Kèn lớn kèn nhỏ chiêng trống vang trời, ngày hôm nay hoàng
thành đặc biệt náo nhiệt, bởi vì hôm nay là ngày vui của Huân Thân Vương phủ. Hơn một tháng trước, hoàng thượng hạ chỉ đem Tình Dương cách cách
chỉ hôn cho Huân Thân Vương thế tử, cũng vào ngày hai người thành thân,
ban thưởng cho Huân Thân Vương thế tử kế tục tước vị phụ thân hắn, chính thức trở thành Huân Thân Vương.
Đội ngũ thành thân từ trong cung chạy dài, dẫn đầu là đội danh dự thật dài, tiếng chiêng trống rung trời. Hàng sau là cung nữ cầm đèn cầy hoa mẫu đơn nhẹ nhàng đơn giản, cùng vài
chục thái giám, tiếp đó là một đội kỵ binh hộ tống đón dâu, mà ở trong
những kỵ binh oai phong này, thấy được có một con ngựa trắng đặc biệt.
Trên con ngựa trắng là nam tử mặc hồng bào, tuấn dật, trên
mặt tuy có hai đạo sẹo, cũng không làm mất đi khí chất bẩm sinh của
hắn. Mắt phượng mày kiếm, ngẩng đầu ưỡn ngực, so với vài vị tướng quân
phía trước, khí thế không chút thua kém.
Phía sau nữa, chính là mười sáu người khiêng kiệu hoa, kiệu
hoa kim điêu ngọc thế, mức độ hoa lệ không giống bình thường, nghi thức
hôn lễ phô trương như vậy, chỉ có công chúa hoặc hoàng tử đại hôn mới có thể nhìn thấy.
Đội ngũ đón dâu vui mừng đi vào cửa chính của Huân Thân Vương phủ, hôm nay đèn màu đỏ treo đầy phủ, hoàn toàn không giống ngày xưa,
yên lặng hiu quạnh, mà là vui sướng náo nhiệt không dứt, giống như là
muốn tẩy đi hình ảnh hoàng thành hoang vắng trong trí nhớ mọi người, bởi nó đã thay đổi, phủ thêm lớp vỏ bọc thật chói mắt, giống như Thánh
Thượng mong đợi, mong muốn từ nay về sau hạnh phúc luôn tràn ngập trong
phủ.
Kỳ Cách tuy là thân vương thế tử, nhưng huyết mạch huynh đệ
đều đã qua đời, bởi vậy hoàng thượng đặc biệt phái ra vài a ca, giúp đỡ
việc đại hôn lần này.
Kỳ Cách rời kinh đã lâu, đối với mấy thứ lễ tiết cầu kì nơi
này không quen, Tứ a ca – Dận Chẩn, thận trọng kĩ tính, hết lòng hò hét
mấy tiểu bối, cho hắn toàn quyền xử lý chuyện tiệc cưới, để hắn thanh
thản rời đến hậu điện, cùng thê tử lãng mạn đêm tân hôn.
Uống chút rượu, Kỳ Cách có mùi rượu, hai gò má hơi ửng
đỏ. Một đêm này, mộng đẹp đã trở thành sự thật, hắn đặc biệt vui vẻ, đối với mọi người cũng không còn lãnh đạm xa cách, ngược lại miệng cười
lớn, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Dận Chẩn đưa hắn trở lại hậu điện, đi qua nhiều chỗ rẽ thì đã thấy hỉ phòng. Ở bên ngoài, các ma ma cùng các cung nữ đang lặng lẽ
đứng đợi.
“Kỳ Cách, vi huynh hiếm thấy ngươi cao hứng như vậy, có thể
lấy được Tình Dương cách cách, thật sự làm cho ngươi vui vẻ như thế?”
Dận Chấn khó nén hiếu kì ở đáy lòng. Trong ấn tượng của hắn, đường đệ
này là thiếu niên đắc chí, cũng như hắn khi trên chiến trường ra trận
giết địch.
Không ngờ về sau Huân Thân Vương phủ gặp thay đổi lớn, bộ
dáng tự tin hăng hái kia không còn thấy lại nữa, thay vào đó là tâm tàn ý lạnh, bỏ đi xa.
