phương đã lái xe chạy qua, nghĩ sao lại quay lại, hạ cửa kính mà kinh ngạc kêu to: “Giám đốc Cố”.
Cố Tây Lương nãy giờ vẫn duy trì vẻ mặt ngọt ngào vui vẻ, lúc này thấy có người hỏi thăm liền ngẩng đầu lên, khẩu khí cũng “công việc hóa”.
“Chào anh.”
Giống như một con đà điểu, Nguyễn Ân vùi mặt sâu vào lưng Cố Tây Lương. Nếu trên lưng anh có kẽ hở, nhất định cô sẽ chui xuống.
Nhận ra cô xẩu hổ, Cố Tây Lương không bận tâm tới những ánh mắt tò mò của người qua đường nữa, anh dùng sức đẩy cơ thể cô lên một chút, rồi sải bước dài đi tiếp.
Chóp mũi kề sát tấm lưng Cố Tây Lương, Nguyễn Ân mới nhận ra trên người anh thoang thoảng một mùi nước hoa lạ, hoàn toàn không phải hương bạc hà như trước đây.
Hoàng hôn, ánh chiều tà, bóng cây ngô đồng. Thời gian tĩnh lặng, cô đang ở trên lưng anh.
Nguyễn Ân bỗng có cảm giác, người đàn ông này chỉ khi ở trước mặt mình mới mềm mỏng, dịu dàng. Người đàn ông khiến cô biết làm nũng này, liệu có luôn đứng bên cạnh cô dù xảy ra bất cứ chuyện gì không? Nếu tương lai là vô số cảnh tượng tàn khốc, liệu anh có đứng ra che chở cho cô hay không? Nếu bầu trời sập xuống, liệu anh có chống lên giúp cô hay không? Có hay không?
Trong khi đó, Cố Tây Lương luôn quan niệm, tình yêu giống như cốc nước, nóng hay lạnh chỉ người uống mới biết. Bạn yêu hay không yêu, hận hay không hận, một mình cảm nhận được là tốt rồi, người khác hiểu hay không cũng không quan trọng, dẫu sao thì, tình yêu có đôi khi chỉ là chuyện của một người, thậm chí Cố Tây Lương còn rất vụng về khi muốn nói ba chữ đơn giản kia. Anh đối xử với em thật tốt, đó chẳng phải đã là cách biểu đạt tình yêu trực tiếp nhất rồi ư? Em cũng không cần suy đoán anh đang nghĩ gì, bước tiếp theo anh sẽ làm gì.
Chỉ cần em hiểu, anh sẽ không bao giờ làm những chuyện khiến em tổn thương.