Giả Làm Tình Nhân Xã Hội Đen

Chương 37



Tang Nhã còn chưa nói hết câu, âm thanh của Thạch Du đã từ bên ngoài vang lên. Cô tức giận chạy vọt vào, tức giận kéo Tang Nhã ra, “Cách chồng tôi xa một chút!”

Tất Thịnh nhìn thấy Thạch Du đột nhiên xuất hiện, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và vui sướng.

“Thạch Du! ? Hắc Báo không phải nói em. . . . . .”

Hắc Báo cũng ngẩn ra nhìn Thạch Du đang đi về phía trước, “Tôi rõ ràng nhìn cô lên máy bay. . . . . .”

“Thực sự tôi đã lên máy bay, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, lại làm cho tôi không cam lòng, cho nên mới nhân lúc máy bay chưa cất cánh mà chạy trở về. Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, có người thừa dịp tôi không có ở đây, chuẩn bị cướp chồng của tôi !” Cô hung tợn nhìn chằm chằm vàoTang Nhã.

Tất Thịnh rốt cuộc cũng có thể thể trải nghiệm được cảm giác vui sướng khi mà tưởng như mất đi rồi lại có thể co lại được, anh kích động ôm chặt Thạch Du; vào giờ phút này, không có bất kỳ lời nói nào có thể hình dung tâm trạng của anh.

“Chờ một chút.” Thạch Du cố thoát khỏi cái ôm nhiệt tình, đưa ngón tay ra đến trước mặt anh quơ quơ, “Nhẫn kết hôn đâu? Trả em đi!”

Tất Thịnh không nhịn được cười to, từ trong túi vội vàng lấy ra cái nhẫn vì cơn nóng giận mà rút racủa cô, trước mắt mọi người, tươi cười rạng rỡ mà đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay Thạch Du.”Xin mọi người làm chứng cho tôi, Thạch Du chính là vợ của Tất Thịnh tôi , người phụ nữ duy nhất của cuộc đời này.”

Bỗng chốc, tiếng vô tay đồng loạt cùng vang lên , mọi người rối rít đi tới trước mặt Tất Thịnh và Thạch Du nói lời chúc phúc.

Tang Nhã bất đắc dĩ đến bên cạnh Kha Tái Tư, “Em hiểu rõ anh hiểu em nhất. . . . . .”( bà này phải nói là mặt dày siêu cấp…………..)

Kha Tái Tư không để bị lừa, khinh thường hừ nhẹ một tiếng.

“Tránh ra! Cô đúng là loại phụ nữ ba phải, đồ phụ nữ trai mặt, Kha Tái Tư tôi dù có chuyện gì cũng không muốn lại nhìn thấy cô dù chỉ một lần, cảnh cáo cô tốt nhất là cách xa tôi ra một chút!”

“Anh. . . . . .” Tang Nhã không ngờ không có một người nào chấp nhận mình.

“Cút! Bây giờ cô hãy cút ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!” Kha Tái Tư tức giận đuổi cô ta đi.

Tang Nhã kinh ngạc, lập tức cầu khẩn Kha Tái Tư: “Cầu xin anh đừng đuổi em đi.”

“Cút!” Kha Tái Tư dương như rất kiên quyết muốn đuổi cô ta đi.

Tang Nhã thấy Kha Tái Tư đã kiên quyết như thế, cô ta tức giận đứng lên, “Đi thì đi! Tôi không tin Las Vegas lớn như vậy, sẽ không có chỗ dung thân cho Tang Nhã . Tôi lại muốn nhìn ngày sau của Kha Tái Tư anh, có thể so với tôi tốt hơn hay không!” Dứt lời, cô nghênh ngang đi khỏi sòng bạc của Kha Tái Tư .

Thạch Du thấy bóng dáng của Tang Nhã lúc rời đi , không khỏi vì cô ấy mà cảm thấy bi ai. Cô lắc đầu, dựa vào ngực Tất Thịnh cười khổ nói: ” Kết quả của Tang Nhã thật là thảm nha!”

Tất Thịnh không nghe rõ lời nói của Thạch Du, “Em nói cái gì?”

“Không có gì.” Thạch Du vội vàng mỉm cười, sau đó xoay người nhìn Tất Thịnh, “Chuyện anh đồng ý với em cũng đừng quên đó!”

Tất Thịnh sau nửa ngày suy nghĩ thì hỏi, “Chuyện gì?”

“Ai nha! Cái đầu của anh là làm bằng gì vậy, chỉ mới qua mấy giờ đã quên, anh đã nói lad sẽ cho em một hôn lễ thật lớn đấy nhé!” Thạch Du lớn tiếng kêu.

Lời nói của Thạch Du vừa mới xong, nhất thời làm cho cả hội trường không nhịn được cười ha ha.

“Tất đại ca, phu nhân của anh thật là vô cùng dễ thương.”

“Tất đại ca, xem ra anh không thực hiện lời hứa thì cũng không được rồi!”

Vẻ mặt của Tất Thịnh lại thản nhiên giọng nói lên cao: ” Mọi người cũng nghe, vừa rồi Thạch Du chính là muốn đưa thiếp cưới cho các vị, nếu tất cả mọi người đều nhận thiếp này, đến lúc đó xin mời tất cả mọi người hãy đến chung vui cùng chúng tôi!”

Mọi người không ngờ tới, thì ra là Tất Thịnh cố ý giả bộ, lời nói của Thạch Du đã thay anh tiết kiệm được số tiền làm thiệp và cũng bớt đi việc mời cưới; tuy vậy mọi người cũng không chút nào để ý, vẫn thành tâm chúc phúc cho hai người bọn họ vĩnh viễn ở bên nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.