Không nghĩ tới bảy năm sau, có tình yêu đến, Kỳ Cách lại có thể như trước cười thật vui vẻ, đáy mắt không còn là ảm đạm nữa.
Kỳ Cách nhìn hắn, đáy lòng nhộn nhạo ra một chút nhu tình vui vẻ, đôi mắt đen nhìn vào hỉ phòng cách đó không xa “Tứ ca, có một ngày, huynh sẽ hiểu .”
Dận Chẩn ngừng lại, nhún nhún vai. ”Ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Với hắn mà nói, tư tình nhi nữ cũng không trọng yếu, quan trọng nhất là
quốc gia.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Kỳ Cách cười lắc đầu. Tứ ca này
quả nhiên không hề thay đổi, từ lúc còn trẻ hắn đã nhìn ra được hắn dã
tâm bừng bừng, trong khi đại ca hắn thì bận việc…. vui đùa, hắn muốn lập chiến công, ở trước mặt thánh thượng, biểu hiện thật tốt, đối với tình
yêu nam nữ, lại càng thờ ơ. Thôi, cái này cũng không liên quan chuyện
của hắn, hắn nên để ý chính là. . . . . .
Ánh mắt dịu dàng như nước, bên môi ý cười ôn nhu như vậy, ánh mắt hắn dừng lại ở cửa phòng, lòng hắn tràn đầy vui mừng cất bước hướng về phía trước.
Ngồi ở trên giường, Tình Dương con mắt mở thật to, nhìn quả
táo ở lòng bàn tay, không nhịn được, cái lưỡi đinh hương khẽ liếm môi,
nước miếng đều nhanh nhỏ ra, hận không thể lập tức cắn một miếng.
Ục ục ục. . . . . . Ục ục. . . . . .
Trong phòng, quanh quẩn một thanh âm kì lạ, hỉ nương nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt cố gắng nhịn cười. Những ma ma lớn tuổi có chút
xấu hổ, một người trong đó nhịn không được nháy mắt với nha hoàn đứng
đối tân nương.
Thủy Nhi cười toét miệng rồi chạy nhanh đi, lặng lẽ đến bên giường, hướng chủ tử nói: “Cách cách, người cố chịu một chút.”
Tình Dương vô thức ngước mắt trừng nàng, nhưng trước mắt lại là lớp khăn màu đỏ. Nàng bĩu môi “Ta đói bụng không được sao?”
Nàng sơ trang lại trang phục, đi qua đi lại đến bây giờ trời
đã tối rồi, cả ngày một miếng cơm cũng không được ăn, bụng làm sao có
thể không đói? Đã vậy còn không cho phép bụng nàng lên tiếng kháng nghị! Thật là không có thiên lý?
Không được! Tình Dương không ngừng nuốt nước miếng. Nàng thật sự rất đói, quả táo trên tay nàng thơm quá. . . . . . Vỏ hồng hồng,
hương vị ngọt ngào. . . . . . Nàng thật đói, thật đói. . . . . .
Nhìn chủ tử đưa quả táo đang cầm ở tay càng ngày càng đến gần khăn voan, Thủy Nhi khẩn trương đưa tay ngăn cản “Cách cách, đây là vật biểu tượng, không ăn được. . . . . . A!” Lời còn chưa nói hết, liền đổi thành tiếng kêu thảm thiết.
Thịt người mặn mặn!
“Phì phì phì! Ngươi không có việc gì giơ tay tới làm chi?”
Tình Dương thở phì phò giật thứ vướng víu trên đầu ra. Hiện tại người
nào dám ngăn cản nàng ăn cái gì, giết không tha!
“Phúc tấn, khăn voan hồng này không thể nhấc lên!” Ma ma khẩn trương chạy tới.
“Ta rất đói.” Bất luận ở cổ đại hay là hiện đại, thành thân
thật sự là chuyện hành hạ người ta, nàng đói đến hoa mắt, dạ dày đều ra
sức kháng nghị muốn được ăn rồi, lại cứ phải ngoan ngoãn ngồi trên hỉ
giường, chờ vị vương gia kia trở về sủng hạnh nàng mới được sao.
“Cách cách, nhẫn nại một chút nữa thôi.” Thủy Nhi thổi phù
phù mu bàn tay. Trên tay nàng, rõ ràng có thể thấy được dấu răng. Oa. . . . . . Cách cách thật ác độc, nếu dùng thêm sức lực, chỉ sợ chảy máu.
“Vương gia cát tường!”
Bên trong đang cãi nhau thì ngoài cửa, hỉ nương cùng ma ma quỳ trên đất, đồng thời giương giọng hô lớn.
Tình Dương, Thủy Nhi còn có hai ma ma cùng hỉ nương đồng thời sửng sốt, cuối cùng vẫn là ma ma nhiều kinh nghiệm, tay trái, đem Tình Dương áp trở lại ngồi trên hỉ giường, thuận tiện
nhặt khăn voan bị ném xuống đất trùm lại, còn kéo Thủy Nhi đang thất
thần, đồng thời quay người, mọi người rất nhanh thủ thế, hỉ nương cùng
ma ma đều tự trở về vị trí cũ, những động tác này tất cả hoàn thành
trong nháy mắt.
“Y ” Cửa hỉ phòng cũng đúng lúc mở ra.
“Vương gia cát tường.” Ma ma đắc ý cười, phúc thân hành lễ.
“Đứng lên đi.”
Nghe được thanh âm Kỳ Cách, Tình Dương tim bắt đầu thình
thịch, thình thịch đập liên hồi, nắm chặt quả táo cầm ở tay, cho đến giờ phút này, nàng mới có cảm giác khẩn trương của tân nương được gả về nhà chồng.
Tiếng bước chân từ từ tới gần, Tình Dương cúi mắt, cảm nhận
được khăn voan bị người ta nhấc lên, nàng thở nhẹ, lông mi run rẩy, nhẹ
nhàng nhìn lên, thấy đôi mắt đầy tình cảm ấm áp, vải đỏ rơi xuống, hai
gò má không kìm chế được đỏ ửng.
Không biết sao, nàng đột nhiên cảm thấy e lệ, không dám nhìn
thẳng vào mắt Kỳ Cách, có chút bối rối tránh đi, bóp chặt quả táo ở lòng bàn tay.
Kỳ Cách nhẹ cười, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng “Mệt mỏi một ngày, nàng đói lắm phải không?” Kéo nàng đi đến bên cạnh bàn ngồi
xuống, trên bàn đã bày đầy mỹ vị, hắn thuận tay gỡ xuống mũ phượng nặng
nề trên đầu nàng, bỏ sang một bên.
Tình Dương ửng đỏ cả mặt, nghe hắn nói như vậy, lỗ tai đều
hồng thành một mảnh, nàng xấu hổ cúi đầu “Chàng nghe thấy à?” Còn tưởng
rằng hắn ở ngoài cửa không nghe thấy, không nghĩ tới nàng trong phòng
lớn tiếng ồn ào, bên ngoài đều nghe được rõ ràng.
Hắn cười không có đáp lời, ngồi trở lại bên người nàng, cầm
lên đôi đũa bằng ngà voi nạm vàng, gắp vài món ăn để vào trong bát
“Nhanh ăn đi.” Hắn sao lại không biết xấu hổ chọc thủng da mặt mỏng manh của phúc tấn chứ.
Tình Dương cười cười, khuôn mặt ngọt ngào, vui vẻ ăn. Nàng cũng rất đói, cái miệng nhỏ nhồi thức ăn vào, bên cạnh còn có trượng phu thân mật gắp thức ăn cho, vẻ mặt yêu thương
không thôi, để cho nàng ăn được thoải mái, cái miệng nhỏ gặm đùi gà mà
bị dính đầy mỡ.
Nàng vui vẻ, Kỳ Cách cũng thấy vui vẻ. Xem ra lúc này hắn thật cưng chiều thê tử.
Tình Dương vén tay áo lên, vươn tay với đĩa rau. Ánh mắt lơ đãng đảo qua, đôi mắt đen Kỳ Cách đột nhiên buồn bã, nhìn chằm chằm vào những vết sẹo nhỏ khó coi trên cổ tay nàng.
Những vết sẹo này đều là do Mẫn Gia trói mà lưu lại. Những
dây thừng thô kia làm trầy xước làn da non mềm, có chỗ quần áo ngăn
cách, không đến mức để lại sẹo, bôi thuốc mỡ rất nhanh hồi phục, nhưng
chỗ cổ tay thì. . . . . .
Mỗi lần nhìn đến những vết sẹo này, Kỳ Cách tâm đau đớn ma
nhớ lại, nếu hắn không suy nghĩ nhạy bén, đoán đúng kế hoạch của Mẫn
Gia, chỉ sợ hắn sẽ như nam nhân kia đau đớn không yên.
Kỳ Cách đáy lòng có chút lạnh, đáy mắt lướt qua tia lạnh
lẽo. Hắn không dám nghĩ, nếu mất đi Tình Dương, hắn sẽ điên cuồng đến
mức nào, có lẽ. . . . . . như Mẫn Gia không đáng là gì.
Tình Dương nhìn một hồi, định cười nói chuyện với hắn, liền
nhìn thấy hắn ánh mắt phức tạp, hơi sững sờ, theo ánh mắt hắn nhìn vết
thương trên cổ tay mình, trong lòng nàng mềm nhũn, thương tiếc nhìn hắn.
Đặt bát đũa trong tay xuống, cầm khăn lau miệng, Tình Dương
lặng lẽ suy tư, nghĩ làm như thế nào cởi bỏ những thắt nút trong lòng
hắn?
Nàng biết rõ Kỳ Cách trải qua sinh ly tử biệt từ lúc còn trẻ, khiến hắn rất sợ hãi chuyện phải mất đi cái gì, đây cũng là một trong
những nguyên nhân lúc trước hắn lùi bước, không dám yêu nàng. Mà trước
đó vài ngày, việc nàng bị tấn công, đã khiến cho cái sợ hãi ẩn sâu dưới
đáy lòng kia trỗi dậy.
Sau khi hai người bọn họ trở lại kinh thành, bắt đầu chuẩn bị đại hôn, hai người cũng y theo lễ phép cũ, trước khi cưới không được
gặp mặt, nàng tuy rằng ở lại trong phủ thượng thư tĩnh dưỡng thân thể,
nhưng ban đêm lại thường thường cảm nhận được có người đứng ở bên giường nhìn nàng.
Ngay từ đầu, còn tưởng rằng là mình suy nghĩ nhiều, có hôm
giả bộ ngủ, nàng phát hiện, nửa đêm ở đầu giường có người, mà người nọ
dĩ nhiên là Kỳ Cách.
Nàng hiểu được bất an của hắn, nhưng không biết làm sao giúp
hắn giải quyết, thực tế mỗi lần hắn nhìn chằm chằm vào vết thường trên
cổ tay nàng mà ngẩn ra, bộ dáng vừa đau lòng vừa tự trách, nàng không
muốn như vậy. Ai, thực ra phát sinh những sự tình này, đều đã định rồi,
tránh cũng không tránh khỏi.
Nếu không có Mẫn Gia này, chỉ sợ nàng cũng sẽ không xuất hiện ở thời đại này, nhưng những lời này, nàng lại không thể nói rõ ràng với Kỳ Cách.
“Sao?” Kỳ Cách nhìn nàng, một tay không tự giác cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo ở cổ tay.
“Ta sẽ ở bên cạnh chàng.” Nhìn mắt của hắn, nàng nhu hòa nói ra.
Ánh mắt trầm xuống, Kỳ Cách động tác dừng lại “Ta biết.” Hắn biết rõ, chỉ là lòng của hắn vẫn không nói ra.
“Vậy chàng cũng đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ đau
lòng.” Nàng thật sự đau lòng, một lòng vì hắn mà đau. Nàng không muốn
nhìn thấy đáy mắt hắn áy náy cùng tự trách, còn có sợ hãi ẩn sâu trong
đó, lập tức, nàng muốn cùng biến mất.
“Ta. . . . . .” Giương cánh tay ôm chặt nàng, cảm nhận được
nhiệt độ cơ thể nàng, tình cảm ấm áp dần dần lan khắp cơ thể, thấm vào
lòng của hắn.
Ôn nhu tình ý lan tràn, Tình Dương thỏa mãn khẽ thở dài,
khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát lồng ngực của hắn, cảm nhận thấy, mở miệng
nói: “Ta đáp ứng chàng. . . . . . Ta sẽ luôn yêu thương chàng . . . . .
.” Cười khẽ vài tiếng, lông mi giương lên, nàng chậm rãi ngước mắt, ánh
mắt hai người giao nhau.
Đôi mắt tràn ngập ánh sáng, tất cả đều là tình ý đối với hắn, đôi môi đỏ tươi cười thật đẹp, ”Sau này. . . . . . Chàng bị bệnh, ta
sẽ cho chàng uống thuốc; chàng mệt mỏi, ta sẽ ôm chàng, cho chàng dựa
vào lòng ta, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Đợi có một ngày, chúng ta đều già rồi, ta sẽ nắm tay của
chàng cùng đi xem trời chiều, nhớ lại chuyện cũ của chúng ta, nói rằng
lúc chàng còn trẻ, tuấn mĩ cỡ nào đã làm ta khuynh tâm. Chờ chúng ta con cháu đầy đàn, chúng ta có thể cùng nhau ngồi trên xích đu, nói cho bọn
nhỏ biết, câu chuyện ta và chàng gặp nhau đẹp biết bao.”
“Chàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc thật tốt chính mình, không để
cho mình rời đi sớm. Ta muốn làm bạn với chàng đến cuối cùng. Ta sẽ
nhường chàng đi trước, bởi vì, ta không nỡ để chàng ở lại chịu đựng đau
đớn vì ta, cho nên, đau thương này cứ để cho ta nhận lấy.”
“Nhớ kỹ sau khi chàng rời khỏi, trên đường hoàng tuyền, đừng
đi quá nhanh, bởi vì, ta sẽ rất nhanh đến với chàng, không để chàng cảm
thấy cô độc.”
Hốc mắt nóng rát, trong lòng bởi vì nàng nói lời yêu mà xao
động, nhất thời, Kỳ Cách không có phản ứng, chỉ có thể dùng sức ôm chặt
thân hình nhỏ nhắn trong ngực. Một hồi lâu, thanh âm của hắn mới vang
lên:
“Cám ơn nàng. . . . . .”
Tình Dương mắt cũng đỏ, đưa tay ôm hắn chặt hơn, cả khuôn mặt vùi sâu vào trong ngực của hắn “Không cần khách khí.”
Cuốc sống sau ngày thành hôn, cũng không có gì khác biệt với
lúc trước, chỉ là giữa hai người ngoại trừ tình cảm yêu mến chân thành,
có thêm loại tình cảm ràng buộc kín đáo.
Trong hoa viên phủ Huân Thân Vương, một nhỏ nhắn mềm mại, một thân ảnh cao to thân thiết gắn bó, bất luận thân ảnh nhỏ nhắn đi đến
đâu, thân ảnh cao to luôn ở sau lưng nàng, một tấc cũng không rời.
Vợ chồng tình cảm như kiêm điệp (loài chim chắp liền cánh vào nhau mới bay được), nhà quyền quý đúng là khó thấy được, trong vương phủ tất cả hạ nhân
xuất phủ hướng ai cũng khen. Vì vậy trong Hoàng thành không còn những
người đánh giá xấu về Kỳ Cách nữa, trái lại, rất nhiều cách cách thiên
kim đều ngưỡng mộ Tình Dương có thể gả cho một người xem nàng như trân
bảo.
“A!” Tình Dương lười biếng ngáp, mắt nửa khép, bộ dạng nửa ngủ nửa tỉnh, nàng xoa xoa mắt, lại há miệng ngáp.
Ở bên cạnh nàng Kỳ Cách không nỡ, cởi áo choàng khoác lên
nàng “Mệt mỏi thì trở về phòng ngủ đi. Thái y không phải dặn nàng nghỉ
ngơi nhiều sao?”
Mấy ngày nay, Tình Dương rất thích ngủ, thường hay ngủ đến
giữa trưa cũng không muốn rời giường, hắn lo lắng thân thể nàng có việc
gì, hôm qua thỉnh thái y qua phủ khám và chữa bệnh, không nghĩ tới lại
bắt được hỉ mạch, hắn mừng rỡ như điên, nhưng không khỏi lo lắng việc
thân thể nàng mang thai mà thành gánh nặng.
Lười biếng tựa trên ngực hắn, Tình Dương nhắm mắt lại “Người
ta muốn ở cùng chàng một lát mà.” Hoàng thượng tuy rằng cho thời gian
nghỉ kết hôn hai tháng, nhưng việc kế tục chức vương gia, trách nhiệm
trên người Kỳ Cách cũng nhiều hơn. Hắn hay tiến cung, cũng có một đống
việc để làm, nàng mấy ngày nay ngủ nhiều như tiểu trư, có thể thấy thời
gian của hắn, chỉ có nửa đêm.
Ai. . . . . . Nàng nhớ lão gia gia râu bạc kia, miệng nàng
thèm ăn, thật muốn ăn gà chiên. . . . . . Rất muốn uống cola. . . . . . Ô ô! Tại sao lúc này cái gì cũng không có!
“Gần đây đầu bếp nói nàng ăn uống không tốt lắm, muốn ăn cái
gì? Ta mua về cho nàng ăn.” Người ta nói nữ tử mang thai sẽ trở nên béo, nhưng Tình Dương lại khác biệt, cái gì cũng không thích ăn, người bởi
vậy mà gầy yếu.
Đợi một hồi lâu không nghe thấy người trong ngực lên tiếng,
Kỳ Cách cúi đầu nhìn, khẽ cười, thì ra là đang ngủ. Hắn đang muốn xoay
người ôm ngang nàng lên, không ngờ nàng đột nhiên mở miệng.
“Ta muốn ăn gà chiên. . . . . .” Mở mắt nhìn hắn.
“Gà chiên? Nàng muốn ăn gà chiên sao?”
Nghiêng đầu, nàng chu miệng nhìn hắn “Không có việc gì, coi
như ta chưa nói gì.” Gà chiên này không phải là gà chiên kia, mà người
trước mắt nhất định là không hiểu, nàng cũng không cần lãng phí nước
miếng.
“Trở về phòng ngủ đi.” Kỳ Cách sờ sờ khuôn mặt của nàng, muốn nàng ngủ, lại muốn có nàng ở bên. Hoàng thượng phân công hắn một việc, Tứ ca rõ ràng cũng cố ý lôi kéo hắn, tìm hắn thương nghị quốc sự, cho
nên thời gian này hắn bề bộn nhiều việc, thời gian gặp nàng cũng không
nhiều lắm.
“Không cần, buổi chiều chàng không phải là cần ra ngoài tìm
Tứ a ca sao?” Tình Dương từ từ nhắm hai mắt, trong đầu nhớ lại lịch sử
Thanh triều. Dận Chẩn kia sau này chính là Ung Thân Vương, cũng chính là Ung Chính. Loáng thoáng nhớ hình như đó là hoàng đế mắc bệnh đa nghi
rất nặng, nàng cũng không thích Kỳ Cách cùng hắn quá thân cận, nhưng cái này nàng không thể xen vào. Chuyện trên đời, lão Thiên đều có an bài,
cứ để thuận theo tự nhiên.
“Không đi.” Hắn không an tâm cũng bởi vì nàng có thai mà khẩu vị kém đi.
“Như vậy được không?” Nàng không hy vọng hắn gần gũi quá với
trung tâm quyền lực, dù sao gần vua như gần cọp, nhưng cũng sợ hắn bởi
vậy mà đắc tội với người khác, rước lấy sát khí.
“Không quan trọng, Tứ ca nhất định có thể thông cảm ta mới
cưới, ta sai người đi nói với hắn một tiếng là được rồi.” Hắn kỳ thật
cũng không muốn cuốn vào với các a ca vì ngôi vị hoàng đế.
Đôi mắt nhắm chặt lại mở ra, nhìn hắn một cái, lại nhắm vào “Ừ.” Cọ xát lồng ngực hắn, hài lòng nở nụ cười.
Kỳ Cách đột nhiên đưa tay đem nàng cả người ôm ngang
lên. Tình Dương không sợ, chỉ là mở to đôi mắt đang lim dim ngây ngốc
nhìn hắn, cố gắng chiến thắng thần ngủ.
Lệnh cho tổng quản sai người đến chỗ Tứ a ca, bản thân Kỳ
Cách thì ôm nàng đi về hướng thạch đình, hạ nhân từ trong đình đã mở
sẵn ghế nằm bằng lông dê nỉ ra. Trên bàn đá bày rất nhiều điểm tâm ngon
cùng trà nóng. Hắn đem người trong ngực nhu hòa đặt xuống nằm ở trên
ghế, thuận tay giúp nàng đắp chăn lên.
“Nàng ngủ một lát, ta ở đây cùng nàng.” Đây là phúc tấn của
hắn. Ánh mắt Kỳ Cách chuyên chú nhìn bụng nàng. Đứa nhỏ hai người đang ở đó dần phát triển, hắn không nỡ để nàng chịu khổ, nhưng trong lòng lại
có loại vui sướng.
Tình Dương ngăn cản không được Chu công cứ mãi kêu gọi, không ngọ nguậy nữa, liền nhắm mắt lại ngủ.
Kỳ Cách mím môi cười, chuyển sang ngồi ở ghế đá bên cạnh, cầm lấy sách, nhàn nhã tự tại hưởng thụ thời gian này, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về người đang ngủ kia. Trông thấy nàng ngủ, ánh mắt của hắn mới
an tâm dời về trên sách.
Thời gian cứ như vậy lẳng lặng trôi qua, không biết qua bao lâu, thanh âm tổng quản ngoài thạch đình vang lên:
“Vương gia.”
Kỳ Cách theo bản năng ngước mắt, rồi sau đó hơi sững sờ, phút chốc đứng dậy “Hoàng thượng?” Kinh ngạc mở lớn mắt. Hoàng thượng rõ
ràng đến đây? Sao lại không có người thông báo một tiếng?
Khang Hi vui vẻ bước vào trong đình, nhìn Tình Dương đang ngủ say, cười cười “Trẫm nghe lão Tứ phàn nàn ngươi có phúc tấn liền không
cần huynh đệ, cho nên đặc biệt đến Vương Phủ xem, người được mọi người
trong hoàng thành gần đây luôn yêu mến ngưỡng mộ.”
“Vi thần tham kiến. . . . . .” Kỳ Cách đang muốn phất tay áo quỳ xuống thỉnh an, Khang Hi đã trước một bước vịn lấy hắn.
“Không cần phải đa lễ, trẫm chỉ là muốn đến xem ngươi mà
thôi.” Hắn rất vừa lòng những gì đang chứng kiến. Đứa nhỏ này đã mất đi
quá nhiều, hôm nay có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, hắn thật tình
vì hắn mà vui vẻ, cũng nguyện dốc hết tâm lực vì hắn bảo vệ hạnh phúc
này.
Cảm giác lạnh nhạt hờ hững quanh thân hắn phát ra nay không
còn nữa, thay vào đó là thỏa mãn cùng hạnh phúc. Khang Hi không khỏi xúc động, khẽ thở dài, dưới đáy lòng âm thầm nói: Tứ đệ, trẫm cuối cùng
cũng không phụ lòng ngươi.
Kỳ Cách cười nhạt một tiếng “Đa tạ hoàng thượng quan tâm.”
Nhìn thấy ánh mắt hoàng thượng dừng trên người Tình Dương, hắn quay
người, muốn gọi nàng dậy.
“Đừng phiền nàng nghỉ ngơi. Hôm qua trẫm từ thái y biết được, phúc tấn của ngươi có thai. Trẫm thật cao hứng, đặc biệt lệnh cho một
thái y đến ở phủ Huân Thân Vương, đến khi phúc tấn ngươi bình an sinh
hài tử.”
“Tạ hoàng thượng ân điển.”
Khang Hi ngồi xuống, Kỳ Cách mới ngồi, hai người nhìn Tình Dương đang ngủ mơ màng, không nói câu gì, thỉnh thoảng lại cười khẽ.
Tình Dương đang ngủ lông mày chợt nhíu lại, không hài lòng chu miệng lên. Thanh âm bên tai làm cho nàng không thể ngủ yên.
Xoa xoa mắt như trẻ con, nàng từ từ mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, trước mắt còn mờ mờ sương mù một chút, chốc lát mới lấy lại tinh
thần. Nhìn bốn phía, đã thấy Kỳ Cách ngồi đưa lưng về phía nàng, mà
trước người hắn còn ngồi một nam tử mặc hoàng bào quý khí, dung mạo nhìn rất quen mắt.
Đưa lưng về phía nàng nên Kỳ Cách không biết nàng tỉnh, ngược lại Khang Hi, nhìn thấy nàng ngơ ngác sững sờ nhìn mình, nhịn không
được nở nụ cười.
Tình Dương có chút xấu hổ cười “Hắc” cười xong, cảm thấy không đúng, thân mặc hoàng bào.. . . . .
A….A…A! Hai mắt bỗng nhiên mở lớn, nàng sợ tới mức hít một hơi dài, đang từ trên ghế nhảy xuống.
“Hoàng… hoàng… hoàng thượng?” Mặc kệ đang nghĩ vì sao hoàng
đế lại xuất hiện ở đây, trong lòng quýnh lên, Tình Dương đạp chăn đắp
trên người, vội quỳ xuống đất hành lễ, Kỳ Cách lại trước một bước nâng
nàng dậy.
“Cẩn thận, đừng vội.” Hắn vịn lấy hai cánh tay nàng, chỉ sợ nàng bối rối làm bị thương chính mình cùng hài tử.
“Miễn lễ.” Nhìn thần sắc Kỳ Cách khẩn trương, Khang Hi cười nói.
“Tạ hoàng thượng.” Tình Dương xấu hổ đứng dậy. Xem ra hoàng
thượng tới được một lúc rồi. Như vậy, vừa rồi mình ngủ như tiểu trư đó
đều bị hoàng thượng nhìn thấy hết?
Nghĩ đến đây, nàng có chút phàn nàn, dò xét trượng phu bên cạnh.
“Làm sao chàng không gọi ta dậy?”
“Hoàng thượng thương nàng mang bầu, không để cho ta quấy
nhiễu nàng nghỉ ngơi.” Kỳ Cách có chút ranh mãnh nháy mắt mấy cái. Hắn
đều vâng theo chỉ thị thánh thượng, không có nửa ý xấu.
Tình Dương vừa bực mình vừa buồn cười trừng hắn một cái,
“Chàng làm trò.” Nhìn hắn cười, hai người cùng ngồi vào trên ghế, cùng
Khang Hi nói chuyện.
Đến khi người trong nội cung phái người đến thúc giục, Khang
Hi mới lưu luyến đứng dậy. Trước khi rời đi, hắn quay đầu lại nhìn Tình
Dương, cười thật sâu.
“Đứa nhỏ, cháu của trẫm từng chịu qua rất nhiều cực khổ, hôm
nay ngươi khiến cho hắn một lần nữa tươi cười trở lại, làm cho hắn rộng
mở trái tim, trẫm tự đáy lòng cảm tạ ngươi, trẫm hy vọng, ngươi có thế
để cho hắn vĩnh viễn luôn hạnh phúc giống như hiện tại .”
Tình Dương tâm xao động, có chút cảm động. Nàng không nghĩ
tới, hoàng thượng là thật sự đối đãi tốt Kỳ Cách như vậy, bình tĩnh nhìn Khang Hi, cho hắn một nụ cười.
“Nô tì. . . . . . Tuân chỉ.”
Khang Hi hài lòng cười, lúc này mới xoay người rời đi. Ngoài
thạch đình, đại nội cao thủ cùng rất nhiều thái giám, cung nữ tạm lánh,
lúc này mới đi ra, theo sau lưng hắn.
Nhìn thân ảnh rời xa, Tình Dương nhìn người bên cạnh, nhẹ
nhàng cười, tựa vào trong lòng hắn “Hoàng thượng, muốn ta đừng phụ
chàng.”
Kỳ Cách ôm chặt nàng cười “Yên tâm, ta sẽ không để cho nàng
có cơ hội phụ ta. Ta Ái Tân Giác La Kỳ Cách, cuộc đời này vĩnh viễn chỉ
biết có một vị phúc tấn, cũng chỉ yêu vị phúc tấn này.” Hắn hứa hẹn cả
đời nàng.
Tình Dương chớp mắt, đôi mắt sáng như sao “Là chàng nói đó,
ta cũng không có bức chàng, ha ha. . . . . .” Lời hứa của hắn, đúng ý,
nàng vui mừng cười to.
Tiếng cười như chuông bạc vang vọng từng góc vương phủ, xóa đi những bi thương trong phủ này, đemđến hạnh phúc tràn ngập. Về chuyện xưa bọn họ yêu nhau, còn lưu truyền rất lâu trong hoàng thành. . . . . .